Nguyệt cuộn tròn trong chăn ngủ mê mệt như một con mèo lười biếng
Tiếng gió rít mạnh bên ngoài mang theo chút lạnh lẽo len lỏi vào phòng…
nửa căn phòng màu xanh trang nhã…nửa còn lại rực lên màu đỏ lửa
Bất chợt
Theo làn gió… một thân ảnh nhẹ bước vào phòng qua đường ban công, nhẹ như một tờ giấy chạm đất
….
……
Nguyệt đã tỉnh nhưng vơ như vẫn đang ngủ say sưa. Cái bóng đen đổ dài trên sàn nhà…mùi hoa anh đào lẫn trong gió…
Bất giác khiến Nguyệt nghĩ đến một người
Cái bóng nhẹ nhàng bước tới gần gật gạt mấy ngọn tóc xòa xuống khuôn mặt hoàn hảo đẹp tựa tranh vẽ của Nguyệt
-Tỉnh rồi thì đừng giả vờ nữa, như vậy không ngoan một chút nào! Giọng nói lạnh lùng vang lên nho nhỏ bên tai
Đôi mắt tím biếc từ từ hé mở
-Tùy Phong…. là anh?
Nó biết nhưng vẫn hỏi…
Evil không trả lời chỉ xoa nhẹ đầu nó, trong bóng tối đôi môi mỏng
của người con trai cong lên tạo thành hình bán nguyệt tuyệt đẹp. Xem ra
tiểu bảo bối vẫn còn nhớ anh
-Sao anh lại đến đây? Làm sao anh vào được?
-…
Evil không đáp, đôi mắt màu xanh lơ mơ màng mênh mông như đại dương kì vĩ
Bàn tay to lớn khẽ chạm vào đôi môi xinh đẹp
-Có muốn hóng gió không?
-Bây giờ ?
Giường bên kia… ai đó đang khẽ cằn nhằn
-Nguyệt, mày lải nhải gì thế? ngủ đi.
Nguyệt hơi hoảng, lỡ con My tỉnh dậy… mọi chuyện sẽ rắc rối lắm đây
-Được rồi Tùy Phong…
-Đi
Evil ôm lấy Nguyệt nhấc bổng con bé ra khỏi giường…. trong nháy mắt nó đã ở ngoài ban công, trong vòng tay Evil…
-Tùy Phong.
-Suỵt… bám chặt
Nó theo lời Evil vòng tay ôm chặt cổ anh.
-Nhắm mắt lại.
Nó từ từ nhắm mắt lại… 1s sau gió tạt vào mặt lành lạnh , nó lép vào vòm ngực Evil tìm hơi ấm
-Đừng sợ
-Có rơi không?
Nó hơi sợ… đôi tay ôm siết lấu Evil
-Ổn rồi
Giọng nói lành lạnh vang lên trấn an nó…
Đôi mắt tím biếc hé mở nhìn Evil… thật không thể tin được. Nguyệt đã
bay từ ban công ra tận ngoài này… vượt qua cả hàng rào chắn điện từ của
Hải Anh
-Bị vô hiệu hóa trong 2 phút.
Nó gật gù
-Tùy Phong chúng ta đi đâu
-Đi rồi biết
-…
Nguyệt không đáp. Nó ngoan ngoãn lên chiếc mui trần màu đen huyền bí…
Evil khá hài lòng với sự hợp tác của nó
Chiếc mui trần cứ thế chạy bon bon trên con đường dài bất tận…
Nguyệt thích thú nhìn lại đằng sau. Ngôi nhà yêu dấu xa dần xa dần rồi chìm đắm trong bóng tối
Nó tin Evil… một niềm tin không rõ nguyên nhân. Ở cạnh anh nó thấy rất an toàn
-không sợ bị đem bán à?
Nó bật cười nháy mắt tinh nghịch với Evil
-Anh vốn không lỡ bán tôi đâu…
-Chắc không? Tin tưởng vậy sao?
-Ít nhất không phải kẻ thù. Tôi tin anh
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT