Thành phố phương nam mùa đông nào cũng vừa ẩm vừa lạnh. Dù là buổi chiều nắng tràn khắp nơi, gió bắc ù ù thổi tới vẫn dễ dàng luồn qua cổ áo, cổ tay áo, thậm chí là vành tai, đưa khí lạnh thấu xương vào phía trong tầng tầng lớp lớp áo choàng áo khoác, cho đến khi làn da lạnh buốt vì bị kích thích mà liên tục sinh ra mấy lớp gai ốc chi chít.

Theo thường lệ, trong tiệm cắt tóc nho nhỏ vẫn tụ tập không ít khách nữ. Đẩy cửa thủy tinh rất nặng ra, ánh nắng màu vàng đi tới gương, phản chiếu xuống thảm trải xa hoa lót đầy dưới đất. Trên sàn gạch đen trắng đan xen, những sợi tóc bị cắt xuống lặng lẽ cuốn lấy nhau lăn thành một nùi, ngọn tóc bị gió ấm máy điều hòa thổi qua, hơi đong đưa phảng phất như đang hưởng ứng nhịp điệu chậm rãi của tiếng nhạc trong tiệm.

Các khách nữ biếng nhác ngồi một bên im lặng đợi chờ, đan áo len, đọc tạp chí, tán thưởng hạt đá mới dán trên đầu ngón tay…. Đề tài chuyện trò từ cổ phiếu ngừng rớt đến giá nhà tăng vọt, con gái ế chồng cùng con trai không chịu quen bồ luôn là đề tài bàn luận bất hủ, mấy khuôn mặt tương tự nhau của các sao nữ là do bệnh viện nào phẫu thuật? Đăng ký tập thể hay sao… Nói qua nói lại, nói tới nói lui, rốt cuộc lại quay về điểm xuất phát. “Khách chờ Nghiêm Nghiễm sao càng lúc càng đông? Chú Khoan ơi, rốt cuộc khi nào tới lượt tôi đây?”

Anh thợ cắt tóc được mỏi mắt chờ mong vẫn mang nụ cười khó xử, áo trắng quần đen, cao cao gầy gầy, thoải mái sạch gọn, đứng trong ánh nắng chói chang, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhảy nhót giữa những sợi tóc màu đen như mực, không giống thợ làm tóc của cửa tiệm bình thường, lại tựa như nghệ sĩ dương cầm trong nhà hát lớn.

Sau sảnh tiệm có một buồng ngăn nhỏ, nhỏ đến độ mới chỉ đặt hai cái bồn và một cái ghế nằm bằng nhựa thôi mà trong lối đi nhỏ chật hẹp đã không thể đứng được người thứ hai. Mọi người trong tiệm bên đây nhìn một cái bên kia đáp một câu, nói chuyện khí thế ngất trời, ai cũng không phát giác, rèm vải mỏng mảnh của buồng ngăn kia không biết từ lúc nào đã bị kéo che.

A Lục đứng sau rèm vải, một tay bắt lấy thành bồn, ngón tay gắng sức bóp lại dường như sắp cắm vào đá cẩm thạch cứng chắc. “Đừng… Đừng quậy, cậu…”

Âm thanh nhỏ đến mức hầu như hoàn toàn bị tiếng nước chảy ào ào che lấp, một tay khác lúc này đang nắm chặt cổ tay chộn rộn của Chuột. “Đừng, Chuột…”

“Hử?” Tình nhân sơ mi quần tây ăn mặc chỉnh chu nhìn có vẻ lịch sự hữu lễ, chuyện làm ra lại hoàn toàn không phải cái mà người lịch sự nên làm. Dù bị đẩy ra, bàn tay không an phận vẫn dán ở đáy quần A Lục, chậm rãi vò nắn. “Khó chịu?”

Gương mặt y nhấc lên, tràn ngập dịu dàng cùng ngoan ngoãn, A Lục nhìn mặt y trân trân, ánh mắt bất giác dừng trên khóe môi vểnh. Bà Du khùng kia xem phim thần tượng quá nhiều, cả ngày nếu không phải mơ mộng một cậu chủ mafia ngang ngược lắm tiền áo quần đen thui, chính là đầu óc đen tối ảo tưởng một anh bồi rượu đẹp trai cao lớn ngang ngạnh phóng khoáng, mở miệng một cái là mấy câu kiểu “Tôi có thể giúp gì cho quý cô không, Juliet của tôi.”. Thế là suy tưởng chiếu vào hiện thực, “Tôi có thể giúp gì cho quý ngài không.” trở thành câu cửa miệng của mỗi nhân viên trong văn phòng môi giới bất động sản của chị Du, lúc đưa quần áo cho A Lục đang tắm rửa, và, lúc gì đó kia…

“Tôi có thể giúp gì cho quý ngài không.” Mỗi khi tiếng nói khàn khàn giàu sức hút trầm trầm vang lên bên tai, trong lòng A Lục lập tức nhộn nhạo không dừng được. Sau đó, một khắc bị choáng đến mức thần trí mơ hồ, thân thể bị xỏ mạnh, vật bá đạo to nóng chen vào lối hẹp đã ẩm ướt đói khát, khoái cảm dâng trào, kịch liệt đến độ tựa như giây kế tiếp sẽ hôn mê bất tỉnh.

Chu Thiên Hạo bộ dạng rất lịch sự, lịch sự bại hoại. Sáng sớm hôm sau, eo nhũn đến mức phảng phất như động đậy một chút thôi cũng sẽ gãy đôi, nhóc ngốc lặng lẽ mắng trong lòng. Mà tên khốn ngồi một bên bóp eo cho hắn lại cười đến độ làm người ta nghiến răng nghiến lợi. “Quý ngài, còn có thể làm chút gì cho ngài nữa không?”

Đủ rồi, bỏ móng vuốt của bây ra, thắt lưng ông đây không phải ở trên mông.

“ Tôi đẹp trai không?” Tiếng nói như ác ma đột ngột vang lên.

Đỗ Thanh Luật bỗng chốc hoàn hồn, bàn tay bắt lấy cổ tay y theo phản xạ bịt miệng y lại. “Suỵt… Nhẹ chút.” Bị người bên ngoài nghe thấy thì biết làm sao đây?

“ Ha ha…” Cười không để tâm, Chuột chậm rãi dời bàn tay đang mơn trớn gò má màu đỏ của hắn đi, bắt lấy bàn tay hắn che trên môi mình. Ngón tay ướt sũng mang khí lạnh, đầu lưỡi liếm qua liền co lại như kinh hoảng. Chuột ương ngạnh tóm lấy cánh tay giãy giụa của hắn, thuận thế kéo hắn càng gần về phía mình. Ngồi bên ghế nằm bằng nhựa, Chuột mở chân ra, vững vàng kẹp A Lục ở giữa hai đầu gối. Hơi lạnh như tỏa ra từ nước đá ở đầu ngón tay dần tan chảy trong khoang miệng ấm áp, một chút biến hóa trên mặt A Lục cũng không trốn được ánh mắt gần trong gang tấc của y. “Ban nãy nghĩ cái gì? Sao bỗng nhiên lại trở nên lớn như vậy?”

“ A…” Bàn tay vẫn qua lại ở thân dưới đột nhiên nắm chặt, thân thể A Lục cũng run lên theo, gò má đỏ bừng lại càng giống như sắp vỡ ra máu. Rên rỉ rất nhỏ mới vừa vọt ra lại đột ngột dừng lại.

“ Không sao, nào, nói nhỏ cho tôi nghe.” Tình nhân từ lúc vào tiệm đã không có ý tốt ân cần đứng lên, dịu dàng ôm hắn vào trong ngực. Vị trí hoán đổi, A Lục bị bàn tay dưới thân vuốt đến mức hai chân nhũn ra, tự nhiên ngồi ngay vị trí ban nãy của Chuột. Chuột khom người, vẫn cầm tay hắn, đầu lưỡi một đường liếm dọc ngón tay từ gốc đến ngọn, sau đó lại dán lên cái cổ lộ ngoài cổ áo của hắn. “Uhm…” Động tác của bàn tay để ở thân dưới càng lúc càng mạnh, cách vải quần jean thô cứng, hung hăng kích động đầu óc lờ mờ của A Lục. “Chuột…”

“Không sao, chúng ta làm êm, bọn họ không nghe được.” Miệng nói như vậy, ngón tay lại dùng sức xoa nắn một trận.

“Uhm… A a a a a… Cậu… Hah…Uhm, đừng…” Ngón tay bắt lấy mép ghế nằm vặn vẹo đến mức móng tay trắng bệch, Đỗ Thanh Luật thở dốc nói không ra tiếng. “Chuột, uhm… A… Chuột… Cậu…”

Càng gấp lại càng không ngưng được rên rỉ trong miệng, cảm giác được an ủi ở ngón tay cũng như khoái cảm sinh ra do ma sát với vải vóc, đều làm A Lục hầu như không thấy rõ sự vật trước mắt. Cái miệng hơi mở bị hôn lấy, cảm giác nóng bỏng lại mềm mại mới quét qua ngón tay ban nãy từ đầu lưỡi lan tới toàn thân.

“ Cậu kêu nữa là thật sự dẫn người ta tới đó!” Chuột nói giỡn, A Lục lại nhịn không được run rẩy một trận, thân thể nghiêng về trước, cầm lòng không được dựa vào trước người Chuột.

Chuột dán bên tai hắn, lại là một trận cười. “Sợ vậy sao?”

Ngay cả sức lực trừng y cũng không có, một tay vô thức tóm lấy sơ mi của y, A Lục vặn vẹo eo bất giác sát về phía bàn tay đang sờ soạng tới khóa kéo quần jean. “Uhm…”

Như trả lời lại như rên trầm, ngượng ngùng trúc trắc.

Ngay sau đó, không kiềm được tới gần cắn lên cái cổ trắng mảnh non mềm của hắn, đầu lưỡi cuốn qua hầu kết không ngừng rung động. Một tay đẩy áo T-shirt cotton mỏng mảnh lên cao, Chuột vừa dùng răng cắn nhẹ điểm sưng đỏ sung huyết, vừa không quên cười nói. “Cho cậu không ngoan, suy nghĩ vẩn vơ cái gì? Cũng còn chưa đụng vào mà, đã lớn thành như vậy.”

Đầu lưỡi đánh vòng quanh quầng vú ửng đỏ, cuối cùng dồn dập liếm qua chỗ không ngừng ngứa ngáy, khoái cảm khác thường làm A Lục lại thở gấp một trận. “Ai… Uhm, ai suy nghĩ a… Vẩn vơ… Đều là cậu… A a a a… Đừng…”

“ Tôi thế nào?” Bàn tay kéo khóa kéo quần jean lặng lẽ lẻn vào bên trong, cách quần lót bóp nắn phần đỉnh của hắn, Chuột hé miệng, lại hút một trận ở quả thù du bị chà đạp càng lúc càng sưng đỏ.

Tiếng nước chép chép lọt vào trong tai A Lục, nhóc ngốc càng lúc càng run rẩy không kiềm được. “Hah… Cậu, cậu cắn…”

“ Tôi? Khi nào?”

“ Sáng nay.”

Chuột làm việc rất cần mẫn, phần thưởng chuyên cần toàn bộ công ty chưa bao giờ thiếu y. Một buổi tối ở chung, Chuột liền ôm A Lục trịnh trọng bày tỏ quyết tâm quái lạ. “Đối với cậu, tôi cũng phải hết sức chuyên cần.”

Nhóc ngốc đơn thuần lúc ấy chưa hiểu ra, tới lúc hiểu được thì đã quá muộn. Loại chuyện này phải chuyên cần làm quỷ gì? Có thời gian rảnh không bằng rửa thêm mấy cái chén.

Chuột ngẩng đầu nhìn đôi má ửng đỏ cùng hai mắt ướt át của hắn, biểu tình bất lực ấm ức lại vì nhuộm đẫm tình dục mà sinh ra mấy phần quyến rũ. Ngón cái qua lại vuốt ve khóe mắt ửng đỏ, Chu Thiên Hạo cúi đầu, lại hôn lên môi hắn. “Thấy khuôn mặt này của cậu, tôi lại không chịu nổi.”

Xéo bây đi! A Lục nói thầm. Miệng lại không nói được, mở miệng một cái chính là từng chuỗi rên rỉ muốn dừng cũng dừng không được.

Chỉ chốc lát sau, tới cả quần lót cũng bị kéo xuống. Nếu thất nghiệp, Chuột chạy lên xe bus móc tiền người ta chắc cũng chẳng khó khăn. Nhóc ngốc bị đẩy ngồi xuống ghế nằm, đầu gối mở to, lúng túng nhìn tình nhân mình chậm rãi ngồi xổm trước mặt. “Chuột…”

Thân dưới bại lộ trong không khí mẫn cảm dị thường, hơi thở nóng cháy gần trong gang tấc của tình nhân từng đợt phất qua đầu đỉnh ướt át, mong đợi cùng ngượng ngùng đan vào nhau tạo thành một loại ngứa ngáy khó có thể nói bằng lời, từ thân dưới lan đến toàn thân.

“Quý ngài, có thể làm chút gì cho ngài không?” Chuột ngẩng đầu, giọng điệu kính cẩn, thần thái lại hết lời để nói.

Trong đầu phút chốc trống rỗng, A Lục ngơ ngẩn dõi theo đôi mắt mỉm cười, trong con ngươi đen nhánh là vẻ mặt hoàn toàn thất thần của mình.

Các khách nữ ngoài rèm vải vẫn còn hăng say trò chuyện, ríu ra ríu rít, cười cười nói nói, phảng phất như hoàn toàn quên mất mục đích tới đây.

Cải thìa bữa nay lại lên giá, tiệm thời trang xuất khẩu đối diện đường đang giảm giá, kiểu tóc uốn lần trước không tồi, đồng nghiệp bạn bè đều khen đẹp… Tiếng nói chuyện đứt quãng truyền vào trong tai, A Lục chậm rãi hồi hồn lại, Chuột vẫn bán khụy trước mặt, trên má và bên khóe môi dính một chút dịch trắng.

“ Thân ái, muốn tinh dầu Ấn Độ không? Kéo dài thời gian này, súng không tịt ngòi này, rất hữu hiệu đấy nhé!” Y nghịch ngợm bắt chước giọng điệu chủ shop online. “Bao phí chuyển!”

A Lục không có tâm tình cười, hai mắt đăm đăm nhìn thẳng vào cái lưỡi đỏ lộ ra ngoài miệng, thứ bên khóe miệng bị liếm sạch từng chút. Hình ảnh tình sắc kích động, môi nhóc ngốc hơi mở ra, lại hoàn toàn không nói được ra tiếng. Mắt mở to nhìn y rũ mi mắt xuống, đầu lưỡi còn sót lại gì đó giống như con rắn, chậm rãi quấn lấy thân dưới lại bắt đầu cứng lên của mình.

“Quý ngài, còn có thể làm chút gì cho ngài nữa không?”

“Uhm hơ… A… Uhm…”

Cuộc đời luôn luôn như vậy, từ một mà bắt đầu, từ bắt đầu đi tới kết thúc, trước mặt Chu Thiên Hạo, Đỗ Thanh Luật chính là không có phần để nói. Mạng đã định rồi, vô phương sửa đổi.

Không biết từ lúc nào, ngoài rèm vải có một người đứng đó. Anh chủ Ngụy của tiệm game cách vách chốc chốc vén rèm vải lên lén nhìn vào bên trong, chốc chốc lại quay đầu mấy lần lặng lẽ liếc anh thợ cắt tóc đứng dưới ánh nắng, vò đầu bứt tai, gấp đến độ như kiến bò trên chảo. “Này này, mấy đứa rốt cuộc muốn dùng tới khi nào?”

Hết

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play