Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 26


10 tháng

trướctiếp

Trong lúc ngủ vô thức, tuy rằng phát hiện có người động vào khăn lụa, nhưng làm thế nào cũng không mở mắt ra được.

Đến khi có một luồng hơi nóng phả đến, cảm thấy môi mình như bị ai đó ngậm. Ngọc Châu mới bỗng nhiên bừng tỉnh.

Vừa mở mắt đã thấy có người nằm trên người nàng, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt mê say, không phải đại ca Tiêu Sơn thì là ai? Ngọc Châu cả kinh, mạnh tay đẩy Tiêu Sơn ra, chà mạnh lên môi nói: "Đại ca, huynh đang làm gì thế?"

Thì ra Tiêu Sơn cùng Tiêu lão gia đi mua đồ trở về, Tiêu lão gia tranh thủ lúc rảnh rỗi đến quán trà gần đó uống trà, một mình Tiêu Sơn trở về.

Mấy ma ma và bọn nha hoàn đều đi theo Vương phu nhân cùng Ngũ cô nương ra ngoài, chỉ còn lại lão bộc trông cửa và một mình Giác nhi.

Giác nhi thấy Lục cô nương ngủ trưa, nàng liền đi xuống bếp hầm canh sâm gà, nàng vụng trộm mang theo một hộp nhân sâm, sợ Vương phu nhân thấy sẽ lấy, nên giấu trong rương quần áo của Lục cô nương, lúc này thừa dịp không có ai ở đây, hầm một nồi cho Lục cô nương bồi bổ
nguyên khí.

Cho nên lúc cho thêm củi hầm nước, không nghe thấy thanh âm trước cửa, càng không thấy Đại thiếu gia đi vào phòng Lục cô nương.

Tiêu Sơn vốn muốn gọi Ngọc Châu ra xem đồ trang sức hắn cố ý chọn mua cho nàng, không nghĩ tới lại nhìn thấy một mình nàng đang ngủ trên giường.

Thân thể yểu điệu kia nằm nghiêng như cánh sen mềm đang khoe sắc, tuy rằng khuôn mặt bị khăn lụa che mất, nhưng cái cổ trắng nõn khiến người ta không thể rời mắt. Cổ áo hơi mở rộng, thậm chí có thể thấy được những đường nét phập phồng mơ hồ. 

Vừa nhìn thấy thế, Tiêu Sơn gần như không thể rời mắt, biết rõ vào khuê phòng Ngọc Châu là không ổn, lại như mê muội bị hấp dẫn đi vào, và phạm phải loại chuyện hoang đường thế này.

Hiện tại Ngọc Châu đột nhiên tỉnh giấc, Tiêu Sơn cảm thấy máu như đang dồn hết lên đỉnh đầu, đưa tay ôm lấy Ngọc Châu, siết chặt nàng vào lòng, nói với giọng run run: "Ngọc Châu, muội thành toàn cho huynh đi..."

Đúng lúc này, trong viện truyền đến tiếng cười vui, mơ hồ có thể nghe được giọng của Vương phu nhân cao vút, mà Tiêu Trân Nhi cũng đang gọi "Lục muội", theo thanh âm có thể thấy được đã sắp đến phòng của Ngọc Châu rồi.

Tiêu Sơn cả kinh, vội vàng nới lỏng tay ra.

Đúng lúc này, Tiêu Trân Nhi cầm một hộp trang sức, cười mỉm đi tới, không nghĩ vừa tới đã thấy đại ca với gương mặt lúng túng đứng ở trong đó, mà Ngọc Châu thì tóc tai rối tung, quần áo hơi không chỉnh tề, bộ dáng như vừa tỉnh ngủ, nhất thời trong lòng cả kinh, bất giác kêu lên: "Đại... Đại ca, sao huynh lại ở trong phòng Ngọc Châu?"

Vì Tiêu Trân Nhi kinh ngạc, nên giọng nói cũng không nhỏ, Vương phu nhân ở ngoài phòng nghe thấy, lập tức dừng bước chân, đi vào trong phòng Ngọc Châu.

Dù sao Vương phu nhân cũng từng trải hơn Tiêu Trân Nhi, thấy tình hình trước mắt, tức giận đến mức máu dâng lên đến cổ. Trong lúc nhất thời thật sự muốn một tay đánh nghịch tử, tay còn lại hung hăng tát nghịch nữ không biết xấu hổ! 

Nhưng việc xấu trong nhà sao có thể truyền ra ngoài? Vì thế Vương phu nhân chỉ oán hận trợn trừng mắt nhìn Ngọc Châu, kéo lấy ống tay áo của Tiêu Sơn, nói: "Đi, đến phòng ta!" 

Tiêu Sơn cũng rất xấu hổ, sắc mặt xanh mét, không tiện cãi lời mẫu thân, theo mẫu thân đi ra ngoài. 

Tiêu Trân Nhi bị bỏ ở một bên, không biết làm sao, chỉ nghe thấy mẫu thân ở ngoài cửa hô: "Ngũ nhi, con cũng ra đây ngay!" 

Vì thế nàng cũng ra khỏi phòng, chỉ để lại mình Ngọc Châu trong phòng.

Lúc này Giác nhi bưng nồi canh gà từ trong bếp đi ra, vào phòng, thấy Ngọc Châu đang ngồi sửa sang lại tóc trước bàn trang điểm, trong lòng cả kinh, hỏi: "Tiểu thư, có chuyện gì vậy? Sao phu nhân lại giận dữ như thế?"

"Không có gì..." Ngọc Châu đứng dậy nói, "Ciác nhi, mau thu dọn hành lý, chỉ mang những thứ quan trọng..."

Đúng lúc này, ngoài phòng có nha hoàn nói: "Lục cô nương, phu nhân gọi người qua."

Ngọc Châu sửa sang lại quần áo, lấy khăn bố bọc điệp bài dự thi trong rương nhỏ, lên tiếng trả lời rồi đi ra ngoài.

Đến khi vào phòng, chỉ có Vương phu nhân cùng Tiêu Sơn ở đó.

Tiêu Sơn ngồi trên ghế trúc, không nói chuyện, Vương phu nhân cầm một cái kéo sắt, sắc mặt xanh mét ngồi trên giường, nói với Ngọc Châu: "Quỳ xuống cho ta!"

Tiêu Sơn nghe vậy thì muốn đứng dậy, lại bị Vương phu nhân trừng mắt một cái mà ngừng lại.

Ngọc Châu vẫn đứng như cũ, cũng không có ý định quỳ xuống.

Vương phu nhân vốn quen với sự nhu thuận hàng ngày của nàng, thấy tình hình như vậy, cơn tức không kiềm nén được, đứng dậy muốn đi đến bắt nàng quỳ xuống.

Nhưng Ngọc Châu lại lui về phía sau vài bước, ôn hòa mở miệng nói: "Mẫu thân nói đúng, con nên quỳ xuống dập đầu chào từ biệt mẫu thân, con vốn định chờ khi vào cung gặp nhị tỷ rồi mới nói, nhưng nói ra ngay bây giờ cũng tốt..."

Nói xong nàng từ trong lòng lấy ra bài điệp dự thi, đưa tới trước mắt Vương phu nhân. 

Vương phu nhân chẳng cần biết, vung tay lên hất điệp bài văng sang một bên. Nhưng Tiêu Sơn vừa nhìn đã nhận ra đó là vật gì, đi đến nhặt nó lên, kinh ngạc nói: "Điệp bài cuộc thi chạm ngọc? Sao muội có được nó?" 

Vương phu nhân nghe xong, cũng thu tay, ngạc nhiên nhìn Ngọc Châu. 

Ngọc Châu cúi đầu nói: "Là cố nhân của phụ thân muội nhớ tình xưa, nên tìm cách chuẩn bị cho muội một điệp bài để dự thi." 

Thật ra câu này, Ngọc Châu nói cũng không phải giả, nếu tính kỹ, Nghiêu thái úy cũng coi như là một vị cố nhân của cha. Nhưng lời nói nửa thật nửa giả này khi truyền vào tai Vương phu nhân lại khác nhau rất lớn. 

Trong lúc nhất thời Vương phu nhân có chút khiếp sợ, bà hoàn toàn không thể ngờ Lục nha đầu ngày thường kín kẽ không hề qua lại với ai lại có thể có năng lực như thế, âm thầm tranh thủ được một điệp bài dự thi, phải biết rằng trước đây Tiêu Sơn đã cầu hết những quan to lẫn nhỏ trong kinh thành, cũng không thể tranh thủ được một khối điệp bài nào cho Tiêu Gia! Trong lòng vốn đang tức giận, giờ đã giảm đi vài phần.

Ngọc Châu thấy Vương phu nhân bớt giận, lại nói: "Vốn muốn xin phép mẫu thân được chuyển ra ngoài để chuyên tâm nghiên cứu ngọc, chuẩn bị cho cuộc thi, để làm Tiêu gia nổi danh một lần nữa, lại biết gần đây ngân lượng trong nhà túng thiếu, e sợ thuê trạch viện khác sẽ làm khó người trong nhà... Cố nhân của phụ thân đã giúp Ngọc Châu tìm lại một số vật liệu khắc chạm, trạch viện bên này chắc chắn không có chỗ chứa, con vốn đã định xin mẫu thân, thuê một trạch viện khác, Ngọc Châu tự chuyển ra."

Nếu là ngày thường, Vương phu nhân nghe lời này, sẽ trách móc, làm gì có nữ nhi nào tới nơi đất khách quê người lại đòi sống xa cha mẹ? Tuy rằng Ngọc Châu là dưỡng nữ, nhưng Vương phu nhân cũng không muốn bị người trong kinh thành nói bà khắc nghiệt với con nuôi.

Nhưng hôm nay, Vương phu nhân thấy đứa con lớn nhất của bà đang có dan díu gì đó với Ngọc Châu, chỉ hận không thể chuyển Ngọc Châu đi càng xa càng tốt, tránh phát sinh chuyện gièm pha trong mắt nô bộc trong nhà, lại truyền về quê thì hỏng hết thanh danh của nhi tử.

Vì thế Vương phu nhân lạnh lùng nói: "Nếu ngươi đã có ý định như thế thì chuyển đi cũng tốt! Nhưng ngân lượng trong nhà không nhiều lắm, cũng không thể thuê trạch viện cho ngươi được, nếu ngươi không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt đó thì dễ tính rồi." 

Ngọc Châu thong dong nói: "Lúc trước Ngọc Châu đã tìm được một tiểu trạch, chủ nhà là nữ cư sĩ tu tại gia, có ý định cho thuê một căn nhà liền bên cạnh, sau nhà có sân khá rộng, có thể làm xưởng chạm ngọc, chủ nhà đó vốn thích thanh tĩnh, một mình sống ở đông viện, không muốn cho nam nhân thuê, con với bà ấy trò chuyện với nhau, bà nguyện ý cho con thuê một tháng với giá thấp, nhưng với điều kiện là khách nam không được tới chơi, không biết ý của mẫu thân thế nào?"

Vương phu nhân vừa nghe thấy gãi đúng chỗ ngứa, bà vốn lo lắng nếu Ngọc Châu thuê trạch viện bên ngoài, chẳng phải sẽ bày sẵn cơ hội để Tiêu Sơn chui vào sao, nếu chỗ đó miễn tiếp khách nam, vừa vặn chặt đứt hậu hoạn. 

Vì thế cũng không đợi Tiêu lão gia trở về, tự mình định ra chủ ý, lấy tiền riêng của bà, đi tới chỗ Ngọc Châu nói xem xét một phen, xem Ngọc Châu nói thật không, nếu là thật, sẽ lấy tiền đặt cọc. 

Mà Ngọc Châu cũng không muốn nói chuyện với Tiêu Sơn, thấy phu nhân đồng ý, tự mình về phòng thu thập quần áo, đồ nữ trang. 

Nàng vốn đã có ý định ra ở riêng với Tiêu gia từ sớm, trước đó nhiều lần đi dạo ở kinh thành, cũng xem xét tìm nơi thích hợp. Nhưng nàng sợ cha cùng đại ca không đồng ý, mới chậm chạp không nói. 

Hôm nay, nàng tìm được cơ hội chuyển đi, tránh về sau gặp nhiều phiền toái. 

Việc hôm nay là Tiêu Sơn đuối lý, không tiện ngăn cản Ngọc Châu, cũng không tiện mở miệng khuyên bảo mẫu thân, chỉ thầm nghĩ Ngọc Châu chuyển đi cũng tốt, tránh mẫu thân vướng chân vướng tay, về sau từ từ tính toán.

Hắn hiểu rõ hơn mẫu thân nhiều, trong lòng đoán cố nhân kia tám chín phần mười là Ôn Tật Tài. Nhưng Ôn Tật Tài đã tiếp thánh chỉ, ít ngày nữa sẽ cưới công chúa, mấy ngày hôm trước khi gặp hắn còn than thở không thôi, nói là ba năm không được nạp thiếp. 

Ngọc Châu vốn thông minh, nên biết cho dù Ôn Tướng quân ba năm sau có ý định muốn nạp nàng, nhưng đã có công chúa trấn gia, thì nàng sẽ hiểu Ôn tướng quân cũng không phải là lương phối của nàng. Như vậy, chỉ cần hắn làm mọi việc trong kinh thành thỏa đáng, hồi hương khuyên bảo tổ mẫu gật đầu, cưới Ngọc Châu vào cửa làm bình thê, đồng địa vị với Trần thị, đây chẳng phải là chuyện cực tốt, trong nhà ai ai cũng vui vẻ đấy sao? 

Cho nên hắn nhất thời cũng không muốn ngăn cản, để Ngọc Châu an tĩnh tập trung cho cuộc thi... 

Tiêu lão gia uống trà vô cùng vui vẻ, quán trà trong kinh thành chẳng những có những người hát hí khúc, còn có ảo thuật, xiếc ảo thuật, như thế ăn mấy lồng điểm tâm, ngâm một bình trà xanh, sảng khoái tiêu dao hết một ngày, mặt trời lặn cũng không muốn rời đi. 

Nhưng lúc Tiêu lão gia ngâm nga tiểu khúc mới học, nâng cổ tay áo lấy bình trà nhỏ, mang theo lão bộc quay lại thì đột nhiên phát hiện trong viện này dường như thiếu ai đó. Trong phòng Lục nha đầu cũng không thấy sáng đèn. 

Vì thế, Tiêu lão gia cảm thấy kỳ quái, mở miệng hỏi nói: "Sao Lục nha đầu lại ngủ sớm như vậy? Bị bệnh sao?"

Vương phu nhân đứng ở cửa, vừa sai người rắc nước muối trừ tà, vừa lạnh như băng nói: "Lục nha đầu muốn tham gia cuộc thi chạm ngọc, ghét bỏ trạch viện này chật chội, nên tự chuyển ra ngoài, kêu nha đầu đi thuê xe ngựa, vừa đi được một nén nhang rồi!" 

Tiêu lão gia nghe như thế, vội vàng mở cửa phòng Lục cô nương, còn không phải sao! Trên giường ngay cả một cái chăn cũng không có! 

Nhưng Tiêu lão gia biết tính tình phu nhân nhà mình, nhìn sắc mặt âm u của Vương phu nhân, lại sai người rắc muối trừ tà, liền biết có việc phát sinh, nhưng trời đã tối như thế này, không biết lão bà của ông bị thứ gì ám, mà không hề có chút tấm lòng của từ mẫu, lại có thể yên tâm để một cô nương như Lục nha đầu nửa đêm chuyển nhà? 

Tiêu lão gia cạn lời, tức giận đến mức làm rơi ấm trà trong tay: "Bà... Bà đúng là còn giỏi hơn người vừa làm ảo thuật trong trà lâu! Làm biến mất được cả người sống! Có giỏi thì cũng làm tôi biến mất luôn đi! Trong nhà này toàn bộ để bà già như bà làm chủ!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp