Nó lê những bước chân nặng nhọc về nhà. Nó cảm thấy đường về quá dài, cứ đi mãi đi mãi mà không tới. Nó nghĩ rất nhiều về hai người họ, nghĩ đi nghĩ lại mà sao vẫn không hiểu mình nghĩ cái gì và tại sao lại phải nghĩ. Một cảm giác mất mát và bị phản bội lan ra hết tứ chi của nó. Đau? Không, nó không thấy, vậy tại sao có cái cảm giác nghẹn ngào, sống mũi cay cay? Tuyệt đối không phải đau, không phải nuối tiếc, vậy nó là gì? Đó là cảm giác tự trách, tự trách mình vì quá ngu ngốc tin tưởng vào tình yêu một cách mù quáng. Tự trách tại sao mình lại yêu phải con người đó và rất nhiều thứ nữa mà đầu óc nó không nghĩ nổi

- Mẹ ơi, con về rồi. - Mẹ nó vẫn vậy, đứng nấu ăn trong bếp. Nghe tiếng nó, bà quay lại, mỉm cười với nó như mọi khi. Nó nhìn thấy nụ cười đó lại muốn khóc. Chạy thẳng lên phòng đóng cửa lại, nó quăng cặp sách sang một bên và gục đầu và gối. Nước mắt chảy ra ướt đẫm gối, nó không hiểu tại sao lần này nó khóc lại khác đến vậy. Mấy lần trước nó đều mè nheo trước mặt mẹ, khóc thật to để mẹ chú ý và dỗ dành. Cảm giác rất ngọt ngào. Lần này nó muốn ngồi một mình, khóc thật lặng lẽ. Cứ tự mình gặm nhấm nỗi đau trong căn phòng rồi ngủ lúc nào không hay.

"Tít! Tít! Tít " - Tiếng chuông báo thức vang lên chói tai. Nó tỉnh dậy, cảm giác đầu quay quay, mắt sưng đến nỗi mở ra cũng khó khăn. Nó đi vào nhà tắm, thật kinh khủng. Da mặt nó xanh xao vàng vọt còn hai mắt thì sưng húp. Nó không thể đi đến trường với bộ dạng này được. Nhanh chóng tra cứu các phương pháp trên mạng, nó loay hoay thực hiện. Nhìn lại thì cũng đỡ hơn một chút, nó xuống nhà lấy xe đạp đi học.

Bình thường có hắn đi cùng, rủ nó đi học thì nó sẽ cất xe ở nhà, chậm rãi cùng hắn cuốc bộ đi học. Không có hắn tội gì phải một mình lủi thủi đi học trên đoạn đường dài lê thê. Nó đạp xe đi qua nhỏ và hắn, hai người họ khoác tay nhau, vừa đi vừa nói cười. Đôi lúc nhỏ còn gục đầu vào vai hắn làm nũng. Nó ghê tởm, nhanh chóng lướt qua hai người họ. Không thể tin được hồi trước nó cũng làm thế với hắn. Đúng là dân F.A không bao giờ hiểu được, kể cả khi đã từng như thế.

Hai tiết văn, quả thật lại trở thành địa ngục. Ngày trước sao nó lại không cảm thấy được nhỉ? Trong giờ mắt nó cứ cụp xuống, như kiểu có ai phun thuốc ngủ vào bàn nó vậy. May mắn vì lần này tiếng chuông nghỉ giải lao đã cứu nó một mạng. Nó chen chúc giữa đám học sinh mà mãi không được. Lâu rồi mới có lại cảm giác chật chội và khó thở này.

- Cho cháu cái bánh kem! - Cuối cùng nó cũng chen được vào.

- À, hết rồi cháu ạ! - Hụt hẫng là tất cả những gì nó cảm nhận được vào lúc này. Nếu không có loại đồ ăn yêu thích thì thà nhịn đói đi còn hơn. Nó lê bước chân nặng chịch với cái bụng rỗng tuếch lên lớp. Đi qua bàn của hắn và nhỏ, nó chợt khựng lại. Vì hắn cao to, khỏe mạnh nên đã mua được đồ ăn cho hai người họ trước. Hắn vừa cười, vừa đút cho nhỏ ăn đúng cái cách mà hắn đã đút cho nó ăn trước kia. Nó nhìn hai người họ thật lâu, mắt trùng xuống đượm buồn. Như cảm thấy được ai đó đang nhìn mình, nhỏ và hắn quay mặt lại chỗ nó. Hắn nhìn nó với một ánh mắt khó hiểu. Nó chỉ biết cố nhếch môi lên cười gượng rồi bỏ đi. Để lại ánh mắt khinh bỉ của nhỏ. Nó thật sự không muốn cười vào lúc này. Chỉ khiến vết thương to thêm mà thôi.

Nó đi về nhà, gặp mẹ lại vẫn phải cười. Cười khi bố về nhà, cười suốt bữa ăn. Thật quá mệt mỏi! Hình như mẹ nó cũng nhận ra sự khác thường của nó. Cố gặng hỏi nhưng nó không trả lời, chỉ cười xuề xòa xho qua chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play