Con ngươi của Tề Khai Nhan trợn tròn, hình như muốn phát ra âm thanh
trong cổ họng, nhưng rốt cuộc không phát ra được bất kỳ âm thanh nào,
câu nói sau cùng nghẹn ngào ở bên trong cổ họng, mang theo tất cả không
cam lòng trong cuộc đời bà ta nặng nề tản đi.
Tới chết, cũng không nhắm mắt.
Mà ở sau khi Mông Kính nổ súng, lập tức nhanh chóng ôm lấy Lang Phàm
trên giường rồi chạy đến phòng giải phẫu, lúc đó cửa phòng giải phẫu
chuẩn bị đóng lại, lại bị Mông Kính hung hăng một cước đá văng.
"Lập tức cứu bà ấy."
Chủ nhiệm bệnh viện cũng biết Mông Kính, biết thế lực khổng lồ đại biểu sau lưng vị này, trong lúc nhất thời lập tức phản ứng kịp, bắt đầu
triệu tập người cấp cứu cho Lang Phàm.
"Mông tiên sinh, ông đi ra ngoài trước đi."
"Không." Mông Kính lạnh lùng cự tuyệt: "Hơn hai mươi năm trước, tôi
không có tư cách theo ở bên người bà ấy, hơn hai mươi năm sau, cũng
chính là mấy ngày trước bà ấy ở phòng giải phẫu, tôi mặc cho một mình
mình chờ đợi trong khủng hoảng vô tận ở bên ngoài phòng giải phẫu, lần
này tôi muốn ở cùng với bà ấy, bất kể sống chết!"
Giọng nói kia kiên cường bất khuất, giống như quyết định dũng cảm nhất
trong cuộc đời ông ấy, chủ nhiệm chậm rãi thở dài một hơi, cũng biết
không ai có thể khuyên bảo người trước mắt, đành phải gọi người lấy đồ
khử trùng và khẩu trang ra, sau đó bắt đầu cấp cứu Lang Phàm.
Phục Linh ở ngoài cửa.
Lúc này cảnh sát cũng xuất hiện đúng lúc, vì giờ khắc yên ổn của Mông
Kính và Lang Phàm, cô vô cùng tiêu sái đi theo cảnh sát đến đồn cảnh sát một chuyến.
Mà thi thể Tề Khai Nhan cũng bị chở đi lặng lẽ.
Ra khỏi bệnh viện, bắt đầu trở trời, thời tiết âm u này, sương mù đầy trời, thật giống như đuổi như thế nào cũng xua không đi.
——
"Cút!"
Trước cửa nhà họ Đồng, Đồng Trác Khiêm hét to, đối mặt với giữ người ở
ngoài cửa, liền đánh tới một quyền, nhẹ nhàng phun ra mấy cái răng cửa,
mang theo một mùi máu tanh khó ngửi.
Lúc anh đi tới, vừa đúng lúc Đồng Hoa Triệu được người mang xuống.
Tay rũ, sắc mặt tái nhợt.
Giống như là dáng vẻ đã rất giận.
Mà dáng vẻ Đồng Hoa Triệu thực sự cũng đã rất giận.
Băng ca đi qua bên cạnh anh, không có dừng lại, thế nhưng anh lại đột nhiên vươn tay ra, kéo lại phần đuôi của băng ca.
"Vị tiên sinh này, anh làm gì đấy?"
Có người cầm vải trắng đến đòi đắp lên cho người chết, lại bị Đồng Trác
Khiêm lạnh lùng gạt đi, sau đó anh cúi đầu, nhìn không còn vẻ hăng hái
năm đó nữa, bây giờ cũng đã dần dần già đi, chặt đứt sức sống.
Nói hận? Anh nên hận ông ta, ông ta vọng tưởng muốn giết vợ và con trai của anh.
Nói oán? Anh nên oán ông ta, ông ta khiến cho trong lòng mẹ anh trống
rỗng mấy chục năm, mà trong lòng của ông ta lại chứa đầy một người phụ
nữ khác, tràn đầy nhiệt huyết cũng hiến tặng cho người phụ nữ kia, làm
vô số chuyện thất đức trong cuộc đời này, thậm chí là chuyện vứt bỏ vợ
con, đều bởi vì người phụ nữ bôn ba khắp nơi kia.
Nói đến cùng, anh còn nên hận người phụ nữ kia.
Nếu như là đã từng, anh sẽ.
Mà bây giờ, anh không biết.
Người phụ nữ kia tạo ra Phục Linh, khiến cho anh có thể đến được với
Phục Linh, anh cảm thấy đây chính là chuyện tuyệt vời nhất trên thế giới này.
Cho tới bây giờ đều là người đàn ông thiết huyết sâm nghiêm* đột nhiên
hết than lại thở, giống như muốn một lần phun ra tất cả nên và không nên cả đời này.
*thiết huyết sâm nghiêm: thiết huyết có nghĩa ý chí kiên cường và giàu
lòng hi sinh, sâm nghiêm có nghĩa nghiêm nghị; nghiêm khắc
Thời niên thiếu, khuôn mặt cha nghiêm nghị, khiến c anh cảm thấy Đồng
Hoa Triệu không có một chút yêu thương nào với anh, nếu có trừ nghiêm
nghị vẫn là nghiêm khắc.
Năm ấy, lần đầu tiên anh nhận nhiệm vụ nguy hiểm ra cửa, cha của anh mở
ra đôi mắt mênh mông mịt mù, thật sự giống như nhìn thấy mình trước đây.
"Không thể thua." Đây là lời khuyên lâu dài mà trước kia ông ta cho mình con trai.
Lại năm ấy, anh mang theo Phục Linh trở về nước, lần đầu tiên ông ta lấy khuôn mặt tươi cười chào đón, Đồng Trác Khiêm cảm thấy cảm động, vậy mà hôm nay nghĩ kỹ lại, thì ra ông ta chỉ vui mừng khi cách Lang Phàm gần
hơn một bước.
Cũng từ khi đó, tất cả kế hoạch của ông ta chính thức khởi động.
Băng ca bị người khiêng đi, Đồng Trác Khiêm không cản, mà lại có những người khác ngăn lại.
"Hoa Triệu."
Đồng Trác Khiêm quay đầu lại, đã nhìn thấy mẹ mình lệ rơi đầy mặt dừng ở trước băng ca, gắt gao ngăn trở đường đi của người khác.
"Cuối cùng tôi không tin ông cứ dễ chết như vậy." Bà nói, hẳn là muốn
đưa tay vén vải trắng lên, Đồng Trác Khiêm đưa tay chặn lại tay của bà:
"Mẹ, ông ta đã chết."
"Không thể nào." Mạc Thiển Thiến lại thật sự giống như vẫn còn ở trong trạng thái hỗn độn.
Trong cuộc đời này, có hai người yêu Đồng Hoa Triệu.
Một là Tề Khai Nhan, một là Mạc Thiển Thiến, mà bây giờ một chết không nhắm mắt, một còn sống rơi lệ đau lòng.
Trời chiều vô hạn, từ từ đi xuống, điện thoại của Đồng Trác Khiêmlại đột nhiên vang lên.
"Phục Linh bị dẫn đến đồn cảnh sát rồi."
"Mẹ, con đến đồn cảnh sát một chuyến."
"Con đi đi, mẹ bồi ông ấy."
——
Khi Đồng Trác Khiêm chạy tới cục cảnh sát, nhìn thấy là cảnh tượng.
Một cái bàn đơn giản, hai người cảnh sát ngồi một bên, Phục Linh ngồi
một bên, trên bàn có một ly đồ uống, có một đĩa hạt dưa, hai chân Mạnh
đại tiểu thư tréo nguẩy, cắn hạt dưa khinh bỉ nhìn hai người trước mắt.
"Tôi nói, không phải chết người sao? Đến mức chuyện bé xé to như vậy
sao? Nhanh chóng hỏi đi, tôi sẽ nhanh chóng trả lời, chồng tôi còn chờ
tôi trở về nấu cơm."
"Không biết sống chết!"
"Không biết sống chết?" Cảnh sát mới nói một câu, Đồng Trác Khiêm vẫn
lạnh lùng đi vào cắt đứt lời của anh ta: "Cậu nói người phụ nữ của tôi
không biết sống
chết, ý tứ chính là tôi không biết sống chết rồi hả?”
Hai người cảnh sát cao lớn chưa tính là rất tuấn tú hóa lô-cốt trong nháy mắt.
Con mẹ nó.
Ai đây hả?
Đây không phải Đồng đại thủ trưởng thường xuyên được nhìn thấy ở lễ
duyệt binh trên TV trước đây kia, sau đó lại biến mất mấy năm sao?
Mặc dù bây giờ Đồng Trác Khiêm không có nhậm chức ở quân đội, nhưng uy
nghiêm vẫn như cũ, không trách được vừa rồi người phía trên gọi điện
thoại tới, nói là chăm sóc cô gái xinh đẹp này thật tốt.
Trước kia nói chăm sóc, chính là nhốt vào trong tù đi sáng tạo à?
Hội này mẹ nó, thật sự là chăm sóc, lại không chăm sóc, chờ một lát nữa không chừng còn bị vị đại gia trước mắt chăm sóc.
“Đồng gia, hiểu lầm, hiểu lầm.”
Đồng Trác Khiêm thản nhiên liếc hai người kia một cái, cũng không giống
nói thêm cái gì, dù sao hiện tại cũng không phải là lúc lãng phí thời
gian, kéo Phục Linh vẫn còn cắn hai đứa, vội vã đi ra ngoài.
“Thịnh Lan, cô ấy_______”
“Anh biết rõ.” Đồng Trác Khiêm chỉ lạnh nhạt đáp lại một câu, tiếp theo
sau đó nói: “Phàm Kiệt đối với cô ấy mà nói, ví như ông trời của cô ấy,
nên có một ngày ông trời của cô ấy sụp xuống, làm sao cô ấy sẽ không
biết tìm nguyên nhân đây?”
Đồng Trác Khiêm ngồi lên xe, đang lái đi hướng bệnh viên, mà tâm tư Phục Linh lại hoàn toàn đã trôi dạt đến phương xa.
Lúc này cô cũng hiểu tâm tư của Đông Trác Khiêm, cho dù ai biết cha mình đã mất, trong lòng đều khổ sở cực độ, mà anh rõ ràng biết hung thủ là
ai, cũng không dám tùy tiện ra tay báo thù.
Một người sinh ra anh, có công ơn nuôi dưỡng, một người cứu vợ của anh,
có ân cứu mạng, lựa chọn như vậy, đặt ở trước mặt của người nào cũng rất khó.
Sau khi trải qua mười mấy phút đường xe, xe vững vàng dừng ở cửa bệnh
viện, Phục Linh đang định mở cửa xư, lại đột nhiên nghe được một tiếng
bịch, giống như có đồ rơi xuống đất, sau đó là tiếng người thét chói
tai.
“Người chết.... người chết á..........á!”
Trong phút chốc, Phục Linh đột nhiên quay đầu lại, trái tim không chịu
khống chế nhảy lên một cái, hai chân thật sự giống như không nghe sai
khiến, chạy về hướng nguồn gốc âm thanh kia.
Phía sau, Đồng Trác Khiêm đi theo.
Nhìn thấy là một vũng máu như đầm sâu ghê người, giống như đỗ quyên nở
rộ trăm dặm, một ảo ảnh màu hồng kinh hãi xuất hiện như thế, chợt xuất
hiện trong ánh mắt của Phục Linh.
Người ngã trên mặt đất đã bỏ mình, mặt hướng xuống, sườn xám màu tím hoa văn hình mây trên người cũng đã bị máu tươi nhuộm đỏ, có một loại mỹ lệ xinh đẹp rung động lòng người.
Phục Linh cảm giác hô hấp có chút không có thể thuận lợi, cô hít một hơi thật sâu, sau đó bước chân nặng nề tiến lên, đỡ người đã ngã xuống
trong vũng máu dậy.
Có người sau lưng đi lên ngăn cản, bị Đồng Trác Khiêm ngăn lại.
Phục Linh ôm lấy người nọ, sau đó nhẹ nhàng chậm chạp lật thân thể cô ấy qua, nước mắt giống như dòng chảy rơi xuống trong phút chốc.
“Thịnh Lan, cô cần gì........” Run run rẩy rẩy nói xong, Phục Linh phát hiện, cô rốt cuộc không nói ra một câu nữa.
Đồng Trác Khiêm nhìn thi thể người phụ nữ đã mất hơi thở, không nói gì.
Toàn bộ đât, nên kết thúc như vậy.
Kết cụ như vậy, vốn nên nghĩ đến được, người phụ nữ mạnh mẽ, trong mắt
không chấp nhận được một hạt cát như thế, làm sao sẽ chỉ vì đánh ngã nhà họ Thịnh, mà đến bên cạnh anh đây?
Chỉ là như vậy cũng tốt, anh đỡ phiền não.
“Trác Khiêm, cô ấy chết rồi.”
“Ừ.” Anh đáp lại lạnh nhạt, trong mắt không dao động.
Phục Linh cảm thấy lòng hơi lạnh trong nháy mắt, nhưng không biết nên
nói cái gì, cảm xúc của anh như vậy cũng rất bình thường, Thịnh Lan giết chết cha của anh, anh lạnh nhạt như vậy vẫn không tính là cái gì, cô
chậm rãi thở dài một hơi lần nữa, thật giống như trừ bất đắc dĩ vẫn là
bất đắc dĩ.
Thế gian này có ngàn vạn chuyện, sao mọi chuyện có thể như ý? Mọi chuyện hài lòng?
Chuyện đã đến tình thế như vậy, còn có thể trách móc?
Muốn trách chỉ có thể trách tâm mình không thấu đáo sự thật.
Phục Linh đột nhiên nghĩ tới đứa bé kia, đứa bé của Thịnh Lan và Phàm
Kiệt, đứa bé kia đã bị Thịnh Lan đưa đi nước ngoài du học từ rất sớm, mà một ngày nay, chắc hẳn Thịnh Lan cũng đã sớm tính toán rất tốt lắm rồi.
Phục Linh hơi mệt chút, cảm thấy trải qua mấy ngày nay, nghĩ chuyện hơi nhiều hơn.
Đợi đến khi di thể Thịnh Lan bị chở đi, Mông Kính đột nhiên gọi điện thoại nói Lang Phàm tỉnh.
Hai người lại vội vã lên lầu, đi vào liền nhìn thấy Mông Kính đang đút
cho Lang Phàm ăn gì đó, Phục Linh hơi do dự đẩy cửa ra, nhìn khuôn mặt
xinh đẹp của bà ấy mang bệnh cũng đã tái nhợt, dừng một chút, nhẹ nhàng
gọi.
“Mẹ.......”
Trong phút chốc Lang Phàm có một loại mờ ảo khiến cho nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Thế gian này vốn nhiều chuyện không như ý như vậy, có một số việc làm
hay một vài lời nói, có thể khiến người ta thoải mái trong lòng, cần gì
phải keo kiệt?
“Mẹ......” Lại là một tiếng la lên, đến từ chỗ hai người mang Mạnh thiếu gia đến, là Mạnh Thiệu Đình vừa mới có thể rời giường, còn có Mẫn Văn
Quân được Hoa Chân điều dưỡng gần như hoàn toàn khôi phục.
Hôm nay Mạnh thiếu gia vô cùng đẹp trai, tây trang đeo caravat, hồn
nhiên có một cỗ nãi phụ chi phong, nhìn thấy Lang Phàm ngủ ở trên giường bệnh, tay chân dài bắt đầu chạy chậm đến bên người Lang Phàm.
“Bà ngoại.”
Âm thanh ngọt ngào yếu ớt, hình như lập tức gọi đến trong tâm khảm Lang Phàm.
Bà ấy lại chỉ là cười, không có trả lời, thậm chí cho rằng đây cũng là
một giấc mơ chưa xong, nửa phút sau, bà ấy nhìn Mông Kính nói: “Tiểu
Kính, tôi rất vui vẻ..........”
Mông Kính cười một tiếng để đáp lại bà ấy: “ Cuối cùng tôi cũng làm cho vui vẻ rồi, bà vui vẻ, tôi cũng thế.”
“A Phàm”/
Mạnh Thiệu Đình đột nhiên gọi bà ấy lại, khóe môi giật giật lại nói
không ra bất kỳ lời gì, Mẫn Văn Quân cười ở một bên, thản nhiên đối mặt, cũng không cảm thấy có cái gì.
“Anh Thiệu Đình, cảm ơn anh.” Thiên ngôn vạn ngữ chỉ hòa thành một câu này.
Bên trong vẫn còn ôn chuyện, cảm ơn, tình cảm triền miên, anh anh em em, sau đó là tiếng Mạnh thiếu gia trêu chọc tất cả mọi người cười to.
Phục Linh và Đồng Trác Khiêm cũng chạy tới bên ngoài.
“Anh nói, có phải Tranh Tranh phát hiện sẽ làm ầm ĩ hay không?”
“Những ngày qua em rất mệt mỏi, chúng ta cần đi ra ngoài giải sầu, con sẽ hiểu.”
“Vậy ngộ nhỡ không hiểu đây?”
“Không sao, con không tìm được chúng ta.”
“Vậy......... Thịnh Lan..........”
Lúc này đang ở trên xe.
“Phục Linh anh nhớ em!”
“Em nói....................”
“Hình như trở nên lớn hơn không ít, nhưng lại mềm mại hơn, sinh đứa bé xong thì không giống trước nữa.”
Người nào đó gầm thét: “Lấy bàn tay bẩn thỉu của anh ra.”
“Được.” Người đàn ông cười trầm thấp một tiếng, quả nhiên lấy tay ra,
sau đó đặt ở một địa phương càng khiến cho người ta tim đập đỏ mặt.
“PHục Linh, ở chỗ này thôi.”
Mạnh tiểu thư nhìn trái nhìn phải, phát hiện bốn phía không người nào,
cũng biết mình chạy không thoát, rốt cuộc đầu hàng, ôn lại chuyện ở
trong xe nhiều năm trước một lần nữa.
Chẳng qua bây giờ, càng thêm mạnh mẽ điên cuồng, càng nhiều tình cảm hơn.
Bởi vì bọn họ đều yêu đối phương, sẽ luôn luôn yêu, vẫn yêu, yêu đến thiên trường địa cửu, vật đổi sao dời.
A, khi đó cũng không thay đổi.
Hết trọn bộ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT