Đôi khi, tôi muốn thời gian trôi chậm lại, chỉ để níu giữ hình bóng của một người.

Gió nhè nhẹ mơn trớn trên cành phượng già đang bung hoa nở đỏ rực một góc sân trường, sự gắt gao của những cơn nắng cuối tháng năm khiến lòng tôi xốn xang những cảm xúc kì lạ. Bế giảng, chỉ hai từ đơn giản đó thôi cũng thừa sức làm nặng lòng những con người sắp bước chân qua một thời nông nổi của tuổi trẻ.

Tôi ngồi dưới một gốc phượng, giữ chặt trong tay tờ phiếu dự thi, từng cảm xúc như nghẹn lại. Tôi chưa sẵn sàng để nói lời chia tay, chia tay thầy cô, chia tay bạn bè, chia tay tất cả, nhưng rồi thời gian đã không còn chờ đợi tôi thêm nữa. Có lẽ đã đến lúc phải bỏ lại mọi thứ sau lưng để bắt đầu tiến bước trên con đường riêng mà bản thân đã từng lựa chọn.

Tách.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên khi có cảm giác bản thân đang trở thành mục tiêu của ống kính máy ảnh. Thật vậy, Duy Minh đang đứng đối diện tôi ở một khoảng cách không quá xa và cầm trên tay chiếc máy ảnh chuyên dụng, vật được xem là bảo bối của cậu. Tôi hơi nheo mắt do ánh nắng phản chiếu từ ống kính máy ảnh hắt về phía mình.

“Gì thế?” Tôi hỏi, cố thu trọn hình dáng thân quen ấy vào tầm mắt lâu hơn một chút.

“Chỉ là tớ thấy cậu mặc áo dài đẹp hơn bình thường thôi.”

Duy Minh trả lời lém lỉnh rồi tiếp tục bấm máy, không hề để tâm đến việc tôi vừa buông một tiếng cười xòa cam chịu. Nụ cười ấm áp ấy luôn luôn là điều quan trọng nhất níu chân tôi lại nơi đây.

Tôi tiếp tục quan sát Duy Minh trong khi cậu loay hoay chỉnh lại chiếc máy ảnh. Ít phút nữa thôi, hai người chúng tôi sẽ thuộc về hai phía chân trời, sẽ đến một nơi chẳng còn hiện diện quá nhiều hình bóng của đối phương nữa. Tôi và Duy Minh là bạn, không phải bạn cùng lớp, nhưng thứ tình bạn đấy lại quá đỗi mập mờ, không thể nói là thân, đủ để sau này còn vui vẻ hẹn hò nhau đi chơi, lại càng không thể gọi là hời hợt, chỉ cần quay lưng đi là mọi kỉ niệm sẽ hoàn toàn tan biến. Chúng tôi còn qua lại với nhau đến bây giờ, tất cả là vì thứ tình cảm câm lặng, không nói thành lời, nhưng lại từ cả hai phía.

“Cậu chụp được những gì rồi?” Tôi hỏi khi Duy Minh đang tiến lại phía mình.

“Nhiều lắm, toàn là những thứ thân thuộc không muốn rời đi!”

“Cho tới xem với!”

“Để sau đi! Khi nào tớ rửa ảnh ra sẽ gửi cho cậu xem!”

“Ừ.”

Hai chúng tôi lại im lặng, đồng thời đưa mắt nhìn về một nhóm học sinh nữ đang ôm chặt lấy nhau, bịn rịn nói lời chia tay. Tôi tiếc rất nhiều thứ, bao gồm cả khoảnh khắc nói lời chia tay như bọn họ. Kiều Trang không ở đây, thành ra đến “thủ tục” quan trọng nhất trong ngày tạm biệt này tôi cũng không có được.

“Phù, từ ngày mai không còn cảnh sáng nào cũng phải đấu tranh với cái báo thức nữa rồi!”

Duy Minh nhún vai, tôi chẳng thể xác định rõ cậu đang nhẹ nhõm hay nuối tiếc qua giọng điệu tỉnh bơ ấy. Nhưng rồi tôi vẫn cho rằng cậu đang vui, bởi lẽ Duy Minh từng nói, chân trời phía trước, nơi không còn bị bó buộc trong những khuôn phép như phạm vi trường học mới là điều mà cậu không ngừng mong đợi.

“Cậu có cảm thấy tiếc điều gì khi phải xa nơi này không?”

“Tiếc?” Duy Minh gật gù ngẫm nghĩ. “Nhiều chứ!”

“Ví dụ như?”

“Bạn bè của tớ, sân bóng đá, canteen có điều hòa… nhiều lắm!”

“Còn tớ?”

“Hả? Còn cậu…”

Duy Minh thu lại nụ cười, cậu quay mặt về hướng hoàng hôn đang buông màu buồn xuống con đường nhỏ hẹp dẫn về phía thư viện của trường học, nơi đã để lại không ít kỉ niệm trong lòng chúng tôi. Dưới ánh nắng hanh hao ấy, tôi có cảm giác mình vừa thoáng nhìn thấy một cái nhếch môi thật khẽ, không thật như những gì đang hiển hiện rõ ràng ngay trong tầm mắt.

Không trả lời câu hỏi của tôi, Duy Minh chỉ lẳng lặng đặt tay lên chiếc máy ảnh, đoạn nêu ra một thắc mắc khác.

“Cậu sẽ thi Luật nhỉ?”

“Ừ.”

Tôi gật đầu, buông tiếng thở dài thật khẽ. Đến giờ thì mọi thứ đều đã đâu vào đấy, cả hai chúng tôi đều đã có lựa chọn của riêng mình. Như suy tính ban đầu, tôi chọn đại học Luật, còn Duy Minh, cậu ấy lựa chọn Bách Khoa.

Tôi đã có những khoảng lặng thật dài khi được nghe về quyết định đó của Duy Minh, nhưng tất cả những gì tôi thể hiện ra ngoài chỉ là một nụ cười che giấu đi cảm xúc thật và đưa ra những lời động viên, ủng hộ Duy Minh sẽ đạt được những gì mà mình mong muốn. Cho đến cuối cùng, hai chúng tôi vẫn phải rẽ theo hai hướng khác nhau, bước trên những con đường chẳng còn hiện diện sự tồn tại của đối phương nữa.

Mọi mối tình đầu, mọi mối tình học trò phải chăng cũng đều kết thúc như vậy?

Duy Minh lại im lặng, và lại khẽ cười. Giữa quang cảnh lưu luyến của ngày chia tay, nụ cười của Duy Minh càng khiến mọi thứ trước mắt tôi như chậm lại. Chẳng rõ từ bao giờ, mọi thứ ở đây, thuộc về nơi này, tất cả đều in đậm bóng hình của cậu.

“Được rồi, kí cho tớ nào!”

Nhét chiếc bút bi vào tay tôi, Duy Minh nhanh nhẹn xoay lưng lại nhằm cho tôi thấy tấm lưng áo chi chít những lời chúc, những chữ ký mà cậu đã được bạn bè dành cho. Những lời tạm biệt, những lời dặn dò và cả những lời thú nhận muộn màng khiến tôi bất giác rơi nước mắt. Nơi đây, chúng tôi đã gặp nhau, rồi cũng chính tại nơi này, cả hai phải nói lời từ biệt.

“Chà, tớ nên ghi gì bây giờ nhỉ?”

Tôi gượng cười, không muốn Duy Minh nhìn ra chút cảm xúc nhất thời của mình. Tôi nên chúc cậu thành công trên con đường đã chọn, hay chỉ đơn giản là nói một lời chào tạm biệt để khép lại mọi chuyện ở đây?

Tôi đưa mắt nhìn những dòng chữ bên cạnh, thoáng sững lại khi bắt gặp nét chữ của Đan Quỳnh. Đó là một dòng lưu bút ngắn ngủi, chỉ có một hình trái tim được đặt trước tên của Duy Minh. Đan Quỳnh viết không nhiều, nhưng bất cứ ai cũng có thể hiểu ra được điều cô ấy muốn nói.

“Cậu gặp Quỳnh rồi à?” Tôi hỏi mà không mảy may suy nghĩ, quên mất rằng mình không nên tò mò những chuyện chẳng thuộc về mình.

“Ừ.” Duy Minh gật đầu mà không hề ngoái lại nhìn tôi.

“Tớ nghe bảo… Quỳnh thi Bách Khoa?”

“Ừ, nhưng chỉ là trùng hợp thôi. Quỳnh chọn Bách Khoa cũng lâu rồi mà.” Duy Minh vẫn giữ nguyên thái độ bình thản của mình. Có thể cậu không biết tôi đang phân vân về những gì mình vừa đề cập, nhưng cũng có thể cậu cho rằng điều đó không đáng để bản thân phải bận tâm.

“Còn cậu?”

“Tớ sao cơ?”

“Cậu chọn Bách Khoa… cũng là trùng hợp, đúng không?”

Đến giờ Duy Minh mới nhận ra thái độ khác lạ của tôi. Cậu ngoái lại, dành cho tôi ánh mắt có đến bảy phần dò xét, hai phần ngạc nhiên, phần còn lại, phảng phất một chút khó chịu. Duy Minh nói rành mạch từng tiếng một, ánh nhìn cũng cố định dừng lại trên gương mặt tôi.

“Tớ không còn tình cảm với Quỳnh nữa, cậu biết mà.”

“Trong chuyện tình yêu, chỉ cần một người còn tình cảm thôi là đã có khả năng theo đuổi rồi.”

“Vậy còn cậu? Sao cậu chưa một lần nghĩ đến việc theo đuổi?”

Tôi bị lí lẽ của Duy Minh làm cho cứng họng, không biết phải phản bác lời cậu như thế nào. Theo đuổi? Quả nhiên, đó là điều mà tôi chưa một lần dám đối diện. Tôi luôn muốn được ở bên cạnh Duy Minh, được quan tâm, chăm sóc cậu một cách đường hoàng như những gì Đan Quỳnh từng làm được, nhưng những ước muốn đó chỉ tồn tại trong suy nghĩ, còn việc biến nó thành sự thật thì tôi chưa từng nghĩ đến. Nếu đã như vậy, tôi có tư cách gì để giận dỗi, hay ít nhất là tra hỏi Duy Minh đây?

Thấy tôi im lặng, Duy Minh tiếp tục nói.

“Nhi, đây đã là cơ hội cuối cùng khi chúng ta còn học ở đây rồi.”

“Ừ, tớ biết.”

“Và cậu…”

“Tớ đã sớm có câu trả lời cho mình.” Tôi vừa nói vừa tỉ mẩn ghi dòng lưu bút lên lưng áo Duy Minh. “Chúc cậu đạt được thành công ở chân trời mình đã lựa chọn.”

Tôi đưa trả lại chiếc bút cho Duy Minh, nói mà không nhìn vào mắt cậu. Nếu có duyên, nhất định chúng tôi sẽ gặp lại. Khi ấy, tôi hi vọng chúng tôi sẽ trưởng thành hơn, sẽ hiểu ra đâu là điều bản thân mình thật sự mong muốn mà có thể toàn tâm toàn ý theo đuổi điều quan trọng đó.

Câu trả lời của tôi mang đến cho Duy Minh mỗi nỗi thất vọng lớn, tràn ngập qua đôi mắt cậu. Tôi biết, câu trả lời này không phải điều Duy Minh muốn nghe. Nào ai muốn tiếp nhận một đáp án không hoàn hảo như những gì bản thân từng trông đợi. Mà sự thật thì luôn làm nuối tiếc lòng người.

“Yên Nhi, hẹn gặp lại.”

Duy Minh cố thu lại tiếng thở dài mà thế vào đó là một nụ cười. Nụ cười không vui, nhưng sự ấm áp thì vẫn còn nguyên vẹn. Duy Minh bắt tay tôi, một hành động quen thuộc của những người bạn chuẩn bị xa nhau. Chúng tôi nhìn nhau hồi lâu, rồi cũng đành buông tay, dù có lưu luyến đến thế nào đi chăng nữa.

Tôi đứng im nhìn Duy Minh quay lưng đi, thiết nghĩ mình không cần đến lời chào tạm biệt.

Mặt trời bắt đầu lặn. Một vệt nắng màu cam dài xiên ngang nền trời. Tôi bất chợt cười trừ.

Buổi chiều ngày chia tay, bầu trời như cắt thành hai nửa.

-o0o-

Đường Phan Đình Phùng, một buổi chiều buồn tẻ hơn hẳn mọi khi.

Tôi rảo bước, hớt hải đưa mắt nhìn hai bên đường để có thể tìm người. Phố xá buồn bã là vậy, nhưng dòng người vẫn tấp nập, vô tình đi lướt qua nhau như thể con đường hoài niệm này chẳng có bất cứ thứ gì hay ho có thể níu chân họ đi chậm lại.

Tìm người giữa biển người, liệu có bao nhiêu phần trăm để hi vọng điều kì diệu sẽ xảy ra?

Tôi không hi vọng. Tôi tin, tin rằng mình sẽ tìm được Phạm Duy Minh trong hàng trăm người đang vội vã lướt qua tầm mắt mình. Đơn giản thôi, khác với những người xa lạ kia, cả tôi, cả Duy Minh, mỗi lần đi qua con đường Phan Đình Phùng này thì dù có vội vã đến đâu đi chăng nữa, chúng tôi đều bất giác chậm hẳn lại, như thể có một sức hút kì diệu nào đó từ con đường này thu hút mình.

Vì chẳng rõ từ bao giờ, chúng tôi luôn mong đợi sẽ tìm được nhau lạc giữa hàng trăm người xa lạ ấy.

Để rồi hôm nay là lần thứ hai, cuộc tìm kiếm của chúng tôi đã thu được hiệu quả. Tôi và Duy Minh đứng đối diện với nhau ở hai bên đường. Trên cao, bầu trời vẫn chưa thành hai nửa.

Đèn giao thông chuyển màu xanh cho phần đường người đi bộ, tôi không chút chần chừ, nhanh chóng qua đường để bước về phía Duy Minh. Chỉ trong chốc lát, Duy Minh đã đứng trước mặt tôi rồi.

“Hê, chân ngắn mà chạy nhanh thế?”

Duy Minh cười hềnh hệch, dáng vẻ không hề bất ngờ khi thấy tôi có mặt ở đây, và đang trong bộ dạng rõ ràng là đi tìm cậu. Tôi nhíu mày, không khỏi nghi ngờ và cả bực mình trước điệu cười nhởn nhơ ấy.

Bụp.

Tôi đấm mạnh vào bụng Duy Minh.

“Oái! Cậu làm gì thế? Tớ đùa thôi mà!” Duy Minh vừa ôm bụng vừa kêu oai oái.

“Đồ hậu đậu!”

“Gì? Sao tự nhiên mắng tớ?”

“Có mỗi tờ phiếu dự thi mà cũng bỏ quên! Cậu có được việc gì không hả?”

Tôi vừa mắng vừa dúi tờ phiếu dự thi của Duy Minh vào tay cậu. Đúng là cái đồ đểnh đoảng! Ai đời chụp ảnh chán chê xong xách đít về luôn, chẳng thèm đoái hoài đến bất cứ thứ gì khác, báo hại mấy đứa con gái cùng lớp Duy Minh cuống lên không biết làm sao. Bọn họ không thân với Duy Minh, thành ra vừa nhìn thấy tôi thì tất cả đã nhớn nhác lên nhờ tôi đưa trả cậu tờ phiếu quan trọng này.

“Hề, may quá! Cảm ơn cậu nhé!”

Duy Minh ồ lên một tiếng bằng giọng điệu cảm kích, đoạn quay qua vỗ vai tôi bồm bộp. Thái độ của Duy Minh dường như chẳng có chút nào là lo lắng hay sợ sệt khi vừa nhận ra suýt chút nữa là mình sẽ không được thi đại học. Con người này đúng là biết cách làm tôi tức điên mà!

“Cậu… nói dối tớ!”

Nhưng tôi không còn đủ tâm trạng để tức giận với Duy Minh, bởi lẽ mọi cảm xúc trong tôi đã hoàn toàn rối loạn rồi. Tôi vô thức vò nhăn nhúm vạt áo dài, trong khi ánh mắt thì lảng tránh Duy Minh, không muốn đối diện, đúng hơn là không dám đối diện.

“Gì cơ?”

“Cậu bảo sẽ thi Bách Khoa, vậy sao trong tờ giấy này lại là thi Luật?”

“Á, lộ rồi!”

Đến giờ Duy Minh mới cuống lên. Cậu giấu tờ phiếu dự thi ra sau lưng mình một cách rất ngớ ngẩn, rồi lại đưa tay lên vò đầu. Mái tóc thường ngày vốn chẳng được chăm chút tử tế, nay chỉ cần vài giây đã trở nên rối tung.

“Tại sao lại nói dối tớ?” Tôi ngước mắt lên nhìn, có cảm giác mình đang khóc. “Cậu không muốn gặp tớ nên nói vậy đúng không?”

“Bậy!” Duy Minh ngay lập tức phản bác.

“Chứ tại sao?”

“… Tớ có cảm giác cậu luôn né tránh mỗi khi tớ muốn rút ngắn khoảng cách giữa chúng ta lại, vì cậu không có lòng tin nơi tớ là tớ sẽ không bao giờ thay đổi tình cảm của mình. Vậy nên tớ chỉ hi vọng đến khi hai chúng ta lại một lần nữa học chung dưới một mái trường, cậu sẽ hiểu, ít ra, sự chân thành của tớ là thật.”

Giọng nói của Duy Minh vang lên bên tai tôi như một cơn gió nhẹ, cuốn bay đi biết bao ngột ngạt, oi bức của một buổi chiều hè. Từng câu, từng chữ của Duy Minh gieo vào lòng tôi một thứ cảm xúc thật kì lạ, trên cả sự xốn xang hay rung động thông thường, nó dần dần lan ra mọi giác quan, thấm đẫm vào trong từng suy nghĩ. Đối với tôi, đó đơn giản là một sự bừng tỉnh.

Vũ Yên Nhi – tôi đang mơ tưởng điều gì vậy? Một tình yêu hoàn hảo, một chàng trai hoàn mỹ bước ra từ tiểu thuyết hay sao? Không đâu, nếu trọn vẹn như vậy, ắt hẳn tình yêu là một thứ gì đó không có thật. Tôi luôn tự đặt ra câu hỏi cho bản thân, rằng liệu Duy Minh có thay đổi, có dễ dàng buông bỏ tôi như buông bỏ tình cảm của cậu dành cho Đan Quỳnh?

Nhưng tôi lại chưa từng tự tra hỏi bản thân, rằng tôi, tôi có dám chắc chắn cả đời này mình sẽ chung thủy với người con trai mà mình từng cho rằng là định mệnh ấy?

Tôi không dám trả lời là có, vậy tôi lấy tư cách gì để bắt Duy Minh phải hứa với tôi? Chuyện tình cảm đơn giản hay phức tạp cũng đều tùy thuộc vào con người ta mà thôi, suy nghĩ ít đi, yêu thương nhiều hơn, như thế là đủ rồi.

Tôi chỉ cần sống sao cho sau này nếu có một ngày nhìn lại, dù khi đó mọi chuyện có ra sao đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ hối hận vì mình đã đem lòng yêu một ai đó thật tâm.

“Vậy tại sao… cậu lại thi Luật? Không phải cậu thích Bách Khoa hơn sao?”

“Ừ, đúng là tớ thích Bách Khoa hơn, tớ cày Toán, Lý, Hóa dã man thế cơ mà.”

“Vậy…”

“Nhưng tớ không muốn để cậu một mình.”

“Một mình?”

Tôi lẩm nhẩm trong miệng, sống mũi dần cay xè khi chợt nghĩ tới Kiều Trang. Hai chúng tôi đã cùng hứa với nhau sẽ trở thành sinh viên của đại học Luật, nhưng rồi chỉ còn mình tôi theo đuổi lời hứa đó mà thôi. Một tuần trước, Kiều Trang đã theo gia đình sang Mĩ định cư, chẳng rõ ngày trở lại. Tôi đã chông chênh, đã suy sụp rất nhiều, thậm chí còn xuất hiện suy nghĩ mình bị xem nhẹ. Nhưng rồi tôi vẫn phải chấp nhận, vẫn phải cảm thông, vẫn phải vui vẻ nói lời chào tạm biệt trong nước nước mắt. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, Kiều Trang và tôi vẫn là bạn thân, chỉ cần điều đó thôi là đủ rồi.

“Ê này đừng khóc, tớ không có ý nhắc đến chuyện của Trang đâu.”

“Vậy thì cậu đang nói gì?”

“Tớ nói tớ muốn ở bên người mình thích, chỉ vậy thôi!”

Duy Minh vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, đoạn vươn tay giúp tôi lau nước mắt. Nhìn vào nụ cười ngốc nghếch ấy, không hiểu sao tôi cũng bật cười theo. Tôi chưa từng nghĩ, bầu trời mà tôi hằng mơ ước, hóa ra lại gần đến vậy.

“Hứa với tớ!” Tôi đưa ngón tay út ra trước mặt Duy Minh. “Nhất định chúng ta sẽ cùng đỗ đại học!”

“Trò trẻ con!”

“Nào, cậu có hứa không?”

“Hứa thì hứa, tớ sợ cậu chắc?”

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Duy Minh bĩu môi. Cậu đưa tay ngoắc lấy ngón tay được đưa ra chờ đợi từ trước của tôi, đồng thời nói bằng giọng quả quyết, như thể đó là điều mà cậu đã chờ đợi từ rất lâu rồi.

Với chúng tôi, đó không chỉ đơn thuần là một lời hứa về con đường cả hai đã cùng lựa chọn, mà đó còn là một lời cam đoan, một sự đảm bảo về lòng tin tưởng và cả sự chân thành. Chẳng ai có thể nói trước được tương lai, nhưng ít ra, chúng tôi có thể tự tin rằng ngay ở thời điểm hiện tại, tình cảm này là thật.

“Này Sky, lúc nãy cậu viết gì lên áo tớ thế?”

“Ngốc! Chưa xem à?”

“Dở hơi! Viết sau lưng sao xem được?”

“Vậy thì về nhà rồi xem đi nhé!”

“Ơ, cậu không nói cho tớ được à?”

“Về thôi, trời sắp mưa rồi!”

Tôi nói rồi đẩy Duy Minh đi trước, không muốn tranh luận với cậu về chủ đề này thêm nữa. Nhưng chỉ đi được một đoạn thì Duy Minh lách người qua một bên, khiến tôi suýt chút nữa là ngã chúi cả người về phía trước. Bắt gặp ánh mắt trách cứ của tôi, Duy Minh chỉ khẽ cười hề hề, đoạn đưa tay nắm lấy tay tôi. Những ngón tay của Duy Minh dài và ấm, chậm rãi đan vào tay tôi, mang đến một cảm giác dịu ngọt dần len lỏi thật sâu vào tận đáy tim.

“Này Sky, nắng tan rồi!”

“Ừ, bầu trời chỉ còn một mảnh.”

“Ừ, hai phía chân trời nay trở thành một rồi.”



Trên con đường rợp bóng cây, có một đôi bạn tay trong tay, người đi phía trước, người bước theo sau, ngơ ngẩn ngửa đầu nhìn lên bầu trời hoàng hôn đang ngả vàng như rót mật. Chàng trai vẫn liến thoắng kể một câu chuyện cười mà cậu vừa được đám bạn cùng lớp kể cho nghe. Trong khi đó đi bên cạnh, cô gái khẽ cười, ánh nhìn dừng lại rất lâu trên lưng áo người bạn. Giữa những dòng lưu bút được viết bằng mực xanh, một dòng chữ đỏ được viết nắn nót và tô rất đậm.

“Lần gặp tiếp theo, tớ sẽ theo đuổi cậu nhé!

From Sky with love.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play