-Thai vẫn ổn định, cô khá yên tâm về điều đó, cô đi dạo để tâm trạng thoải
mái hơn, thì vô tình gặp anh. Anh cũng đang đi dạo, 2 người 2 hướng đi
ngược nhau, anh và cô đứng lại, 4 mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của cả 2
có sự nhung nhớ, sự yêu thương, sự đau lòng, căm thù….. Cô vội tránh ánh mắt của anh, anh nhếch môi, lạnh lùng bước qua cô như người xa lạ, cô
vẫn đứng đó nhìn bóng anh xa dần, xa dần, rồi khuất hẳn đi, cô lại khóc, cô sợ ánh mắt đó của anh, cô sợ anh lạnh lùng bước qua như thế này,
phải cô rất sợ, cô mệt mỏi lê từng bước nặng trĩu về nhà….
-Chào, con trai anh lớn khôn rồi nhỉ, lại còn đẹp trai tài giỏi - người đó,,,, chính là chủ buổi tiệc
-Anh quá lời rồi – baba anh nhàm chán
-Baba – một người con gái xuất hiện, khá xinh
-Đây là con gái tôi, Tạ Thanh Trúc – ông Tạ gth
-Chào bác – trúc
-Chào con – baba anh gật đầu cho có
-Chào anh – trúc quay qua anh
-Ừ - anh lạnh lùng, trúc bị vẻ đẹp của anh làm cho say mê, quyết sẽ làm mọi cách để có người con trai này
-Giới thiệu nv:
-Tạ Thanh Trúc – con gái tập đoàn đứng thứ 7 tg, tính tình cũng như các
tiểu thư khác chảnh chọe, kênh kiệu, nham hiểm, nhưng lúc nào cũng tỏ ra mình thanh cao, hiền lành, cái này gọi là cáo đột lốp thỏ nè….
-Cô buồn bã bước ra khỏi nhà hàng, đi đến một bờ biển, cô đi dọc theo bờ
biển, ở đây vô cùng lạnh, cô lại thấy cô đơn hơn, cô đứng nhìn xa xăm ra ngoài biển kia, mặc kệ gió đang đùa nghịch tóc mình. Sau khi rời nhà
hàng, anh cũng đi lại biển, miên man suy nghĩ chợt anh thấy hình dáng bé nhỏ của cô, cô đang đứng nhìn ra biển, anh vô thức tiến lại gần…
-Thơ thẩn thế - anh đứng cạnh cô
-A..nh… - cô ngạc nhiên
-Sao? Hôm nay không đi với bồ à, đứng cô đơn thế - anh mỉa mai
-Anh đừng mỉa mai em như vậy, xin anh – cô thều thào
-Loại như cô, tưởng mình thanh cao lắm sao? Mà không cho người khác mỉa mai – anh
-Tùy anh, anh muốn nghĩ sao thì nghĩ – cô cúi mặt xuống, không cho anh thấy
giọt nước mắt mình đang rơi, cô đau lắm… nhưng anh đã thấy giọt nước mắt đó rồi, tim anh thắt lại….
-Đừng dở bộ mặt đó ra với tôi, tôi càng khinh bỉ cô thêm thôi – anh
-Anh…hận em lắm sao – cô
-Đúng, tôi hận cô, rất rất hận – anh hét
-Ừ, tốt nhất anh hãy hận em nhiều hơn – cô đau khổ nói rồi quay lưng đi, anh hét lên làm bước chân cô dừng lại
-Phải, tôi hận cô, hận trăm ngàn lần, nhưng tôi thấy mình thật bất lực, càng hận em tôi lại càng yêu em – anh hét
-Đừng yêu em, anh khổ đấy – cô
-Vậy em nói cho tôi nghe, làm sao để hết yêu – anh khụy xuống,, giọng đau khổ
-Em….không biết – cô khóc
-Em còn yêu tôi không? – anh hỏi
-Còn – cô
-Vậy tại sao em lại làm tôi đau khổ, làm tôi bị tổn thương, yêu tôi sao em lại đối xử với tôi như vậy, tại sao – anh
-Em không thể nói, xin lỗi – cô
-Xin lỗi? giả dối, tất cả là giả dối – anh hét, anh ôm đầu đau đớn, cô hốt hoảng chạy lại đỡ anh
-Anh anh sao vậy – cô lo lắng
-Tôi đau đầu – anh yếu ớt nói
-Anh đang nhớ gì phải không – cô hoảng loạn
-Đúng, tôi đang nhớ ra mọi chuyện , aaaaaaa– anh đau đớn ôm đầu
-Đừ…ng…xin anh đừng nhớ, dừng lại đi, xin anh – cô hét, nước mắt giàn dụa
-Không, tôi càng muốn nhớ, muốn nhớ lại quá khứ để xem tôi đã làm gì em, để em
phải đối xử với tôi như vậy, AAAAA – anh hét lớn hơn, mặt mày mồ hôi nhễ nhại
-Không, xin anh đấy, anh đừng nhớ nữa, hãy quên quá
khứ đi, quên cả em đi, như vậy anh sẽ tốt hơn, đừng nhớ mà , đừng nhớ -
cô bật khóc nức nở
-Tôi muốn nhớ - anh ôm đầu đau đớn, nhưng anh lại quyết tâm nhớ ra quá khứ, đau đớn anh cũng chịu…
-Đừng mà, anh đừng nhớ, nguy hiểm đấy, xin anh, nghe em đi – cô ôm anh khóc
-Aaaaaaaaaaaaa – anh hét đau đớn, mặt cắt không còn giọt máu
-Anh sao vậy, đừng làm em sợ mà – cô ôm anh hỏi
-Tôi nhớ rồi, nhớ cả mọi chuyện – anh đau đớn nói, tất cả như thước phim quay chậm……
-Anh – cô hoảng hốt, anh nhớ ra mọi chuyện, có nghĩa anh đang gặp nguy hiểm, không…..
-Tôi nhớ rồi – anh nói rồi ngất xỉu hẳn đi, cô hốt hoảng điện cấp cứu..
-Bệnh nhân nhớ ra quá khứ, nên đang gặp nguy hiểm – bác sĩ
-Vậy phải làm sao đây – cô khóc
-Tuy nguy hiểm nhưng dây thần kinh vẫn còn bình thường, nhưng tỉnh lại hay
không thì chúng tôi không chắc – bác sĩ lắc đầu rồi bỏ đi, cô như chết
lặng…..
-Anh, em đã bảo không được nhớ rồi mà,, tại sao vậy hả - cô hét
-Em nói anh đừng nhớ, nguy hiểm, tại sao anh lại cố nhớ chứ, tại sao – cô khóc
-Em xin lỗi, do em không tốt, nếu như em không đến bờ biển đó, không gặp
anh, chắc anh không ra nông nỗi này rồi, lỗi do em, xin lỗi – cô bật
khóc nức nở
- Do có phép màu nên anh đã tỉnh lại, cũng phục hồi trí nhớ về cô, anh
cũng biết được lí do tại sao cô lại đối xử với anh như vậy, anh cũng gặp Bình để hỏi chuyện, bình cũng kể hết sự thật, nhưng riêng về đứa con là bình không nói là của anh, anh biết được sự thật vô cùng đau lòng, là
do anh không hiểu cô, không tốt nên mới hiểu lầm cô, cô chỉ muốn tốt cho anh thế mà hết lần này đến lần khác anh mỉa mai cô, hết lần này đến lần khác sỉ nhục cô, chắc hẳn cô đau lòng lắm! kể từ khi cô biết anh tỉnh
lại, cô cũng tránh mặt anh kể từ đó, làm anh điên cuồng tìm kiếm khắp
nơi…..
-Tin tức về cô chỉ là con số 0, anh đã lục tung cả đất Hàn này lên, nhưng
cũng chẳng tìm được, ngày ngày anh lao vào rượu bia, như người điên say
rượu, trúc luôn bên anh, nhưng anh luôn chán ghét, anh không cho trúc
bước vào phòng anh dù một bước. Điều này làm trúc điên người lên, cô gái đó là ai chứ, sao lại làm anh ra như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT