Một tháng sau đó, tôi
không còn nói chuyện với Duy Minh nữa. Quả nhiên, mọi thứ đã trở lại điểm ban
đầu.
Chúng tôi quen biết nhau không
lâu, nhưng đến khi không còn Duy Minh ở bên cạnh, tôi cũng không tránh khỏi cảm
giác trống trải. Thư viện, canteen, sân trường, ngay đến cả khi về nhà, đâu đâu
cũng là bóng hình của cậu ấy. Tôi cứ ngỡ rằng tình cảm cũng chỉ là một bài toán
thời gian, muốn quên, dần dần sẽ quên được, nhưng không phải. Tôi càng muốn
quên thì lại càng nhớ, tôi càng muốn buông tay thì lại càng chạnh lòng. Đau
chứ, đau đến nhiều khi ngay cả việc hít thở cũng cảm thấy quá đỗi khó khăn.
“Mày thích Duy Minh của
12A đúng không Nhi?”
Kiều Trang ngồi đối diện
với tôi, nghiêm mặt gặng hỏi. Nét mặt nó hoàn toàn không có vẻ gì là tò mò hay
đùa giỡn cả. Tôi vẫn thản nhiên ngồi quay bút, cảm thấy sắc mặt mình không hề
biến chuyển trước câu hỏi bất ngờ vừa nhận đươc.
“Sao mày biết?”
Không phủ nhận cũng không
tìm cách lảng tránh vấn đề, tôi thẳng thắn thừa nhận. Kiều Trang dù sao cũng là
bạn thân của tôi. Tôi có thể không nói với nó, nhưng một khi nó đã hỏi đến, tôi
sẽ không bao giờ nói dối.
“Khỉ thật!” Kiều Trang
lầm bầm trong miệng. Tuy nhiên, nó không trả lời tôi mà lại tiếp tục tra khảo.
“Từ bao giờ thế?”
“Lâu rồi, cũng chẳng rõ
là khi nào.”
“Trước hay sau khi nó và
con Quỳnh yêu nhau?”
“Trước.”
“Điên! Mày điên thật
rồi!”
Kiều Trang thốt lên,
gương mặt chứa đựng vẻ dè chừng. Nó như vò nát quyển vở trong lòng bàn tay thay
vì nhào tới và bóp cổ tôi.
“Tao làm sao mà điên?”
“Mày thích nó lâu như vậy
mà không nghĩ đến chuyện cưa nó à?”
“Không, quả thật trước
đây tao không nghĩ đến chuyện đấy!”
“Còn bây giờ?”
“Người ta có người yêu
rồi!”
“Vậy thì đứng lên mà
giành lấy nó về phía mày! Nếu mày không theo đuổi, sao có thể có được điều mình
muốn?”
“Minh thích Quỳnh, không
phải tao. Vậy thì giành giật để làm gì, phí công lắm!”
“Thì sao chứ? Ai quan
tâm? Mày dĩ nhiên là xứng với thằng đấy hơn Quỳnh rồi!”
Kiều Trang nói với giọng
quả quyết. Quyết tâm thuyết phục tôi theo đuổi Duy Minh của nó là rất lớn. Tôi
nên mừng vì Kiều Trang đang đề cao mình, hay nên cảm thấy xấu hổ vì dù cho tôi
có tốt hơn Đan Quỳnh đi chăng nữa thì vẫn không thể nào chiến thắng được cô ấy?
“Xứng hơn?”
“Phải. Nó có điểm gì bằng
mày chứ? Nó yêu được thằng Minh vì nó đến sớm hơn mày thôi!”
Đôi khi, sớm hay muộn
cũng là điều kiện quan trọng nhất. Đan Quỳnh là người yêu của Duy Minh, như thế
đã là quá đủ rồi, đâu cần tới những điều tốt khác mà Kiều Trang đang giúp tôi
kể ra?
“Mày có chắc là Quỳnh
không xứng với Minh không?”
Tôi hỏi Kiều Trang, nhưng
thực chất là tự hỏi chính mình. Tôi đã nhiều lần có suy nghĩ giống Kiều Trang,
đó là tại sao Duy Minh lại yêu Đan Quỳnh – một người quá tầm thường trong tất
cả những người con gái bên cạnh. Và cũng như Kiều Trang, đã có không dưới một
lần tôi cho rằng Đan Quỳnh không hề xứng đáng. Nhưng giờ khi đủ bình tĩnh để
nghĩ lại thì có thật Đan Quỳnh không xứng đáng hay không? Tôi biết về Đan Quỳnh
đủ nhiều để có thể đánh giá cô ấy theo một cách phiến diện như vậy? Và quan
trọng hơn, chỉ cần Duy Minh nói rằng Đan Quỳnh xứng đáng, vậy thì tôi, thì cả
triệu người khác có nói gì đi chăng nữa cũng chỉ là vô nghĩa.
Đan Quỳnh xứng đáng,
không xứng đáng, chỉ một người là rõ điều đó hơn tất cả.
“Tóm lại… mày nhất quyết
không chịu theo đuổi?”
“Ừ.”
Chắc hẳn trong mắt Kiều
Trang, lúc này tôi chỉ là một kẻ hèn nhát. Tôi đã từng dặn Kiều Trang nên theo
đuổi những gì mình cho là xứng đáng, vậy mà giờ tôi lại làm điều trái ngược.
Nếu có ai hỏi tôi rằng Duy Minh có xứng đáng hay không, tôi sẽ trả lời là có.
Chỉ cần tôi thích cậu ấy thì đó đã là điều xứng đáng rồi. Nhưng giành giật để
làm gì cơ chứ? Tôi không thể vì một chút cảm xúc, hành động khác thường của Duy
Minh dành cho mình mà cho rằng tôi có cơ hội. Nếu như Duy Minh thật sự có tình
cảm với tôi, nếu cậu ấy thật sự cần tôi thì sẽ tìm cách giữ tôi ở lại bên mình
chứ không phải biến tôi trở thành một kẻ ngoài cuộc, một kẻ thứ ba đáng ghét
trong mắt của những người xung quanh như vậy.
Suy cho cùng, dù cho có
xao động thế nào, Duy Minh vẫn đủ tỉnh táo để nhìn ra Đan Quỳnh mới là người
cậu thật sự cần, không phải tôi.
“Vậy thì gạch tên nó ra
khỏi cuộc đời mày đi!”
“Ừ, chắc chắn rồi!”
Phải vậy thôi, tôi đâu
còn sự lựa chọn nào khác. Tình yêu đơn phương này kết thúc được rồi, nó chẳng
đi đến đâu cả, chẳng đem lại lợi ích cho bất cứ ai. Quen biết Duy Minh, để cho
cậu và mọi người đoán ra tình cảm của mình đã là cái sai của tôi rồi. Vô tình
hay cố ý, chúng tôi đều từng coi nhau là bầu trời. Mất đi Duy Minh, bầu trời
trong mắt tôi như tan ra thành từng mảnh. Mất đi tôi, có lẽ bầu trời của cậu ấy
vẫn cao và xanh vời vợi mà thôi.
Tôi đã tự biến mình thành
người thiệt thòi khi trở thành kẻ thứ ba không được chào đón. Vậy thì còn ai
xứng đáng rút lui khỏi câu chuyện này hơn tôi?
“Mày lên lớp trước nhé!
Tao đi nộp bài đã!”
Tôi đứng dậy bỏ ra ngoài
canteen trước với mục đích đi tìm cô giáo dạy Văn. Buổi kiểm tra trước tôi nghỉ
học nên thiếu bài, may mắn được cô nhân nhượng cho làm ở nhà. Mọi người trong
lớp luôn bàn tán chuyện tôi được cô giáo ưu ái. Vì bọn họ nói đúng, tôi cũng
chẳng phản bác lại làm gì.
Tôi rảo bước trên hành
lang, cúi nhìn bóng của chính mình đang phản chiếu trên nền đá lạnh ngắt. Đôi
khi thời tiết đẹp một cách khó ngờ, hoàn toàn tương phản với tâm trạng ủ ê của
con người. Nắng nhạt màu xuyên qua tán bàng rậm lá, tạo thành những mảng màu
sáng tối loang lổ hắt xuống hành lang. Nắng lên cao, bầu trời cũng cao thêm một
chút, cố với mãi cũng chỉ bắt được chút dư vị ngọt ngào phảng phất đang lan dần
vào trong không khí.
“Nhi!”
Tôi dừng bước, nghe bên
tai giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau. Có lẽ sau này dù đi đến đâu đi
chăng nữa, tôi cũng chẳng thể nào quên được giọng nói ấy, cũng như lãng quên đi
việc mình đã thật lòng thích người con trai này đến chừng nào. Trong tương lai,
có thể tôi sẽ đem lòng yêu một người nào đó khác, nhưng Duy Minh vẫn luôn là
mối tình đầu, là người con trai đầu tiên mà tôi đã đem lòng yêu thương bằng tất
cả tình cảm của mình.
Tôi đảo mắt nhìn quanh,
cố ngăn không cho nước mắt trào ra. Giờ đây, khi đã quyết định buông tay thì
việc trực tiếp đối diện lại là việc khó khăn hơn bao giờ hết. Tôi sẽ làm được
thôi, chỉ cần Duy Minh phối hợp một chút, tránh tôi đủ xa để tôi không ngoan cố
hi vọng hão huyền thêm bất cứ điều gì nữa.
“Sao cậu tránh mặt tớ?”
Duy Minh đứng chặn trước
mặt tôi, buộc tôi phải đối diện với cậu thay vì nhìn đi nơi khác. Nhìn hình ảnh
tương phản của mình sâu trong đáy mắt kia, tôi cũng phần nào nhận ra bộ dạng
mình thảm hại đến nhường nào khi ép buộc bản thân phải làm điều mình không
muốn. Đối diện với Duy Minh, tôi có cảm giác trái tim mình như bị ai đó bóp
chặt.
“Vậy à?”
Tôi hỏi lại, giọng run
run. Tránh mặt? Phải tránh chứ! Ở bên Duy Minh mãi thì làm sao có đủ quyết tâm
để buông tay? Duy Minh không hoàn hảo, nhưng ở bên cạnh, biết về cậu nhiều hơn
chỉ khiến tình cảm của tôi càng trở nên sâu nặng. Duy Minh cũng không thể đòi
hỏi nhiều như vậy. Cậu có Đan Quỳnh là đã đủ rồi, còn muốn tôi ở bên cạnh để
làm trò cười cho thiên hạ nữa sao?
“Tớ làm gì sai à?”
“Không, cậu không sai gì
cả. Tất cả mọi người đều biết người sai là tớ.”
Sai, vì thích cậu. Sai,
vì đến bên cậu muộn hơn. Sai, vì không dám giành cậu về phía mình. Và sai, khi
cho rằng từ ngày quen cậu, tôi chưa từng làm được một việc gì đúng đắn. Đã sai
rồi, tôi còn có thể sai đến đâu được nữa cơ chứ?
Duy Minh im lặng. Tôi
nghĩ cậu hiểu tôi đang nói gì. Phân định mọi chuyện thật rõ ràng, có lẽ như vậy
sẽ tốt hơn. Tôi sẽ quay về là Yên Nhi của ngày trước, của cái ngày chưa từng nhìn
thấy Phạm Duy Minh đi ngang qua đời mình. Mối tình đầu, mối tình đơn phương
này, có lẽ tôi nên bỏ lại phía sau.
“Tớ chưa bao giờ có suy
nghĩ đấy.”
“Vậy cậu nghĩ gì?”
“Tớ…”
Duy Minh lắp bắp. Có lẽ,
cậu không muốn làm tổn thương cảm xúc của tôi. Từ đầu đến cuối, Duy Minh giống
như một chàng hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích, không chỉ của riêng tôi
mà còn của Đan Quỳnh. Cậu luôn ấm áp như ánh mặt trời, luôn khiến tôi bị thu
hút, muốn lại gần và ở bên cạnh.
“Yên Nhi, với tớ, cậu là
người rất đặc biệt!”
Duy Minh gọi tên tôi. Cậu
khiến trái tim tôi khẽ rung lên theo từng âm điệu, từng câu từ của cậu. Đặc
biệt? Hóa ra, tôi đã đi được đến nước này rồi, đã khiến một người như Duy Minh,
một người mang danh người yêu của kẻ khác công nhận mình là người đặc biệt. Tôi
có nên tự hào về điều đấy hay không?
“Đặc biệt? Rồi sao?”
“Tớ…”
“Tất cả cũng chỉ dừng ở
từ “đặc biệt”, phải không?”
“Nhi…”
“Dù tớ có đặc biệt đến
đâu đi chăng nữa thì ở bên Quỳnh mới là nơi mà cậu nên quay về?”
Tôi hỏi, nhưng lại mặc
định đó là câu trả lời. Tôi đã muốn quên, đã muốn buông tay, vậy thì làm ơn hãy
để cho tôi thực hiện mong muốn của mình. Cả hai chúng tôi đều có những trở ngại
không thể tự mình vượt qua vì lý do này hay lý do khác, dù cho có sự xuất hiện
của Đan Quỳnh hay không nữa.
“Nếu tớ nói những lúc ở
bên cậu, tớ hoàn toàn quên đi Quỳnh thì chắc hẳn tớ là một kẻ không ra gì?”
“Vậy sao?”
Liệu Duy Minh có cho rằng
những lời này sẽ khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn? Vốn dĩ, tôi chỉ là một người
thích Duy Minh không hơn không kém, tôi không hề có ý định theo đuổi hay tranh
giành, nhưng chỉ một lời ấy thôi, Duy Minh đã biến tôi thành một kẻ thứ ba thật
sự. Không ra gì sao? Không đâu, không phải Duy Minh mà chính tôi mới là kẻ đấy!
Đã tự nhủ mình sẽ không làm bất cứ điều gì không phải nhằm ảnh hưởng đến mối
quan hệ giữa Duy Minh và Đan Quỳnh, nhưng rồi tôi vẫn khiến mọi thứ vượt ra
khỏi tầm kiểm soát.
“Có nhiều điểm chúng ta
rất giống nhau, nhưng càng quen biết, tớ lại càng thấy hai chúng ta thật khác
biệt. Vì lẽ ấy, cậu thu hút tớ từ những điều nhỏ nhặt nhất. Tớ thích sự thẳng
thắn của cậu, dù cho những lời cậu nói có ít nhiều khiến tớ phật lòng. Nhưng tớ
hiểu đúng sai thế nào, cậu vẫn là người nhìn nhận rõ hơn tất cả. Những thứ cậu
cho là không tốt, đến cuối cùng, tớ chỉ vì một mình cậu mà nguyện ý bỏ đi tất
cả những thói quen không hay đó.”
Hai mắt tôi cay xè. Có
lẽ, việc cố công kìm nén nước mắt cũng sắp sửa vô dụng mất rồi. Duy Minh, cậu
ấy đang khiến quyết tâm trong tôi không còn kiên định. Tôi luôn muốn làm người
đặc biệt, là người duy nhất giống như những gì Duy Minh nói, nhưng giờ được
nghe thì có phải mọi thứ đều đã quá muộn hay không? Quan trọng hơn, nói cho tôi
nghe những lời ấy, điều Duy Minh thật sự muốn là gì?
“Minh, đừng nói nữa!”
“Tớ không muốn giữ những
điều này cho riêng mình.”
“Nhưng cậu nói ra thì
giải quyết được gì chứ?”
“Tớ…”
Tôi đưa nhìn Duy Minh.
Ánh mắt Duy Minh ấm áp là thế, nhưng đến bao giờ ánh mắt đó mới thuộc về riêng
tôi? Tôi từng nghĩ chuyện tình cảm giữa Duy Minh và Đan Quỳnh là trưởng thành,
nhưng suy cho cùng, chúng tôi vẫn chỉ là những đứa trẻ còn đang ngồi trên ghế
nhà trường. Chuyện tình cảm hiện tại và cả sau này có ra sao, chẳng một ai là
người dám chắc chắn.
“Tớ không muốn mất cậu
như vậy!”
Duy Minh nói rõ ràng. Cậu
tiến về phía tôi, chỉ trong chốc lát, khoảng cách giữa hai chúng tôi đã được
thu hẹp. Tôi nhìn thẳng vào mắt Duy Minh, cố tìm ra một chút giả dối trong lời
nói của cậu. Nhưng không, tôi cảm nhận rõ ràng được sự chân thật của Duy Minh,
vậy mà nhiêu đó vẫn là không đủ để khiến lòng tôi ngừng dậy sóng.
“Vậy còn Quỳnh thì sao?”
“Nếu cậu muốn… tớ sẽ chấm
dứt mọi chuyện với Quỳnh.”
“Không, tớ không muốn!”
Tôi vô thức lùi lại phía
sau. Một điều gì đó như vừa vỡ òa trong tâm trí. Không, tôi không muốn, cũng
không cần Duy Minh phải làm cái điều cậu ấy vừa đề nghị. Tất cả đều không cần
thiết nữa rồi. Cảm xúc trong tôi như vỡ òa. Tôi chợt nhận ra, dù cho có không
còn gì trong tay, tôi cũng không thể đạp đổ lòng tự trọng của mình như vậy
được.
“… Tại sao?”
“Cậu không xứng đáng!”
Tôi xoay người bỏ đi. Cơn
đau trong tim đã không còn là âm ỉ nữa. Đặc biệt hay quan trọng thì sao chứ, vị
trí của tôi cũng chỉ dừng ở đấy mà thôi. Cái gì mà chỉ cần tôi muốn, Duy Minh
sẽ chấm dứt mọi chuyện với Đan Quỳnh? Duy Minh nói nhiều như vậy, nhưng hóa ra
trong mắt cậu, tôi vẫn chỉ là một trường hợp dự phòng. Duy Minh cần tôi? Phải,
cậu ấy cần tôi, nhưng không đủ nhiều như những gì cả hai chúng tôi mong đợi.
Bởi lẽ nếu tôi thật sự quan trọng, thật sự đặc biệt, Duy Minh sẽ biết cách làm
mọi thứ để giữ tôi ở lại bên mình, để không khiến tôi bị tổn thương, thay vì để
một mình tôi mãi đặt cậu ấy lên ưu tiên trước nhất.
Rốt cuộc, vị trí của tôi
ở trong lòng Phạm Duy Minh là gì đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT