- Nương nương, dù chuyện thành công cũng không nên khinh suất, ngoài Bách Hợp ra thì Phan tiên sinh đã mạo danh bút tích của hoàng hậu nương
nương là người biết rõ mọi chuyện, để tránh đêm dài lắm mộng nô tỳ nghĩ
nên sớm diệt trừ! Nương nương hãy nói ông ta bị giam giữ ở đâu để nô tỳ
xử lý nhanh chóng.
Triệu Mỹ Nhân ngừng cười đồng thời quay qua
Thu Tạ đang nghiêm túc, lại nghĩ nha hoàn này nói chí lý, vài ngày trước xác Bách Hợp bị đem ra khỏi lao ngục và nghe đâu là do tự tử, xem như
một nhân chứng đã xong. Còn về gã đầu bếp giả mạo thái giám Bách Lý viện cũng cao chạy xa bay khỏi kinh thành, nay chỉ còn mỗi Phan tiên sinh
còn đang bị nàng ta giam ở căn mật thất ngoại thành. Tốt nhất là nên
diệt trừ hết những kẻ liên quan đến vụ việc này, lời nhắc nhở từ Thu Tạ
quả không dư thừa, nghĩ thế mỹ nhân họ Triệu liền yêu cầu nha hoàn sành
sỏi ấy đi giải quyết nhân chứng cuối cùng...
*****
Bốn
ngày sau khi vụ việc kinh động về hoàng hậu kết thúc, vào buổi sáng nọ
tuyết bỗng nhiên ngừng rơi, và trong vườn uyển của Phụng Hoa cung, Du Ca đang đứng lặng lẽ ngắm nhìn cây huyết mai hoa. Lúc mang về đây hoa vẫn
còn nở rất đẹp, ấy vậy chỉ vài ngày trôi qua thì những cánh hoa đã rụng
tả tơi, trên cành chẳng còn sót lại bất kỳ chiếc nụ non nào. Đêm qua có
trận gió tuyết lớn, hẳn vì thế mà hoa đã bị quét rụng. Nghĩ lại, nàng
thấy đáng ra không nên mang cây huyết mai này về đây, ở hậu cung lạnh
lẽo thiếu tình người làm sao cây cối có thể sống nổi, cũng giống như
nàng tâm hồn chết dần chết mòn rồi.
Xuân Nhĩ đứng phía sau quan
sát dáng vẻ yên lặng của hoàng hậu khi ngắm huyết mai, trong lòng thấy
an tâm đôi phần. Kể từ lúc hoàng thượng đến tẩm cung này vào hôm đó thì
tiếp theo những ngày sau, Du Ca hầu như chỉ nằm trên trường kỷ, hướng
ánh mắt vô định xa xăm ra ngoài ô cửa sổ ngắm nhìn màn tuyết trắng xoá,
ăn uống rất ít thậm chí có ngày không hề ăn gì. Nàng ta đâm ra lo lắng
vì sợ nương nương không chịu nổi bởi sức khoẻ người yếu dần từ khi bị
sẩy thai. Còn chưa biết phải làm sao thì tự dưng chiều nay, nàng ta nghe hoàng hậu nói muốn chải tóc trang điểm và ra vườn dạo chơi một chút,
tức thì vui mừng lắm.
Ngắm huyết mai hoa khá lâu xong, Du Ca quay qua gọi Xuân Nhĩ một tiếng:
- Ngươi hãy bảo đầu bếp chuẩn bị một bữa cơm thật ngon, sau đó đem cho ta một con diều giấy, tự dưng ta muốn cùng hoàng thượng thả diều rồi dùng
bữa tối.
Ngạc nhiên trong phút chốc, Xuân Nhĩ phấn khởi đáp dạ
sau đó vội vàng chạy đi chuẩn bị ngay. Dõi theo bóng dáng nha hoàn nhanh nhẹn rời khỏi cổng cung rồi Du Ca chậm rãi ngước nhìn bầu trời về
chiều, đôi mắt trở nên tĩnh lặng vô cùng.
Chưa đầy một canh giờ
sau, mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, từ những đĩa cẩm thực nóng hổi
đặt ở trên bàn cho đến con diều giấy do Thư trang viện vừa làm xong,
Xuân Nhĩ vui vẻ nói hoàng hậu chờ ở đây để nàng ta đến ngự thư phòng báo với hoàng thượng. Du Ca gật đầu, trong lúc chờ đợi thì liền cầm lấy
diều giấy ngắm nhìn rất lâu, trong một khắc lại nhớ về những lần cùng
Trình Liệt thả diều, là khi hai người còn là huynh muội kết giao cho đến ngày sinh thần đáng nhớ ấy... Hôm nay nàng muốn gặp hắn, rất muốn cùng
hắn lần nữa thả diều và nói vài lời. Đúng lúc nghe tiếng bước chân, nàng quay qua chỉ thấy mỗi Xuân Nhĩ buồn bã đi vào, bên cạnh không có ai cả! Nàng ta tiến về phía hoàng hậu, cất tiếng rằng:
- Nô tỳ đã thưa
với Liêu công công một tiếng, sau đó ngài ấy từ trong ngự thư phòng bước ra bảo rằng hoàng thượng nói hiện đang bận phê duyệt tấu chương về hạn
hán ở Trường Đông và lũ lụt ở Trường Giang nên không thể đến được...
Nghe xong, sự chờ đợi trên mặt dần biến mất tiếp theo phảng phất một nỗi
buồn khó tả, hẳn Du Ca cũng đoán được rằng Trình Liệt sẽ không đến, phần vì lo việc triều chính hết nơi này hạn hán lại đến nơi khác lũ lụt và
phần có lẽ hắn không thích gặp nàng trong lúc này, gặp rồi sẽ lại khiến
cả hai không vui. Bất giác nàng nhớ đến cuộc hẹn trên cầu Vũ Khê năm đó
và cả ngay bây giờ, rõ ràng nàng với hắn là không có duyên. Trên đời
này, không phải lúc nào muốn gặp thì cũng sẽ gặp được đâu, cũng như sau
lời hẹn hôm nay... Du Ca khẽ mỉm cười, thôi đã đến nước này không thể
khẩn cầu thêm nữa, rồi nàng bảo Xuân Nhĩ cùng thả diều.
Rất nhanh sau đó, cánh diều giấy theo gió bay lên cao, dưới bầu trời nhập nhoạng
hoàng hôn, Du Ca cầm sợi dây diều đồng thời ngước nhìn, phản chiếu nơi
đáy mắt trong veo phẳng lặng là hình ảnh trời cao vợi vời, cánh diều kia như thể hoá thành đôi cánh bay vút lên đầy tự do tự tại. Được một lúc,
tự dưng nàng nghĩ gì đấy liền đưa tay giật đứt sợi dây và thế là cánh
diều kia không còn bị níu giữ nữa nương theo gió mạnh bay đi xa, điều ấy khiến Xuân Nhĩ ngạc nhiên:
- Sao nương nương lại làm đứt dây diều ạ?
- Cái gì bỏ được thì bỏ, đừng níu giữ nữa. Đến một thời khắc nào đó trong đời người, chúng ta cũng phải buông tay thôi.
Dứt lời, Du Ca liền đến bên ghế đá ngồi xuống tiếp theo gọi Xuân Nhĩ lại
gần, quan sát nha hoàn nhỏ tuổi đã kề cận bên mình bao năm qua, trung
thành và tận tuỵ, nàng đã sớm xem nữ hài tử này là muội muội của mình,
dịu dàng nói:
- Xuân Nhĩ, ngươi hầu hạ ta khá lâu rồi, cũng nhờ
có ngươi bầu bạn mà ta cảm thấy đỡ cô đơn ở nơi cung cấm này. Sang năm,
ngươi cũng đến tuổi xuất cung và ta sẽ nói với hoàng thượng cho phép
ngươi được trở về nhà, tìm kiếm một nam nhân phù hợp để nương nhờ, sống
cuộc đời bình yên.
- Nương nương, sao lại đề cập đến chuyện này
ạ? Cho dù có đến tuổi xuất cung thì Xuân Nhĩ cũng quyết ở lại đây hầu hạ người, cả đời này sẽ không bỏ đi đâu cả!
- Nha đầu ngốc này,
thanh xuân của nữ nhi trôi qua như cái chớp mắt, ngươi cũng phải lo nghĩ cho bản thân, đừng để cuộc đời trôi qua vô ích ở nơi cung cấm.
- Nếu Xuân Nhĩ đi rồi thì ai sẽ chăm sóc hầu hạ nương nương? Có phải nương nương không cần nô tỳ nữa không?
- Khờ quá, là ta muốn sắp xếp chu toàn cho ngươi thôi và vì ta cũng đã có tính toán của mình rồi. Tóm lại, ngươi cứ nghe theo lời ta... Còn một
điều nữa, giả như những ngày tiếp theo có xảy ra chuyện gì kỳ lạ thì
ngươi nhớ lời ta dặn, mở chiếc hộp trang sức ta để ở đầu giường và đưa
bức thư ở trong đó cho hoàng thượng.
Chẳng để Xuân Nhĩ kịp hỏi
thêm là Du Ca đã bảo nha hoàn này lui vào trong, để nàng yên tĩnh một
mình ngồi ở đây. Sau cùng chỉ còn mình nàng tại vườn uyển đang dần chìm
trong ánh tà dương buồn man mác, gió nhè nhẹ vờn nhau thổi vào trong tâm hồn lặng yên của nàng, khiến đôi mắt ấy nhắm lại tận hưởng, chưa bao
giờ bản thân thấy bình yên như lúc này. Sau đó vị hoàng hậu mở mắt ra
nhìn sang những đĩa thức ăn đã nguội lạnh tự bao giờ, lòng hiểu rõ người mình chờ sẽ không đến nữa thế nhưng vẫn muốn đợi, dù một chút thôi với
mong mỏi được trông thấy bóng dáng đó dẫu chỉ là lướt qua mau, cũng như
trước đây mỗi lần hắn đến rồi đi chỉ có vậy cũng đủ an ủi trái tim khát
khao của nàng.
Du Ca vẫn ngồi lặng lẽ trong vườn uyển, ánh mắt
thăm thẳm hướng về phía chân trời xa xăm, liên tưởng đến cánh diều ban
nãy được mình giật đứt dây đang bay tự do về chốn nào đó thật yên bình.
Nàng đã ngồi rất lâu, rất lâu cho đến khi màn đêm dần buông cùng nỗi
buồn vô tận trải dài miên man, hàng mi khẽ nhắm lại như thể cánh chim
cuối ngày đã chịu dừng chân, lòng thanh thản đến lạ.
Sau cùng, người nam nhân mà nàng chờ đợi đó đã không đến...
Qua hôm sau, tuyết rơi rất nhiều như muốn nhấn chìm cả Yên Kinh phồn hoa.
Và từ lúc trời còn tờ mờ sáng, trong màn tuyết trắng xoá lạnh căm căm,
xuất hiện một bóng dáng nữ nhân cưỡi ngựa dừng lại dưới chân núi Bạch
Vân Sơn. Nàng xuống ngựa rồi vỗ mạnh vào mông con vật để nó chạy đi,
tiếp theo quay đầu nhìn về phía sau, phản chiếu trong đôi mắt bị màn
tuyết khoả lấp thấp thoáng hình ảnh hoàng cung nguy nga tráng lệ, nơi
chỉ có quyền lực và tranh giành, nơi mà trái tim những người sống trong
đó còn lạnh lẽo hơn băng giá ngoài đây, và cũng là nơi nàng sẽ vĩnh viễn rời xa không quay trở về nữa.
Bàn tay đưa lên quét nhẹ lớp tuyết lạnh bám trên mặt, một khuôn mặt kiều diễm cương trực nửa buồn bã nửa
bình thản đến lạ lùng, trên người vận xiêm y đỏ rực giống hệt huyết mai
hoa, là Du Ca! Nửa đêm hôm qua nhân lúc Xuân Nhĩ và các nha hoàn khác
ngủ say, thị vệ canh gác bên ngoài cũng gật gù thì nàng đã mau chóng
dùng khinh công bay qua bức tường hoàng cung, thoát ra bên ngoài. Nàng
cưỡi ngựa hướng về phía Bạch Vân Sơn, lúc đến chân núi thì trời mờ sáng
và tuyết rơi càng lúc càng dày đặc. Nàng không muốn ở lại hoàng cung nữa mà sẽ đi thật xa.
Thôi nhìn về phía hoàng cung, Du Ca chậm rãi
bước lên núi. Gió tuyết thổi dữ dội hệt muốn cuốn phăng thân ảnh mỏng
manh run rẩy của người nữ nhân kiêu sa. Nàng cứ đi, đi mãi dẫu không rõ
phía trước là đâu nhưng trong lòng lại có sẵn hướng đến rồi. Lớp tuyết
bên dưới chân đóng dày, nàng càng đi thân thể càng thấy lạnh giá, thế
nhưng có lẽ cái lạnh ấy cũng không bằng cái lạnh ở trong tim nàng, kể từ sau lần gặp cuối cùng với hoàng thượng... Bỗng dưng Du Ca nhớ lại ngày
trước, một lần từng nói với Trình Liệt rằng, sau này nàng muốn cùng hắn
quay về Bạch Vân Sơn sống một cuộc đời tự tại, ngắm huyết mai hoa. Và
hắn đã nhìn nàng bằng khoé mắt biết cười, chân thành đáp: "Chỉ cần muội
muốn, ta sẽ thành toại" dẫu rõ ràng đó là điều không bao giờ thực hiện
được. Đến bây giờ nàng mỏi mệt rồi, kiệt quệ rồi và nàng quyết định trở
về đây cùng với giấc mơ của mình.
"Liệt ca, chúng ta đi thôi!"
Dường như Du Ca trông thấy phía trước là khung cảnh nàng và Trình Liệt ngồi
trên lưng ngựa, hướng về Bạch Vân Sơn rồi phi ngựa thẳng đến, cùng tiếng cười...
Đôi chân vẫn tiếp tục bước, dẫu phía trước là vực thẳm sâu muôn trượng nhưng nàng không hề có ý định dừng lại...
Gió tuyết cứ thổi cuộn khiến mảnh xiêm y đỏ rực bay phần phật như ngọn lửa
sáng bừng giữa trời đông lạnh giá, dấu chân ở phía sau bị tuyết phủ lấp
hệt như chẳng còn đường để trở về, có một người nữ nhân không rõ đã đi
đâu chỉ biết rằng kể từ thời khắc này nàng sẽ thôi khóc, mãi mãi lặng
im, không còn khổ đau si hận...
Dĩ nhiên, cái chuyện hoàng hậu
đột nhiên mất tích phải nhanh chóng bị phát hiện và hoàng cung trở nên
hỗn loạn. Trong khi bên ngoài thị vệ vẫn đang tích cực tìm kiếm tung
tích của hoàng hậu thì trong ngự thư phòng, Trình Liệt đứng lặng yên,
tấm lưng áo long bào cao sừng sững không một cử động khiến những người ở phía sau sợ hãi đến mức chẳng dám nhúc nhích vì cảm nhận rõ hàn khí
nguy hiểm kia đang bao trùm lên thiên tử. Hôm nay vừa xong buổi thiết
triều, hắn đã nghe thị vệ ở Phụng Hoa cung gấp gáp chạy đến báo "Du
hoàng hậu biến mất" làm lòng hắn xuất hiện cơn cuồng nộ không kìm được
để rồi tự hỏi, gan nàng lớn đến dường nào mà năm lần bảy lượt bỏ ngoài
tai khẩu dụ từ thánh thượng! Chiều hôm qua nàng còn mời hắn đến tẩm
cung, vậy mà hôm nay đã biến mất không dấu vết. Sức khoẻ còn chưa hồi
phục trong khi bên ngoài tuyết rơi trắng xoá, rốt cuộc là nàng bỏ đi
đâu? Thị vệ tìm kiếm suốt hai canh giờ trong hoàng cung vẫn không thấy,
chứng tỏ nàng đã rời cung, điều đó càng khiến hắn thêm giận dữ đồng thời tự nhủ lần này bắt nàng trở về thì nhất định xử phạt nặng!
Đang
quỳ ở bên dưới là cung nữ lẫn thái giám ở Phụng Hoa cung, trong đó có
Xuân Nhĩ, không khỏi lo lắng cho hoàng hậu và cả tính mạng của mình,
hiển nhiên khi chủ nhân xảy ra chuyện gì thì đám nô tỳ, nô tài sẽ bị
khiển trách thậm chí có thể bị lôi ra ngoài xử tử. Tất cả đang nín lặng
chờ đợi thì lập tức giật mình bởi hoàng thượng đập tay xuống bàn đánh
rầm, tấu chương rơi vung vãi, giọng như sấm:
- Tại sao hoàng hậu
rời cung mà các ngươi không hề hay biết? Lũ vô dụng các ngươi hầu hạ
nương nương như thế nào? Có phải là muốn trẫm xử trảm từng người các
ngươi không? Nói mau!
Đám cung nữ và thái giám liền dập đầu xin
hoàng thượng tha mạng, trước tình hình đó Liêu công công đành cất tiếng
khuyên nhủ Trình Liệt:
- Hồi hoàng thượng bớt giận kẻo ảnh hưởng
long thể, theo nô tài điều quan trọng bây giờ là tìm ra tung tích của
hoàng hậu nương nương, còn đám vô dụng này hãy để xử phạt sau. Chưa kể,
bọn chúng hầu hạ bên cạnh nương nương thì thể nào cũng biết ra được điều gì đó về sự biến mất đột ngột của nương nương.
- Lũ phế vật như
thế này còn biết cái gì? Ngay cả việc hầu hạ để mắt đến chủ nhân còn làm không xong thì hiểu được điều gì sao? Thậm chí hoàng hậu có để lại lời
dặn dò không thì đám nô tài vô dụng này chưa chắc đã ghi nhớ!
Còn đang khóc lóc thì đột nhiên Xuân Nhĩ ngưng lại bởi nghe ba từ "lời dặn
dò" phát ra từ miệng hoàng thượng, lập tức liền nhớ về buổi chiều hôm
qua lúc nghe hoàng hậu đề cập đến chuyện xuất cung của mình đồng thời
dặn dò về một bức thư... Hoá ra ngay từ lúc đó, nương nương đã chuẩn bị
hết mọi chuyện rồi nên mới nói những lời lẽ kỳ quặc như vậy! Tức thì
nàng ta liền cất tiếng thật rõ:
- Hồi bẩm hoàng thượng, nô tỳ đã
nhớ ra rồi! Chiều hôm qua nương nương có căn dặn rằng nếu vài ngày sau
đó xảy ra chuyện gì khác thường thì phải mở hộp trang sức ở đầu giường
của người, lấy ra bức thư đưa cho hoàng thượng! Từ nãy đến giờ vì quá lo lắng cho nương nương nên nô tỳ đã quên mất!
Bức thư? Tại sao Du
Ca để lại bức thư chứ? Trình Liệt cảm giác, đây không phải do bốc đồng
bồng bột mà nàng xuất cung, rất có thể là điều gì đó vô cùng quan trọng, lập tức sai thị vệ đến Phụng Hoa cung mang hộp trang sức của hoàng hậu
đến đây!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT