Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 24


10 tháng

trướctiếp

Nghiêu phu nhân thấy nhi tử đi một mạch đến đây, có vẻ hơi nóng nực, liền kêu thị nữ bưng lên cho hắn một chén

trà hoa mai để giải khát, cười trả lời: "Còn chưa kịp nói gì thì con đã đến rồi. Không phải con nói là muốn đi săn
cùng với Quảng Tuấn vương à? Sao về nhanh thế?"

Nghiêu Mộ Dã một ngụm uống cạn hết chén trà hoa mai, mở miệng nói: "Quảng Tuấn vương cảm thấy không được khỏe, dời sang ngày khác rồi."

Trả lời xong câu hỏi của mẫu thân, hắn quay đầu nhìn Ngọc Châu ngồi bên cạnh bà, nói với Nghiêu phu nhân: "Lục tiểu thư đã đến phủ, đương nhiên phải nán lại ăn cơm trưa rồi hẵng về. Vì hồi trước nàng điêu khắc ngọc phẩm cho con nên cánh tay nàng bị thương, lần này vừa khéo vào phủ, mẫu thân hãy để cho con mang nàng đi xem thử vết thương thế nào, như vậy con cũng an tâm."

Nghiêu phu nhân cười nói: "Nếu con đã sắp xếp đâu vào đấy hết rồi thì cứ dẫn Lục cô nương đi xem bệnh đi. Chỉ không biết khẩu vị của Lục cô nương thế nào, để lát nữa còn bảo đầu bếp nấu vài món ngon, tránh thất lễ với khách."

Ngọc Châu thấp giọng nói: "Không cần phiền toái đâu ạ, khách theo chủ là được."

Vì thế Nghiêu thiếu lại trò chuyện tiếp thêm một lát với mẫu thân và muội muội, sau đó đứng dậy mời Lục cô nương đi theo hắn xem bệnh. Ngọc Châu thấy có vẻ Nghiêu phu nhân cũng không có ý muốn để nữ quyến đi theo cùng, đang định mở miệng mời Nghiêu gia tiểu thư đi cùng với nàng, nhưng lúc này Nghiêu phu nhân lại đứng dậy, cười nói với Ngọc Châu: "Lát nữa Thừa tướng phu nhân sẽ dắt theo thiên kim nhà bà ấy đến đây chơi, ta và Xu nhi phải ra tiếp đón, khó tránh khỏi có chút thất lễ với Lục tiểu thư, nhưng thực sự không tài nào phân thân được, mong Lục tiểu thư đừng quá để trong lòng."

Ngọc Châu vừa định tiếp lời, khách quý đã vào phủ, nàng
không tiện quấy rầy liền tự mình nói lời cáo từ.

Nhưng Nghiêu thiếu lại cắt ngang lời nàng: "Mẫu thân bận việc, cứ để con chiêu đãi Lục cô nương là được." Nói xong đứng dậy đi cùng với Nghiêu phu nhân đến trước cửa hoa viên, thong thả nói: "Lần trước Thừa tướng phu nhân từng nhắc đến chuyện bà ấy rất thích quả hồng Liễu Châu, nếu mẫu thân không ngại thì có thể sai người đi lấy một vò rượu quả hồng mà trong cung vừa đưa tới để mang ra mời khách..."

Mẫu tử hai người nói chuyện, Ngọc Châu càng không thể vô lễ xen vào cắt ngang, chỉ nhẫn nại quỳ trên chiếu ngồi, cung tiễn Nghiêu phu nhân, chờ bọn họ nói xong chuyện.

Nhưng trong lúc nói chuyện, phu nhân cũng dẫn theo Nghiêu tiểu thư rời khỏi hoa viên, hoàn toàn không cho phép Ngọc Châu mở miệng cáo từ. 

Nàng đang đứng dậy định mang giày vào, lại nghe Nghiêu thiếu nói với thị vệ: "Dẫn thị nữ của Lục tiểu thư sang sảnh bên đợi đi."

Giác nhi nào chịu để mặc cho Lục tiểu thư ở một mình với Nghiêu Thái úy? Nhưng thị vệ cao lớn vạm vỡ lại không cho phép nàng mở miệng cự tuyệt, thấy Giác nhi không chịu đi, liền đưa tay xách lấy cổ áo tiểu nha hoàn, chỉ vài bước đã bị đưa ra ngoài viện. 

Ngọc Châu hoàn toàn không ngờ Nghiêu thiếu sẽ đối xử vô lễ với khách nhân như vậy, nàng mang giày xong, đang định đi theo ra ngoài, lại bị Nghiêu thiếu vừa mới quay về chỗ ngồi dùng chân ngáng nhẹ một cái. Nàng mất thăng bằng, cả người lảo đảo ngã nhào vào lòng Nghiêu thiếu. 

"Lục tiểu thư thân thể mảnh mai, đi đường luôn không vững thường xuyên bị ngã, thực khiến người ta không thể nào yên lòng, chỉ hận không thể ở bên cạnh để bảo vệ tiểu thư mọi nơi mọi lúc!"

Lúc nói ra những lời này, Nghiêu thiếu cúi đầu nhìn Ngọc Châu, khóe miệng như cười như không khiến người ta nhìn mà trong lòng ngứa ngáy kinh khủng, chỉ muốn giơ tay tặng ngay cho hắn một cái tát!

Lúc này trong viện yên tĩnh không người, chỉ có từng bụi từng bụi hoa đang âm thầm nở rộ, quả là một nơi thanh tịnh tao nhã, nhưng Ngọc Châu lại chỉ cảm giác được trái tim đang đập thình thịch thật mạnh của mình, thật không biết tiếp theo đây vị Nhị thiếu này sẽ làm ra loại hành động ngông cuồng tự đại nào nữa.

Nàng cố gắng đẩy Nhị thiếu ra, nghiêm mặt nói: "Nhị thiếu làm vậy là sao? Chẳng lẽ định học theo đám ác bá nơi nông thôn quê mùa, giở thủ đoạn ép nam đoạt nữ?"

Nghiêu Mộ Dã nhìn thái độ mang đầy tính cảnh giác của
Ngọc Châu, cong môi cười, vươn một tay nâng Ngọc Châu dậy, nói: "Ta là ác bá, vậy sao tiểu thư vẫn dám tự mình dâng tới tận cửa?"

Ngọc Châu bị hắn nắm lấy tay trái, giãy mãi không ra, liền tận lực bình tĩnh nói: "Phu nhân có lệnh, sao dám không vâng theo. Huống chi trước đó vừa nhận được ân huệ của Quân tử, ta cũng muốn tự mình gặp mặt tạ ơn Nghiêu thiếu đã hao tâm tổn trí an bài, làm điệp bài vào cung giúp Ngọc Châu."

Nghiêu thiếu thoáng khựng lại, vừa lòng thưởng thức hình ảnh giai nhân giả bộ lạnh lùng, rồi bất chợt đứng dậy, nhưng bàn tay to vẫn chưa từng buông lỏng, nắm chặt lấy tay nàng như kìm sắt gông cùm, bàn chân hơi đút vào trong giấy, giống như đang mang dép, kéo nàng đi thẳng đến một viện tử bên cạnh hoa viên, bước chân nhanh như gió.

Sau khi băng qua vài cửa tròn, bọn họ đến trước một cánh cửa tròn thật lớn, khi Ngọc Châu vừa bị kéo đến đây, nàng lập tức ngây ngẩn sững sờ.

Trong sân này bày biện mấy pho tượng khổng lồ bằng ngọc còn chưa được điêu khắc xong. Nhưng Ngọc Châu chỉ cần thoáng liếc mắt một cái liền nhận ra, mấy pho tượng này chính là vật phẩm do phụ thân điêu khắc dang dở lúc sinh thời, trong đó có một quả tú cầu bằng ngọc được khắc bằng kỹ thuật chạm rỗng.

Trên bệ ngọc là một cái đĩa đựng viên cầu Cửu Long, xuyên qua thân con rồng ấy có thể nhìn thấy rõ những ngôi sao bên trong quả cầu, hoàn toàn khép chặt, phối hợp ăn ý, mặc dù hoa văn phức tạp nhưng mỗi một chi tiết đều vô cùng trau chuốt, khiến người ta không thể không thán phục tán dương. Ký ức vẫn còn khắc sâu rõ ràng trong đầu Ngọc Châu, lúc phụ thân điêu khắc vật ấy, từng tự hào nói với nàng, một khi vật này hoàn thành, nó có thể dẫn nước, chỉ cần tưới nước lên, các ngôi sao trong tâm quả cầu sẽ chuyển động, mà chín con rồng bên
ngoài cũng tựa như đang bay lên, hệt với câu nói "cửu long vờn sao hải nguyệt", bay lượn nhịp nhàng trên bầu trời rộng lớn...

Lúc này, không cần Nghiêu Mộ Dã lôi kéo gì nữa, hai chân Ngọc Châu như bị nam châm hút lấy, đi thẳng vào sân, ngón tay nhỏ nhắn vô cùng thành kính chạm nhẹ vào món đồ kia. Mặc dù quả cầu này không có tiếng động gì, nhưng tai nàng dường như đang nghe được tiếng "bang bang" do phụ thân dùng dùi sắt đập vào đá trong xưởng ngọc, còn có cả từng tiếng từng tiếng gọi "Châu Nhi", kèm theo đó là tiếng cười sang sảng của ông. Tất cả những ký ức vụn vặt quen thuộc nhất trong suốt thời thơ ấu như những viên ngọc nhỏ đột nhiên ùa tới, trong trắng, đẹp đẽ, khó lòng ngăn lại được.

Đáng tiếc, hiện tại cảnh còn người mất, tú cầu cũng chỉ mới được tạo hình hơn phân nửa, con rồng đã sẵn sàng vươn mình tung lên trời cao vẫn còn đang đợi một người đến tạc thêm cho đôi mắt, giờ đây nó đã thành một khối vật chết khiến người ta không thể làm gì khác ngoài việc nuối tiếc mà thôi.

Nghiêu thiếu đứng trước đình, cơ thể cao lớn hơi tựa vào gốc cây, nhìn chăm chú vào nữ tử như đã lạc vào tiên cảnh, như mơ màng đến mức quên hết thế sự kia.

Khuôn mặt thường ngày luôn thích giả vờ như gió thoảng mây trôi, không màng đến bất cứ điều gì, lúc này lại tỏa ra thứ ánh sáng khác lạ, toàn thân dường như sinh động hơn vài phần, nhất là đôi mắt quyến rũ kia, nay có thêm chút thương cảm khó nén, lệ đong đầy trong đó nhưng vẫn cố nén không chịu rơi, càng khiến người khác rủ lòng thương yêu.

Giai nhân đắm chìm trong chuyện cũ không thể tự kiềm chế, mà hắn cũng bị hình ảnh nhẹ nhàng dịu dàng như ôn ngọc ấy làm cho si mê, chỉ muốn mãi đắm chìm trong đó không tỉnh lại.

Hoa ngọc lan trong đình khẽ đung đưa, gửi gắm hương thơm của mình theo làn gió. Cánh hoa như hàng nghìn mỹ nữ trắng trong đơn thuần, như tiên nữ mặc vũ y nhẹ nhàng lướt gió bay xuống trần thế, khẽ khàng dừng lại bên đôi má phấn đào, bên làn tóc đen mượt của nàng...

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Nghiêu Mộ Dã đột
nhiên cảm giác như có một thứ gì đó đang len lỏi vào tận đáy lòng, nhỏ bé, tinh tế, nhưng lại không tài nào nhìn thấu được, vừa định xem xét kỹ càng hơn thì đã nó đã trôi đi không để lại dấu vết gì....

Hắn yên lặng ngắm nhìn nàng một lúc, cuối cùng mở miệng nói: "Những vật trước kia Viên đại sư từng điêu khắc đa số đều đã phân tán đi muôn nơi, không thể tìm lại được. Chỉ có vài món ngọc phẩm này, vì chưa hoàn thành, mà lại không có một thợ tạc ngọc nào dám tự nhận rằng mình có đủ bản lĩnh để điêu khắc tiếp, nên vẫn bị bỏ hoang bỏ phí ở trong khu vật chứng của Hình bộ. Thiết nghĩ, trận đấu của Lục tiểu thư đã sắp tới gần, nếu có thể quan sát học hỏi mấy món đồ do chính tay phụ thân tiểu thư làm ra, thì chắc chắn là có ích, vì vậy chỉ có thể tận lực giúp đỡ tiểu thư."

Ngọc Châu lưu luyến không rời thu hồi tầm mắt, đồng thời thu liễm bớt những cảm xúc vừa bộc lộ ra ngoài, trịnh trọng hành lễ với Nghiêu thiếu: "Ngọc Châu tạ ơn Thái úy."

Nghiêu Thái úy thấy nữ tử này lại trở về bộ dáng câu nệ thủ lễ xưa kia, ánh mắt trở nên lạnh lùng, tạm dừng một lát mới nói tiếp: "Chẳng hay có cần phải sai người chuẩn bị xe ngựa, đưa những ngọc phẩm này đến chỗ tạm cư của tiểu thư không?"

Ngọc Châu chậm rãi lắc đầu nói: "Sân viện nơi tạm cư chật hẹp, không có chỗ đặt."

Nghiêu Mộ Dã nhìn nàng nói: "Nếu tiểu thư không ghét bỏ, vậy tạm thời để ở trong sân viện của Nghiêu mỗ đi. Đây là chỗ ở của tại hạ, phía tây có cửa phụ thông đến ngõ Tây, lần tới tiểu thư đến đây không cần phải đi ngõ Nam nữa, cứ đi thẳng vào đây là được."

Ngọc Châu hơi mở to mắt, có chút buồn cười nhìn Nghiêu Mộ Dã. Thật không biết hắn nghĩ gì mà có thể nói ra những lời như vậy, ý của hắn tức là, sau này bảo nàng mỗi lần đến đây đều không cần phải thông bẩm nữa, cứ việc đi thẳng vào nội viện của hắn, lén lút hẹn hò với hắn đấy à?

Nghiêu thiếu khép hờ mi mắt, hàng lông mi dài rậm che khuất tia sáng bên trong:

"Lần này tiểu thư vào kinh, hình như là đã quyết chí nổi danh, trọng chấn uy danh vang dội của Viên đại sư. Nhưng nay tiểu thư đang sống nhờ tại Tiêu gia, mà bây giờ Tiêu gia cũng đang có vẻ thất thế, không thể dựa vào. Còn Ôn tướng quân, lại đang sắp cưới ái nữ của Thánh thượng, trong khoảng thời gian này không thể quan tâm chăm sóc cho tiểu thư. Tại hạ nguyện ý trợ giúp tiểu thư, đóng góp một phần công sức, chỉ là không biết tiểu thư có bằng lòng cho tại hạ cơ hội này không?" 

Câu nói vừa thốt ra với một cô gái như thế của hắn như đang tuyên bố là hắn chỉ muốn cùng nàng vui vầy cá nước, lén tính chuyện gió trăng, nhưng tuyệt đối không có ý định cưới gả. Nếu như câu nói này để các cô gái trong trấn nhỏ thuộc vùng Tây Bắc bảo thủ nghe được, e là sẽ bị kinh sợ đến mức khóc rống mắng to. 

Ngọc Châu hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: "Lâu nay thường nghe Thái úy xử sự thoát tục, không thích ràng buộc bởi hôn nhân của thế tục. Bây giờ xem ra điều đó quả thực hoàn toàn chính xác. Nhưng Ngọc Châu cũng như bao nhiêu nữ nhân khác, tuy đã bị nhà chồng ruồng bỏ, nhưng lòng cũng mong tìm được bóng tùng quân để chở che. Lần này vào kinh cũng vì muốn tìm được một vị tướng công thích hợp, e là tương lai của Ngọc Châu thật sự tương phản với ý nguyện của Thái úy, mong Thái úy thứ lỗi..." 

Nghiêu Mộ Dã vươn tay gỡ cánh hoa vương trên mái tóc của Ngọc Châu, đặt ở dưới mũi hít vào một hơi thật nhẹ, môi mỏng cong cong: "Vừa nãy tại hạ có nghe tiểu thư đàm đạo với mẫu thân của tại hạ, nhưng cách nói hình như không hề quan tâm chút nào đến danh tiết của mình. Trình bày rất chi tiết về cuộc nhân duyên đã qua, đã khiến tại hạ nghe mà không khỏi sinh ra ảo giác, cảm thấy dường như tiểu thư không có lòng muốn tái giá, chỉ hận không thể bôi đen thanh danh của mình càng xấu càng tốt, mong sao có thể cự tuyệt hết mọi mối nhân duyên sắp đến với mình... Vì vậy tại hạ không dám nghịch ý giai nhân, chỉ mong tiểu thư rủ lòng thương, cùng tại hạ kết giao một lần. Nhưng bây giờ tiểu thư lại nghiêm giọng nói với tại hạ rằng bản thân tiểu thư chỉ hận không thể gả đi, thật khiến tại hạ bàng hoàng, không biết lời nào mới thực sự là tiếng lòng của tiểu thư?" 

Xem ra lúc mình và Nghiêu phu nhân trò chuyện với nhau, vị Thái úy đại nhân này đã núp trong bụi hoa dự thính đã lâu rồi. 

Ngọc Châu ngầm thở dài trong lòng, nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, mặc dù đang mỉm cười, nhưng lông mày khóe mắt đều mang theo nỗi tức giận không chút nào che giấu.

Một người phụ nữ bị chồng bỏ như nàng, vậy mà lại không có ý muốn vào Nghiêu gia danh chấn thiên hạ làm thiếp, quả thực là tội ác tày trời, tội lỗi chồng chất! Nếu nàng là Thái úy đại nhân, liên tục bị người ta quét sạch thể diện như thế, chẳng phải cũng sẽ muốn nổi trận lôi đình với kẻ đó hay sao? 

Trong lòng nàng biết rõ, vị Thái úy đứng trước mắt này không phải là lưu manh vô lại nơi đầu đường xó chợ trong trấn nhỏ Tây Bắc, mà hắn, ở nơi kinh thành này, chính là người có quyền thế ngập trời thậm chí cả hoàng đế cũng không bằng, chỉ cần có chút vô ý không cẩn thận với hắn, e rằng khó mà chống đỡ nổi cơn cuồng phong kia. Chỉ là nàng thật không tài nào hiểu được, trước đây mình đã từng cự tuyệt hắn rồi, sao bây giờ hắn vẫn còn muốn ôn lại kỷ niệm xưa? 

Nhưng nếu xem tình hình trước mắt, thì hắn giống như một con mèo con đang bỡn cợt con chuột nhắt dưới móng vuốt sắc bén của mình, cũng không vội nuốt trọn vào bụng, mà đối với mình vẫn còn vài phần lễ nghi. 

Một khi đã như vậy, nàng nhất quyết không thể kích thích chút nhẫn nại cuối cùng còn sót lại của hắn, đẩy chính bản thân mình vào ngõ cụt. Ngược lại, nàng phải tận lực trì hoãn trước đã rồi mới tính tiếp được.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp