Tốc độ của viên đạn rất nhanh, giống như vì sao xẹt qua chân trời, biến mất trong nháy mắt, mà bên này tốc độ lấy súng của Sở Viêm cũng kinh người, từ bên hông móc ra khẩu súng, trong nháy mắt bóp còi.
Đạn đụng đạn, diệt.
Nhưng mà, Sở Viêm lại bị thương.
Lúc hai viên đạn chạm nhau, một khắc đó, tia lửa xẹt ra, giống như pháo hoa đêm giao thừa, sáng cả một vùng, vào một giây chạm nhau, mảnh đạn bể ra năm bảy phần, thẳng tới xuyên qua bả vai Sở Viêm, chỉ nghe hắn rên lên một tiếng, liền biết hắn đã bị thương.
Đây rốt cuộc là đạn Đồng thiếu dùng chất lượng tốt hay Đồng thiếu gặp may đây?
Vào tối nay, cái vấn đề đó, trở thành bí mật vĩnh hằng.
Mặt Sở Viêm xanh mét, lui về phía sau từng bước, trong lòng hắn rất khó chịu, chỉnh trang đợi ở sau lưng kia đều là thuộc hạ của hắn, hắn rất muốn ra hiệu lệnh sau đó để tất cả nổ súng, đem Đồng Trác Khiêm đánh đến mẹ hắn cũng nhận không ra.
Nhưng là, hắn không thể, trên bầu trời vẫn còn lẩn quẩn cái máy bay chiến đấu mạnh nhất của tổ chức kinh khủng nhất, chỉ cần Đồng Trác Khiêm ra hiệu, những thứ làm người ta kinh sợ đó sẽ được thả xuống dưới.
Chết không toàn thây?
Không, chắc chắn không an nhàn như vậy.
Nhưng là, mặt mũi của Sở Viêm hắn không thể cứ thế mất hết được, nhất định phải xoay chuyển, nhưng là làm cách nào?
Một luồng không khí mỏng manh thổi tới, mang theo thứ mùi thơm nồng đậm của sản phẩm giả, một mùi nghe thấy đã muốn nôn.
“Phế vật!”
Giọng nữ réo rắt truyền đến lỗ tai mọi người, trong gió mát cùng ánh nắng rực rỡ, trong lúc mọi người đang kinh ngạc, nhìn thấy một bóng dáng đủ mọi màu sắc, bỗng nhiên tiến tới bên người Sở Viêm, trung tâm của sự bảo vệ.
Ba_____”mất mặt!”
Âm thanh chua chát vang lên, vẫn không thấy quang ảnh kia dừng lại, từ đầu đến cuối khiến cho người ta không nhìn được cái gì đang di động.
Ba! “Cổn đản!”
Một cái tát nữa, thật giống như đánh lên mặt mọi người, ai ai cũng không nhịn được thấy đau trên mặt mình.
Đồng Trác Khiêm có hơi chút kinh ngạc nhìn nháo kịch giống như trên truyền hình này, lấy tầm tình tĩnh táo xem, cũng không lộ ra chút gì.
Mà Lạc Sâm, cũng trong nháy mắt bắt được quang ảnh xuất hiện cùng tiếng nói, có chút không hiểu nhíu mày.
Người này, Lạc Sâm nhất định biết là ai.
“Bà đây bất quá chỉ đi du lịch có vài năm, khi trở lại lại nhìn thấy cái cảnh này?”
Ba____vừa nói vừa đánh một bạt tay lên mặt Sở Viêm.
“Đường đường là trùm buôn thuốc phiện Đông Âu lại bị người khác cầm súng bắn lên vai,
thật có tiền đồ!”
Ba____ lại một bạt tai.
“Có tiền đồ? Có tiền đồ sao? Anh *** một người đàn ông thật là có tiền đồ!”
Ba_____
“Làm bà đây mất mặt!”
Ba_____
“Tự làm mình mất mặt!”
Rốt cục_____
Khi Sở Viêm không nhịn được cái sự hành hạ này, cáu kỉnh hô: “Đủ rồi.”
Sau đó quang ảnh trước mặt lại đột nhiên giơ chân lên, đá một cước.
“Đủ cái rắm, làm thủ lĩnh có mấy năm lại dám chống đối tôi.”
Đồng Trác Khiêm nhướng mày, những lời này_____
Chuyện kết thúc khi Sở Viêm bỗng nhiên quỳ xuống trong nháy mắt, bóng người đủ màu sắc kia dừng lại, sau đó lộ ra khuôn mặt vô cùng buồn nôn, nhìn Đồng Trác Khiêm.
Cũng trong nháy mắt đó, đám người sau lưng Sở Viêm cùng Michelle đồng thời biến sắc, sau đó quỳ xuống hành lễ.
“Thủ lĩnh!”
Đồng Trác Khiêm có chút kinh ngạc, coi như anh có ngu ngốc thì cũng đoán được thủ lĩnh đám người kia kêu cũng chỉ có một thân phận, đó chính là thủ lĩnh tập đoàn buôn thuốc phiện Đông Âu, từ lời nói của người đàn bà không bình thường này cũng có thể đoán ra.
Sở Viêm chỉ mới nhậm chức có mấy năm, mà cô ta, thực quyền là ở trong tay cô, nhìn người này cũng không giống như người quan tâm đến mấy thứ đó.
Đúng , thoạt nhìn không giống.
Dáng vẻ Hoa Chân lúc này so với vừa rồi còn dọa người hơn, giả trang vặn vẹo xấu xí cùng quần áo cổ quái, không biết dính phải nước khi nào, mascara lem ra, chảy xuống, nhìn giống như râu của Lý Qùy thời tam quốc.
Hoa Chân nhìn xung quanh, sau đó cười khẽ, chỉ về phía máy bay chiến đấu trên trời,
nhìn Đồng Trác Khiêm nói: “Dời đi, nhìn đáng ghét như một con ruồi vậy.”
Đồng thiếu nhếch lông mày lạnh lùng nói: “Nghĩ ông đây là đứa ngu sao.”
“Vậy tôi không ngại bắn nó giúp anh đâu.” Vừa dứt lời, trực tiếp cầm lấy khẩu súng trong
tay Sở Viêm, bắn về phía bầu trời.
Động tác của cô, có chút buồn cười.
Trên tay là cây súng tầm ngắn, mà máy bay chiến đấu đang lơ lửng trên trời ở khoảng
sáu trăm thước, muốn bắn tới, cũng có chút khó khăn.
Mà cũng vì nhận thức như vậy, lại làm cho mọi người lần nữa kinh ngạc.
Hoa Chân cầm súng trong tay, đột nhiên mắt lạnh nhíu lại, trong ánh mắt của mọi người,
bắn về phía máy bay.
Đạn đi khỏi quỹ đạo, giống như thêm nhiều vòng tròn, sau đó bắn trúng vào bên trái máy
bay, xuyên thành một lỗ nhỏ.
Người ở chỗ này, không khỏi hít một hơi.
Nếu như đạn bắn trúng vào vị trí quan trọng, chiếc máy bay còn có thể dương dương tự đắc ở phía trên sao?
Không! Chắc chắn không.
Lạc Sâm mang theo chút vui vẻ nhìn Hoa Chân cười nói: “Chị Hoa Chân, thật sự phải xin
chị thủ hạ lưu tình một chút đó.”
Mang theo ánh mắt xăm soi, Hoa Chân nhìn qua, sau đó nở nụ cười, có chút dọa người:
“Lạc Sâm?” Cô có chút không xác định hỏi, nhìn mặt của Lạc Sâm, giống như nhớ tới một gương mặt nào đó trong quá khứ, ngay sau đó cô cười cười: “Người Lạc gia các người có bề ngoài thật đẹp, thật là làm say lòng phụ nữ.”
“Ánh mắt của chị Hoa Chân rất tốt!” Lạc Sâm cười đáp.
“Không biết ngượng.” Hoa Chân cười duyên đáp, nụ cười kia có độ cong đặc biệt, hợp với cái miệng to như chậu máu, đặc biệt dị thường.
Một người phụ nữ giống như vậy nhất định sẽ bị ghét, nhưng những người đứng ở trước mặt cô, sẽ không có ý nghĩ như vậy, mặc dù hóa trang của cô rất dọa người, phục sức kỳ lạ, nhưng trong mặt mày lại phát ra một cổ anh khí cường tráng, không ai có thể so bì.
Năm năm trước, trên đường từng có người nói như vậy.
Hoa Chân là một truyền kỳ.
Từng một mình đi tới Châu Âu, lấy năng lực bản thân tiêu diệt hết ba trăm lẻ bảy nhà buôn súng đạn Châu Âu, không một ai sống, mà cô không bị thương chút gì.
Từng mang theo 47 đoàn người trong một đêm càng quét bang xã hội đen lớn nhất gồm ba ngàn người, toàn bộ ly kỳ biến mất, ngay cả cảnh sát quốc tế cũng không có lấy một chút dấu vết.
Một người phụ nữ như thế, ở ba năm trước, khi một mình đi Trung Đông cứu người thì bị bắt, ba tháng sau chạy thoát.
Sau đó biến mất.
Không ai biết một người phụ nữ huy hoàng như vậy làm sao lại bị bắt, cũng không ai biết trong ba tháng đó cô gặp chuyện gì.
Đó là một câu hỏi.
Mà chỉ có mình Hoa Chân biết đáp án.
Xuất hiện lần này, là ba năm sau, lần đầu tiên thế nhân thấy Hoa Chân.
Trang phục kỳ quái của cô làm người ta sợ hãi, nhưng đã xâm nhập vào lòng người, bất cứ ai trông thấy bộ dáng của cô, cũng sẽ biết rõ, Hoa Chân trở lại, Hoa Chân xuất hiện.
Cô cười, dưới ánh mặt trời sáng rực như bị thiêu đốt, cô đột nhiên nâng ngón tay lạnh lùng chỉ vào Sở Viêm nói : “Từ giờ khắc này, Hoa Chân tôi lần nữa trở về, mà hắn ta, không xứng làm Thủ lĩnh. ”
Trong phút chốc, mặt Sở Viêm trắng toát, giống như bị người ta đoạt mất hồn.
Hoa Chân dứt lời, liếc qua Phục Linh đang ngất xỉu, nói : “Tôi năm năm trước nói qua, tuyệt không cùng quân nhân các người đối đầu, nhưng lần này trở về, tôi nuốt lời một lần. ”
Cô đột nhiên nhìn Đồng Trác Khiêm nói : “Hôm nay, tôi không muốn cùng các người xung đột, nửa tháng sau, tôi sẽ đến Trung Quốc tìm anh, chúng ta đánh một trận, bất luận anh tìm ai, thắng, giải thể độc này tôi dâng hai tay, thua_______” Hoa Chân dừng lại một chút, vui vẻ nhẹ nhàng nói : “Đến lúc đó hẳn nói. ”
Đồng Trác Khiêm nhận lấy thân thể Phục Linh từ tay Lạc Sâm, ôm lấy cô, nhìn khuôn mặt tái nhợt, yếu ớt, lạnh lùng cười một tiếng : “Cô nói thật hay, cô ấy có khi còn không trụ nổi tới nửa tháng sau, còn đánh đấm cái gì ? ”
Anh nói câu châm chọc, giống như muốn nói cho cô biết ý kiến của cô buồn cười đến mức nào.
Bị ánh mắt như vậy nhìn, thân thể Michelle phát run : “Không phải, là là virus thành công một nữa của phòng nghiên cứu, tôi nghiên cứu ba năm, sau đó mới thành công. ”
Nghe vậy, sắc mặt Hoa Chân trầm xuống, một cái tát hết sức giáng lên mặt Michelle, mặt Michelle nhất thời sưng lên, khóe miệng bắt đầu chảy máu, còn có thêm hàm răng dính đầy máu.
“Thật sự coi tôi chết rồi ? ” Cô trước khi rời đi đã từng nói, bất luận là ai cũng không thể động vào thứ virus đó, mà bây giờ những người này lại dám đem lời cô nói vào tai này ra tai kia.
Trước mắt dạy dỗ chỉ lãng phí thời gian, Hoa Chân đột nhiên lục lọi trên người, sau đó lấy ra một cái túi, ném cho Đồng Trác Khiêm.
“Ăn nó, người phụ nữ của anh tạm thời sẽ không xảy ra chuyện gì. ”
Đồng Trác Khiêm nhìn cái túi màu vàng giống như đồ bỏ đi trên tay, nhất thời nghi ngờ nhìn về phía Hoa Chân, lời anh vừa định nói lại bị Lạc Sâm ngăn lại.
“Chị Hoa Chân, vậy chúng ta chờ chị ở Trung Quốc. ”
Hoa Chân không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người rời đi : “Tắm rửa sạch sẽ chờ chị đây đến làm thịt đi. ”
Vừa nói xong, cô đột nhiên quay đầu hung tợn nhìn Lạc Sâm : “Không được kêu bà đây là chị Hoa Chân nữa. ”
Lạc Sâm cười nhạt : “Chị cũng coi như là một thành viên của Lạc gia, chị cũng là cô vợ trẻ chưa cưới của anh trai, gọi một tiếng chị cũng không sai. ”
Hoa Chân suýt chút muốn té xỉu, luyện da mặt dày như tường đồng đạn bắn không thủng nhiều năm như vậy, mà giờ phút này cũng bị rớt một tầng, mặt có chút đỏ lên, cô bước nhanh hơn, ngồi lên trực thăng, sau đó khiêu khích nhìn Lạc Sâm : “Thuận đường nói cho Lạc Lịch, kêu hắn tắm rửa sạch sẽ chờ Hoa Chân ta tới lâm hạnh. ”
Lạc Sâm thẳng thắn cười một tiếng : “Nhất định chuyển lời. ”
Rốt cuộc bỏ sót một chút chuyện.
Sau khi Trường An bị cướp đi, Lục Cảnh Sinh ngay sau đó cũng không tiếng động biến mất.
Ngại Phục Linh còn chưa tỉnh lại, Đồng Trác Khiêm buộc phải ở lại biệt thự nghỉ ngơi một đêm, xem cô ngày mai có tỉnh lại hay không.
Lạc Sâm cũng không có rời đi, cũng định sáng sớm mai cùng đi, Đồng Trác Khiêm lạnh lùng giễu cợt anh không có liên quan đến người phụ nữ của mình, nhưng Lạc Sâm không
nói lời nào.
Trường An hiện tại ở với Lạc Lịch cũng có thể xem là an toàn.
Đêm khuya, sao đầy trời, trăng chìm xuống nước.
Đồng Trác Khiêm sắp xếp ổn thỏa cho Phục Linh, liền lấy từ trong ngực ra cái túi Hoa Chân đã đưa, mở ra, thoát được sát khí, bên trong lại là__lại là___
Một viên gì đó như bùn ??????
Này không đùa giỡn người chứ ?
Nhìn ánh mắt hoài nghi của Đồng Trác Khiêm từ từ trở nên lạnh lùng, Lạc Sâm đi tới vỗ vai anh nói : “Hoa Chân từng là học trò của dược sư Trung Y rất có tiếng, chị ấy không dễ gì làm đồ cho người khác, nhưng nếu đã làm, nhất định không lừa gạt, chị ấy còn khinh thường mấy thứ đó. ”
Đồng Trác Khiêm hít một hơi, cặp mắt giống như bầu trời đêm không sao ở Mexico : “Như vậy thử một chút đi. ”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT