Du Ca lập tức buông dây cung, tên rời khỏi cung mạnh mẽ xé gió cắm phập
vào tâm bia chẳng hề lệch đi chút nào, chứng tỏ lòng nàng không chút dao động khi nghe bốn từ "hoàng hậu thất sủng" bởi dẫu sao cũng đã quá quen rồi, càng không trách mắng nha hoàn Xuân Nhĩ ở trước mặt chủ dám nói
thẳng thừng như thế.
Gặp mặt Trình Liệt, để làm gì? Nàng có
thương nhớ hắn, mong muốn gặp hắn dường nào cũng chỉ đổi lại thái độ
lạnh nhạt thờ ơ, thiên nhan tuấn tú góc cạnh đó cũng vì vô cảm mà mất đi mấy phần đẹp đẽ, còn phải kể đến đôi mắt sắc bén hệt mũi dao như muốn
chém nàng vài nhát cho thoả hận. Kể từ đêm thị tẩm đầu tiên đó, hắn vốn
đã định đoạt mối quan hệ của cả hai chỉ có thù và hận, kể cả ngôi vị
hoàng hậu nàng ngồi cũng từ mưu lợi vọng tộc mà ra. Phụ thân muốn nàng
an ổn sống và còn bảo vệ Du gia, vì vậy trong thâm tâm hắn càng nghĩ
nàng tư lợi, mang tiếng là phu thê nhưng hai bên cũng đều có mục đích
với đối phương.
Chưa kể bây giờ Trình Liệt đã là đế vương, không
còn là chàng nam nhân ngày nào ở bên cạnh chơi đùa thả diều với Du Ca
mỗi khi chiều về, trong lòng hắn không có nàng, lại còn hận nàng thấu
xương, thế nào lại sủng hạnh cho được.
Mỗi năm tú nữ ra ra vào
vào hậu cung bao nhiêu đợt, cũng có biết bao phi tần xinh đẹp lộng lẫy
được sắc phong, hoàng thượng mỗi đêm thị tẩm từ người này đến người kia
còn chưa hết nổi. So ra, hoàng hậu thất sủng như nàng có là gì? Lại dăm
ba tháng Trình Liệt mới đến Phụng Hoa cung, còn cố tình chọn ngày kỹ
càng để thị tẩm nàng, vốn dĩ hắn không hề muốn nàng sinh con cho hắn.
Du Ca vốn tự do tự tại, tính tình phóng khoáng bay nhảy như chim trời, lúc nhỏ nàng cũng không sống trong Du gia mang lễ nghi phép tắc của dòng
dõi tướng quân mà sống cùng bà vú trên đỉnh Cao Vân Sơn, nơi nổi tiếng
có huyết mai hoa nở duy nhất một mùa trong năm ở Bắc Đại giá rét. Huyết
mai kỳ lạ, càng trong tuyết phủ mưa sa thì càng bung nở rực rỡ, cũng y
hệt con người nàng không hề lớn lên trong nhung lụa khuê các mà cứ thích cưỡi ngựa chạy băng băng trên sườn núi đón lấy những cơn gió mạnh mẽ,
bắn cung đánh kiếm nào chịu thua nam nhân nào, cứ thế kiêu hãnh quật
cường mà trưởng thành. Nàng thích màu đỏ, đỏ rực giống huyết mai. Vốn tự do như thế mà sau cùng lại vào hoàng cung, nàng phải lấy hoàng thượng,
đêm đêm nằm trở mình cô đơn chịu cái kiếp chung chồng.Phụ thân Du Ca
muốn con gái tiếp tục sống bình an nhưng lầm lạc ở chỗ lại để nàng bước
vào chốn hậu cung, nơi đầy rẫy đố kỵ tranh giành để được sủng hạnh, nàng thông minh quả cảm duy có điều không mang tâm cơ, liệu sẽ thế nào đây?
Còn chưa kể hậu cung ngày ngày buồn tẻ, với nàng mà nói cứ như bị giam
lỏng.
Cứ hễ nghĩ ngợi về những điều ấy là lòng nàng không khỏi phiền muộn.
Trong khi Du Ca buông lơi ánh nhìn vô định thì ở trước cổng Phụng Hoa cung,
Trình Liệt đang âm thầm quan sát nàng. Hắn đến được một lúc rồi sau khi
nghe Liêu công công bẩm lại rằng hoàng hậu không qua Thanh Tâm cung vì
thấy không khoẻ, lòng đang thoải mái tận hưởng mỹ nhân đàn hát lại có
chút suy tư. Kể ra hai năm qua, hắn hắt hủi lạnh nhạt nàng, cố tình
không sủng hạnh nàng nhưng thỉnh thoảng hay tin gì đó ở Phụng Hoa cung
thì vẫn để tâm. Lúc dừng ở trước cổng, hắn ra dấu cho thị vệ đừng cất
tiếng hô báo, muốn yên lặng nhìn nàng chốc lát.
Hoá ra không hề
bệnh tật, chỉ là Du Ca không thích diện kiến thánh thượng, còn ở đây
nhàn hạ bắn cung. Trình Liệt thấy người nữ nhi này chẳng hề thay đổi gì
so với trước đây, đàn hát thêu thùa không thích suốt ngày cứ đụng đến
cung tên đao kiếm, thật là không thuỳ mị. Nàng ở trước mặt hắn lúc này
rất giản dị thanh thuần, xiêm y trắng tinh, áo khoác mỏng manh hờ hững
bay phất phơ trong gió chiều, mái tóc đen dài xoã tự nhiên, không hề mũ
vàng áo phụng vậy mà vẫn xinh đẹp thanh tao. Hắn cho dù ít sủng hạnh
nàng nhưng mỗi lần gần gũi đều quan sát rất tỉ mỉ, nàng thích trang điểm nhàn nhạt chứ không sặc sỡ như các cung tần mỹ nữ khác.
Xuân Nhĩ bất ngờ khi thấy hoàng thượng bước vào Phụng Hoa cung sau khi đã chán
cái việc đứng yên lặng rồi, toan cất tiếng hành lễ thì bị người giơ tay
ngăn lại, nàng ta hiểu ý liền đưa mắt nhìn Du Ca vẫn đang giương cung
sau đó cúi chào thánh giá xong liền lui xuống. Bấy giờ Trình Liệt mới
tiến đến đứng ngay phía sau lưng Du Ca, mắt lướt qua chiếc cổ trắng nhỏ
kia, chậm rãi cất tiếng vừa đủ nghe:
- Hoàng hậu không khoẻ mà còn ra vườn uyển bắn cung sao?
Không phải âm thanh mà là hơi thở nóng hổi bất chợt phả vào gáy mới khiến Du
Ca thoáng giật mình, tay buông dây cung làm mũi tên bắn lệch khỏi tâm.
Tiếp theo lập tức quay qua, thêm lần nữa kinh tâm trước cảnh một thân
hình to lớn trong chiếc áo khoác lông màu đen uy nghiêm xuất hiện trước
mặt mình, lại còn ở khoảng cách rất gần, mắt nàng chạm phải ánh mắt vô
cảm của Trình Liệt.
- Không biết thánh thượng đến nên ta đã thất
lễ. - Du Ca hành lễ, cách xưng hô nghe qua lại chưa phù hợp phép tắc,
lòng tự hỏi Xuân Nhĩ lại biến đi đâu mất rồi.
Trình Liệt nổi
tiếng vô cùng nghiêm khắc, chỉ là với Du Ca lại không chỉnh đốn về cách
xưng hô của nàng, xem chừng lại cố tình dung túng cho bản tính phóng
khoáng ấy. Hắn khẽ nhếch môi cười, tia nhìn hướng từ trên xuống, thấy
khuôn mặt nàng nhỏ nhắn hơi cúi, mí mắt dài cụp xuống mang theo vài phần ưu buồn, lại còn bờ vai và ngực áo yếm thấp thoáng sau lớp áo ngoài
mỏng tanh, bất giác khiến hắn vươn tay vòng qua eo thon mà kéo nàng áp
sát vào người mình.
Chẳng hề giật mình, Du Ca từ tốn ngẩng mặt
nhìn Trình Liệt, hắn trong mắt nàng lạnh lẽo như băng và nàng trong mắt
hắn cũng mang hàn khí không kém gì. Hai con người này đều hiểu rõ đối
phương nên sắc mặt lẫn thái độ cũng y hệt nhau. Với nàng, hành động ôm
ấp này của hắn chẳng phải thân mật, chỉ là hắn muốn cho nàng nhìn rõ
trong đôi mắt ấy chứa đựng oán hận sâu cỡ nào. Du Ca không phản kháng,
tay áp hờ lên khuôn ngực rắn rỏi kia, thậm chí cả khi Trình Liệt đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc của nàng, nàng cũng chỉ hiểu đây là hành động
vui thích từ một kẻ máu lạnh đang vờn con mồi, tuyệt nhiên không phải do yêu thương.
- Xiêm y mỏng manh như vậy nàng không sợ bệnh giả thành thật à?
- Sức khoẻ của ta không phải yếu ớt, chàng đừng nên để tâm làm gì.
- Hoàng hậu mà ngã bệnh làm sao ta không lo lắng.
Trình Liệt áp mặt đến gần vành tai Du Ca, cố ý để mũi ngang tầm chiếc cổ thơm ngát đó mà ngửi nhẹ, khiến nàng có đôi chút khó chịu phải quay mặt đi.
Dù đã quá quen với những hành động vờn bắt và lấy đó làm thú vui của
hắn, nhưng vài lần nàng vẫn thiếu thoải mái đến nỗi muốn đẩy hắn ra thật xa.
- Hoàng thượng không ở Thanh Tâm cung nghe đàn hát ư?
- Là ta nhớ nàng nên mới đến đây...
Bỉ ổi! Xấu xa! Mở miệng buông những lời mùi mẫn đó mà không thẹn với lòng
à? Du Ca kín đáo cười nhạt nhẽo, biết rõ Trình Liệt ngoài miệng ân cần
nói vậy nhưng thâm tâm muốn đến xem nàng khổ sở thế nào, tàn tạ ra sao,
thậm chí cũng mong nàng mắc bệnh nặng mà chết đi cho xong!
Nhắc
đến Thanh Tâm cung nghe đàn hát lại khiến Du Ca nhớ về Lệ Tuyết Mai, một ca nương mới nhập cung cách đây ba tháng. Nàng ta xinh đẹp như hoa, áo
lụa thướt tha, thân hình mềm dẻo linh động, nổi tiếng là ca nương hát
hay múa đẹp nhất kinh thành. Trình Liệt trông thấy nàng ta múa một lần
thì đem lòng yêu thích ngay, hầu như ngày nào cũng đến Thanh Tâm cung.
Ngoài ra, dạo này hắn thường sủng ái Đinh Huệ vốn là cháu gái của thái
sư đương triều, ban đầu chỉ là tước phi sau sắc phong làm quý phi. Nói
xem nào, bên cạnh bao nhiêu mỹ nữ như thế thì cớ gì hắn rảnh rỗi đến
trêu tức nàng, rõ ràng là muốn đem nàng ra tiêu khiển.
Đột ngột
ôm ấp rồi đột ngột buông hờ hững Du Ca ra, Trình Liệt vừa nhìn gương mặt khả ái không xúc cảm của nàng vừa giật nhẹ chiếc cung trong tay nàng.
- Cũng một thời gian ta không luyện bắn cung...
Dứt lời lẫn nhanh chóng, Trình Liệt lắp tên vào cung đồng thời giương cung
ngắm bắn. Mũi tên lao vút đi, mạnh mẽ mang theo cường lực của một đế
vương uy vũ đứng đầu Bắc Đại, khiến Du Ca vô thức đưa mắt nhìn theo. Chỉ có cung và kiếm, là hai thứ mà nàng và hắn tìm thấy điểm chung ở nhau.
Con ngươi sẫm màu của nàng phản chiếu hình ảnh mũi tên hắn bắn tách mũi
tên của nàng đang cắm trên tâm bia ra làm hai, rơi xuống nền cỏ. Tiếp
theo hắn quay qua nhìn hoàng hậu của mình, khoé môi kéo cong một chút
trông lãnh ngạo vô tình.
Du Ca không nhìn hoàng thượng, ánh mắt
hướng xuống mũi tên chẻ làm đôi ở dưới kia, đúng là nàng luôn chỉ là thú vui của hắn, không thay đổi.
Trong khi hoàng thượng và hoàng hậu cùng thi thố bắn cung thì ở Thanh Tâm cung, Lệ ca nương hay cũng chính
là nàng vũ y xinh đẹp Lệ Tuyết Mai vừa được nhắc đến, ngồi bên chiếc đàn bằng gỗ hồng ngà mà mỗi khi đánh sáng bóng còn quý hơn minh châu, với
dáng vẻ vừa buồn bã vừa tức tối. Nàng ta ban nãy còn phấn khởi đàn hát
múa may cho hoàng thượng xem thế mà chỉ một khắc sau, người lập tức rời
đi chẳng mảy may lưu luyến. Dĩ nhiên nàng ta có nghe Liêu công công báo, là do hoàng hậu không được khoẻ. Chẳng rõ ả bệnh tình đến đâu mà khiến
hoàng thượng sốt sắng đến thế, chỉ là một kẻ bị thất sủng thôi mà!
Trông cảnh Lệ ca nương không vui, một nha hoàn đứng bên cạnh liền dâng lên
tách trà, nói nàng ta bớt giận. Thế là chẳng màng lý lẽ gì cả, nàng ta
lạnh lùng hất văng tách trà đi, khuôn mặt xinh đẹp liền biến thành méo
mó do giận dữ:
- Uống! Uống cái gì mà uống! Cút ngay cho ta!
Nha hoàn kia lật đật đứng dậy lui đi, Lệ Tuyết Mai mím môi đập tay xuống
cây đàn quý. Kể ra một ca nương nhỏ bé như vậy cũng được ban cho kẻ hầu
người hạ thì đúng là thánh thượng đã bảy tám phần ân sủng quá rồi, có lẽ vì thế mà nàng ta đâm ra kiêu ngạo, hễ mà nổi đoá lên thì lại đỏng đảnh đến phát sợ.
- Muội muội có gì mà tức giận thế?
Một bóng
dáng lụa là thướt tha chậm rãi đi vào điện Thanh Tâm, dung mạo mỹ miều
hoa lệ đó chẳng ai xa lạ chính là Đinh Huệ quý phi, người hiện đang được hoàng thượng rất ư sủng hạnh, chưa kể còn có cái danh cháu thái sư nên
ai ai cũng vị nể. Nhác thấy nàng ái phi họ Đinh, Lệ Tuyết Mai liền đứng
dậy hành lễ. Khoát tay cho miễn, Đinh quý phi ngồi xuống bên cạnh đồng
thời nhìn tách trà dưới đất xong lại nhìn nơi trường kỷ khắc rồng nọ
trống không thì đã hiểu ra đôi phần.
- Hoàng thượng có việc công nên không nghe đàn hát nữa thôi.
- Nào phải là việc công ạ, là do hoàng thượng nghe tin hoàng hậu ngã bệnh.
Lý nào một ca nương lại xưng hô thân thiết với một ái phi chứ, nguyên do
là kể từ khi Lệ Tuyết Mai nhập cung được hoàng thượng để mắt đến thì
Đinh Huệ liền muốn kết giao tỷ muội với nàng ta. Hai người bề ngoài thâm giao lắm nhưng trong lòng nghĩ về đối phương thế nào thì dù có lấy đèn
soi cũng chưa hẳn tỏ được.
- Muội xem kìa, ca nương lại đi tỵ nạnh với hoàng hậu đương triều cơ đấy.
- Chẳng qua chỉ là cái chức danh hoàng hậu được đánh đổi từ đại tướng
quân tiền triều thôi chứ Du Ca đó có gì ghê gớm, xét về nhan sắc không
bằng Đinh quý phi của chúng ta, luận về đàn hát làm sao bì với muội. Cả
ngày trốn trong Phụng Hoa cung, luyện kiếm bắn cung chẳng hề ra dáng mẫu nghi thiên hạ.
- Muội đấy, cái miệng thật ngon ngọt nhưng chớ có nói năng bừa bãi ở trước mặt đám nô tì, người ta cho dù bị thất sủng
thì cũng là hoàng hậu.
- Muội được hoàng thượng ân sủng, lại có Đinh quý phi che chở, sợ gì chứ!
- Thôi không nói chuyện này nữa, tỷ nghe có một đám ca nương mới nhập
cung, chắc là ai nấy đều xinh đẹp và hát hay đàn giỏi như muội.
- Đám ca nương ấy còn non nớt lắm, muội phải giáo huấn thêm.
- Cũng phải, tốt nhất là quản cho chặt vào. Tỷ nghe đồn, có những ca
nương rất biết cách mê hoặc nam nhân, bày ra bao nhiêu thủ đoạn, trong
khi đây lại là thánh thượng chí tôn, người anh tuấn oai phong như vậy
thử hỏi nữ nhân nào không muốn hầu hạ chứ. Muội cẩn thận, khéo có ngày
bị đám ca nương kia qua mặt. Theo tỷ, muội cũng nên dàn xếp chúng cho ổn thoả.
Đinh Huệ vừa cố ý buông những lời dao động kia vừa kín đáo quan sát biểu hiện của Lệ ca nương, quả nhiên nàng ta có mười phần lo
lắng rồi, ánh mắt đảo tới đảo lui đầy ganh ghét. Âu cũng dễ hiểu, nàng
ta may mắn được hoàng thượng yêu thích nhưng không có nghĩa rằng người
mãi mãi ân sủng nàng ta, giả như có một ca nương khác đẹp hơn, tài năng
hơn thì e rằng...
Nghĩ tới đám ca nương mới nhập cung nọ thì
chẳng rõ có ả nào đang âm thầm muốn tranh giành chiếc ghế ân sủng với Lệ Tuyết Mai này không?
- Tỷ tỷ ngồi đây thong thả, muội phải đến xem ca nương mới tập luyện thế nào.
Dõi theo bóng dáng đi như bay của ả vũ y, Đinh Huệ nhếch môi cười đưa tách
trà lên uống, quả nhiên là kẻ biết đánh vào tâm lý người khác. Chẳng rõ
Lệ Tuyết Mai tin vào người tỷ tốt này hay do quá mong muốn giữ được ân
sủng mà không nhận ra, từng lời vị ái phi này nói chính là khích tướng
dẫn dụ nàng ta.
- Nương nương sao lại để Lệ Tuyết Mai một mình
độc sủng ạ? - Hạ Lý là nha hoàn thân tín của Đinh quý phi, liền quỳ
xuống bên cạnh không kìm nổi tò mò.
- Độc sủng? Ả nghĩ mình có
thể sao? Chỉ biết chút tài mọn đàn hát mà đã muốn tranh giành hoàng
thượng với ta à? Nhưng xét cho cùng là ca nương nhỏ bé mà đã được ân
sủng đến thế thì phải sớm gạt bỏ. Bây giờ chỉ mới làm tài nhân, sau này
lên quý nhân rồi khéo thành quý phi ngang vế với ta thì phiền phức lắm!
- Vậy ban nãy nương nương nói những lời đó là để...
- Nếu ngươi biết có kẻ muốn tranh đoạt sủng hạnh với ngươi thì sẽ làm gì? Chẳng phải là nên bóp chết kẻ ấy ngay từ đầu sao? Cứ chờ xem, Lệ Tuyết
Mai thể nào cũng xuống tay với đám ca nương mới kia, lúc ấy hậu quả khó
lường đấy.
- Nô tỳ hiểu rồi. Vậy về phần hoàng hậu...?
-
Ôi, hoàng hậu bị thất sủng thì có gì phải để tâm, bệnh tật một chút nên
hoàng thượng ghé qua Phụng Hoa cung lạnh lẽo hỏi han cũng là lẽ thường.
Hai năm qua không sinh nổi một đứa con thì cũng sớm bị phế hậu thôi.
Bờ môi Đinh Huệ chúm chím như một đoá hoa mà lời lẽ phát ra cay độc còn
hơn ong chúa, phản chiếu trong làn nước sóng sánh là đôi mắt thâm sâu
khôn tả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT