Và đúng như những gì nàng ái phi họ Đinh dự đoán, Lệ Tuyết Mai vừa về
đến Thanh Tâm phường - nơi để các ca nương mới nhập cung luyện tập đàn
hát và ăn ở, là đã tức tối bảo thị vệ lôi tất cả ra ngoài sân mắng nhiếc cho một trận. Lệ Tuyết Mai chỉ là ca nương, dẫu chưa có danh tước gì
nhưng do hoàng thượng ân sủng nên cũng xem như được chút uy quyền, bên
cạnh có dăm ba tên thị vệ và nha hoàn, đám ca nương mới vì thế mà cũng
nể sợ một phép.
Lướt qua một lượt dàn ca nương nhỏ tuổi đang quỳ
dưới đất, Lệ Tuyết Mai trông đứa nào đứa nấy cũng xinh xắn trắng trẻo,
thân hình mềm mại mới trưởng thành, thêm vào đấy là những ngón tay ngọc
ngà dùng để gảy đàn, trong lòng không khỏi đố kỵ. Nhớ lại lời Đinh quý
phi khuyên nhủ, nàng ta dĩ nhiên mười phần lo lắng khôn nguôi, nhất định không thể để đám nữ nhi này vượt mặt tranh ân sủng từ hoàng thượng. Mỉm cười độc địa, nàng ta liền cất tiếng:
- Các ngươi mới nhập cung
hẳn đã nghe danh ta rồi, hoàng thượng thích nhất là Lệ ca nương này nhảy múa đàn hát. Thế các ngươi có muốn ta chỉ dạy cho vài chiêu thức để
được hầu hạ thánh thượng không?
- Nếu được Lệ ca nương chỉ dạy thì tỷ muội đây biết ơn vô cùng!
- Được, thế thì tuyệt đối phải nghe theo ta, dù có khổ cực đến mấy cũng
không được oán than và nhất định không tiết lộ cho người ngoài biết!
Trông những gương mặt ngây thơ vui mừng hớn hở, Lệ Tuyết Mai đắc ý.
*****
Hôm nay, Du Ca nghe theo lời của Xuân Nhĩ rời khỏi Phụng Hoa cung mà đến
thượng uyển ngắm nhìn cảnh sắc cho tinh thần dễ chịu. Nàng vốn không có
bệnh, cũng chẳng hề yếu ớt, chỉ là tâm tình lúc nào cũng buồn rầu không
vui nên trông thần thái không được tươi. Dù làm chủ quản lục cung nhưng
nàng ít khi gặp gỡ những phi tần khác, thỉnh thoảng buổi sáng họ thỉnh
an nàng lấy lệ, và nếu xảy ra chuyện gì ở hậu cung thì nàng đứng ra giải quyết một chút. Đinh quý phi được sủng hạnh nên Trình Liệt cho phép đỡ
đần hoàng hậu, quản cung một số việc. Vậy cũng tốt, nàng có thêm thảnh
thơi cùng những thú vui riêng.
Đi được nửa vòng thượng uyển, Du Ca tình cờ bắt gặp một bóng áo quý phái đang tiến đến chỗ mình, ra là Đinh quý phi.
- Thần thiếp thỉnh an nương nương.
- Muội muội không cần đa lễ, đứng dậy đi.
- Đa tạ nương nương, chẳng hay hôm nay nương nương có nhã hứng đi dạo
trong thượng uyển ạ, mọi ngày muốn thấy mặt người thật là khó khăn.
- Hôm nay tâm tình bản cung thoải mái nên muốn đến đây ngắm hoa.
- Còn thần thiếp ngày nào cũng đến đây từ sớm nhưng do đêm qua phải hầu
hạ thánh thượng nên sáng ra cả người mỏi nhừ. Hoàng thượng đầu tháng này đến Liên cung cũng đã bảy lần, người ấy mà không cho thần thiếp ngủ gì
hết, cường lực dồi dào. Sáng ra người còn xót nên bảo thần thiếp đừng
nên dậy sớm.
Suốt hai năm qua, hết ái phi này đến ái phi khác mỗi khi diện kiến Du Ca đều hăm hở huyên thuyên về chuyện đêm về được hoàng thượng sủng hạnh thế nào, nói đến mức trở nên vô ý vô tứ. Cũng giống
như Đinh quý phi đây, miệng than mệt mỏi mà mắt cứ lấp lánh thích thú
khiến Du Ca thấy buồn cười, tự nhủ chẳng ai hỏi đến mà cứ tọc mạch việc
chăn gối như vậy. Là muốn nàng tức lên hay ganh tị đây? Kể từ ngày làm
hậu, nàng đã buộc mình phải quen với kiếp chung chồng này.
- Muội hầu hạ hoàng thượng chu đáo như vậy, bản cung rất an tâm.
Đinh quý phi bỗng chốc cười gượng do thấy khuôn mặt vô cùng bình thản của Du hoàng hậu, một chút lay động cũng chẳng có. Ở bên cạnh Du Ca nãy giờ,
Xuân Nhĩ ghét cay ghét đắng biểu hiện làm bộ làm tịch của ả quý phi kia, rồi thấy ả ta bị nương nương làm mất hứng thì khoái trá lắm.
-
Dạ, không riêng gì thần thiếp mà Lệ ca nương ở Thanh Tâm cung cũng được
ân sủng lắm. Ngày ngày, hoàng thượng cùng thần thiếp đến nghe nàng ấy
đàn hát.
Lại còn mang cả Lệ ca nương ra nữa, rõ ràng Đinh thị đây là muốn trêu tức Du Ca cho bằng được! Tính ra đế vương như Trình Liệt
cũng có phúc thật, hết quý phi rồi đến ca nương ai nấy đều tuyệt sắc
giai nhân, hầu hạ sớm tối.
- Nếu có dịp, bản cung sẽ đến Thanh Tâm cung nghe hát một chuyến.
Như chỉ chờ hoàng hậu buông ra một lời như thế thôi là Đinh quý phi nói rằng:
- Nhắc đến Thanh Tâm cung thì thần thiếp chợt nhớ một chuyện, dạo này
thường nghe bọn thị vệ cung nữ truyền tai rằng ở Thanh Tâm phường mỗi
đêm lại nghe có tiếng khóc văng vẳng, còn cả tiếng van xin thê thảm lắm, không rõ là oan hồn bóng quế hay xảy ra chuyện gì nữa.
- Trong cung thiếu gì những lời đồn đại ma quỷ như vậy.
- Thần thiếp cũng nghĩ thế, tuy nhiên đám thị vệ còn bảo Thanh Tâm phường mọi khi ồn ào tiếng ca hát của ca nương mới thế mà mấy ngày qua lại im
phăng phắc, cửa nẻo đóng kín ít người ra vào. Cứ đêm đến có thấy một,
hai ca nương đi ra ngoài nhưng trông thất thần, xiêm y có vài vệt máu,
đầu ngón tay còn sưng tấy.- Có chuyện đó ư? Hoàng thượng đã biết chuyện
này chưa?
- Hoàng thượng gần đây bận việc triều chính, cũng không thường ghé Thanh Tâm cung nữa nên có lẽ chưa nghe thấy lời đồn này.
Thần thiếp cũng muốn tìm hiểu nhưng ngặt nỗi công chúa cứ quấy khóc nên
sớm tối phải kề bên chăm sóc...
- Muội cứ chăm sóc công chúa, chuyện ở Thanh Tâm cung ta sẽ giải quyết.
Thật đúng với ý muốn ở trong lòng rồi, Đinh quý phi hành lễ sau đó mỉm cười
thoả mãn rời khỏi thượng uyển. Tức thì, Xuân Nhĩ bực dọc lên tiếng ngay:
- Đinh quý phi ở trước mặt nương nương liên tục khoe khoang mình được sủng hạnh ân ái thế nào, thật là quá quắt!
- Chuyện cỏn con đó có gì phải bận lòng! - Du Ca đang nghĩ đến một vấn đề khác quan trọng hơn - Không biết ở Thanh Tâm phường xảy ra chuyện gì mà xuất hiện những lời đồn kỳ quặc như vậy, phải tìm hiểu xem sao.
- Nương nương sẽ làm gì ạ?
- Lửa cháy lên ở đâu thì phải dập ở đó, tìm những thị vệ cung nữ đã lan
truyền tin đồn này hỏi cho kỹ càng, nếu thật sự Thanh Tâm phường có
những hiện tượng khác thường đó thì nhất định phải điều tra, người quản
những ca nương nhập cung là Lệ Tuyết Mai, cứ đến gặp nàng ta hỏi rõ!
Xuân Nhĩ y lệnh hành sự, còn Du Ca đứng yên lặng giữa thượng uyển đồng thời
hướng cái nhìn về phía dãy cung màu xanh thấp thoáng sau những đoá hoa.
*****
Thanh Tâm cung được thiết kế trang nhã, là nơi để các vũ y xinh đẹp tài năng
nhất đàn hát nhảy múa hầu hạ thánh thượng cùng vương thất. Trong hai năm qua, Du Ca đến đây chỉ đúng ba lần, phần vì không mấy hứng thú với vũ
điệu đàn tịch phần cũng vì không muốn nhìn thấy dáng vẻ nhàn nhã của
Trình Liệt ở trước đám nữ nhân áo lụa thướt tha, múa may uyển chuyển. Và hôm nay là lần thứ tư nàng bước đến nơi chốn hoang lạc này, tất nhiên
là vì liên quan đến Thanh Tâm phường! Xuân Nhĩ sau khi đi thám thính dò
la thì đúng như lời Đinh quý phi, quả thật đang có lời đồn về tiếng khóc và cả dáng vẻ "thê thảm" của ca nương mới nhập cung.
Lệ Tuyết
Mai xuất hiện trước mặt Du Ca với vẻ lộng lẫy vô cùng, vừa nghe báo
hoàng hậu giá đáo đến Thanh Tâm cung là nàng ta trang điểm thật rực rỡ,
hệt muốn khẳng định bản thân đẹp hết mười vạn phần so với người được gọi là mẫu nghi thiên hạ kia bởi nghe đồn rằng, hoàng hậu thích trang điểm
nhạt, xiêm y cho đến mái tóc đều trông bình dị đến khó tin. Du Ca thiết
nghĩ, chỉ gặp mặt nàng thôi mà Lệ ca nương này đã hoa mỹ như thế thì thử hỏi những lúc diện kiến thánh thượng còn chói loá đến thế nào nữa, khó
trách Trình Liệt không động lòng.
Lệ ca nương hành lễ trước hoàng hậu, nghe xong câu miễn lễ thì đã hỏi ngay:
- Không biết nương nương đến Thanh Tâm cung có gì chỉ giáo?
- Bản cung nghe nói có Lệ Tuyết Mai là ca nương sắc đẹp khuynh thành, lại có tài đánh đàn nhảy múa, ngươi nhập cung đã ba tháng nhưng ta chưa có
dịp triệu kiến ngươi nên tiện thể hôm nay đến xem thế nào.
Trong
lòng đắc ý khi nghe hoàng hậu khen, liền nghĩ bản thân dĩ nhiên phải đẹp hơn một nàng Du Ca không điểm trang chứ, nhưng ngoài miệng lại thưa:
- Nương nương quá lời, thần thiếp không thể so với quốc sắc thiên hương
như người được. Nếu không chê xin nương nương nghe thần thiếp đàn một
khúc nhạc.
- Việc nghe đàn hát hãy dời lại sau, ta đến đây vì có
chuyện cảm thấy kỳ lạ. Thời gian này có khá nhiều lời đồn đại về Thanh
Tâm phường, các thị vệ cung nữ truyền tai nhau về mỗi đêm nghe tiếng
khóc lẫn van xin văng vẳng phát ra từ nơi đó, lại còn cổng đóng kín
không thấy các ca nương mới nhập cung, nếu có thì trông bộ dạng rất tiều tuỵ và hình như còn bị thương nữa. Ngươi chủ quản ở đây, có nghe thấy
hoặc biết gì về chuyện lạ lùng này?
Từ lúc nghe Du Ca đề cập đến
Thanh Tâm phường là trong lòng Lệ Tuyết Mai đã mang chút thấp thỏm, tin
đồn kia đã lan truyền đi tự lúc nào, rõ ràng nàng ta đã hành xử rất cẩn
thận, sao lại có việc thị vệ cung nữ nghe thấy tiếng khóc, kỳ lạ hơn nữa khi có kẻ trông thấy ca nương mới trong khi đã bị nàng ta nhốt lại.
- Bẩm nương nương, thần thiếp chẳng hề nghe thấy hay phát hiện ra chuyện gì cả. Cũng có thể đấy chỉ là lời đồn thổi vô căn cứ.
- Ngươi có biết một đồn mười, mười đồn thành trăm, kéo dài từ ngày này
qua ngày nọ thì không còn là lời đồn vô căn cứ, vả lại nếu có kẻ đặt
điều thì vì sao lại là Thanh Tâm phường nơi chốn ăn ở của ca nương mà
không phải nơi khác?
- Nhỡ đâu có kẻ ganh ghét nên đặt điều...
- Một nơi đàn hát mua vui hưởng lạc thì có gì để đặt điều? Bản cung cũng
có nghe qua vài công công bẩm rằng Thanh Tâm phường dạo gần đây rất yên
ắng, thay vì nghe tiếng đàn hát của ca nương, lý do này ngươi có thể
giải thích không?
Không nghĩ hoàng hậu lại phát hiện ra hiện
tượng kỳ lạ này nhanh đến vậy, Lệ Tuyết Mai trên trán đổ một tầng mồ hôi lạnh, thật là sự việc đã sắp xếp rất kín kẽ sao đột nhiên lại bị để ý
đến chứ? Nàng ta yêu cầu Thanh Tâm phường đóng kín cổng, các ca nương
mới hầu như không được phép bước ra ngoài... Cảm nhận ánh mắt quan sát
từ Du Ca vẫn còn dán chặt vào mình, Lệ Tuyết Mai bất giác bảo một ca
nương ở gần đó đem tách trà đến cho hoàng hậu. Lúc bước đến gần, người
ca nương nọ vô ý thế nào lại vấp một cái khiến tách trà chao nghiêng rớt xuống dưới chân Lệ Tuyết Mai, nước trà nóng văng lên đuôi váy dài thướt tha tạo thành vết ố.
- Nương nương tha tội! Lệ ca nương tha tội! Nô tỳ vụng về lỡ tay ạ!
Du Ca chưa kịp nói gì thì tức thì Lệ Tuyết Mai đã làm một hành động thế
này: đưa chân đạp mạnh vào đầu người ca nương đang quỳ mọp kia! Chẳng
những vậy, nét mặt dịu dàng hiền lành nãy giờ lập tức biến mất, thay vào đó là cái vẻ đằng đằng sát khí, răng môi nghiến vào nhau, đôi mắt toé
lửa. Dẫu cho người ca nương không ngừng van xin thì nàng vũ y xinh đẹp
đó vẫn tàn nhẫn đạp liên hồi vào mặt và bụng đối phương. Trông thế, Xuân Nhĩ liền nhăn mặt thất kinh nhìn sang hoàng hậu. Ngay cả Du Ca cũng
chẳng ngờ được một ca nương nổi tiếng tài danh lại đối xử với kẻ dưới
trướng nhẫn tâm đến dường này.
- Mau dừng lại!
Mệnh lệnh
từ Du Ca cất lên rành rọt, bấy giờ mới khiến cho Lệ Tuyết Mai ngừng hành động đá đạp ấy, nàng ta vẫn chưa nguôi cơn giận đứng thở hổn hển.
Người ca nương bị hành hạ lồm cồm ngồi dậy quỳ gối, miệng khóc nức nở do sợ
hãi lẫn đau đớn. Tiếp theo Xuân Nhĩ rời khỏi chỗ đứng bên cạnh hoàng
hậu, mau chóng tiến đến bên nàng ta đồng thời khẽ nâng chiếc cằm ướt đẫm nước mắt lên cao để lộ ra chiếc cổ trắng với vết siết dây khá mờ, chưa
hết Xuân Nhĩ cầm những đầu ngón tay của nàng ta lên thì thấy đều bị sưng tấy nghiêm trọng. Đây là lý do Du Ca bảo Lệ Tuyết Mai ngừng lại bởi
tinh mắt phát hiện vết thương kỳ lạ trên người ca nương nhỏ tuổi, liền
quay qua Lệ Tuyết Mai đang đảo mắt khó xử:
- Đây có phải là ca nương mới nhập cung, tại sao lại có dấu vết siết cổ và đầu ngón tay bị sưng đỏ như vậy?
- Bẩm, hẳn là trong lúc luyện tập nó không cẩn thận...
Lập tức Du Ca lia mắt nhìn sang người ca nương nọ, hệt muốn hỏi có đúng là
do sự cố trong lúc luyện tập. Nàng ta rõ ràng là bối rối lo âu, hết nhìn hoàng hậu rồi nhìn sang Lệ ca nương sau đó thì ấp a ấp úng không biết
trả lời thế nào, một mặt muốn nói hết ra nhưng mặt khác lại nghĩ đến hậu quả ghê gớm đang chờ.
- Được rồi, ta sẽ đến Thanh Tâm phường xem các ca nương luyện tập thế nào.
- Không được đâu nương nương...! - Lệ Tuyết Mai tức khắc ngăn cản.
- Nếu như ngươi không hề hay biết gì thì cùng ta đến Thanh Tâm phường
kiểm chứng thực hư vì sao lại có những lời đồn đại như thế.
Lệ
Tuyết Mai thoáng chút kinh tâm, mồ hôi trước đó vừa khô nay lại tuôn ra, còn chưa biết làm thế nào thì may thay bên ngoài vang lên tiếng công
công: "Hoàng thượng giá đáo!", sau đó là một bóng dáng cao lớn uy quyền
chậm rãi bước vào điện. Nhác thấy Trình Liệt xuất hiện là trong lòng Du
Ca không kìm được tiếng thở dài, nàng đã sắp tìm ra sự thật rồi thì hắn
lại có mặt đúng lúc, phiền phức đây! Ngược lại Lệ Tuyết Mai thì mừng rỡ
khôn xiết, hoàng thượng đến lúc này chẳng khác nào giải vây cho nàng ta
thoát khỏi sự chất vấn của hoàng hậu.
- Thần thiếp tham kiến hoàng thượng! - Hai nữ nhân cùng đồng thanh.
Trình Liệt khoát tay miễn lễ, cùng lúc Lệ Tuyết Mai nhanh chân chạy đến bên
cạnh làm ra điệu bộ nũng nịu, cố tình bày ra trước mắt Du Ca cái cảnh
nàng ta được ân sủng chiều chuộng đến thế nào, cất giọng ngọt ngào như
chim hót:
- Hoàng thượng đến để nghe nô tỳ đàn hát phải không ạ?
- Trẫm nhớ giọng hát của Lệ ca nương nên hôm nay qua Thanh Tâm cung...
Vừa nói Trình Liệt vừa đảo mắt về phía Du Ca đang im lặng, vẻ mặt không cảm xúc trước cảnh hắn với một ca nương hỏi han thân mật, liền cao giọng
hỏi:
- Hoàng hậu cũng có nhã hứng đến đây nghe đàn hát sao?
- Ta đến gặp Lệ ca nương cốt hỏi rõ vài chuyện, chẳng có thì giờ nghe hát.
Lệ Tuyết Mai kín đáo cười khinh nhờn, hoàng hậu thất sủng này xem chừng
gan lớn thật, dám xưng hô ngang hàng với thánh thượng thật chẳng ra làm
sao. Xét theo suy nghĩ này thì cũng thấy nàng ta tự xem bản thân quá cao rồi, một hoàng đế như Trình Liệt còn không để ý đến cách xưng hô từ Du
Ca thì một ca nương thấp bé có quyền gì chứ? Tiếp theo, nàng ta nghe
Trình Liệt hỏi Du Ca tìm hiểu về chuyện gì ở Thanh Tâm cung thì lập tức
nói ngay:
- Là do nương nương nghe lời đồn thổi không hay về
Thanh Tâm phường nên đến đây chất vấn nô tỳ về việc quản giáo các ca
nương mới nhập cung. Nô tỳ có giải thích với nương nương tất cả chỉ là
hiểu lầm...
- Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? - Trình Liệt cau chân mày mũi kiếm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT