Lật người cô xem tới xem lui, xác định không còn vết thương nào khác nữa, Đồng Trác Khiêm liền kéo Phục Linh đứng lên.

Đưa tầm mắt quan sát xung quanh, nơi này không có người ỏ, chỗ bọn họ đang đứng là một bãi cỏ trong rừng cây, đang định gọi cho bọn người Tề Tiểu Chấn, Đồng thiếu gia kinh ngạc phát hiện rằng nơi này cư nhiên không có tín hiệu.

Đây là cái địa phương quái quỷ gì chứ?

“Đồng Trác Khiêm, chúng ta bây giờ phải làm sao?”

“Đi”. Khạc ra một chữ, liền nắm tay Phục Linh đi về hướng bên ngoài rừng cây, đối mặt với thiên nhiên bao la vô tận Mạnh tiểu thư lại một lần nữa….

“Em đói bụng”. Phục Linh thấp giọng nói.

Kể từ bữa sáng ngày hôm qua, đến bây giờ vẫn chưa có gì bỏ vào bụng, không đói mới là lạ.

Nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của Phục Linh, Đồng Trác Khiêm liền mềm lòng, đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô nói: “Để anh đi tìm xem có gì để ăn không, em ngồi ở đây chờ đi”. Nói xong nhẹ hôn một cái lên trán Phục Linh.

Hơi thở ấm áp kia vẫn còn vương vấn quanh mặt, khuôn mặt Phục Linh đỏ lên vội vàng nói: “Em cũng muốn đi”.

“Em đi theo làm gì? Cứ ngồi ở đây chờ anh”.

“Đồng thiếu gia, xin anh rủ lòng thương em, nếu anh biết lý do vì sao em bị lừa đến bộ tộc Coyah, anh nhất định sẽ không để em một mình ở lại chỗ này”.

Đồng thiếu gia trầm tĩnh nhìn cô, không nói thêm lời nào, nắm lấy tay cô cùng đi tìm thức ăn.

Tìm thức ăn trong rừng cây rậm rạp tươi tốt, nhất định rất dễ, nhưng tìm thức ăn trong rừng nguyên sinh cây cối chằng chịt thế này, lại vô cùng khó khăn. Nơi này ngoại trừ cành cây thì chính là gốc cây, càng nhìn càng khiến người ta tuyệt vọng bó tay.

Đi một đường không biết bao lâu, từ đầu đến cuối cũng không nhìn thấy một dòng suối hay một tí gì để ăn, thật vất vả lắm mới tìm thấy một cây nấm ngũ sắc, lại bị Đồng thiếu gia dùng tay đánh văng đi, anh không thể nào tưởng tượng được, một du học sinh ở nước ngoài mà ngay cả nấm độc cũng không nhận ra?

Đối với câu hỏi nghi ngờ này, Mạnh tiểu thư trả lời rằng: “Vì em chưa từng ăn mà”.

Đồng thiếu gia cười khẩy, nếu em ăn rồi, thì đã sớm đi chầu trời, còn gặp được anh mới là lạ.

Đang đi, dây lưng đột nhiên truyền đến âm thanh một làn sóng điện từ truyền tin, Đồng Trác Khiêm lập tức nhấn nút mở, nhưng lại không nghe thấy bất cứ âm thanh gì truyền đến: “Đây là cái nơi chó má nào, một chút tín hiệu cũng không có!”

Nghe tiếng than oán của Đồng thiếu gia, Phục Linh cười khan hai tiếng: “Thật mất mặt, đường đường là Trung tướng, lại đi xài máy truyền tin dỏm, ném nó đi để khỏi mất mặt nha”.

“Em nói cái gì?”

“Em nói, anh thật mất mặt, anh xem, bất luận là trên tivi hay là trên tiểu thuyết, quan lớn người ta mang theo máy truyền tin, đi đến tận sao Hỏa còn có tín hiệu, còn anh? Chỉ đi vào một rừng cây liền mất hết tín hiệu, Đồng Trác Khiêm anh thật quá mất mặt đi”.

Đồng thiếu gia thật muốn dạy dỗ cô.

Nhưng chỉ lo trên người cô còn có virus, cho nên vì nghĩa quên thân bỏ qua cho cô.

“Đồng Trác Khiêm, anh nhìn đi”. Phục Linh gào to một tiếng, lập tức xông ra ngoài.

Đồng thiếu gia vội vàng chạy theo, liền nhìn thấy Mạnh tiểu thư đang chạy đuổi theo một con thỏ màu đen, cô nhóc này là muốn ăn thịt thỏ sao?

Tốc độ chạy của thỏ rất nhanh, Mạnh tiểu thư hiển nhiên là không đuổi kịp, điều này không cần phải nói, nhưng khi cô chạy qua một bụi cỏ đầy gai, vạch ra một lớp cỏ nhuốm đầy sương mù, một khắc kia khi bước chân xuyên qua những bụi cây đó.

Cô cười, hơn nữa còn cười đến như điên dại.

Phía trước cô là một dòng suối nhỏ thật dài, nước suối trong suốt nhìn thấy tới đáy, thỉnh thoảng còn được thấy mấy con cá nhỏ bơi lội phía dưới, mà điều khiến cho người ta vui mừng chính là phía trên cái bụi cây nhỏ bé kia.

Phía trên nó đầy những quả kết từng chùm từng chùm, mùi thơm ngào ngạt, đứng cách xa như vậy mà Phục Linh còn có thể ngửi thấy.

“Đồng Trác Khiêm, có thể ăn được không?”

“Tự em lựa chọn đi, chọn đói chết hay là trúng độc chết”. Dứt lời, anh liền đi đến khe suối, vốc nước rửa mặt, sau đó lấy cây dao găm Thụy Sỹ bên người, bắt đầu cắt một nhánh cây.

Nhìn nhìn mà không hiểu Đồng thiếu gia muốn làm gì, Phục Linh suy đi nghĩ lại rốt cuộc đi tới chùm trái cây trước mặt, nhìn chòng chọc nửa ngày, sau đó hái xuống một chùm.

Trái này thơm như vậy, sao có thể có độc được?

Dù sao thì cũng chết, ngộ độc virus cũng chết, đói cũng chết, còn không bằng để độc chết đi.

Nghĩ đến điểm này, cuối cùng há miệng cắn một cái.

Phút chốc, sắc mặt Mạnh tiểu thư thay đổi.

Đây là trái gì, thật là ngon quá đi? Trái này cũng không thấy bán ngoài chợ nha, giơ tay hái thêm mấy chùm nữa, ăn hết toàn bộ.

Trên cây vốn cũng chẳng có mấy chùm, tới lúc Mạnh tiểu thư ăn no, cũng là vừa đủ không còn dư bao nhiêu.

Vừa định gọi Đồng thiếu gia nếm thử một chút, trên tay cầm hai quả chạy đến bên khe suối, nhìn thấy Đồng thiếu gia đang xoắn ống quần, trên tay đang cầm một nhánh cây được vót nhọn có cắm ba con cá.

“Anh… đây là làm gì?”

“Hỏi thừa, đây không phải là bắt cá sao?”

Phục Linh có cảm giác muốn chết một ngàn lần: “Vậy sao anh còn kêu em chọn đói chết hay là độc chết?”

“Em đã chọn?”

“Ừ, chọn độc chết”.

Đồng Trác Khiêm lập tức nhảy vọt tới, vứt bỏ xiên cá trên tay: “Mạnh Phục Linh, sao em cứ phải gây khó dễ với anh thế chứ?”

Dứt lời, đưa tay ôm lấy cô hỏi: “Có cảm thấy nơi nào không thoải mái hay không?”

Phục Linh lắc đầu, cô chính là nói thật, cô ăn nhiều như vậy, lúc này thấy vô cùng thoải mái.

“Trác Khiêm, anh nướng cá cho em ăn đi”.

“Em không ăn thì chết sao?”. Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng Đồng Trác Khiêm vẫn đi lấy củi chất thành một đống, nhóm lửa lên, đem mấy con cá nhìn rất ngon, chậm rãi nướng.

Phục Linh có hơi mệt, liền tìm một chỗ khác ngủ, từ từ ngủ thiếp đi.

Nơi này là giữa rừng cây, mặc dù ban ngày có hơi nóng một chút, nhưng buổi tối lại lạnh căm căm, nhưng Phục Linh là bị nóng quá làm cho tỉnh lại.

Đôi mắt mông lung hé mở, vừa sờ người mình, gương mặt nóng dọa người, miệng lưỡi khô khốc, toàn thân trên dưới bắt đầu thấy không thoải mái.

Là virus phát tác sao?

“Đồng Trác Khiêm….”. Khẽ gọi tên anh, âm thanh ba tiếng kia vừa phát ra khiến cho Phục Linh bất chợt run lên, giọng nói nũng nịu mang theo một chút ngâm nga kia là của người nào vậy?

Toàn thân bắt đầu nóng ran, Phục Linh cởi bớt y phục trên người xuống thế nhưng vẫn thấy nóng như cũ, đứng lên lảo đảo đi tới trước mặt Đồng Trác Khiêm, thoáng cái liền ngã vào trong ngực anh.

“Trác Khiêm, em nóng quá”.

Sờ gương mặt cô, nóng như lửa đốt, trong lòng Đồng Trác Khiêm cảm thấy không ổn liền đứng lên, một tay đỡ lấy eo của cô, vừa định đặt cô xuống đất để đi múc nước, cũng không phòng bị bất ngờ bị cô vươn đôi cánh tay nhỏ bé của mình ôm chặt lấy.

“Đừng đi!!!!!”. Giọng nói kia, vô cùng kiều mị, làm cho người ta điên cuồng.

Ôm lấy cơ thể đàn ông, Phục Linh cảm thấy nhiệt độ trên người liền giảm đi không ít, sức lực trong tay không khỏi tăng thêm, đôi môi kiều diễm ướt át liền đưa đến gần, thẳng một đường đậu trên khóe môi của anh.

Đồng thiếu gia nhìn bộ dạng kích tình của cô, có phần hiểu ra, y như bộ dạng anh gặp lần đầu tiên.

Đáy mắt không nhịn được bốc lên hai ngọn lửa, tức tối ôm lấy Phục Linh hỏi: “Nhóc con, biết anh là ai không?”

“Biết con mẹ anh, Trác Khiêm, em muốn..!!!”

Câu nói phía trước hoàn toàn bị lãng quên, Đồng Trác Khiêm giờ chỉ nghe được hai chữ cuối cùng, cảm giác lửa nóng lập tức dâng lên, hai con ngươi đen như mực bỗng trở nên âm u thâm trầm, tóm lấy cô đặt dưới thân liền cúi đầu hôn như mưa gió.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play