Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 23


10 tháng

trướctiếp

Tạm thời không đề cập đến việc Ôn tướng quân đang than khóc khi sắp chào vĩnh biệt với cuộc sống phong lưu của mình. Ta nhắc về Vương phu nhân đi, buổi yến tiệc này bà đúng là tham gia tận hứng. Tuy rằng Tây Uyển không thể so với ba khuôn viên còn lại về sự lộng lẫy thanh lịch, nhưng cũng đủ cho bà khi trở về Tây bắc kể cho thương phụ cùng trấn mở mang tầm mắt. 

Nhưng bà cảm thấy Ôn tướng quân cùng tỷ tỷ của hắn sở dĩ đối xử tử tế với nhà mình là có liên quan đến Ngọc Châu. Ở nơi này tuy vui vẻ nhưng trong lòng bà lại rầu rĩ không yên, lão tổ mẫu lên tiếng không được tùy tiện hứa hôn là có ý gì? Nếu Ôn tướng quân đến đánh tiếng ngỏ lời, muốn nạp Ngọc Châu làm thiếp, thì bà nên trả lời sao đây? 

Bởi vì chuyện canh cánh đó, khiến niềm vui yến hội cũng bị giảm bớt. Nhưng điều khiến bà bực mình nhất đó chính là đến lúc yến hội kết thúc, cũng không thấy người nhà họ Ôn tới cầu hôn.

Vương phu nhân nhẹ nhàng thở ra đồng thời lại hơi thất vọng, cảm thấy tình cảm mà Ôn tướng quân dành cho Ngọc Châu cũng chẳng được bao nhiêu, nếu đã thế này, làm sao trông cậy hắn có thể ra tay giúp đỡ về chuyện Ngự cống của Tiêu gia?

Ngọc Châu sau khi trở về Nam Uyển, cũng thấy tâm trạng có chút nặng nề. Tiêu Trân Nhi quấn quít hỏi nàng ở Nam Uyển có tin đồn nào thú vị hay không, nàng cũng chỉ cười cười, nói qua loa, sau đó lại ngồi ở bên cạnh Vương phu nhân, yên lặng nghe các phu nhân nói chuyện phiếm.

Nghe nói ba Uyển còn lại thì yến hội được đãi đến ba ngày, nhưng Tây Uyển chỉ một ngày liền tan yến hội, bởi vì ngày mai, còn có tân khách thương nhân tiến đến chào hỏi, các nàng là khách đầu tiên trong mấy ngày, nên phải nhường chỗ cho tân khách khác.

Vì thế khi hoàng hôn buông xuống, Vương phu nhân liền mang theo hai nữ nhi lên xe ngựa. Lúc quay về nhà thì Tiêu Sơn đã ở đấy, đang cùng Tiêu lão gia, cha con hai người thương nghị sự tình.

Vương phu nhân đã hai ngày chưa gặp mặt con trai nên lo lắng không yên, vô cùng đau lòng.

"Con lót tay không ít bạc cho đại thái giám hầu cận hoàng đế, người ta mới vừa cho con câu trả lời. Ngự cống trong cung lần này sẽ được giao cho đại đồ đệ Liễu Công Danh của Phạm đại nhân ở xưởng ngọc thạch, việc này đã chắc chắn như đinh đóng cột bên nội thị giám. Nhưng lại lo lắng việc Liễu Công Danh trước đây chưa bao giờ gánh vác việc ngự cống, cho nên cần phải chuẩn bị hình thức sao cho danh chính ngôn thuận. Qua nửa tháng nữa sẽ cử hành một trận thi đấu chạm khắc ngọc tượng, khi đó đúng dịp sinh nhật của hoàng hậu, cũng xem như quà mừng nhân dịp thọ yến của hoàng hậu. Mặt khác Phạm Thanh Vân cũng muốn đồ đệ của mình nổi danh, mượn cơ hội này ôm luôn mối làm ăn quý như vàng trong hoàng cung."

Vương phu nhân vừa nghe, lập tức nôn nóng: "Phạm Thanh Vân này quá nham hiểm, hắn muốn một mình độc chiếm ngự cống, nhưng ngọc thạch của hắn lấy ở đâu ra? Ngoài Tiêu gia chúng ta, còn ai có quặng ngọc thạch so được với chúng ta?"

Tiêu lão gia bật lửa, hít một hơi thuốc, sau đó mở miệng nói: "Cho nên người ta mới đưa ra điều kiện là Ngọc liêu thì vẫn do Tiêu gia cung cấp, nhưng giá thành phải giảm một nửa..."

Vương phu nhân trợn tròn mắt: "Giảm một nửa? Giảm một nửa chẳng phải chúng ta sẽ lỗ sao? Vừa làm công không lời vừa mất luôn tiền của mình, thiên hạ nào có chuyện tốt như thế này?"

Tiêu lão gia thở dài: "Cho nên sau này, hoặc là chúng ta cũng không cần thuê công nhân khai thác Ngọc liêu làm gì, chỉ cả nhà chúng ta già trẻ đều tự mình đến mà làm. Hoặc đem mỏ Ngọc liêu của Tiêu gia bán lại cho Phạm Thanh Vân với giá cực thấp... Người ta cố ý không chừa bất cứ con đường sống nào cho Tiêu gia chúng ta!"

Ngọc Châu luôn ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, đợi cha và mẫu thân nói xong, Tiêu Sơn cũng đi ra ngoài, nàng cũng đi theo ra ngoài, đi đến chỗ rẽ trong sân mới thấp giọng hỏi: "Đại ca có nhận được điệp bài dự thi trong hoàng cung mà Ôn tướng quân đưa tới hay không?" 

Tiêu Sơn lắc đầu, nhíu mày nói: "Hắn từng nói với muội sẽ giúp muội chuẩn bị điệp bài?" 

Cuộc thi lần này, Phạm Thanh Vân với ý định làm cho học trò của hắn nổi danh, cho nên những người thợ chạm ngọc tay nghề giỏi khi đăng kí dự thi đều bị thủ hạ của Phạm Thanh Vân sàng lọc lượt bỏ. Tay nghề quá kém thì nhất định phải loại, tránh xuất hiện sự chênh lệch quá xa giữa các tác phẩm dự thi, nhưng nếu giỏi quá mức, cũng không được chọn. Dù sao mục tiêu của cuộc thi là nâng đỡ cho học trò của Phạm đại nhân nổi danh, tuyển một địch thủ mạnh như thế, chẳng phải muốn đối kháng với Phạm đại nhân hay sao? 

Mà thân là thương gia ngự cống, Tiêu gia lại chẳng hề có được dù chỉ một điệp bài để tham dự cuộc thi, điều đó đã chứng minh Phạm đại nhân tuyệt đối không để cho một địch thủ có tiềm năng như Tiêu gia đến tham dự, tranh tài cao thấp cùng Liễu Công Danh.

Ngọc Châu cũng đã sớm biết cuộc thi này không dễ tham gia, vì thế nên mới làm như vô tình nói ý nguyện của mình ở trước mặt Thụy Quốc phu nhân, cho thấy ý nguyện muốn dự thi của mình, vốn định nhờ Ôn tướng quân giúp đỡ một tay, chuẩn bị giúp một điệp bài để vào cung dự thi. Nàng tự biết tuy nàng là người Tiêu gia, nhưng trước đây ở trấn Ngọc Thạch, trong những người có tay nghề giỏi lại chưa từng có tên họ Ngọc Châu của nàng.

Nếu thủ hạ của Phạm đại nhân có muốn điều tra, thì những ngọc phẩm nàng bán ra ở trấn Ngọc Thạch cũng đều luôn lưu lại khuyết điểm, tuyệt đối không phải là đối thủ mạnh để Phạm đại nhân có thể cảnh giác. Về phần ngọc phẩm đưa cho Thụy Quốc phu nhân cùng Nghiêu gia tiểu thư, chẳng qua cũng chỉ là những thiết kế nhỏ, nếu trước mặt thợ chạm ngọc chân chính thì những món đó đúng là không lên nổi mặt bàn.

Nhưng đáng giận nhất là hôm qua gã Nghiêu nhị thiếu đó lại làm ra việc ngông cuồng hoang đường như thế, lại trùng hợp bị Ôn tướng quân gặp được, tuy rằng nàng đã cố đi nhanh nhưng liếc thấy sắc mặt Ôn tướng quân giận dữ, chắc chắn về phía hắn đã không thông không thể sử dụng được nữa. Hôm nay nàng hỏi huynh trưởng như thế chỉ để dò xem, nếu trước đó không đưa tới vậy sau này chắc chắn cũng sẽ không có khả năng đưa tới, mình phải thay đàn đổi dây, nghĩ biện pháp khác...

Tiêu Sơn thấy Ngọc Châu lặng im không nói, tức giận trong lòng, hạ thấp giọng nói: "Muội là một nữ tử, sao lại nảy sinh ý định đi dự thi? Tiêu gia chúng ta sau này không kinh doanh Ngọc liêu đi chăng nữa cũng không đến mức để muội phải chịu khổ chịu đói, không tham gia cũng tốt, cũng không nợ họ Ôn hắn cái gì, sau này muội đừng qua lại với hạng người này nữa, thanh danh của hắn
cũng không được tốt!"

Ngọc Châu nghiêng người thi lễ, liền mang theo Giác nhi quay lại phòng. Về phòng, Ngọc Châu liền thay đổi quần áo, trong lúc cởi quần áo, ở trong trung y có một lá thư rơi xuống.

Lá thư này được dùng bằng phong bì lưu hành nhất hiện nay, bình thường là nam nữ dùng để viết thư bày tỏ nỗi lòng.

Ngọc Châu mím miệng lại, nhặt thư lên, dùng dao bạc nhỏ trên bàn mở thư ra, bên trong thư lại là một miếng điệp bài khảm hoa văn màu bạc, trừ điệp bài ra, không còn có vật gì khác.

Ngọc Châu vừa thấy liền nhíu mày, trên điệp bài có quan ấn ở kinh thành, tên tuổi quê quán của người muốn vào cung. Đây không phải là điệp bài dự thi mà nàng vẫn luôn muốn có đấy sao?

Lại nhặt bức thư lên xem kĩ, bên trong thư chỉ có một chữ "Nghiêu" mạnh mẽ có lực.

Cẩn thận nhớ lại, có thể đem phong thư nhỏ này thần không biết quỷ không hay nhét vào túi trong của mình, ngoại trừ người trộm hương cướp ngọc trong hoa viên, Nghiêu nhị thiếu thì làm gì còn ai khác?

Ngọc Châu nhẹ nhàng hít một hơi. Người ta đồn đại rằng Ôn tướng quân là một cao thủ về trêu hoa ghẹo nguyệt, lấy lòng nữ nhân có tiếng. Nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy, vị quý nhân này ngược lại cao hơn Ôn tướng quân một bậc về đoán ý, lấy lòng của giai nhân? 

Ngọc Châu biết, đây chính là lễ vật thay lời xin lỗi của Nghiêu nhị thiếu về việc đã vô lễ với mình lần trước, chỉ chính là không biết hắn đã nhận được tin tức từ đâu mà biết được việc mình muốn tham gia trận đấu chạm ngọc này.

Nhưng điệp bài này thật sự là giải tỏa sự lo lắng nôn nóng hiện nay của nàng, chỉ là không biết sẽ nói như thế nào với Tiêu Sơn ca ca về việc nàng có được miếng điệp bài này. Ngọc Châu suy nghĩ một chút, quyết định tạm thời không đề cập tới, chỉ cần dụng tâm chuẩn bị cho trận đấu nửa tháng sau.

Nội dung của trận đấu nàng đã được đọc trên bố cáo được dán đầy khắp ngõ lớn ngõ nhỏ trong kinh thành. Đại khái chính là có ba trận đấu, nội dung cụ thể phải tới ngày bắt đầu trận đấu mới biết được.

Trận đấu sẽ diễn ra ở trong cung, tuyệt đối không chỉ dựa vào tài nghệ chạm ngọc, tất nhiên còn có suy tính khác. Ngọc Châu bây giờ chỉ có thể tự lần mò chuẩn bị, mỗi ngày cẩn thận chuyên tâm nghiên cứu di tác mà phụ thân để lại.

Đáng tiếc mỗi khi đọc đến trang cuối cùng, Ngọc Châu khó tránh khỏi sự tiếc nuối không nguôi Những việc được ghi trong sách, từ cạn đến sâu, nhưng đến điểm mấu chốt nhất thì lại ngừng dở dang, nếu lúc trước cha viết hoàn chỉnh một quyển thì tốt biết bao...

Nhưng thế gian nào có chuyện gì đều trôi chảy? Ngọc Châu từ nhỏ đã sớm lĩnh giáo chân lý này, cho nên dù tiếc nuối, cũng trôi qua rất nhanh.

Sau thọ yến của Thụy Quốc phu nhân, Ôn tướng quân cũng không gửi cho Ngọc Châu thêm bức thư nào nữa. Nhưng Nghiêu phủ lại phái người hầu tới, hỏi ngọc trâm của Nghiêu phu nhân đã làm xong chưa?

Ngọc Châu đã nhiều ngày rảnh rỗi đến nỗi không có việc gì làm, đã hoàn thành những chi tiết cuối cùng của những chiếc trâm ngọc đó. Nên sau khi nghe người hỏi tới, liền vào phòng đem ngọc trâm bỏ vào trong tráp mang ra

Nhưng người tới lại nói, phu nhân có dặn, nếu ngọc trâm đã được làm xong, thì mời Lục cô nương tự mình đem trâm ngọc đưa đến phủ.

Vương phu nhân bên cạnh, nhiều ngày nay trên đầu bà luôn quấn khăn để giảm bớt đau đầu không hề tháo xuống, nên trên trán đã hằn một vết màu hồng thật sâu, bây giờ vừa nghe Nghiêu phu nhân muốn mời Ngọc Châu đến phủ, nhất thời cảm thấy căn bệnh của bà đã giảm đi không ít, Tiêu gia có hi vọng rồi.

Lập tức cướp lời, đồng ý lời mời thay Ngọc Châu, lại ghét bỏ Ngọc Châu dùng tráp để ngọc trâm quá mức đơn giản, cố ý sai cửa hàng đưa tới hộp gấm thượng hạng, đem ngọc trâm bỏ vào, lại sai ngọc Ngọc Châu mang theo hộp ngọc, chạy nhanh tới Nghiêu phủ. 

Ngọc Châu yên lặng suy nghĩ một hồi, cuối cùng đứng dậy rửa mặt chải đầu một phen, thay bộ váy lụa thướt tha, nhẹ nhàng thoa son điểm phấn liền mang theo Giác nhi lên xe ngựa của Nghiêu phủ.

Nghiêu gia chính là thế gia số một ở Đại Ngụy, phú quý không kém gì hoàng gia.

Lúc trước có thể dốc hết sức để chống đỡ cho một vương triều sắp sụp đổ, nói Nghiêu gia phú khả địch quốc cũng không đủ, dù một chi tiết nhỏ nhất mà Nghiêu gia sử dụng cũng đều vô cùng xa xỉ. 

Giác nhi là lần đầu tiên ngồi trên chiếc xe ngựa, bên trong toa xe đều dùng gấm Tứ Xuyên bao lại, đương nhiên là tò mò nhìn mọi nơi. Sau đó phát hiện, những chỗ cố định bên trong xe này đều được chạm trổ tinh tế và hoa mỹ. Bàn nhỏ có khảm ngọc thạch, trà cụ, rương sách, gương soi... Thậm chí còn có đèn dầu nhỏ được thắp lên đủ chiếu sáng trong buồng xe, chiếc đèn được thiết kế hướng ra bên ngoài, nên bên trong xe không hề có một chút mùi khói nào. 

Càng nhìn Giác nhi càng cảm thấy cực kỳ hâm mộ, cứ luôn miệng nói sau này nhất định sẽ chuẩn bị cho Lục cô nương một xe ngựa y như thế này. 

Đợi đến Nghiêu phủ, Ngọc Châu xuống xe ngựa mới phát hiện, trong ngõ này cách hoàng cung không xa, chỉ có một biệt viện. Nghiêu phủ diện tích rất rộng, trong kinh thành tấc đất tấc vàng này, lại chiếm cứ một vùng đất rộng lớn, có đến hai ngõ để ra vào. Nhìn phong cách cổng lớn chính là cổ phong của tiền triều, thanh nhã cao sang không thể nói thành lời, bậc thềm cửa có khắc hoa văn, sư tử đá, nối đuôi nhau thật dài... Phô trương hoàn toàn được sự hiển hách của một gia tộc thế gia lâu đời. 

Sau khi Ngọc Châu được người hầu dẫn vào, vốn tưởng rằng sẽ ở chỗ người gác cổng chờ rất lâu, không nghĩ tới sau khi được hầu hạ rửa tay chải đầu xong, liền có thị nữ bước đến gọi, nói phu nhân đã bày sẵn trà bánh ở hoa viên, mời Lục cô nương đi qua dùng trà. 

Ngọc Châu liền dẫn Giác nhi, đi theo thị nữ kia ra khỏi phòng, vừa ra khỏi cửa, liền thấy một chiếc kiệu mềm đặt ở trước mắt. 

"Mời Lục cô nương lên kiệu, hoa viên cách chỗ này khá xa, nếu đi bộ sẽ khó tránh khỏi mệt mỏi." Thị nữ ở bên cạnh ôn hòa mở miệng giải thích. 

Lời thị nữ kia nói cũng không phải giả, trên suốt đường đi quả nhiên là một đoạn lộ trình không ngắn. Lúc đến cửa hoa viên, Ngọc Châu xuống kiệu, sau khi sửa sang làn váy, liền theo thị nữ vào hoa viên. 

Trong vườn muôn hoa rực rỡ, mơ hồ truyền đến tiếng cười của nữ tử. Lúc Ngọc Châu đi tới, liền thấy được Nghiêu tiểu thư đang ngồi ở trên chiếu đánh cờ cùng một vị nữ tử trung niên. 

Cờ mà bọn họ chơi chính là cờ hoa tử, đang rất lưu hành trong các phủ trạch ở kinh thành.

Nghiêu Xu Đình nghe được tiếng bước chân, quay đầu liền thấy Lục cô nương, lập tức bỏ quân cờ xuống, quỳ ngồi trên chiếu cười nói: "Lục tiểu thư, ngươi đã đến rồi, ta đang nói với mẫu thân về sự thú vị của ngươi lúc ở phủ của Thụy Quốc phu nhân!"

Ngọc Châu trong lòng biết vị nữ tử trung niên này nhất định là Nghiêu phu nhân, vì thế liền cười cúi đầu thi lễ.

Nghiêu phu nhân tuy rằng đã gần năm mươi, nhưng được bảo dưỡng thoả đáng, nhìn qua đúng là vẫn giữ được xuân sắc thuở xưa, dáng người thon gọn, ngũ quan xinh đẹp, do đó có thể thấy được bộ dáng tuấn tú hiện nay của Nghiêu nhị thiếu có ba phần là do hắn được thừa hưởng từ vị mẫu thân xinh đẹp này.

Bà tựa vào gối mềm, ngồi trên chiếu, mỉm cười đánh giá Ngọc Châu, sau đó nhẹ giọng nói: "Hài tử đến đây nào, cứ tự nhiên như trong nhà mình, cùng ngồi vào chiếu đi, lại gần một chút, chúng ta cũng dễ nói chuyện phiếm."

Ngọc Châu nghe vậy, tất nhiên là khiêm nhường một phen, sau đó cởi giày, chỉ đi tất trắng cũng nghiêng người ngồi xuống chiếu, sau đó xoay người bảo Giác nhi đưa tới hộp gấm, trình lên cho phu nhân xem qua. 

Nghiêu phu nhân nhìn ngọc trâm, cười khen ngợi không ngớt miệng, sau đó sai người hầu đặt ở một bên, rồi quay lại nhỏ nhẹ nói chuyện phiếm cùng Ngọc Châu, uyển chuyển hỏi tình huống phụ mẫu của nàng, lại hỏi đoạn nhân duyên lúc trước kia của nàng, cưới nhau đã bao lâu, có con cái gì chưa.

Kỳ thực câu hỏi này dù sao cũng quá mức riêng tư, lần đầu tiên gặp mặt đã hỏi, thật sự là thất lễ.

Nhưng vị phu nhân này chẳng những bộ dáng tương tự như đứa con thứ hai của bà, mà khí thế phong cách cũng không hề khác nhau. Có thể đem một loạt câu hỏi vô lễ này nói một cách khiêm tốn, nho nhã lễ độ lạ thường. 

Nhưng Ngọc Châu lại cảm thấy những câu hỏi này rất hay, liền thành thật trả lời theo tình huống hiện tại, thậm chí ngay cả lí do vì sao mình bị chồng bỏ cũng trả lời cẩn thận, tỉ mỉ và chu đáo.

Nghiêu tiểu thư ở bên cạnh nghe đến mức há mồm trợn mắt, thầm cảm thấy xấu hổ ái ngại giùm Ngọc Châu, thậm chí vài lần muốn mở miệng cắt ngang lời mẫu thân, nhưng mà nghĩ đến tính tình của mẫu thân, nên cuối cùng vẫn nhịn xuống, mặt đầy vẻ áy náy nhìn Ngọc Châu. 

Nghiêu phu nhân vẫn giữ vững phong thái trước sau như một, mặc cho Ngọc Châu nói gì, cũng mỉm cười, ngay cả đuôi lông mày cũng không hề lay động mảy may.

Đúng lúc này, bên ngoài bụi hoa lại truyền đến tiếng bước chân. Nghiêu Xu Đình nhấp nha nhấp nhổm ngẩng đầu vừa thấy, hóa ra là nhị ca đến.

Do đang ở trong nhà, nên Nghiêu thiếu ăn mặc khá thanh nhàn, bộ trường bào màu nhạt rộng rãi, thắt lưng bản rộng làm nổi bật lên thân hình cao lớn rắn rỏi, trên đầu cũng không đeo phát quan, tóc chỉ búi gọn rồi dùng một cây ngọc trâm để cố định, trong tay cầm một chiếc ngọc cốt phiến, dáng vẻ phóng khoáng thoải mái. 

Nghiêu thiếu lập tức đi đến trước chiếu, cũng không thi lễ với mẫu thân, chỉ bảo gã sai vặt quỳ xuống đất cởi giày cho hắn, liền vén áo dài lên xếp bằng ngồi xuống trên chiếu, hướng về phía Nghiêu phu nhân nói: "Mẫu thân an khang, mẫu thân đang cùng Lục tiểu thư nói chuyện gì thế?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp