Lại một ngày đi học mệt mỏi nữa với nó. Nói thật, nó chỉ muốn kết thúc nhanh nhanh rồi về với ba mẹ, với gia đình, với tổ ấm tuyệt vời của nó. Nhà là nơi không ai phán xét hay khinh bỉ nó cả. Chỉ có vui cười với nhau và làm cho căn nhà tràn ngập yêu thương mà thôi. Đến trường, ngày nào cũng nhìn thấy cái cảnh hai người đó thân mật là nó muốn khóc, không phải vì lí do gì vớ vẩn gì cả mà vì không thể thấy cái người đã phản bội mình mà làm như không có gì xảy ra, vẫn dửng dưng như không, thật làm nó muốn tức điên lên mà. Một lý do nữa, nó không có bạn. Lớp này chỉ có mỗi nhỏ là chơi với nó, đi đâu cũng đi với nhau, vui buồn chia sẻ hết mà bây giờ lại phải giữ một mình thì thật khó chịu. Không phải mọi người không chơi với nó vì kì thị hay gì đâu mà vì lớp này ai cũng có một người bạn thân nên không hơi đâu mà lo cho chuyện của người khác. Nó gục mặt xuống bàn, chán là cảm giác bây giờ của nó.Hôm nay nó tuy biết rằng chưa chắc mình đã chen chân
- Hôm nay lớp ta có một bạn nam mới chuyển tới: Khang. Các em phải giúp đỡ bạn ấy hết mình đấy nhé! - Tiếng nói của cô đã thu hút ánh nhìn của nó. Đó chính là một bạn đẹp trai!"cảm thấy mình hơi...mê trai đẹp=_="... Có khi còn đẹp hơn cả hắn ấy chứ, nhưng khi nó nhìn thấy hắn điều đầu tiên nó nghĩ tới là "lạnh". Đúng, hắn rất lạnh, theo đúng nghĩa đen luôn. Hình như hắn đang nhìn nó, đừng đùa, nó không muốn gây thêm sự chú ý nào nữa đâu. Tiếp tục gục mặt cho đến giờ giải lao, không quan tâm gì hết. Nó quên mất tình tiết gay cấn rồi, hắn ngồi ngay dưới nó =_=... Dẫu biết khả năng mua được đồ của nó là rất thấp nhưng nó vẫn cố chen chân vào căng tin chật cứng người. Nó đang đứng dưới một thân hình cao to, hơn nó khoảng hai chục xăng ti. Bỗng, người đó quay lại, suýt thì chạm mặt nó luôn...là hắn... Bất giác, mặt nó hồng hồng lên vì hắn cứ nhìn nó chằm chằm. Một lúc sau, hắn quay về phía trước mua cái gì đó. Mua xong, hắn kéo tay nó đi ra bàn ăn, đặt nó ngồi xuống. Nó còn chưa kịp hiểu mô tê gì mà hắn đã đẩy cho nó một cá́i bánh kem, ý bảo nó ăn.
- Cảm...cảm...ơn. Mà sao cậu biết tôi thích ăn loại này? - Nó ngây ngô nói lời cảm ơn rồi hỏi về vấn đề chính.
- Không có gì. Cứ ăn đi. - Không biết sao nữa, nó cũng chẳng có ý muốn hỏi, cứ ăn thôi. Khi ăn, nó không để ý miệng bị dính bánh kem, chỉ là mỗi khi bị dính nó lại được hắn(ny cũ nhá) nhẹ nhàng lau cho, thế thôi. Ăn xong, nó ngước mắt lên nhìn hắn, cái bánh kem trước mặt hắn hết mất tiêu... Nó còn tưởng giống như trong phim, mình được hưởng sái chứ. "Chụt!" Hắn hôn nó sao??? Trong lúc nó không để ý, hắn đã nhướn người lên, mi nhẹ vào môi nó, rất bá đạo. Não nó trống rỗng nhưng đôi má đã đỏ hồng lên từ lúc nào rồi... Nó nhìn hắn, ánh mắt rất khó hiểu, ý như muốn hỏi vì sao hắn làm vậy.
- Em là người yêu anh đi. - Nó bất chợt cảm thấy lạnh gáy. Quay lại, thì ra hắn và nhỏ đang nhìn nó chằm chằm. Sao chứ, có là gì của nhau đâu? Đã thế thì tôi đồng ý cho mấy người xem. Hừ.
- Được. Nhưng mà vì sao? Tôi với cậu đâu có quen biết? - Nó vẫn cảm thấy khó hiểu, hầu như chỉ gặp nhau chưa đầy một ngày mà hắn đã nói thế, chẳng hay là chơi trò đùa giỡn tình cảm?
- Vì cảm giác. - Nó thấy câu trả lời này rất có lí vì bây giờ con tim nó cũng có cảm giác rồi đây. Tim như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Cảm giác này nó chưa từng có với ai, kể cả hắn... Hóa ra, khi hai người yêu nhau chỉ cần dựa vào cảm giác là đủ, bây giờ nó hiểu ra rồi. Và có lẽ khi có hắn nó sẽ hết thấy cô đơn. Thấy mình là người quan trọng, thấy được bảo vệ, thấy có cảm giác an toàn. Nó muốn thử hết, thử hết mọi cảm giác đó với hắn.
The end
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT