Liễu tung tăng xáh túi nước hoa quả đi trên hành lang bệnh viện.
-Stop…
Oanh giang hai tay chặn đường, mắt liếc nhìn Liễu từ trên xuống dưới. Liễu bất giác lấy tay ôm người:
-Cậu nhìn gì hả?
Mình ngửi thấy có mùi là lạ đó nha. Nói xem, cậu và Hoàng Trân có phải đã tiếng sét ái tình rồi không?
Liễu phẩy tay: -Vớ vẫn. Cậu nghĩ linh tinh.
-Thế tại sao ngày nào cậu cũng đến bệnh viện đưa cơm cho Hoàng Trân? Bạn bè đâu cần phải tích cực như vậy?
-Chẳng lẽ bạn bè không được tích cực hả?
Liễu sưng cổ làm Oanh mất hứng. Ngày mai bé Thu và Hoàng Trân sẽ làm phẫu thuật ghép tủy. Các bác sĩ từ nước ngoài đã hội tụ về đây cùng tham gia. Nhưng không biết tại sao cô vẫn thấy bất an, khuôn mặt cô đăm chiêu. Oanh vỗ bốp vai làm cô giật mình. Oanh cười:
-Đừng lo lắng, nhất định sẽ thành công thôi.Còn cậu tì sao? Cậu định bao giờ sẽ làm đấy?
Liễu thở dài: -Tạm thời đừng để những người còn lại trong nhóm biết. Mình muốn chắc chắn thời gian rồi sẽ thông báo vói moịh người. Nếu không thì mọi người lại loạn cả lên thì mệt lắm.
-Cậu đúng là ác hơn con tê giác.
-Hì…
Liễu bước vào phòng đặc biệt ở cuối hành lang, đưa nước cam cho bé Thu. Cô cau mày nhìn Hoàng Trân đang tập chung làm việc trên lap-top. Cô ngồi lên giường,đưng đưa chân, giọng nói ngó theo khó chịu và lo lắng.
-Này. Anh không nghỉ được hả?
Anh vẫn chăm chú nhìn màn hình không thèm liếc cô lấy một cái. Liễu ngán ngẩm đứng dậy:
-Anh làm tiếp đi. Tôi về đây…
-Ở lại đây đi…cùng anh ăn tối…
Hoàng Trân gập máy tính lại, để nó lên chiếc bàn bên cạnh. Anh kéo cô đi dạo dưới vườn hao bệnh viện. Một tuần nay, dưới bàn tay chăm sóc của cô, anh đã tăng được 1kg. Mặt anh tròn tròn thêm làm cô càng tự hào, cưởi tủm tỉm một mình. Hoàng Trân khó hiểu:
-Cười cái gì?
Cô vên mặt một góc 45º rất chuẩn:
-Kệ tôi chứ…
Anh đưa tay cốc đầu cô, nhăn trán:
-Xưng là em. Ít tuổi hơn mà cư tôi, tôi….
Cô lè lưỡi, mặc xác anh.Xưng hô thế nào là việc của cô chứ. Buổi tối ba người ăn chung một bàn nhưng không khí trầm mặc, căng thẳng, chẳng ai nói cới ai một lời. Ánh mắt vé Thu hiện rõ sự lo lắng cực độ. Hôm trước nó đã khóc sướt mướt vì nếu không thành công thì sẽ chết. Hôm nay nó lầm lì, ăn xong liền leo lên giường căng mắt ra đọc truyện tranh cho dễ ngủ.
Liễu đem rác đi đổ rồi trở lại phòng, Hoàng Trân đang thản nhiên đọc sách kinh tế. Nhưng thực ra cô biết anh rất lo lắng. Anh làm thế chỉ để trấn an cô và Thu thôi. Đầu óc cô căng như dây đàn. Nhìn anh, cô lại lao vào nhà vệ sinh, nôn hết sạch những thứ vừa ăn. Cô tát nước lên mặt, mong cho bình tĩnh lại. Lần này cô cảm thấy bất lực hơn cả bệnh tật của mình. Ngẩng mặt lên đã thấy khuôn mặt Hoàng Trân đang chăm chú nhìn mình. Anh lấy khăn tay lau mặt cho cô, giọng anh trầm ấm:
-Lo lắng gì chứ? Nhất định sẽ thành công mà.
-Nhưng…
Chưa kịp nói ong, hoàng trân đã vòng tay ôm cô. Bàn tay anh xuôn nhẹ vào mái tóc dài mượt của cô, ấn nhẹ đầu cô vào ngực mình. Liễu tròn mắt, một cảm giác khó tả tràn xuống sống lưng, ấm áp đến nghẹt thở…
Liễu vòng tay ôm lại anh, áp sát, ngửi mùi hương trầm nam tính, cứ thế im lặng. hình như cô ngủ trong lúc đó.
Cô tỉnh dậy đã hơn 8h, giật mình thấy mình đang nằm trên giường của anh. Ca phẫu thuật bắt đầu lúc 7h. Chẳng lẽ… Thật điên mất, sao cô có thể ngủ quên được..
Vội vành ngồi dậy, xỏ dép thì Oanh mở cửa, mang túi đồ ăn đặt lên bàn:
-Ăn sáng đi. Ca phẫu thuật đang tiến hành. Hện tại chưa có gì bất thường. Cậu yên tâm đi. Liễu lấy tay tự đập vào đầu mình:
-Sao mình có thể ngủ quên được nhỉ? Sao cậu không đánh thức mình dậy?
-Mình định đi tìm cậu nhưng hoàng Trân bảo để cậu ngủ, còn cẩn thận dặn mình là cậu tỉnh thì đem đò ăn đến cho cậu. Có người sợ hôm qua cậu nôn, tỉnh dậy sẽ đói.
Liễu nhìn Oanh tủm tỉm cười. Oanh nhận ra điều bất thường, xán vào cổ Liễu:
-Còn chối không có quan hệ gì sao? Cái này là cái gì?
Liễu tròn mắt nhìn xuống cổ, vòng dây hình Thánh Giá của Hoàng Trân giờ đang ngự trị trên cổ cô. Chẳng lẽ anh đeo cho cô lúc cô ngủ. Mẹ kiếp, sao mình lại ngủ say như vậy? Liễu giơ tay thề:
-Tớ thề là tớ không biết anh ấy đeo cho tớ lúc nào.
Oanh tặc lưỡi, nằm dài ra giường:
-Nhìn bản mặt cậu là biết rồi. Sang năm cưới đi là vừa.
-Cậu thì sao? Năm nay cưới luôn đi, Ngọc Minh chờ cậu lâu lắm rồi đó. Cẩn thận lại đi kiếm cô y tá khác đấy.
-Thách anh ta đấy.
Ngoài của có tiếng ồn ào hỗn loạn, Oanh hốt hoảng lao ra. Ngọc Minh cau mày đi từ phòng phẫu thuật ra.
-Chuyện gì vậy?
-Thu có hiện tượng xuất huyết não.
-Sao lại như vậy?
Ngọc Minh cùng một số bác sĩ nước ngoài đi vào. Hai người lại ngồi ở phòng chờ. Nếu cứ tiếp tục xuất huyết não thì ca phẫu thuật sẽ phải dừng lại, bé Thu có thể sẽ…
Liễu sờ lên cổ, tay nắm chặt lấy Thánh Giá cầu nguyện. Bé thu dừng hiện tượng xuất huyết não sau đó nửa tiếng. “Con biết Chúa sẽ không bỏ qua lời cầu nguyện của con đâu mà…”
Từ sau lúc đó, ca phẫu thuật diễn ra thuận lợi. Cho đến chiều, cả hai người đều được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt. Liễu cũng an tâm quay về nhà, thay đồ nghỉ ngơi một ngày rồi quay lại bệnh viện.
Hoàng Trân vừa tỉnh đã nhất quyết đòi xem tình trạng của bé Thu. Sức khỏe của anh bây giờ vẫn phải chăm sóc đặc biệt. Liễu buộc phải dìu anh đi. Con bé Thu tuy chưa tỉnh nhưng bác sĩ bảo không có vấn đề gì.
Anh ngồi lặng im ngắm khuôn mặt thiên thần của nó, thần thái tĩnh lặng. Bé Thu đã cùng anh trải qua nhiều khó khăn thử thách. Cuộc sống có như thế nà nó cũng chưa bao giờ than phiền. Một lúc sau, anh mới chịu trở lại phòng. Liễu nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của anh, không đành lòng:
-Anh ngủ đi.
Hoàng Trân ngồi trên giường vừa quan sát cô, vừa lắc đầu:
-Anh đã ngủ hai ngày liền, chưa đủ sao? Bây giờ anh thấy đói rồi.
-Vậy để em đi mua đồ ăn cho anh.
Anh vẫn nhìn cô, gật đầu. Cô thấy có cái gì kì kì. Ra đến cửa, cô sực nhớ ra chiếc vòng, cô quay lại:
-Chuyện gì vậy?
Cô đưa tay lên cổ, vừa nói:
-Trả lại anh chiếc vòng cổ.
Nói thật, cô không muốn trả lại anh đâu nhưng đò của người ta thì phải trả lại thôi. Anh lắc đầu:
-Không cần thiết. Nếu em thích, em có thể giữ lại. Tôi tặng em…