Lớn bé già trẻ trong nhà đều kiệt sức. Mệt mỏi tuyệt vọng đang ăn mọn niềm tin của mọi người
Nguyệt vuốt mặt. Đầu đau như búa bổ
Rốt cuộc thì anh trai nó đang ở đâu cơ chứ
Vũ vỗ nhẹ vào vai nó như muốn an ủi…Nhìn nó đau lòng anh cũng chẳng khá khẩm hơn là bao
-Nếu em mệt. Hãy dựa vào vai anh nghỉ một lát
Nó mệt …. thực sự rất mệt. Phút giây này sao nó yếu đuối quá, ngu dốt quá. Nó gục đầu trên vai Vũ thở dài một tiếng đầy nặng nhọc
-Nếu không tìm thấy anh ấy… Tuyết nghẹn ngào nói trong tiếng nấc nhẹ. Đôi tay run rẩy bấu chặt vào nhau… cảm giác sợ hãi này đang xâm chiếm
niềm tin của cô…
Nếu anh ra đi như vậy làm sao cô có thể sống tiếp
-Chúng ta sẽ tìm ra nó! Nhất định
Bảo nói. Đôi mắt anh ánh lên sự kiên cường
Cửa chính từ từ hé mở… bóng dáng người con trai ấy hiện ra như một phép màu
Trong người nó như có thứ gì đó thôi thúc… Nguyệt chạy những bước
siêu vẹo tới ôm chầm lấy anh trai mình… nó sợ… sợ đây chỉ là mơ…. sợ đây chỉ là ảo giác
-Anh…
-Anh xin lỗi. Hải Anh sót xa… cảm giác tội lỗi bủa vây… anh… là kẻ có tội…chính anh gây ra nghịch cảnh éo le này
My từ đâu đó cũng chạy tới ôm anh thật chặt rồi còn luôn miệng trách móc
-Anh… anh ác lắm… anh ác lắm… anh có biết mọi người tìn anh vất vả lắm không. Huhu…
My khóc…khiến tim ai đó dao động. Cứ tưởng cô bé chanh chua lắm cơ… hóa ra cũng chỉ là vỏ bọc
Hải Anh trầm mặc lướt nhìn mọi người một lượt… ánh mắt anh dừng lại ở chỗ Tuyết , cô đứng đó nhìn anh chăm chú… không vội vã chạy đến… không
khóc nức nở
Cô ấy bình tĩnh đến lạ thường
…..
Tuyết nhìn thật kĩ người ấy. Anh gầy đi trông thấy da cũng xám lại
nhưng thần thái vẫn không thay đổi. Vẫn vẻ ngang tàng, vẫn đôi mắt tinh
tường… vẫn là người cô yêu
Hải Anh bước chậm chạp tới chỗ cô…nhẹ nhàng ôm cô vào lòng
Hít hà hương thơm trên tóc cô… là mùi hoa LyLy…
Anh đã muốn ôm cô như vậy bao nhiêu lần
-Tuyết! ….
-Không cần nói gì cả…. về là tốt rồi
-Anh…
-Em biết anh định nói gì… em hiểu!
Hải Anh ôm Tuyết chặt hơn như muốn hòa cô vào máu thịt…
-Tìm thấy nó ở đâu vậy?
Hiếu khoác vai ông bạn hỏi
-Bí mật cha con không tiết lộ được
Phong cười ôn hòa
-Lên thăm mẹ mày đi…mẹ mày lo tới ốm cả người đấy con ạ
Phong nói
Hải Anh ” Dạ ” một tiếng ngoan ngoãn cùng Tuyết đi lên lầu
Anh sợ nhất đối diện với mẹ…
Phải nói sao với bà đây.
Hải Vi ngồi dựa vào thành giường đôi mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ
Nghe tiếng mở cửa bà cũng chẳng buồn quay lại…
-Mẹ…
Tiếng gọi thiêng liêng ấy bật ra từ cổ họng nghẹn ngào của đứa con trai ngốc nghếch
Đôi mắt Vi rưng rưng
-…. Thằng giời đánh….
-Mẹ…. con xin lỗi
Hải Anh gục xuống vai mẹ mà khóc… khóc nức nở như một đứa con nít
-Nín đi con… nín đi.
Hải Vi nhẹ nhàng vỗ về
-Mẹ… con xin lỗi
-Biết mình có lỗi thì phải cố gắng mà sửa… đêm rồi. Nghỉ ngơi đi con
-….
-Tuyết con hãy chăm sóc nó thay ta
-Dạ vâng…
-Anh… chúng ta ra ngoài để cô nghỉ ngơi.
Tuyết nhẹ nhàng nói. Cả hai ra ngoài cánh cửa khép hờ
Một lúc sau Phong bước vào phòng
-Em đỡ mệt chưa
-Cảm ơn anh đã đưa Hải Anh trở về
Phong ôm vợ.
-Nó là con chúng ta. Anh có trách nhiệm lo cho nó, em không cần cảm ơn. Chúng ta là gia đình cơ mà
*********
Hải Anh trầm mặc đứng ngoài ban công
-Gió… lạnh đấy anh
Tuyết khoác lên người anh một chiếc áo
Anh ôm cô vào lòng
-Cám ơn em….
-Hãy vì em mà sống. Anh nhé!
Tuyết vùi đầu vào vòm ngực rắn chắc mà thủ thỉ
-Anh sẽ cố gắng. Vì chúng ta…. vì có người đã nói. Đấng trượng phu không chạy trốn số phận
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT