*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mùa đông khắc nghiệt trời băng đất tuyết, thành phố này tuyết lại không rơi, nhìn hè phố vắng lặng cùng người đi đường qua lại vội vàng ngoài cửa, sau đó càng nhớ thương khung cảnh quê nhà một màu trắng xóa.

A Lục gọi điện thoại về nhà, bên đó đã qua mấy trận tuyết rơi, chỗ tuyết sâu nhất muốn lún cả đầu gối. Cha mẹ A Lục lần lượt sinh ba cô con gái, khó khăn lắm mới tới được thằng con trai quý tử, cả nhà trên trên dưới dưới ai cũng cưng hắn không chịu được, nhận một cú điện thoại thôi mà kích động như có ai sắp chết. “Ở trên đó có tốt không? Ở quen chưa? Ăn no không? Ông chủ tốt không?”

Nhóc ngốc cầm di động kiên nhẫn đáp. “Đều tốt hết, đều tốt hết, có Chuột chăm sóc con! Cả nhà mình ở dưới có tốt không?”

Nói tốt tốt một trận, ân cần thăm hỏi bà nội, ân cần thăm hỏi cha mẹ, sau đó là chị hai, anh rể lớn, chị ba, anh rể ba, chị tư, cháu trai cháu gái nhà chị hai chị ba, bà con xa láng giềng gần, lớn bé từng nhà, nghe thấy Chuột thẳng thừng trợn trắng mắt. “Này, tiền điện thoại mắc lắm đó!”

Lặp lại trả lời mấy câu “Ở trên đó có tốt không” lần nữa, còn nhỏ giọng dặn dò “Phải chú ý thân thể”, lúc cúp máy, vẻ mặt lưu luyến không muốn buông tay.

Đâu như nhà Chuột, lang thang ngoài đường hơn nửa năm trời mới thức tỉnh lương tâm gọi về một cú, đầu kia vừa bắt máy, liền truyền đến tiếng rống giận của bố Chuột. “Thằng chó! Mày chết ở ngoài rồi hả?”

Chuột cũng căng cổ họng rống lại. “Con chết rồi mỗi tháng ma gửi tiền cho bố hả?”

Bố Chuột lửa giận bừng bừng. “Có thằng con nào nói chuyện với bố nó như vậy không?”

Chuột không chịu yếu thế. “Có ông bố nào nói chuyện với con nó như vậy không?”

“Tao là bố ruột của mày!”

“Con là con ruột của bố!”

Chuột cảm thấy không hề gì, A Lục bên cạnh bắt lấy cánh tay y. “Đừng nói như vậy!”

Chuột là con một trong nhà, gia cảnh ở trong thôn xem như không tồi, từ nhỏ bố y đã kỳ vọng rất cao ở Chuột. A Lục đi ngang qua cổng nhà Chuột, luôn có thể trông thấy bố Chuột nuôi heo làm giàu vung dây nịt gầm vang cả sân, Chuột chỉ mặc một cái quần đùi, bị quất đến độ nhảy choi choi như con khỉ. Bố y vẫn để bụng chuyện Chuột không chịu thi đại học, chung quy cảm thấy tâm huyết của mình đổ sông đổ biển.

Chuột kéo khóe miệng không quan tâm. “Tầm nhìn thiển cận!”

Khó có một lần nói chuyện, từ đầu đến đuôi lại toàn là cãi vã. Chuột sắc mặt xanh mét, “Hừ” một tiếng thật mạnh, dứt khoát ném di động cho A Lục.

Nhóc ngốc thấp thỏm tiếp điện thoại. “Chào bác, con là A Lục…”

Tiếng quát lớn bên kia lập tức ngưng lại, bố Chuột cũng giống Chuột, một khi không mắng chửi người ta thì sẽ nói chuyện liên miên không dứt. “À, A Lục hả… Thế nào? Cũng, cũng tốt chứ?”

“ Dạ, rất tốt ạ! Chuột rất tốt, trở thành nồng cốt công ty, hình cũng được in lên báo.”

Bố Chuột không nói lời nào, sau đó là giọng điệu giống Chuột như đúc. “Hừ ——”

A Lục quay đầu lại cười với Chuột, Chuột lạnh mặt, nâng tay nhéo mặt hắn. “Nói với ổng, Tết Ta tôi sẽ về nhà.”

Chị Du gần đây tâm tình không tốt. Nghe nói thành tích cuối năm của quản lý Hàn cũng không tồi, e rằng sẽ lại ngang bằng với Thượng Nguyên lần nữa. Trợ lý bên cạnh Tiểu Bạch chưa rành nghiệp vụ làm lộn giấy tờ, khách hàng vô cùng bất mãn, chị Du năn nỉ hết lời mà vẫn không tha, phát hỏa một trận ở ngay tại chỗ, sàn giao dịch khách đến người đi, bất cẩn một cái lại bị vây xem một chặp. Nhàn rỗi đến phát chán uống trà chiều với mấy người cùng ngành quen mặt, nói tới nói lui lại nói đến tiền thưởng cuối năm, ngực bị khoét đi một lỗ thật lớn, đau đến độ khóc mà nước mắt không ra.

Sau đó, có một khách lớn đi đến văn phòng, một quý bà bộ dạng thướt tha thân hình gợi cảm, mở cửa xe thể thao thượng hạn, tay cắp theo túi xách siêu cao cấp, nhẫn kim cương cực đại sáng đến mức làm mù mắt người ta. Dẫn trợ lý, mang luật sư, một đám người trùng trùng điệp điệp, như siêu sao xuất hiện trên phố, lại hạ cố chạy đến văn phòng bình thường của khu dân cư bình thường này, vừa mở miệng đã đòi ngay biệt thự cấp mười triệu. Chị Du dẫn cái bao bì VIP tự cho mình cao ngạo kia đi vào phòng tiếp khách, trong nháy mắt lại thất sắc ảm đạm.

Nàng gỡ kính râm thân thiện chào hỏi. “Chao ôi, thân ái, chúng ta đã lâu rồi không gặp, tôi nhớ cô lắm đó!”

Chị Du khom lưng đưa trà cho nàng, cười đến mức còn khó coi hơn khóc. “Đúng vậy, Lâu Mạn, à không, bà Trần, đã lâu không gặp.”

“ Ha ha, tôi sớm đã không phải bà Trần, cứ gọi tôi cô Lâu đi, A Du!” Giọng nàng nhu mì, lúm đồng tiền tươi như hoa nở, trước mặt chị Du nguyên bộ complet (1) đen, nàng vẫn mười phần là bộ dạng thiếu nữ xinh tươi mười sáu. “A Du, nghe nói cô vẫn chưa kết hôn sao? A… Ha ha ha ha… Xin lỗi, tôi quên, tôi là đến bàn chuyện công. Chúng ta không nói chuyện tư, ha ha…”

Chị Du thẳng lưng ngồi xuống, cười hung tợn. “Cô tính mua nhà à?”

Nàng có một thời là bạn thân của chị Du.

Tâm tình chị Du từ đó không tốt lên được nữa.

Tai bay vạ gió, toàn bộ văn phòng trên dưới đồng loạt tăng ca, không gọi đủ ba trăm cuộc điện thoại quảng cáo thì không được ra về.

Tiểu Bạch cười ha hả lân la đến trước mặt chị. “Chị Du, có chuyện muốn thương lượng với chị…”

Chị Du cúi đầu miệt mài đâm hình nhân nguyền rủa chậm rãi ngẩng mặt lên, đồng tử lạnh như băng tuyết.

Gió rét gào thét lướt qua, Tiểu Bạch lặng lẽ lui về phía sau. “Thật ra không có chuyện gì…”

Mấy nhân viên khác thấy thế, không ai dám có ý kiến ý cò gì nữa.

Chuột vỗ bả vai Tiểu Bạch khích lệ. “Nội tâm phụ nữ thật sự rất phức tạp, cậu chọc bả làm gì?”

Tiểu Bạch run tay lau mồ hôi, nghe vậy hỏi ngược lại. “ Cậu hiểu sao?”

Chuột nhún vai. “Tôi cũng không hiểu.”

Nhưng A Lục hiểu, còn hiểu vô cùng.

Chuột vẫn tới ở chỗ A Lục, mấy ngày nay ngoại trừ giặt đồ và lấy quần áo, y căn bản không về nhà mình. Nhóc ngốc tiếc tiền thuê nhà thay Chuột. “Sao cậu không quay về?”

Chuột đưa mắt nhìn Nghiêm Nghiễm trên giường. “Sao cậu không hỏi anh ta?”

A Lục ngây ra, hoàn toàn không suy nghĩ. “Anh Nghiêm không giống cậu!”

Nghiêm Nghiễm ở đầu giường lén kéo khóe miệng cười, Chuột xiết chặt nắm tay tức giận, buổi tối gắt gao ôm lấy A Lục trong ổ chăn, vừa ngắt vừa nhéo đã tay một trận.

Hôm nay về nhà, Nghiêm Nghiễm không thấy đâu nữa, bỏ lại một mình A Lục ngồi trong phòng xếp quần áo.

“Đâu rồi?” Chuột nhìn lên giường bĩu môi.

A Lục quay đầu, vui vẻ đáp. “Anh Nghiêm đi về rồi!”

“Chỗ Ngụy Trì?”

“Ừ!”

Chuột đứng cạnh cửa nhìn hắn, bên má hắn mang lúm đồng tiền cạn cạn, bộ dạng nhu hòa, động tác nghiêm túc, quần áo mềm xèo không thể xếp ra góc cạnh rõ ràng như gấp giấy, lại vẫn ngay ngắn phẳng phiu, chỉnh tề trật tự. Hắn ở nhà hẳn rất ít làm việc, đứa trẻ được lòng người lớn, nhất là đứa con trai duy nhất trong nhà, công việc nhà hơn phân nửa là chuyện của mẹ và chị gái. Sau khi theo chuột ra ngoài làm thuê, A Lục rất tự giác học làm việc nhà, lau nhà rửa chén nấu cơm, nhóc ngốc cũng chưa từng nói quá nửa câu.

Chuột nói. “Áo dơ!”. Ngày hôm sau, sơ mi trắng sáng liền ngay ngắn để trong ngăn kéo.

Chuột kêu. “Đói bụng!”. Mì nóng hổi liền bưng tới trước mặt trong giây lát.

Mang ý vui đùa khen hắn. “Chậc, cậu thật sự là đức hạnh trời sinh.”

Hắn cũng không nghe ra được ý xấu trong đó, ngượng ngùng cúi đầu xuống. “Không có chi!”

Mặc móng vuốt Chuột ra sức véo trên mặt hắn.

A Lục dưới đèn điềm tĩnh như tranh, Chuột nhớ tới lời Nghiêm Nghiễm —— cậu lo lắm sao?

Có thể không lo được sao? Lo hắn bị lừa, lo hắn bị gạt, lo lỡ đâu sơ ý một cái, hắn liền chạy mất không tìm lại được. Hắn ngốc tới bao nhiêu, đi đường sẽ té nhào, uống nước sẽ bị sặc, nhai cơm cũng có thể cắn trúng lưỡi mình. Tệ hơn là thiện ác bất phân, ai tốt với hắn một chút, hắn liền moi tim moi phổi của mình ra báo đáp.

Ánh mắt chuyển qua đống quà vặt xanh xanh đỏ đỏ trên tủ thấp, Chuột nhớ lúc mình ra ngoài, chỗ đó vẫn còn trống trơn. “Đoan Đoan có tới?”

A Lục kinh ngạc nhìn y, sau đó gật đầu thừa nhận. “Ừ, mới vừa đi!”

Quả nhiên! Chuột gục đầu xuống, lại là một tiếng thở dài.

Đoan Đoan là khách quen. Dù năm lần bảy lượt giải thích rồi ra lệnh, không được dẫn người lạ về nhà. Nhóc ngốc dạ dạ vâng vâng mặt ngoài đáp ứng, quay đầu lại trông thấy Đoan Đoan liền quên đi sạch bách. Cô gái trời sinh thích cười không biết là mắt có vấn đề hay nội tâm quá cường hãn, dưới cái mặt lạnh ngắt của Chuột, vẫn kéo A Lục cười còn rực rỡ hơn hoa.

Hàng rào xếp khít vào, chó hoang không vô được. Âm thầm lẩm nhẩm trong lòng, Chuột ngồi xuống bên tủ thấp, thấy vỏ hạt dưa cùng bao bì quà vặt trong thùng rác phía xa. Háo ăn tới như vậy, cô ta không mập thì thật sự không có thiên lý. “Cô ta tới làm gì?”

“Nói chuyện phiếm.” Xếp đồ xong, A Lục kéo tủ quần áo đơn giản bên tường ra, đặt từng bộ vào trong. “Cô ấy… Có chút chuyện.”

“Chuyện gì?”

“….” A Lục không lên tiếng, động tác hơi ngưng trệ. “Không, không có gì.”

Chậm rãi xoay người, vẻ mặt mất tự nhiên. Hắn trời sinh không biết nói dối.

Chuột hỏi. “Không có gì thì cậu làm gì khẩn trương?”

A Lục càng không nói ra lời, lắp ba lắp bắp, từ không thành câu được. “Cái đó… Tôi… Không phải… Cái đó…”

Chuột không có hứng thú đối với chuyện của người ngoài, nhất là Đoan Đoan. “Không muốn nói thì đừng nói.”

A Lục thở phào một hơi.

Gom vẻ mặt của hắn nhìn hết vào trong mắt, Chuột ngoắc tay với hắn. “Tới đây!”

Cẩn thận đứng cách một bước, vẻ mặt A Lục có phần cứng ngắc.

Chuột đứng dậy, kéo hắn lui về phía sau nửa bước, ngồi lên mép giường mềm mại. “Yên tâm, tôi sẽ không ăn cậu!”

A Lục cho rằng y còn muốn ép hỏi chuyện vừa rồi, mất tự nhiên nói. “Là chuyện trong nhà cô ấy, tôi không thể nói được.”

“Không nói cũng không sao!” Chuột thấp giọng cười, bàn tay dán trên lưng hắn lên lên xuống xuống một cách mờ ám. “A Lục…”

Nhóc ngốc lại khẩn trương, cột sống run mạnh lên như điện giật. “Tôi… Hả?”

Thích thú tựa lên đầu vai hắn, Chuột ghé vào tai hắn thổi khí. “Tôi muốn…”

A Lục ngồi không yên, mặt “phừng” một cái đỏ lét, xoay mạnh qua hướng khác. “Chuột, cậu đừng như vậy.”

“Tôi thật sự muốn…” Thêm một tấc nữa, có thể hôn lên gương mặt phát nóng của hắn.

A Lục bị hắn kẹp vào trong ngực không đường để trốn. “Chuột… Cậu, cậu đừng như vậy.”

Chuột rất thỏa mãn, hơi buông thân thể cứng ngắc của hắn ra, xoay mặt hắn về phía mình. “Cậu nghĩ đi đâu vậy? Tôi muốn ăn mì!”

Vẻ mặt A Lục rất đặc sắc, hai mắt trợn lên, môi mở ra phân nửa, như hamster (2) bé nhỏ bị hù dọa, ngón tay chọc lên trán hắn mấy cái, như có thể đẩy hắn ngã thẳng ra sau.

Chuột không khách khí nhéo mặt hắn. “Này, phát ngốc cái gì? Mau lên đi, ông đây đói chết rồi!”

“Hả, à!” Hồi hồn về, hắn trốn khỏi tay Chuột, chạy ra ngoài cửa như con thỏ.

“Đỗ Thanh Luật.” Chuột gọi hắn lại.

“Hả?” Hắn vịn cạnh cửa quay đầu lại.

Biếng nhác dựa ở chỗ Nghiêm Nghiễm từng ngồi, Chu Thiên Hạo ung dung hỏi hắn. “Cậu biết Nghiêm Nghiễm với Ngụy Trì là quan hệ gì không?”

Nhóc ngốc mở cánh cửa, bước chân ra ngoài theo quán tính. “Ai?”

Bỗng nhiên “Ui da ——” một tiếng hô đau, tay bị cửa kẹp.

“Ha ha ha ha…” Chuột đấm giường, lăn lộn khắp nệm.

(1) Complet là từ tiếng Pháp, phiên ra tiếng Việt là com-lê, chỉ nguyên bộ trang phục gồm áo veste, quần (hoặc váy với phái nữ), trang phục đặc trưng của nhân viên văn phòng.

vest-nu-ngan-hang-thu-dong-2012-2013-004

(2) Hamster

z9SX2reySPA

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play