Buổi đêm ngày hôm ấy, tôi
sốt cao. Duy Minh đưa tôi về nhà khá muộn khi cả hai quyết định ngồi lại bên
bến xe bus chờ mưa tạnh. Nhưng mưa thì rất lâu mới dứt, báo hại chúng tôi ngồi
cả tiếng đồng hồ với bộ đồ ướt sũng. Hậu quả là tôi nghỉ học liền ba ngày sau
đó.
“Sky!”
Sân trường hôm nay thưa
thớt bóng người. Tôi không đi muộn, ngược lại, còn đến sớm hơn hẳn mọi khi. Ba
ngày nghỉ khiến tôi nhớ trường nhớ lớp hay những gì đó đại loại như vậy, nên
hôm nay muốn đi sớm một chút.
“Này, Sky!”
Một bóng người chạy vội
đến chắn trước mặt tôi. Tôi hơi lùi lại phía sau một chút. Sau khi nhận ra đó
là Duy Minh, tôi mới khẽ cười.
“Chào cậu!”
“Chào cái gì mà chào? Tớ
gọi cậu sao không nghe?”
“Cậu gọi tớ?”
“Đó! Gọi Sky đó!”
“À!”
Tôi cười xòa. Cái biệt
danh này, dù nghe Duy Minh gọi bao nhiêu lần đi chăng nữa thì nó cũng không
chịu ngấm vào đầu tôi. Nếu để người khác nghe được, chắc họ sẽ cười vào mặt tôi
cũng nên.
“Sao hôm qua đang nói
chuyện lại im lặng? Biết tớ lo lắm không hả?”
“À, tớ ngủ quên!”
Tôi gãi đầu, không biết
đã lây cái thói quen này của Duy Minh từ bao giờ nữa. Dạo này Duy Minh hay gọi
điện thoại cho tôi vào buổi tối để hỏi thăm sức khỏe khi cậu cứ áy náy là vì đi
với cậu nên tôi mới bị ốm. Tôi luôn nói mình không sao, mà thật ra thì tôi cũng
chẳng làm sao cả, nhưng cứ nói chuyện được một lúc là tôi lại lăn ra ngủ, để
rồi ngày hôm sau, lúc nào tôi cũng phải nghe lời phàn nàn như vậy từ phía Duy
Minh.
“Ngủ! Lúc nào cũng ngủ!” Và
Duy Minh lại cốc đầu tôi. Hơi đau, nhưng không hiểu sao dáng vẻ trách cứ của
cậu ấy lại khiến tôi vui vẻ.
“Hì.”
“Cậu khỏi ốm hẳn rồi à?”
“Ừ, tớ khỏi rồi.”
“Vậy thì tốt quá! Để cậu
bị ốm như thế tớ rất áy náy.”
“Không sao, là tớ tình
nguyện đi cùng mà.”
“Ừ, cậu biết không? Quỳnh
nhận được quà rồi, bạn ấy rất thích.”
“… Vậy thì tốt quá!”
Tôi đáp, không mấy bất
ngờ. Hôm trước tôi đã thấy Đan Quỳnh đăng tấm ảnh chụp chiếc cốc lên Facebook
cá nhân. Đan Quỳnh khoe đó là quà của Duy Minh tặng và mọi người đều cho rằng
Đan Quỳnh có một người yêu tuyệt vời – một người luôn biết để tâm đến cảm giác
của cô ấy. Nhìn bức ảnh in trên cốc, bức ảnh tôi đã cùng Duy Minh kì công chọn
lựa, góp ý để cửa hàng chỉnh sửa thật tỉ mỉ, tôi không tránh được cảm giác
chạnh lòng. Tôi không muốn tự hỏi những câu đại loại như nếu là mình, liệu rằng
Duy Minh có đối xử với tôi tốt như vậy hay không nữa, bởi lẽ tất cả những giả
thiết ấy đều là thừa thãi, đều là vô giá trị khi đem ra so sánh với hiện thực.
Nếu có gì để thắc mắc, tôi chỉ muốn biết còn mất bao nhiêu thời gian nữa, sự
cồn cào trong tim mới có thể nguôi ngoai?
“Đi nào, vào canteen! Hôm
nay tớ mời cậu ăn sáng!”
“Minh!”
Duy Minh vừa đưa tay định
kéo tôi đi thì Đan Quỳnh ở đâu chạy xộc tới. Đan Quỳnh đứng trước mặt tôi, thản
nhiên khoác tay Duy Minh khiến bàn tay vừa được đưa về phía tôi chệch hẳn đi.
Quay sang nhìn Đan Quỳnh, Duy Minh khẽ lên tiếng cười trêu chọc.
“Chà, hôm nay em đi học
sớm nhỉ?”
“Thôi đi! Một người
chuyên đi học muộn như anh không có tư cách nói em như thế!”
Đan Quỳnh cong môi, đấm
nhẹ vào tay Duy Minh một cái. Hành động của Đan Quỳnh khiến tôi, và có lẽ cả
Duy Minh đều có chút ngạc nhiên, bởi thường ngày hai người họ không thường
xuyên có những hành động thân mật như vậy ở trường.
“Chào Nhi!”
Đan Quỳnh giờ mới quay
qua nhìn tôi, khóe môi cô bạn hơi nhếch lên một chút, nụ cười cũng không có vẻ
gì là quá mức thân thiện. Kể cũng phải thôi, bản thân tôi cũng không ưa gì Đan
Quỳnh cho lắm, vậy nên tôi cũng không quá phiền lòng vì điều này.
“Chào cậu.”
“Được rồi, chúng ta đi ăn
sáng thôi! Em đói quá rồi!”
Không để ý đến tôi thêm
nữa, Đan Quỳnh nhẹ kéo áo Duy Minh, cong môi phụng phịu. Hành động của Đan
Quỳnh giống như một đứa trẻ con, cô ấy muốn làm nũng Duy Minh thì phải. Thật ra
chuyện này cũng chẳng có gì là sai trái. Con gái khi yêu thường muốn được nuông
chiều, lại càng muốn thể hiện cho người ngoài biết bạn trai yêu thương mình đến
chừng nào. Chỉ là trong suy nghĩ của tôi, Đan Quỳnh đang lựa chọn sai người để
xem cô thể hiện tình cảm.
“Ừ, vậy đi! Anh với Nhi
cũng đang định đi ăn.”
Duy Minh gật đầu. Trước
mặt Đan Quỳnh, Duy Minh không gọi tôi bằng cái biệt danh ngớ ngẩn kia nữa.
Đan Quỳnh đánh mắt sang
nhìn tôi. Nhìn vào mắt Đan Quỳnh, tôi đoán cô ấy cho rằng tôi đang là kẻ phá
đám. Nhưng trước khi tôi kịp lên tiếng từ chối thì Đan Quỳnh đã nói.
“Ừ, vậy chúng ta cùng đi
thôi!”
Nói rồi, Đan Quỳnh khoác
tay Duy Minh đi trước, để tôi lẳng lặng bước theo sau. Tôi không có cơ hội để
nói lời từ chối, thành ra bất đắc dĩ phải đi theo và sẽ tận mắt chứng kiến câu
chuyện tình yêu giữa hai người họ.
Chúng tôi vào canteen ăn
sáng. Ở đây không chỉ có Duy Minh và Đan Quỳnh mà còn có bạn bè của hai người
họ nữa. Đám con gái hầu hết học chung lớp tôi, nhưng đều là những người tôi không
chơi cùng. Tất cả những gì tôi làm là ngồi nghịch móng tay, dường như hoàn toàn
bị cô lập trước những câu chuyện của bọn họ. Còn tất cả những gì bọn họ nói là
yêu người nọ, chia tay người kia, quán bar mới mở, xin tiền bố mẹ thế nào, đứa
con gái này nọ “còn” hay “mất”…
Tôi cảm thấy khó chịu và
có phần ngạt thở. Nếu nói rằng tôi cảm thấy lạ lẫm hay dị nghị những thứ kia
thì cũng là nói dối. Tôi suy nghĩ khá thoáng, gia đình tôi cũng vậy. Nhưng
không hiểu sao trước cách nói chuyện của bọn họ, tôi lại cảm thấy có chút ghê
sợ. Học sinh thì yêu đương cũng được thôi, đi bar cho biết dù không đúng đắn
nhưng cũng không phải là chuyện quá to tát,… Chỉ là bọn họ nói mãi về những thứ
này khiến tôi có cảm giác cuộc sống của bọn họ cũng chỉ hạn hẹp như vậy. Tôi
không hi vọng họ sẽ nói về chuyện bài vở, trường lớp trong bữa ăn sáng, nhưng
ít ra cũng nên ý thức mình đang ngồi ở đâu. Đối với cá nhân tôi, càng cố tỏ ra
sành điệu càng khiến tôi cảm thấy khó chịu và có chút khinh thường.
Tôi không hi vọng Duy
Minh là một trong số đấy, giống với những người kia, nhưng tôi chẳng có tư cách
gì để thay đổi cậu.
“Yên Nhi, tối nay rảnh
không?”
Tôi giật mình ngẩng lên
nhìn khi nghe tiếng Hoài Thu gọi mình. Hoài Thu là bạn thân của Đan Quỳnh, hai
người đó thân nhau giống như tôi với Kiều Trang vậy. Nhưng tôi vẫn quý Hoài Thu
hơn Đan Quỳnh, cũng không rõ vì sao nữa.
“Có chuyện gì thế?”
“À, hôm nay sinh nhật
Thu. Tối Nhi rảnh thì đến nhé, được không?”
“Mọi người định đi đâu
thế?”
“Đi ăn tối rồi đi hát
karaoke thôi. Mọi người tập trung lúc bảy giờ ở cổng trường.”
“Vậy à?”
Tôi cố nghĩ ra một lời từ
chối thích hợp, nhưng lại không biết nên nói gì. Tôi không thân cũng không quen
những người này, đi cùng thật ngại. Nhưng nhớ hồi mới vào cấp ba, Hoài Thu cũng
đã có lần mời tôi đi sinh nhật. Tôi đã viện lý do từ chối một lần, giờ mà từ
chối nữa thì cũng không hay lắm.
“Được rồi! Tối mình sẽ
đi!”
Tối ngày hôm đó, khi tôi
đang loay hoay trong phòng khách thì nhận được điện thoại. Là Duy Minh gọi. Tôi
bắt máy ngay lập tức, không toan tính suy nghĩ gì.
“A lô.”
“Cậu đi chưa?”
“Ôi, chết tớ rồi!” Được
gợi đúng vấn đề, tôi bắt đầu la lên oai oái. “Nhà tớ mọi người đi hết rồi, tớ
không tự đi xe được!”
Tôi đã lên kế hoạch rất
đầy đủ là nhờ mẹ hoặc Khánh Nam đèo qua tặng quà cho Hoài Thu rồi về, nhưng
không ngờ hai người đó còn lên kế hoạch đầy đủ hơn cả tôi, đó là đi chơi từ
trưa đến tận bây giờ vẫn chưa thèm về. Ông bà tôi có tuổi, tôi không thể nhờ
họ. Nhà thì còn xe, nhưng với cái tay gãy, tôi không nghĩ liều mạng lái xe là
một quyết định thông minh.
“Tưởng gì, tớ qua đón
cậu!”
“Hả?”
“Hả hở gì? Thay quần áo
đi, mười phút nữa tớ có mặt.”
“Nhưng… Nhưng còn Đan
Quỳnh?”
“Thu đón Quỳnh cũng được
mà, với cả nhà tớ gần nhà cậu hơn, nhà Quỳnh xa lắm. Vậy nhé! Tớ bắt đầu đi
đây!”
Duy Minh tắt máy, trong
khi đó tôi vẫn ngơ ngẩn không hiểu gì. Tôi có dự cảm bất an về chuyện này, hay
nói đúng hơn, tôi sợ mọi người sẽ để ý đến chuyện Duy Minh qua đón tôi chứ
không phải Đan Quỳnh. Tôi không thân với hội con gái kia dù học chung lớp, cũng
chỉ định đến tặng quà rồi về thôi, nhưng giờ Duy Minh xung phong qua đón, tôi
nên làm gì tiếp theo đây?
Như tôi dự đoán, ai nấy
đều tỏ vẻ ngỡ ngàng khi người ngồi sau xe Duy Minh là tôi. Cái cảm giác cả chục
ánh nhìn chứa đầy vẻ tò mò, soi xét nhất loạt hướng về mình không hề dễ chịu.
Đúng ra, tôi nên ngồi sau xe Hoài Thu hay một đứa con gái cùng lớp nào khác chứ
không phải Duy Minh – người mà mọi người cứ ngỡ chẳng có quan hệ gì với tôi cả,
nhất là còn mang danh nghĩa người yêu của người khác.
“Minh!” Tôi kéo nhẹ vạt
áo Duy Minh.
“Gì thế?”
“Tớ sang xe người khác
nhé?”
“Ơ sao đấy?”
“Cậu có nghĩ là Quỳnh sẽ
không thoải mái không?”
“Có sao đâu nhỉ? Mọi lần
bọn tớ đi chơi chung thì Thu vẫn đèo Quỳnh mà?!”
“Vậy à…”
Tôi lẩm bẩm, đành từ bỏ ý
định chuyển xe vì không muốn Duy Minh để ý thấy mình quá quan tâm đến việc này.
Tôi không biết là do mình chẳng hiểu biết gì về chuyện tình cảm hay mối quan hệ
giữa Duy Minh với Đan Quỳnh không giống như những người khác khi tôi có cảm
giác Duy Minh không hề lo lắng chuyện Đan Quỳnh sẽ chú ý hay ghen tuông khi
thấy cậu thân thiết với người con gái khác. Tất nhiên, tôi có cảm giác Đan
Quỳnh không vui, cứ nhìn vào ánh mắt không dễ chịu gì của cô ấy tôi cũng đoán
ra phần nào, nhưng Duy Minh thì vẫn vui vẻ như thường ngày. Là do cậu không để
ý, không lo lắng, hay quá tin tưởng vào tình cảm giữa mình và Đan Quỳnh?
Tôi chịu chết, chỉ là vẫn
có cảm giác nhột nhạt trong người!
“Minh, tớ hỏi này!”
Tôi tiếp tục kéo áo Duy
Minh khi mọi người bắt đầu khởi hành. Trước đó, tôi bắt gặp một ánh mắt thật
sắc của Đan Quỳnh dành riêng cho tôi, hẳn là như vậy. Đan Quỳnh không phải một
người đanh đá. Tôi nói rồi, Đan Quỳnh chơi cũng được, cô ấy tốt với những người
cần thiết và thay vì cãi nhau với những người làm khó mình, Đan Quỳnh cũng chỉ
lườm họ rồi lẳng lặng quay đi. Khi nãy, ánh nhìn của Đan Quỳnh không chỉ là
lườm tôi, mà tôi hiểu, đó còn là một lời cảnh cáo.
“Ơi!”
“Cậu với Quỳnh… yêu nhau
kiểu gì thế?”
“Hả?”
Giọng Duy Minh cao vút.
Dù không nhìn thấy mặt, nhưng tôi đoán chắc mặt cậu đang méo xệch đi trước câu
hỏi ngu xuẩn ấy. Tôi đưa tay tự cốc vào đầu mình, nhưng rốt cuộc chỉ có tay là
đau điếng vì đập phải mũ bảo hiểm.
“Yêu kiểu gì là sao?”
“Tớ thấy hai cậu… không
giống như những đôi khác.” Đâm lao thì phải theo lao, tôi đành một lần nêu ra
toàn bộ thắc mắc của mình với hi vọng thỏa lấp sự tò mò của bản thân.
“Cậu ví dụ cho tớ xem
nào!”
“Kiểu như là… nhìn vào
không ai nghĩ hai cậu là người yêu. Trước mặt người ngoài cũng vậy, trước mặt
bạn thân cũng vậy, các cậu cứ kiểu… người lớn ấy!”
Duy Minh cười phá lên
trước cách lý giải đầu đuôi lẫn lộn của tôi, mặc cho những người đi bên cạnh cứ
nhìn chúng tôi như hai kẻ tâm thần. Trước ánh mắt tò mò của những người đi
cùng, Duy Minh rồ ga phóng xe lên trước, không muốn câu chuyện của hai chúng
tôi bị mọi người để ý.
“Cậu nói cứ như bọn mình
còn bé lắm ấy!” Duy Minh hắng giọng, có cảm giác nếu không phải lái xe, cậu sẽ
quay qua cốc đầu tôi giáo huấn như mọi khi.
“Thì cũng… Tớ còn chưa
được mười tám tuổi mà. Còn cậu sinh nhật tận mười chín tháng mười hai, cũng là
chưa đủ tuổi.”
“A, biết cả sinh nhật tớ
luôn hả?”
Tôi im bặt, nhận ra mình
vừa nói hớ. Duy Minh chưa bao giờ nhắc đến sinh nhật của cậu với tôi hết, nhưng
tôi vẫn nhớ rõ, thậm chí còn trước cả khi chúng tôi quen nhau. Nếu như Facebook
ghi lại số lượt ghé thăm của từng người, chắc hẳn Duy Minh sẽ biết Đan Quỳnh
không phải là người duy nhất quan tâm đến cậu.
Thấy tôi im lặng, Duy
Minh liền nói tiếp:
“Thật ra tớ cũng không
hiểu gì cả!”
“Sao cơ?”
“Thì những điều tương tự
như cậu vừa nói ấy. Người ta cứ bảo tình cảm của bọn tớ là trưởng thành hơn
tuổi, là tốt, là có thể lâu dài, nhưng tớ cũng không chắc chắn nữa.”
“Không chắc?”
“Ừ, tớ tự thấy mình vẫn
còn trẻ con mà, trưởng thành gì cơ chứ? Cứ nói rằng bọn tớ trưởng thành, bọn tớ
sau này có thể cưới nhau này nọ, tớ thấy xa vời lắm.”
“Vậy cậu mong chờ điều
gì? Tớ nghe mọi người bảo chuyện tình cảm nhẹ nhàng, tự gắn kết mà không cần
khoa trương giống hai cậu là tình cảm bền chặt hơn cả.”
“Cậu có chắc điều đó đúng
trong mọi trường hợp không?”
Không, tôi không dám
chắc. Trên đời này chẳng có bất cứ thứ gì là tuyệt đối cả. Như tôi, từ bé đến
lớn, xem nhiều phim truyền hình để rồi căn dặn bản thân đừng bao giờ rung động
trước một kẻ đã có người yêu, vì phim truyện là lừa gạt, còn thực tế thì luôn
đùa giỡn con người. Vậy mà đến phút cuối cùng, tôi lại đem lòng thích một người
đã có người yêu, lại còn ở bên an ủi, giúp đỡ chuyện tình cảm của cậu ấy.
“Nhưng cậu thật lòng
thích Quỳnh, đúng không?”
Tôi hỏi, giọng như nghẹn
lại. Tôi nửa muốn nghe câu trả lời, nửa không. Tôi biết chứ, trong bầu trời của
cậu ấy không có chỗ nào dành cho tôi cả, vậy tôi đang trông đợi điều gì? Đáp án
của Duy Minh, tôi sợ nó làm đau mình, nhưng lại mang hi vọng sự thật phũ phàng
ấy đủ đau để khiến tôi có can đảm buông tay.
“Ừ, xét theo một khía
cạnh nào đó thì tớ thích Quỳnh.”
“Một khía cạnh nào đó?”
“Thôi đừng hiểu, hiểu rồi
sẽ lại khó xử ra!”
Duy Minh gạt đi, bắt đầu
đánh tay lái rẽ sang phía Điện Biên Phủ. Tôi thở dài. Vì một khía cạnh nào đó,
Duy Minh đã ở bên Đan Quỳnh một năm. Có lẽ thời gian đó là đủ để Đan Quỳnh tìm
được cách níu giữ Duy Minh ở lại bên mình, dù cho cậu thừa nhận đôi khi mình
cảm thấy không thoải mái.
“Chà, chúng ta bị tụt lại
phía sau rồi! Rõ ràng lúc nãy đi nhanh hơn mà nhỉ?”
Duy
Minh hơi rướn người lên để nhìn về phía trước. Lúc này, các xe khác đều bỏ cách
chúng tôi một đoạn khá xa. Tối thứ bảy, đường phố đông hơn hẳn ngày thường. Đã
nhiều năm nay, vào buổi tối, đường Điện Biên Phủ đều rực rỡ bởi những bóng đèn
màu được trang trí hai bên đường. Tôi đưa mắt nhìn quanh, có lẽ ngắm nhìn đường
phố là một thói quen khó bỏ. Ngay trên đầu tôi lúc này là hàng loạt những bông
sen vàng đang tỏa ra thứ ánh sáng lung linh, rực rỡ, tựa như dẫn lối vào một
câu chuyện thần tiên trong trí tưởng tượng của đám trẻ con.
“Cậu
thích ngắm đường phố nhỉ?”
Duy
Minh chợt đi chậm lại. Duy Minh khiến tôi có cảm giác cậu không nỡ phá giây
phút đẹp đẽ này của tôi.
“Hì,
tớ cũng không biết tại sao nữa!”
“Thì
đường phố lên đèn cũng đẹp mà!”
“Ngốc!
Một mình tớ ngắm là được rồi!”
Tôi
tóm chặt áo Duy Minh, hét lên khi thấy cậu đang lái xe lao thẳng về phía một
công nhân vệ sinh đang đẩy xe rác qua đường. Bị tôi làm giật mình, Duy Minh
luống cuống bẻ tay lái. Cậu phóng vọt qua đầu chiếc xe rác khiến cô lao công
giật mình, phải gồng cả người lên để có thể kéo chiếc xe lại.
“Hết
hồn!”
Duy
Minh lẩm nhẩm trong miệng. Tôi nghe rõ mồn một cậu trút tiếng thở phào. Tôi vẫn
tóm chặt lấy áo Duy Minh, không dám hồi tưởng lại những gì vừa xảy ra khi tiếng
xe rác lê kít, mài sát mặt đường không ngừng vang lên trong tâm trí.
“Cậu
làm gì thế hả?”
Tôi
bực dọc lên tiếng, giọng điệu có chút gay gắt. Dáng vẻ gầy guộc, lam lũ của cô
lao công khi gồng mình kéo chiếc xe rác lại khiến tôi cảm thấy áy náy trong
lòng.
“Hở?
Tớ làm gì?”
“Sao
cậu không tránh mà còn tạt đầu cô ấy?”
“Hơ,
có sao đâu!”
“Gì mà
không sao? Xe rác nặng lắm biết không? Cậu không thấy người ta vất vả lắm mới
kéo được cái xe để không lao vào mình à?”
“Nhưng…”
Duy
Minh lắp bắp. Tôi biết Duy Minh định nói gì nữa nhưng lại cố ngăn bản thân lại,
có lẽ là để tránh tranh cãi với tôi. Tôi cũng không có ý định to tiếng với cậu
vì một người lạ, cũng không muốn tỏ vẻ nhân hậu gì ở đây, chỉ là có những việc
được hình thành theo bản năng chứ không theo trái tim hay lí trí. Tôi không dễ
động lòng thương hại người lạ, nhưng lại đặc biệt tôn trọng những người lao
động chân tay như thế. Từ ngày còn bé, anh em tôi đã được mẹ dặn rằng bọn họ
rất vất vả, phải bỏ công sức lao động nhiều gấp mấy lần người bình thường nhưng
không được mọi người tôn trọng. Họ không đáng bị đối xử giống như cái cách xã
hội đang nhận định. Bởi vậy, trước đây cho đến bây giờ, cả tôi lẫn Khánh Nam
luôn dành cho những người lao công sự tôn trọng nhiều gấp đôi những người lao
động khác.
“Được
rồi, là tớ sai!”
Duy
Minh lẩm bẩm trong miệng, có lẽ cậu nhận ra tôi giận thật. Tôi có cảm giác Duy
Minh nhường nhịn mình, hay nói cách khác, cậu không muốn gây chuyện với tôi.
Biết mình phản ứng cũng hơi quá, tôi đành hạ giọng.
“Xin
lỗi nhé, tớ không định to tiếng đâu!”
“Ừ, tớ
biết!”
“Cậu
giận à?”
“Giận
gì chứ? Đèo cậu tớ nên đi cẩn thận hơn mới phải!”
“Oái!
Minh!”
Tôi
hét lên lần thứ hai. Lần này, đối tượng Duy Minh định đâm vào không còn là công
nhân vệ sinh và xe rác nữa mà là cả chiếc xe khách. Nghe thấy giọng điệu hoảng
hốt của tôi, Duy Minh cũng vội đánh xe lao lên thẳng vỉa hè. Gầm xe thấp khiến
tay lái bị chệch hướng, buộc Duy Minh phải phanh gấp trước khi chiếc xe đâm
thẳng vào gốc cây. Theo lực quán tính, cả người tôi lao về phía trước, đập mạnh
mặt vào vai Duy Minh.
“Sky,
cậu không sao chứ?”
Duy
Minh nhảy vội xuống khỏi xe rồi quay ngoắt qua hỏi thăm tôi. Ngay lúc này, tôi
chỉ muốn quát lên, đề nghị Duy Minh bỏ ngay cái biệt danh ngớ ngẩn ấy đi, nhưng
tôi lại không thể lên tiếng được. Cả người tôi đau ê ẩm, không rõ cơn đau xuất
phát từ vết thương ở tay hay do vừa va vào người Duy Minh nữa.
“Tay
có sao không?”
Duy
Minh sốt sắng cầm lấy tay tôi, xong lại hấp tấp bỏ ra như sợ mình sẽ sơ ý động
đến vết thương. Tôi lắc đầu nguầy nguậy, không muốn Duy Minh lo lắng, cũng
không muốn cậu cứ liên tục tra hỏi mình.
“Sao
cậu không trả lời tớ?”
Duy
Minh đột ngột đưa tay áp chặt vào má tôi, buộc tôi phải ngẩng đầu lên mà nhìn
thẳng vào mắt cậu. Tôi sững người nhìn Duy Minh. Lần đầu tiên, tôi đối diện với
cậu ở một khoảng cách gần đến như vậy. Gần, không chỉ về khoảng cách địa lý.
Sao khi nhìn sâu vào đôi mắt kia, tôi có cảm giác như mình cảm nhận được nhịp
đập trái tim Duy Minh thật rõ ràng, cảm nhận được rõ ràng từng ý nghĩa trong
suy nghĩ của cậu, cảm nhận được hành động dịu dàng như thể nó chỉ thuộc về
riêng tôi?
Giây
phút này, nhìn vào mắt Duy Minh, tôi thấy hình ảnh mình hiện lên rõ ràng hơn
bao giờ hết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT