Ngay buổi chiều ngày hôm ấy, tôi gặp lại Duy Minh. Lần này, cậu đi chung với Đan Quỳnh.

Hai người họ ngồi cùng với bạn bè, cách bàn tôi ngồi một khoảng không quá xa ngay trong canteen. Nhóm người ấy đang lên lịch hẹn cùng đi xem một bộ phim mới ra mắt đầu tuần. Phim bom tấn, nhưng tôi chẳng bao giờ để tâm đến vấn đề phim ảnh, trừ khi đó là phim khủng bố bắn nhau đùng đoàng, nổ lung tung các thứ.

Như thường lệ, Duy Minh và Đan Quỳnh ngồi cạnh nhau, dù cho bọn họ chẳng có bất cứ hành động thân mật nào giống như những cặp đôi khác cả. So sánh tình yêu của hai người đấy với những người cùng trang lứa, tôi có cảm giác tình cảm giữa Duy Minh và Đan Quỳnh trưởng thành hơn phần nào, bọn họ không thích khoe khoang về chuyện riêng của bản thân mà giữ những điều ngọt ngào ấy cho riêng mình.

“Vậy đi! Tám giờ là muộn lắm rồi!” Tôi nghe tiếng Đan Quỳnh lanh lảnh bên tai. “Đợi tí tao ra mua kem!”

Đan Quỳnh nói rồi xô ghế đứng dậy, xoay lưng bước về phía quầy bán hàng. Vì khá vội vã nên Đan Quỳnh vướng chân vào cạnh bàn, mất đà, suýt chút nữa thì ngã chúi mặt xuống sàn nếu như Duy Minh không đưa tay đỡ kịp. Duy Minh như rời hẳn ghế để có thể chắc chắn rằng Đan Quỳnh đã đứng thẳng, cậu ấy không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu cười xòa trước dáng vẻ hậu đậu của người yêu.

Lần này, nụ cười của cậu ấy lại khiến tim tôi khẽ nhói lên. Vẫn ấm áp tựa như ánh dương, nhưng lại vô cùng gay gắt, soi rọi mọi ngóc ngách trong tâm hồn đến mức ngạt thở. Tôi ghét cảm giác này, nó giống như có lửa cháy trong lòng, cứ râm ran, âm ỉ, dần dần thiêu đốt mọi giác quan.

Tại sao người Duy Minh lựa chọn lại là Đan Quỳnh?

Tôi không ghét bỏ gì Đan Quỳnh, nhưng cũng không hẳn là quá mức yêu quý. Không chỉ riêng mình tôi, nhiều đứa con gái trong 12C cũng có suy nghĩ tương tự. Đan Quỳnh cũng chẳng phải là một cô gái xấu tính, đỏng đảnh, đua đòi hay những gì đó tương tự, nhưng cô bạn lại thuộc hàng nhiều chuyện siêu cấp, dường như mọi mối quan hệ, mọi chuyện bí mật của những người trong lớp hay cả những lớp bên cạnh, Đan Quỳnh đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Đan Quỳnh cũng tốt tính, nhưng là tốt với những ai đối xử tốt với cô ấy, còn lại thì chắc cũng tùy tâm trạng. Thêm vào đó, xét về ngoại hình, Đan Quỳnh rất, rất bình thường. Bản thân tôi có sở thích khá kì quặc là ngắm gái xinh, nhưng chẳng bao giờ tôi đoái hoài đến việc chiêm ngưỡng nhan sắc của cô bạn cùng lớp ấy. Vậy mới nói vì sao tôi cứ mặc nhiên cho rằng Đan Quỳnh và Duy Minh là bạn thân, và càng thêm sửng sốt khi nghe tin hai người đó yêu nhau.

Lạ thật, vậy mà cuối cùng Duy Minh lại chọn Đan Quỳnh! Duy Minh cũng được coi là ưa nhìn, so với đám con trai dở hơi cùng lớp tôi thì cậu ấy cũng có thể coi là đẹp trai. Vậy mà, một người như thế lại đem lòng yêu một cô gái quá đỗi bình thường? Tôi luôn muốn biết lý do là gì, luôn muốn hỏi vì sao người may mắn đó không phải là mình hay bất kì ai đó khác, nhưng câu trả lời dù có ra sao đi chăng nữa thì cũng chẳng thể thay đổi bất cứ điều gì cả.

“Yên Nhi! Mì của mày trương hết lên rồi kia kìa!”

Ngồi bên cạnh tôi, Kiều Trang cao giọng, nó đánh mắt nhìn vào hộp mì của tôi với một vẻ kì thị hiển hiện trên từng cơ mặt. Không muốn bỏ ngoài tai lời nhắc nhở của đứa bạn thân, tôi cũng đành chép miệng, miễn cưỡng quay trở về với hộp mì của mình. Mọi ngày tôi rất thích ăn mì, nhưng trong cuộc sống luôn tồn tại những ngoại lệ. Hay nói cách khác, mỗi khi nghĩ đến Duy Minh và Đan Quỳnh thì ngay đến món ăn khoái khẩu cũng trở nên nhạt nhẽo với tôi.

“Ờ!” Tôi hờ hững thừa nhận. Giờ thì làm sao để ăn nốt chỗ mì này đây?

“Ngắm thằng nào đấy?!”

“Trường mình còn thằng nào độc và lạ để tao ngắm nữa cơ à?”

Tôi hỏi vặn lại bằng giọng điệu chống chế, không muốn để lộ cho Kiều Trang biết mình đang nhìn về phía Duy Minh. Với tôi, việc đem lòng yêu một người đã có người yêu thì không sai trái, nhưng cũng chẳng có gì là đúng đắn khi đã biết rõ rồi mà vẫn cứng cổ lao vào. Vì vậy, tôi không để cho bất cứ ai biết về tình cảm của mình, kể cả đứa bạn thân.

“Ờ ha!”

Kiều Trang đáp lại bằng giọng điệu ngán ngẩm. Trường tôi chẳng thiếu gì trai đẹp, nhưng với những đứa mê ngắm cái đẹp như hai đứa tôi thì đám con trai cùng trường chẳng còn đủ sức quyến rũ để khiến chúng tôi quan tâm thêm nữa, bởi chúng tôi đã ngắm mòn cả mắt những gương mặt xưa cũ ấy rồi.

“Ôi ông trời à, đến bao giờ con mới có người yêu?!”

Kiều Trang chống hai tay trước cằm, lơ đãng ngước mắt nhìn về phía đám đông đang nháo nhào chen lấn mua đồ ở canteen. Giọng điệu bi thương của nó khiến tôi cũng phải buột miệng cười. Ôi, nó nói cứ như thể nó ế đến nơi, xấu xí đáng ghét đến độ không ai thèm đoái hoài gì ấy! Kiều Trang xinh lắm, trong mắt tôi, nó là đứa con gái xinh nhất lớp, nếu nói nhất khối cũng không vấn đề gì. Và với vẻ ngoài nổi trội như vậy, dĩ nhiên nó luôn trở thành mục tiêu cưa cẩm của đám con trai. Kiều Trang không chảnh chọe, làm cao, ngược lại, nó lại là đứa con gái vô cùng dễ tán, hầu như nó đều đổ rầm trước những kẻ theo đuổi mình không quá hai tháng. Nhưng khổ nỗi, bản thân nó cũng là một kẻ cả thèm chóng chán. Tôi biết nó không cố ý trêu đùa người ta, nhưng cảm xúc của nó thường dễ dàng tan biến chỉ trong vài ba tuần.

“Vâng, cả con nữa! Nếu ông để mắt đến nó thì làm ơn đừng bỏ rơi con!”

Giọng tôi đều đều, rõ có ý trêu tức đứa bạn thân. Thế nhưng vừa dứt lời, tôi đã phải nhận một cái gõ đầu đau điếng.

“Im đi! Mày không có tư cách nói câu đấy!”

“Gì? Tao làm sao?”

“Loại chảnh chó như mày không được phép có ý kiến!”

Tôi bĩu môi trước lời kết tội của Kiều Trang, dù cho nó đang bôi xấu hình ảnh của tôi đi chăng nữa thì với tư cách là một người bạn tốt, tôi sẽ sẵn sàng tha thứ cho “lỗi lầm” của nó. Lúc nào cũng vậy, cứ mỗi khi có cơ hội, Kiều Trang sẽ giở giọng đay nghiến tôi về vấn đề này. Trái ngược với nó, kẻ rất dễ tán thì trong mắt đám con trai, tôi lại là kẻ “lì lợm”. Tôi nhớ rằng mình chưa từng đổ trước sự cưa cẩm của bất cứ ai, cũng chẳng phải là kiêu ngạo gì, chỉ là tôi không có cảm xúc, cũng chẳng chút mảy may rung động. Tôi đã từng nghĩ, mình sẽ tập trung hoàn toàn cho năm học cuối cấp, hay ít ra là vờ như thế để sau này có thi trượt thì cũng đỡ mang tiếng, nhưng rồi cuối cùng mọi thứ lại lộn nhào chỉ vì sự xuất hiện của Duy Minh.

“Có chứ! Tao cũng là thiếu nữ đang trong tuổi mơ mộng mà!”

“Im đi! Nghe ngứa tai quá!”

Tôi cười nhăn nhở, cảm thấy có chút hả hê khi mình đã trêu được Kiều Trang, khiến nó phải ngay lập tức buông gói bim bim xuống mà đưa hai tay lên bịt tai lại. Thậm chí, tôi còn định kéo tay Kiều Trang ra để tiếp tục trêu chọc nó, nếu như không có sự xuất hiện của một vài gương mặt luôn được tôi đánh giá là “không mời mà đến”.

“Kiều Trang! Chuyện vừa rồi là mày làm đúng không?”

Chiếc bàn nơi bọn tôi đang ngồi rung mạnh bởi sự xuất hiện ồ ạt của một đám con gái. Tôi bặm môi, cố nén lại tiếng chửi thề bất mãn khi hộp mì còn dang dở để trên bàn cũng bị đổ lênh láng sau hành động khiêu chiến ấy, và quan trọng hơn, nhờ Dương Thu Thảo, giờ cả canteen đang quay qua nhìn chúng tôi như sinh vật lạ.

“Bị điên à?”

Tôi liếc mắt nhìn lên, lướt qua một lượt những người đang đứng trước mặt. Ngoài Thu Thảo ra thì những người khác tôi cũng chẳng ưa một chút nào, dù cho tất cả có là bạn cùng lớp đi chăng nữa.

Nhận thấy tình hình căng thẳng từ những người bạn học cùng, Đan Quỳnh và mấy đứa con gái ngồi cách đó không xa cũng đành tiến lại. Nhóm của Đan Quỳnh và Thu Thảo cũng thường xuyên chơi với nhau, dù chẳng đến mức gọi là quá sức thân thiết.

“Làm sao đấy?”

Đan Quỳnh vỗ nhẹ vào vai Thu Thảo, nhẹ giọng lên tiếng như muốn làm giảm căng thẳng phần nào. Giờ thì cả canteen đang tập trung về chỗ chúng tôi, tôi nghĩ sẽ chẳng có ai muốn trở thành tâm điểm chú ý theo một cách ngu xuẩn thế này.

“Con Trang khai với chủ nhiệm vụ tao sửa sổ ghi đầu bài!”

Tiếng Thu Thảo vẫn lanh lảnh vang khắp cả canteen, mặc cho đám người đi cùng cũng như những người vô tình có mặt khác quanh đây đều há hốc mồm kinh ngạc, cảm thấy hơi choáng khi cô nàng kia lại có thể nói lên tội trạng của mình một cách thẳng tuột mà không chịu nhìn trước ngó sau như thế. Sửa sổ ghi đầu bài, đây hoàn toàn không phải là một tội nhỏ!

“Mày khai thật à?”

Tôi quay sang nhìn Kiều Trang, hỏi với giọng không quan tâm cho lắm. Tôi chẳng tin nó làm. Kiều Trang không phải loại rảnh rỗi như thế, nó bị nghi ngờ chắc hẳn cũng vì cái danh lớp trưởng mà thôi. Nhưng dù có là người mang chức vị đi chăng nữa thì theo đánh giá của cá nhân tôi, Kiều Trang cũng chẳng phải là một lớp trưởng gương mẫu khi nó thường xuyên giấu nhẹm tội trạng của bạn bè cùng lớp.

“Không phải nó thì ai?” Kiều Trang chưa kịp trả lời, Thu Thảo đã hùng hổ cắt ngang. “Ngoài bọn tao ra thì làm gì có ai biết ngoài nó!”

Nghe Thu Thảo nói vậy, Đan Quỳnh cũng khẽ gật đầu, không biết là đang ủng hộ ý kiến không ai biết chuyện này thêm nữa hay đang nói mình cũng tin rằng Kiều Trang bán đứng bạn bè. 12C bọn tôi rất nghịch, vì lẽ ấy mà những chuyện như thế này khá nhạy cảm, không ai trong chúng tôi hi vọng những người bạn cùng lớp mình sẽ hành xử theo cách như vậy cả.

Kiều Trang không phản ứng gì trước lời buộc tội ấy. Nó không tỏ vẻ hoang mang, nhưng cũng không hề có ý lên tiếng phủ nhận. Phận làm lớp trưởng, đây nào phải lần đầu nó dính vào những việc từ trên trời rơi xuống như thế này cơ chứ! Và những lần trước, dù có làm hay không, chẳng một lần lời của nó được người ta để tâm.

“Thế sao rồi?”

Đan Quỳnh lại tiếp tục hỏi khi bầu không khí chưa một lần dịu xuống. Có lẽ Đan Quỳnh có thể đoán ra, Thu Thảo muốn giải quyết mọi chuyện ngay tại đây. Lúc nào cũng thế, Thu Thảo luôn để lại ấn tượng trong lòng người khác rằng cô nàng là một kẻ khoe khoang, thích gây chú ý với đám đông.

“Còn hỏi sao à? Giờ cả hiệu trưởng cũng biết việc này rồi! Tao bị đình chỉ một tuần!”

“Ừ, thế thì về nhà đi! Còn ở đây làm gì?”

Tôi hỏi bâng quơ, hoàn toàn không có ý làm cơn giận dữ của Thu Thảo nguôi dần. Đây không còn là lần đầu tiên tôi phải chứng kiến cảnh này nữa. Trước đây, không phải Kiều Trang thì cũng là những người khác trở thành nạn nhân cho Thu Thảo trút giận một cách vô lí dù mọi chuyện còn chưa rõ ràng. Kiều Trang không thích gây sự với người khác, và giờ thì dù cho nó có nói gì đi chăng nữa thì chắc cũng chẳng thể nào tránh được việc bị Thu Thảo và đám con gái kia đánh hội đồng.

“Im đi! Việc của mày à?”

Phương Hoa quát vào mặt tôi. Đấy, mọi chuyện rất rõ ràng, bọn nó muốn gạt tôi qua một bên để xử lí Kiều Trang ngay tại đây. Đình chỉ học một tuần rồi mà, giờ có như thế nào chắc cũng chẳng thể khiến bọn họ lo lắng được nữa.

“Yên Nhi! Lên lớp đi!”

Kiều Trang quay sang nhìn tôi, giọng thấp xuống một tông. Ngay đến nó cũng không muốn tôi tham gia vào chuyện này. Nhưng thôi kệ đi! Tôi đang rảnh rỗi mà, để một đứa cam chịu như Kiều Trang ở lại chịu trận, tôi sẽ áy náy đến mức ăn ít hơn mọi ngày mất!

Nói thật thì có tôi hay không thì cục diện cũng chẳng hề thay đổi, nghĩa là Kiều Trang vẫn bị ăn đòn mà thôi. Chỉ là tôi vẫn không đành lòng để nó lại như vậy. Nhớ trước đây có lần cũng vì chút xích mích như thế này, Kiều Trang cũng bị đánh. Thật bực khi nó cứ buông xuôi tất cả, để mặc cho những người kia lao vào đánh mình. Sao phải vậy cơ chứ? Đằng nào cũng bị đánh cơ mà, ít nhất cũng phải cố mà vùng ra, không thì ít ra cũng phải đánh lại một, hai cái chứ?

Tôi không trả lời Kiều Trang mà ngước mắt lên nhìn những kẻ đang muốn một mất một còn với nó.

“Bây giờ chúng mày định đánh con Trang vì lý do vớ vẩn đấy à? Học với nhau ba năm, sắp ra trường còn hành xử trẻ con như thế!”

“Mày thì biết cái gì?” Thu Thảo quát lại tôi. “Nếu nó nghĩ đến cái ba năm đấy thì nó đã chẳng bán đứng bạn bè!”

“Thế này nhé! Tao không nói Trang nó có làm hay không, nhưng nhìn vào cái việc bọn mày làm đi, chẳng đúng đắn gì! Giờ quyển sổ đầu bài nó be bét như thế, không biết ai làm thì Trang nó chịu tội. Bắt người khác chịu trách nhiệm về việc mà bản thân mình gây ra, không thấy hèn à?”

Tôi nói, mặc cho Kiều Trang ngồi cạnh liên tục giật giật tay áo. Mọi việc đến nước này rồi, nó còn lo sợ cái gì nữa cơ chứ? Tôi không sợ mấy chuyện đánh hội đồng này cho lắm, trong suy nghĩ của tôi, đó là những hành động rất trẻ con, chẳng ra đâu vào đâu cả. Tôi không tin người bị đánh sẽ mãi mãi phải chịu thiệt thòi.

Đám người Thu Thảo quay sang nhìn nhau, có chút e dè trước cách đặt vấn đề của tôi. Nhưng cũng rất nhanh sau đó, đã có người lên tiếng phản bác. Tôi hơi bất ngờ khi lần này, người chống lại mình lại là Đan Quỳnh.

“Xin lỗi nhé, Yên Nhi! Nhưng tớ thấy Nhi nói thế không đúng. Nếu chủ nhiệm không biết ai làm thì cùng lắm Trang nó cũng chỉ bị khiển trách thôi chứ không bị kỉ luật gì, đằng này nó lại khai Thảo ra như thế, chắc chắn phải biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ. Đúng là bạn bè với nhau ba năm thật, nhưng là ai không nhường nhịn ai?”

Tôi cười trừ, chưa bao giờ ghét Đan Quỳnh đến như vậy, nhưng giờ thì sâu trong nhận thức còn có một chút gì đó cay đắng nữa. Đây là người mà Duy Minh thích. Cậu ấy sẽ yêu tất cả những gì thuộc về Đan Quỳnh, đúng không? Nhường nhịn, chịu nhận phần thiệt thòi về mình mặc cho đó là sai lầm của người khác? Dù cho Kiều Trang có chấp nhận như vậy, tôi cũng không đồng ý để bạn thân của mình làm thế!

“Thế giờ sao? Định đánh Trang à?”

“Phải!” Thu Thảo gật đầu quả quyết. “Nếu mày không muốn liên lụy thì đứng gọn sang một bên đi!”

“Cảm ơn! Nhưng tao lại thích bị liên lụy!”

Bỏ mặc sự khuyên can của Kiều Trang, tôi vẫn cứng đầu ở lại, dù cho tôi hiểu rằng rơi vào tình huống này sẽ chẳng có mấy ai tỏ ý bênh vực cho bọn tôi. Có những điều chẳng cần ai nói, bản thân mình cũng có thể hiểu ra, một trong số đó là việc bán đứng bạn bè với giáo viên luôn bị học sinh trong trường rất ghét. Lần này chỉ mình Thu Thảo mắc tội, vậy mà cô nàng vẫn có thể huy động được từng này người đứng về phía mình mà qua đây đòi đánh Kiều Trang là đã đủ hiểu rồi.

Tôi cười trừ, nhưng rồi nụ cười nhếch mép ấy cũng nhanh chóng tan đi khi vô tình thu trọn ánh nhìn của Duy Minh vào trong tầm mắt. Cậu ấy nhìn tôi, nhưng tôi không thể đọc ra bất cứ sắc thái nào sâu trong đôi mắt kia cả. Tất cả những gì tôi nhìn thấy chỉ là một cái nhíu mày không rõ không vừa lòng hay khó chịu. Nhưng hẳn nhiên, Duy Minh sẽ không tham gia vào trò đánh nhau vớ vẩn này.

Suy nghĩ ấy khiến tôi càng thêm cay đắng trong lòng. Tôi đang trông chờ điều gì cơ chứ? Chẳng có lý do gì tôi hi vọng Duy Minh sẽ đứng về phía mình. Tôi với Duy Minh chỉ mới nói chuyện có một lần, không sở hữu bất cứ mối quan hệ nào đáng nói, hơn nữa, người yêu của Duy Minh còn đứng về phía Thu Thảo. Tôi không dám nói đúng sai trong câu chuyện giữa Thu Thảo và Kiều Trang, nhưng dù bọn tôi có đúng, Thu Thảo và Đan Quỳnh có sai đi chăng nữa thì điều đó có lẽ cũng không đáng để Duy Minh bận tâm.

Không hiểu sao, suy nghĩ ấy khiến cho hai mắt tôi cảm thấy cay cay. Nhưng rồi mọi cảm xúc của tôi đã bị cuốn phăng bởi cái tát thật mạnh mà Thu Thảo dành cho mình. Lẽ ra người Thu Thảo muốn đánh là Kiều Trang, nhưng tôi vẫn ngoan cố đứng chắn trước mặt nó vì muốn bảo vệ cho nó nhiều nhất có thể.

Hoàn hồn sau cái tát, tôi cố đẩy Kiều Trang qua một bên rồi nhanh tay tóm tóc Thu Thảo lại trước khi nó có thể với được về phía Kiều Trang. Nhưng tôi vẫn không thể bảo vệ bạn mình hơn nữa, khi đám người của Thu Thảo tự động chia ra làm hai, một hội đồng Kiều Trang, một lao về đánh tôi để giải nguy cho Thu Thảo. Mặc cho đám người kia túm tóc, tát vào mặt mình thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn dai dẳng, cố đánh lấy Thu Thảo vài ba cái và chỉ chịu bỏ cuộc khi bị chiếc gót nhọn của đôi giày nó đang mang đạp thẳng vào bụng. Tôi ngã nhoài về chiếc ghế phía sau rồi lăn xuống đất, âm thanh xê dịch của bàn ghế trong canteen khiến cho bầu không khí náo nhiệt quanh đây càng trở nên ầm ĩ hơn. Tiếng chửi bới, tiếng cổ vũ có cả, đủ nhiều và to để át đi một vài lời đề nghị dừng lại yếu ớt.

“Tránh ra!”

Tiếng quát lớn của Thu Thảo khiến tôi mơ màng đưa tay lên ôm đầu. Dù bị đánh đến mức xây xẩm mặt mày nhưng tôi cũng đoán được câu nói đấy không phải để ngăn mọi chuyện lại. Tôi gượng dậy, cảm thấy đau buốt khắp bụng và chân tay khi trên quần áo đồng phục lúc này là chi chít dấu giày hằn lên. Nhưng tất cả điều đó cũng chẳng làm tôi để tâm bằng hình ảnh đang hiển hiện ra trước mắt: Thu Thảo đang cầm trên tay chiếc ghế sắt và lao nhanh về phía tôi.

“Đừng!”

Tôi nghe một vài tiếng kêu thất thanh vang lên bên tai mình. Lí trí mách bảo tôi nên tránh qua một bên, nhưng cơ thể lại không nghe theo, thêm vào đó, tôi như sững ra trong giây phút ấy, khi bắt gặp hình ảnh Duy Minh đang vội rời khỏi chỗ và chạy về phía mình. Nhìn hành động đó, tôi có thể đoán được cậu ấy muốn giúp mình.

Vậy nhưng, so với Thu Thảo đang ở rất gần tôi thì những bước chân của Duy Minh vẫn chậm hơn một nhịp. Cậu ấy đến bên cạnh, vừa lúc Thu Thảo cầm chiếc ghế ấy và đập mạnh vào người tôi. Tất cả những gì tôi có thể làm trong giây phút ấy chỉ là giơ tay lên bảo vệ đầu mình. Và những gì tôi có thể cảm nhận ngay sau đó là một tiếng rắc cùng với cảm giác đau đớn từ cổ tay lan đến từng tế bào trong cơ thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play