Hai người quay về bệnh viện, trời đã tối hẳn rồi. Bé thu cũng được đưa vào bệnh viện.Oanh trách móc:

-Sao anh về muộn vậy. Anh không biết anh suýt nữa giết chết em gái anh không?

-Nó sao rồi?

Oanh tặc lưỡi: -Ngọc Minh đang kiểm tra, sẽ có kết quả ngay thôi.

Vừa nói khỏi miệng, Ngọc Minh cùng bác sĩ khác đi ra. Anh gật đầu, biểu thị ốn cả, không sao. Anh dừng lại trước Hoàng Trân:

-Tình trạng càng ngày sẽ càng tệ hơn, anh định bao giờ làm phẫu thuật ghép tủy cho con bé vậy? Mọi người đều họp bàn xong rồi, chỉ cần anh gật đầu là sẽ tiến hành.

Hoàng Trân suy nghĩ mấy giây rồi quả quyết:

-Ngày mai tôi sẽ đến công ty lần cuối, kiểm định lại tất cả. Ngày kia tôi sẽ nhập viện. Các thủ tục còn lại phiền các anh vậy.

Mọi người gật đầu. Cũng đã muộn, Oanh đổi ca rồi cùng Liễu ra taxi về nhà. Liễu trầm mặc nhìn Oanh một lúc rồi lên tiếng:

-Sao cậu không nói cho tớ biết?

Osnh tròn mắt cười: -Chuyện gì?

Cô không muốn nhìn thẳng vào khuôn mặt Oanh, cô áp mặt vào cửa kính nhìn ra ngoài dòng đường, nói nhỏ:

-Về bệnh tình của tớ. Sao cậu lại nói dối tớ?

Ánh mắt Oanh hiện lên tia kinh ngạc, cô lặp bặp:

-Cậu…cậu…biết rồi sao?

Liễu gật đầu, Oanh lặng im không biết nói gì.

Trời tối muộn, Huyền từ tiệm bánh về nhà,lo lắng cho mọi người ở nhà, cũng vì nhớ mọi người nữa. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, cô không muốn kể với ai. Nhưng dù không kể, cô cũng tin họ biết cả rồi. Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng về nàh gặp mọi người thôi.

Huyền nói chuyện điện thoại, nghe một đám lặng nhặng ở nhà. Chắc ở nhà đang rất vui đây. Đang nói chuyện thì đám bợm nhậu sáng này xuất hiện chặn đường cô. Huyền lùi lại:

-Các ngườ định làm gì?

-Chẳng lẽ cô em không biết sao? Cô em cũng được lắm, làm đàn em của anh phải nhập viện băng bó. Tốt lắm.

Huyền hét lên: -Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra.

Huyền bỗng dưng tắt máy, mọi người ngơ ngác nhíu mày. Hòa ở nhà đang nghe máy bỗng thấy căng thẳng:

-Hình như có chuyện gì với Huyền thì phải. Mình nghe loáng thoáng có “bàn tay bẩn thỉu” gì đó…

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, rồi vội vã đứng dậy. Họ đã nghe chuyện ban sáng. Đoán chắc bọn chúng không dễ dàng bỏ qua như vậy. Ai ngờ…

Thấy hội đang vui vẻ bỗng căng thẳng đứng lên, mấy chàng trai trong nhà tỏ ra khó hiểu. Hôm nay coi như là gần đủ. Đức Huy từ Sài Gòn theo Ánh về đây, nghỉ tạm vài ngày. An Thuận thì sang bàn bạc, đưa kịch bản cảnh quay cho KinZu. Phong thì được Trà mời đến ăn tối. Việt Anh thì nhân dịp cuối tuần, đến chơi.

Trà hốt hoảng gọi lại nhưng Huyền đã tắt máy. Không kiên nhẫn thêm được nữa, bọn họ quyết định đến xem. Ba con xe chở bằng đấy người phóng vụt ra đường.

***

-Tôi sẽ hủy hôn ước giữa hai nhà.

Trong căn phòng tối mờ, Kabin nhìn người con gái xấc xược trước mặt. Ánh mắt cô ta hiện lên sự tức giận.

-Anh dám? Vì con hồ ly tinh ấy mà anh dám hủy hôn ước sao? Anh dám hạ nhục tôi?

-Cô còn không được bằng một phần cảu cô ấy.

Anh đứng dậy, cầm áo khoác đi ra đến cửa thì nghe tiêng cô ta nói:

-Là do anh ép tôi. Bà chủ kia bây giờ chắc…

Anh tiến lại gần, gằn giọng:

-Cô đã làm gì?

Mặt ả hiện lên vẻ dửng dưng giễu cợt, ả đứng dâyh, phủi phủi trên áo sơ mi của anh:

-Tôi chẳng làm gì cả…

Ả bị anh đẩy vào tường. Bàn tay anh đang siết chặt cổ ả, khí lạnh từ người anh phát ra bao trùm cô ta. Khuôn mặt anh hiện lên cả gân xanh, anh đang rất tức giận. Ả đưa tay cào cào tay anh, cả người ả dãy dụa.

-Nói mau! Cô đã làm gì?

Nói xong, Kabin lái xe thật nhanh. Khóe môi anh giật giật tức giận. Trước khi đi anh đã để lại cho ả đang ho sặc sụa vì thiếu không khí: “nếu cô ấy bị làm sao thì cô đừng mong được sống”.

Ánh đèn đường mờ mờ ở khu phố vắng. Nhìn từ xa thấy một đám người đang giằng co nhau. Kabin lao xuống, Huyền nhận ra anh, vì ngây người nên cô bị tên du côn đập một gậy vào lưng. Kabin ôm lấy bả vai cô:

-Không sao chứ?

Huyền vẫn chưa hết ngạc nhiên, chỉ biết lắc đầu. Anh gật đầu cười. Cuộc ẩu đả diễn ra giữa một chàng trai và 5 tên du côn. Nhìn qua cũng biết anh không giỏi đánh đám lắm. Nhưng vai cô bị đạp ít ra cũng rạn xương, không thể giúp gì cho anh. Đành mặc anh vậy. Vai cô thức sự rất đau.

-Dừng ngay lại!

Năm tên du côn giật mình quay ra. Bảy người con gái còn lại trong nhóm đang khoanh tay trừng mắt nhìn họ. Trong xe, hội đàn ông bước xuống nhíu mày nhìn đám du côn. Huyền ôm vai tiến lại gần Kabin:

-Anh không sao chứ?

Anh lắc đầu nhưng cũng bị thương không nhẹ. Mọi người nhìn 5 tên du cô ngơ ngác rồi đỡ hai người về phía xe.

-Hai người nghỉ tạm đã, đợi tụi này giải quyết xong đám du côn sẽ quay lại trị thương cho hai người sau. Không lâu đâu.

Nhưng họ đã lầm. Máu ghen của con gái một khi đã lên thì khó mà xuống được. Một đoàn xe hơn 20 tên, dẫn đầu là “vợ chưa cưới” của Kabin tiến lại gần.

“Loại con gái không ăn được thí đạp đổ là loại tác giả ghét nhất”. Cô ả hất cằm:

-Xử hết bọn chúng đi…

Bảy cô gái nhìn nhau một lượt rồi gật đầu. tỉ lệ 1:3. Tiếng rắc rắc bẻ tay rôm rốp vang lên trong khoảng không im lặng. Mấy anh chàng nhà ta không ngờ mấy nàng lại mạnh mẽ như vậy.

Chỉ một lúc, đám người kia rút về hậu phương, kẻ gãy tay, đứa toác đầu, thương tích bầm dập. Cô ả kia thì tức tím mặt.

Đằng xa, hai chiếc BMV tiến lại gần. Lần này là người của Kabin. Cô ả tái mặt, ra lệnh cho đàn em chuồn mau. Kabin thấy thế liền lệnh cho đàn em thức hiện nốt nhiệm vụ vòn lại.

Cả đám ai nấy nhẹ nhất là chầy da, lũ lượt đưa nhau về tự băng bó. Ánh lôi ít bánh ngọt ra, vừa ăn nhẹ, vừa trò truyện. Huyền ngồi cạnh Kabin, nhìn mọi người, mắt rơm rớm nước:

-Cảm ơn mọi người nhé. Thật sự không biết phải cảm ở mọi người sao nữa…

Mến phủi tay, xì môi;

-Đừng làm vẻ mặt nghiêm trọng vậy.

Trà gật đầu:

-Lâu không được khởi động chân tay, tuy mệt một chút nhưng sướng cả tay.

Huyền cứ nghĩ bị rạn xương nhưng thực ra chỉ bị bầm phần bên ngoài thôi. Nhìn đống bánh trên bàn mói chợt nhớ ra:

-Các cậu ăn cơm chưa?

Oanh lắc đầu: -Mọi người muốn đợi cậu về, cùng ăn. Ai dè…

-Để mình đi hâm nóng thức ăn vậy.

Huyền vừa đứng lên thì Kabin mặt mày nhăn nhó ôm lấy Huyền:

-Anh xin lỗi. Vì anh mà….

-Bỏ em ra, mọi người nhìn kìa.

Người nọ đưa tay che mắt người kia, cấm được nhìn trộm. Mến gọi cơm hộp đưa đến nhà. Dù sao hâm lại thức ăn cũng không đủ cho cả đống người. An Thuận trầm tính ít nói, anh đứng dậy chào mọi người:

-Nhà tôi ở gần đây. Xin phép mọi người, tôi về trước.

Hòa nhìn anh, vô tình kéo tay anh:

-Ở đây dùng cơm với mọi người..

-Á…

Tiếng kêu nhỏ phát ra từ miệng anh. Hòa ngơ ngác:

-Sao vậy?

-Không có gì đâu, tôi về đây.

Hào cầm bàn tay anh, kéo ống tay áo lên. Cô trợn mắt, một vết thâm tím dài trên cánh tay. Cô nhớ lại lúc đánh nhau chính anh đã ôm cô, tránh khỏi cây gậy của bon du côn. Vết thương này chẳng lẽ…

An Thuận giựt tay cô ra, kéo tay áo xuống: -Không sao đâu.

-Không sao gì chứ? Tím bầm tay con em nhà người ta còn gì?

Mọi người bật cười. Hòa kéo anh ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng thoa thuốc. Liễu cười tram trọc:

-Cậu sướng thật đấy. Đây là một trong những lần hiếm hoi thấy Hòa dịu dàng như vậy. Chứ bình thường Hòa không xé xác người ta ra là có vấn đề.

Hòa trừng mắt, An Thuận tủm tỉm cười. Thành Phong nhìn An Thuận thấy quen quen, rất giống người ấy. Nhưng Hòa giới thiệu là trợ lý của cô ấy. Người đó đâu thể nào… Đánh bạo, Phong hỏi:

-An Thuận, anh có phải là sel CEO của tập đoàn…

Chưa để Phong nói xong, An Thuận đã gật đầu kèm theo lời khẳng định:

-Tôi và anh đã từng hợp tác một lần.

Mọi người tròn mắt, Hòa đánh rơi cả bong gòn. Trước mặt cô là một CEO, không phải là một người thiếu tiền, xách dép đi làm trợ lý cho người khác. Người bị cô hành làm chân sai vặt trong suốt mấy ngày qua.

Phing tươi cười nhưng vẫn chưa hết thắc mắc:

-Vậy sao anh lại làm trợ lý cho Kinzu vậy? Hai người có phải…

-Không phải. Là em họ tôi nhờ.

Từ lúc đó, Hòa không nói bất cứ câu nào với An Thuận nữa. Bất quá, cô cảm thấy mình tự dưng thấp kém trước anh ta. Hom nay An Thuận thực sự rất bất ngờ về Hòa và cả bạn bè của cô nữa. Tám cô gái sống chung trong một nhà. Quả thật là một chuyện không ngờ đến.

Ấn tượng cảu hai người về nhau đã thay đổi hoàn toàn. Đến hai giờ sáng. Mọi người mới về phòng ngủ. Mấy người con trai bất quá phải ngủ trong phòng khách. Leo lên giường rồi, Ánh chợt nhớ ra điều gì đó. Cô chạy tuột xuống chỗ Đức Huy. Đến nơi, cô thấy anh dán mấy miếng cao ra sau lưng nhưng không được.

-Để tôi giúp…

Đức Huy cười, gật đầu để cô giúp mình. Dán xong, cô giúp anh mặc áo, giọng cô có chút giận dỗi:

-Bị thương thì phải nói ra chứ… Thật là.

Anh bất ngờ ôm lấy cô. Ánh tròn mắt:

-Mau bỏ ra nhanh lên.

-Đông ý làm bạn gái anh đi, nhận luôn lời cầu hôn cảu anh nữa.

Anh đẩy anh ra, khó hiểu:

-Anh cầu hôn tôi lúc nào?

Ghé vào tai cô, anh thì thầm:

-Vụ làm ăn của chúng ta, en quên rồi sao? Em được hưởng lợi hoàn toàn còn gì.

-Muộn rồi. Anh ngủ đi. Chúc anh ngủ ngon.

Nói xong, Ánh chạy vội lên phòng của mình. Đức Huy nằm xuống giường, bật cười:

-Cô bé của anh lại trốn anh rồi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play