Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 27


10 tháng

trướctiếp

Việc biến mất một người sống sờ sờ như thế đúng là không dễ, Vương phu nhân tuy rằng rất muốn quét sạch cửa nhà, tẩy đi thứ không vừa mắt bà để gia đình được yên, nhưng cũng chừa lại mình một con đường lui. Sợ người "sống" kia một đi không trở lại, nên trước khi Ngọc Châu đi, bà giữ lại điệp bài kia, chỉ nói chờ đến lúc dự thi mới trả lại 

Tuy rằng Vương phu nhân không biết tài nghệ chạm trổ của Ngọc Châu là cao hay thấp, nhưng nếu Nghiêu phu nhân đã khen không dứt miệng, thì tài nghệ chắc có lẽ cũng không tồi.

Tên họ đã được viết trên điệp bài thì không thể thay đổi, trên đó nếu đã viết là "Tiêu Ngọc Châu" như vậy chính là đại diện cho sự vinh nhục của Tiêu gia. Nghĩ thế nên Vương phu nhân cảm thấy an tâm, trong lòng tràn đầy kỳ vọng mong Ngọc Châu thắng lợi. Nên đối với việc Tiêu lão gia đang giận dữ chửi ầm ĩ kia lại mắt điếc tai ngơ, tiếp tục buộc khăn quanh trán ngã lên giường.

Lại nói về Ngọc Châu, phải dọn nhà rời đi lúc nửa đêm, tuy rằng đi khá vội, nhưng những đồ vật cần thiết đều đã mang theo đủ. May mà Vương phu nhân cũng không muốn hoàn toàn xé rách mặt mũi với nàng, tuy rằng đã đoạt điệp bài, nhưng không kiểm tra những rương hành trang của Ngọc Châu, nếu không bà sẽ phát hiện, bé gái mồ côi đó của cải chất đầy, có bốn bao bạc thỏi khá nặng được cất dưới đáy rương!

Nói đến đây thì phải nói là nhờ công của Giác nhi ngày thường tính toán tỉ mỉ. Từ khi Lục cô nương dọn tới khu trang viên mà cô gia cũ tặng, mỗi ngày nàng đều cần mẫn gõ bàn tính, tính toán chi li từng chi tiết nhỏ về chi tiêu trong nhà, tích góp của cải cho Lục cô nương. Trước khi xuất phát, lại được Lục cô nương cho phép, đem một củ nhân sâm đi bán, dù bị chủ tiệm ép giá nhưng vẫn bán được không ít ngân lượng.

Có tiền trong người, Giác Nhi cảm thấy dù có theo Lục cô nương đi bất cứ nơi đâu cũng đều sẽ không hoảng loạn, từ đây chủ tớ hai người cử án tề mi (*) mà sống đến tận cuối đời, thật là một chuyện tốt biết bao. 

(Cử án tề mi: Đời Đông Hán, bà "Mạnh Quang" 孟光 dọn cơm cho chồng dâng lên ngang mày, tỏ lòng kính trọng. Chỉ sự vợ chồng kính trọng nhau (đối đãi như khách quý): "tương kính như tân" 相敬如賓. Cũng nói là "Mạnh Quang cử án" 孟光舉案, "tề mi cử án" 齊眉舉案

Câu này chỉ dành riêng cho việc vợ chồng, Giác nhi nói sai, nhưng theo Hằng nghĩ tác giả lại cố ý để thế vừa tạo sự hài hước vừa ám muội) 

Cho nên hiện tại cho dù bị Vương phu nhân đuổi ra khỏi nhà trong đêm tối, Giác Nhi lại cảm thấy rất hay, sau này cuối cùng cũng có thể tự do tự tại hầm canh bồi bổ cho Lục cô nương rồi. 

"Lục cô nương, cô nương muốn chuyển ra ngoài ở sao lại chưa từng nhắc đến với em? Mỗi lần em theo hầu tiểu thư đi dạo phố, tiểu thư luôn hỏi mấy chưởng quầy cửa hàng về thuê nhà gần đó, thì ra chính là vì việc này!"

Lục cô nương ngồi trên chiếc xe lừa nhỏ có chút xóc nảy, cười cười, nhẹ giọng nói: "Ta cũng không nghĩ tới có thể được dọn ra ngoài nhanh như thế."

Tựa như lời của Lục cô nương lời nói, trạch viện nhỏ thuê ở tạm này cũng không phải là nơi đẹp đẽ gì, nhìn kiểu dáng, cũng chỉ là một căn nhà cũ. Chủ nhà là một nữ
cư sĩ sống một mình, tuy rằng khách thuê chuyển đến vào ban đêm, bà cũng không hề tò mò, chỉ treo thêm một chiếc đèn dầu ở cửa, giúp Ngọc Châu mang hết những món đồ trên xe lừa xuống, dọn vào nhà kề, liền đóng cổng và nói với Ngọc Châu:

"Trời đã không còn sớm, cô nương nên vào nghỉ đi, có việc gì thì ngày mai hãy nói." Sau đó liền đến Phật đường bên cạnh niệm kinh.

Tiền thuê nhà mà nữ cư sĩ lấy cũng không cao, còn cung cấp ba bữa cơm, nhưng bởi vì bà là người tu hành, hơn nữa cuộc sống vốn thanh bần, nên gần như khó có thể nhìn thấy thức ăn mặn. Sau khi ăn hai ngày với món tàu hũ nấu canh, Giác nhi liền chịu không nổi, chủ động đứng ra nhận lấy trách nhiệm tự nấu cơm, mặt khác mua nồi niêu xoong chảo, lập một nhà bếp bên Thiên Viện, tự mình mua gạo thịt về để nấu ăn.

"Lục cô nương, vì sao cô nương lại cố tình muốn chọn nơi này?"

Đang quét tước mạng nhện trên xà nhà, Giác nhi khó hiểu hỏi.

"Chủ nhà tuy rằng là một người ở góa, nhưng trượng phu của bà lại là một Giáo úy Bắc quân của Đại Ngụy. Năm xưa, chỉ một trận chiến đã thành danh, sau đó chết trận sa trường. Hoàng đế đích thân phong thưởng, cho treo ấn miễn thuế trước cửa nhà của góa phụ, chẳng những miễn sưu cao thuế nặng của người trong nhà, còn căn dặn quân phủ các huyện đặc biệt chiếu cố gia quyến của những vị anh hùng đã khuất này, phàm là mẹ góa con côi, đến ngày lễ, ngày Tết phải mang gạo và bánh đến tặng. Chúng ta sống nhờ ở nhà của người như vậy sẽ giảm đi rất nhiều phiền toái."

Nghe Lục cô nương giải thích như vậy, Giác Nhi đã hiểu. Chỉ là có một việc làm Giác Nhi cực kì tiếc nuối đó là không thể cùng người nhà họ Tiêu vào cung yết kiến Tiêu Phi. Nhưng Ngọc Châu lại bình thản không thèm để ý, tuy rằng không thể thấy Nhị tỷ đúng là tiếc nuối nhưng khi nghĩ đến việc phải gặp lại đại ca Tiêu Sơn, thì vẫn không nên đến đó thì tốt hơn. Lúc trước khi rời khỏi nhà, Vương phu nhân cố ý nhấn mạnh rằng nàng không cần vào cung, vì thế Ngọc Châu cũng bình thản đồng ý, bớt đi rất nhiều phiền toái. 

Sân tạm cư của nàng đang ở tuy rằng thanh tĩnh, nhưng bước ra khỏi con hẻm đó là một loạt cửa hàng, trong đó có hai cửa hàng bán ngọc phô kiêm bán Ngọc Liêu, bởi vì giá cả cũng so nhau san sát, nên ngọc liêu kia tuy rằng không rẻ như ở trấn Ngọc Thạch, nhưng giá cũng tạm được. 

Cho nên về phần ngọc liêu thì nhất thời cũng không thiếu, Ngọc Châu kêu Giác Nhi mua xong ngọc liêu, gọt đi vỏ sần sùi bên ngoài để mình bắt đầu vào việc. 

Từ ngày nhìn những di tác của cha để lại, nàng hiểu được rất nhiều, nhận thức rất sâu rằng chạm nổi và điêu khắc của mình đã còn thiếu sót ở điểm nào, nên hai hạng mục này nàng lãnh hội được thêm một tầng. 

Vì thế cả ngày, tiểu viện bên phòng Đông là tiếng mõ vang vang, bên phòng Tây là tiếng búa tiếng đục đẽo, hòa lẫn vào nhau nhịp nhàng. 

Hai ngày nay nàng đang điêu khắc một bức tượng phật quan âm quay mặt về bốn hướng, định tặng cho nữ cư sĩ —— Trong phòng bà có đặt một bàn thờ phật, vốn định một tượng Quan âm bằng gỗ, nhưng Ngọc Châu khuyên bà nên thỉnh một tượng Phật bằng ngọc sẽ tốt hơn. Ngọc có tác dụng dưỡng thân, nếu đặt ở trong phòng ngủ thì có thể yên giấc. Nữ cư sĩ đương yên là cảm tạ không ngớt, nếu là bức tượng Phật đặt trên bàn thờ nhỏ trong phòng, thì kích thước chỉ nhỏ bằng một quả trứng gà.

Bởi vì Quan Âm quay mặt nhìn về bốn hướng đông nam tây bắc đại biểu cho từ bi, phúc âm, hoà bình và tâm an, cho nên trong tay cũng cầm những thần vật khác nhau như bình cam lộ, hoa sen, phật châu và một cái tráp nhỏ chứa kinh văn. Những chi tiết trên bàn tay đã cực kì khảo nghiệm bản lĩnh của người chạm ngọc. Lại bởi vì phật tượng cực nhỏ nên khó khăn lại càng tăng thêm mấy phần. Ngọc Châu khắc cực kì chăm chú, đem hết mấy kỹ xảo mới học vận dụng từng cái một.

Gần đây thời tiết khá oi bức, Tây viện lại bị nắng chiều chiếu rất gắt, mỗi khi tới buổi trưa Ngọc Châu nóng đến đổ đầy mồ hôi.

May mà nhà này không có nam nhân, Giác nhi ra ngoài đi mua đồ ăn, mà lão phụ nhân kia bởi vì tuổi tác đã lớn, có thói quen ngủ trưa, nhất thời không thể thức ngay. Vì thế về việc ăn mặc Ngọc Châu cũng khá tùy ý, sau khi mở rộng cửa sổ thông gió, dứt khoát cởi áo ngoài, bên trong chỉ mặc một chiếc yếm, hạ thân chỉ mặc một chiếc váy lót dài đến gối, chân mang dép, ngồi trên ghế bắt
đầu nghiêm túc mài giũa tượng Phật đã được chạm xong.

Bên trong cánh cửa sổ, mồ hôi của giai nhân ẩm ướt trên làn da, mái tóc đen mịn đã được bao trùm bởi một chiếc khăn lụa, có vài sợi tóc nghịch ngợm lén vươn ra xõa xuống bờ vai trần, và chiếc yếm màu nhạt đang bao trọn bầu ngực sữa căng đầy, làm tôn lên hình ảnh mấy đóa thược dược được thêu trên đó đang căng tràn như muốn nở rộ.

Khi Nghiêu Thái úy lưu loát nhảy qua bức tường cao, rồi nhảy vào trong viện, đập vào mắt hắn đó chính là hình ảnh tươi mát như bức xuân tú đồ.

Nghiêu Mộ Dã luôn nghĩ rằng, người phụ nữ nhỏ đến từ vùng Tây Bắc kia tuy có được gương mặt xinh đẹp lạ thường, dáng vẻ nhỏ nhắn thon thả, nhưng dù sao cũng chỉ nhìn thấy bề ngoài lại không nhìn thấy được chân thực bên trong. Phàm là nữ tử cho dù có xinh đẹp đến đâu thì chắc chắn cũng sẽ có một hai chỗ khiếm
khuyết như ngực nhỏ, chân vòng kiềng. Người phụ nữ nhỏ xinh này chắc chắn cũng không thể ngoại lệ, nên trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lí đợi chờ thất vọng ập đến, cũng tiện đó mà tình cạn duyên tuyệt sớm một chút.

Nhưng người phụ nữ đến từ vùng Tây Bắc này được điêu khắc từ linh thạch (đá thần) ra sao? Dáng người nhỏ nhắn nhưng bầu ngực hơi lấp ló sau chiếc yếm kia lại trắng noãn căng tròn như đôi gò núi tuyết. Và đôi chân xinh đẹp nửa gấp nửa thả lỏng trên ghế kia vừa thon dài vừa nhẵn mịn, có đôi khi hơi quấn vào nhau. Đôi chân không mang tất lắc lư giữa khoảng không, thỉnh thoảng bởi vì trên tay hơi dùng sức làm những ngón chân như những búp hoa lan kia co lại, làm lòng người ngứa ngáy...

Nghiêu Thái úy đờ người ra nhìn một hồi, đột nhiên cảm thấy có chút tức giận: Ngu ngốc! Dám lén lút ăn mặc như vậy! Chẳng lẽ lúc trước khi còn đang làm thê tử người ta, nàng cũng ăn mặc mất nết như thế này, dẫn đến việc chú em chồng không kiềm được mà càn rỡ? 

Lập tức nhẹ nhàng đi tới phía trước cửa sổ, dựa vào hiên cửa sổ khẽ nhướng mày, dùng đốt ngón tay gõ lên song cửa sổ hỏi: "Trông tiểu thư tươi mát quá, chẳng lẽ biết tại hạ sắp đến nên cố tình chọn trang phục lộng lẫy thế này để tiếp đón?" 

Ngọc Châu đang nhập tâm vào công việc, cực kì chăm chú hoàn toàn không biết Nghiêu thiếu đã đến, nên khi nghe tiếng nói của nam nhân, làm nàng cả kinh thiếu chút nữa đem tượng Quan âm trong tay quăng luôn xuống đất, lập tức ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy gương mặt như cười như không của Nghiêu thiếu, tư thế quân tử nhanh nhẹn oai hùng như cũ, chỉ là tia sáng lập loè trong đôi mắt phượng kia không hiểu sao làm người ta cảm thấy lạnh cả người... 

Ngọc Châu nhanh chóng đứng chạy đến sau bức bình phong, sau đó vội vàng với lấy y phục mặc vào, nhưng lúc dựa vào bình phong để mang tất chân, thì vị quý nhân kia đã đi thẳng vào nhà, bước qua bức bình phong, làm Ngọc Châu cả kinh, nhất thời mất đà, thiếu chút nữa ngã lăn quay trên mặt đất. Bị hắn vươn một tay đến đem nàng bế lên đặt ở trên ghế, sau đó ngồi xổm xuống, nắm lấy đôi chân trắng noãn mềm mịn của nàng ngắm nghía một hồi rồi mới đem tất quấn quanh mắt cá chân.

Tuy rằng số lần gặp nhau không nhiều lắm, nhưng Ngọc Châu xem như hoàn toàn hiểu biết tính tình ngang tàng thích làm theo ý mình của vị này. Khi ngón tay hắn khẽ vuốt ve trên mu bàn chân của nàng, nàng cố nén cảm giác run run, đè lại cảm xúc muốn vung chân đạp vào gương mặt anh tuấn đó, chỉ nhẹ giọng nói: "Không biết Thái úy còn có thêm bản lĩnh nào khác? Loại chuyện trèo tường vào nhà người khác của bọn trộm cắp như thế này,
Thái Úy cũng có thể rõ như lòng bàn tay..."

Thái úy giúp nàng mang tất chân xong, nửa ngẩng đầu lên, nhướng cao mày hồi đáp: "Lúc còn nhỏ, không thích nghe những bài giảng dài lê thê của phu tử ở thư đường, nên đã luyện xong bản lĩnh trèo tường này, may mà dù đã qua nhiều năm, vẫn còn chưa lục nghề... Vốn tưởng rằng tiểu thư không muốn để người khác biết giao tình giữa tại hạ và tiểu thư, nên mới tìm tòi lại nghề cũ. Nhưng nếu tiểu thư không thích, lần sau tại hạ sẽ gióng trống khua chiêng, đường đường bước vào từ cửa chính. Chỉ là không biết đến lúc đó, tiểu thư sẽ ăn mặc lộng lẫy hơn thế này, vẩy nước quét nhà chào đón chăng?"

Nếu có thể, Ngọc Châu thật sự sẽ bật cười kính nể vị cưỡng từ đoạt lí này, căn cứ vào lời hắn ta nói, chẳng lẽ nàng còn phải cảm kích vị quân tử trèo tường biết thấu hiểu lòng người này?

Lúc này Nghiêu Mộ Dã nhíu mày nhìn bốn phía đơn sơ, mà phòng Tây này lại nóng như lò lửa, chỉ mới vào một lát, đã đổ mồ hôi, cũng khó trách người phụ nữ này lại ăn mặc mát mẻ đến thế. Từ trước đến nay hắn không thích nhất những chỗ đơn sơ hoang tàn thế này, lập tức kéo tay nàng nói: "Nơi đây oi bức, tại hạ mang tiểu thư đi giải nhiệt nhé?"

Tuy rằng là câu hỏi, nhưng lại không hề chờ Ngọc Châu trả lời, liền kéo tay nàng, đi thẳng ra cửa phòng, khi đến bức tường cao cao của sân viện, một tay bế nàng lên, đem nàng đặt lên đầu tường, sau đó nhún nhẹ chân, bay thẳng lên tường, tiếp tục ôm nàng nhảy xuống.

Ngọc Châu sợ làm nữ cư sĩ kia giật mình thức giấc, làm cho chủ nhà không vui, lại bị đuổi ra khỏi nhà thêm lần nữa, nên vẫn luôn cố nhịn không hét ra tiếng. Đợi đến khi đặt chân xuống đất, đứng ở ngõ nhỏ vắng lặng đó lập tức nói: "Thái úy đang bắt cóc người khác đấy sao? Lát nữa nha hoàn của ta trở về không thấy ta, chẳng phải sẽ kinh hô và quấy rầy láng giềng?" 

Thái úy kéo nàng đi nhanh về hướng cửa hẻm, mặt đầy bình thản: "Ta đã ra lệnh cho mệnh gã sai vặt đứng ở cửa hẻm chờ nàng ấy báo hướng đi của ngươi, tránh cho nàng ấy kinh hoảng..." 

Nói xong liền đem nàng bế lên để vào một chiếc xe ngựa đang đậu sẵn, kiểu dáng xe ngựa đó cũng không được đường hoàng, thậm chí không hề treo lệnh bài của Nghiêu phủ, vó ngựa lộc cộc chạy thẳng về hướng ngoại thành.

Đợi đến khi ra khỏi thành, đã là gần hoàng hôn, có mặt hồ xanh mướt đang lăn tăn gợn sóng, có núi cao đang ẩn mình dưới bóng hoàng hôn, mặt hồ như đang tiếc nuối những tia nắng cuối cùng, nên trên mặt nước vẫn còn ưng ửng đỏ. Những đóa hoa dại mọc ven hồ như đang cố níu kéo những tia sáng nhạt cuối cùng, trên sắc xanh dịu dàng lấp loáng ánh nắng còn sót lại, đẹp không bút mực nào tả nổi.

Hai ngày qua Ngọc Châu chuyên chú điêu khắc, đôi
mắt đã rất mỏi, mệt đến mức chỉ muốn nhắm lại, nhưng
khi liếc mắt nhìn sang những bụi mẫu đơn đã bắt đầu
có vẻ điêu tàn, lại dõi mắt trông về phía xa, cảnh hoàng
hôn đẹp tuyệt, gió lạnh từ mặt hồ không ngừng thổi
đến, lập tức cơn nóng đã giảm đi hơn nửa, thoải mái
không thể nói thành lời.

Nàng nhìn cảnh đẹp ánh chiều tà, Nghiêu thiếu bên
cạnh lại đang nhìn đăm đăm vào gương mặt xinh đẹp
của nàng.

Có lẽ là tuổi quá nhỏ, nên tuy rằng nàng đã từng là
thê tử của người khác, nhưng trên gương mặt trong veo
kia vẫn hiện rõ nét trong sáng ngây thơ của thiếu nữ,
những sợi tóc mai bên má đong đưa theo làn gió, làm
người ta luyến tiếc nhìn sang nơi khác...

Lúc trước hắn quyết tâm giữ lời hứa với nàng, quyết ý
kéo dài thời gian, không đi tìm người phụ nữ này nữa.

Bởi vì mỗi khi gặp mặt nàng, mình đã phá lệ rất nhiều,
bị nữ sắc mê hoặc đến mức này, có khi tự bảo mình nên
bỏ qua người này, nhưng một nơi nào đó lại bảo rằng
tuyệt đối không được. Nên hắn quyết tâm tạm thời
không đến gặp nàng, vẫn nên để nàng tự động đến tìm
hắn thì hay hơn.

Nhưng khi đang cùng hoàng đế tán gẫu, vô tình nghe
thái giám trình bẩm gia quyến xin vào cung để thăm
viếng Tiêu Phi, cố ý sai người đưa tới đặc sản trà
bánh để nhấm nháp, thì đáy lòng lại xôn xao, vì thế tìm
lấy cớ để về trước, lại đứng trước cửa cung chờ người
nhà Tiêu gia ra về. Nhưng đến khi đợi được người nhà
Tiêu gia lục tục nối đuôi nhau ra khỏi cung, thì lại
không thấy bóng dáng của người phụ nữ đó, cho người
hỏi thăm mới biết nàng đã tự dọn ra ngoài, còn nguyên
nhân dọn đi, tựa hồ là vì tập trung tinh thần cho
cuộc thi chạm ngọc.

Nghiêu thiếu đã nhiều ngày trằn trọc khó có thể đi vào giấc ngủ, nên đi dạo loanh quanh. Nữ nhân đó quá mức ngây ngô, không hiểu phong tình, chỉ chuyên tâm nghiên cứu ngọc thạch, một khi đã chạm vào ngọc thì lại quên trời quên đất, không bằng mình lại chủ động đến tìm, dẫn nàng dạo chơi ngoại thành để giảm bớt sự căng thẳng của nàng, lại tăng thêm sự ngọt ngào gần gũi. 

Mà hiện tại xem ra, chủ ý này của mình đúng là không sai, chỉ đứng bên cạnh người phụ nữ này, Nghiêu thiếu đã cảm thấy lòng mình vui sướng lạ thường, làn gió thổi bay bay những sợi tóc của nàng, cũng làm lòng hắn ngứa ngáy không yên, lại cảm thấy tê dại không nói nên lời. 

Đẹp nhất là buổi hẹn của buổi hoàng hôn, có lẽ cũng chỉ như thế này? 

Ngọc Châu nhìn cảnh đẹp một lúc, lúc này mới chú ý đến Nghiêu thiếu vẫn luôn cúi đầu nhìn nàng, lập tức khẽ cúi đầu, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Nóng bức đã giải xong, sắc trời không còn sớm, thỉnh Nghiêu thiếu hãy đưa tiểu nữ trở về." 

Nhưng Nghiêu Mộ Dã lại vươn ngón tay nâng cằm nàng lên, lặng im một hồi nói: "Ngoại thành có biệt viện, tiểu thư có muốn cùng tại hạ qua trọn đêm nay ở nơi này không?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp