Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 17


10 tháng

trướctiếp

Tiêu Trân Nhi vừa nghe Ngọc Châu hứa, nhất thời vui mừng ăn thêm rất nhiều, ăn hơn phân nửa nồi gà hầm sâm, mới bảo Giác nhi lấy trứng vịt hoang Tiêu Trân Nhi mang đến cho vào trong khoang lò để nướng.

"Trứng vịt này là thợ săn mới đưa đến phủ, rất tươi mới. Ta nghe nói muội muội định cư ở ngoại ô quê nghèo, sợ muội không có gì ngon để ăn, đã sai người nhặt hai giỏ cho muội, ngoài trứng còn chuẩn bị sẵn thịt khô, gạo, ai ngờ thức ăn của muội còn tốt hơn cả phủ chúng ta, trong nồi này không phải là nhân sâm cực phẩm của Bắc vực chứ? Gốc nhân sâm mà lão tổ mẫu cất giữ nhiều năm trong ngăn tủ cũng không lớn bằng gốc của muội đang hầm trong nồi, vậy mà muội đem hầm gà hết đấy à? Muội muội, có phải ca ca lén đưa tiền riêng cho muội không? Nếu không phải lo cơm ăn áo mặc, tỷ cũng muốn cùng muội ở bên ngoài phủ, đỡ bị quản thúc."

Sâm kia là khi ra ngoài phủ tổng binh, bọn thị vệ của Nghiêu nhị thiếu gia chuyển đến trên xe ngựa của Ngọc Châu. Đã bị hắn bóp gãy xương tay, nên Ngọc Châu cũng nhận ngay không khách sáo.

Không nghĩ tới, Triệu ma ma cho tới bây giờ chưa gặp trân phẩm hiếm lạ bực này, tất nhiên không biết đây là vật hiếm lạ chỉ dùng để tiến cống vào cung, chỉ cảm thấy nhân sâm kia so với nhân sâm bình thường thì màu sắc đẹp mắt hơn một chút, nhưng gấm vóc bao quanh hộp, khóa của hộp nhân sâm thì đúng là hàng hiếm thấy. Vì thế Triệu ma ma đem hết nhân sâm trong hộp, nấu theo kiểu hầm củ cải, hầm toàn bộ sâm tiến cống, vừa vặn để cái hộp không cho Lục cô nương đựng chuỗi hạt châu điêu khắc.

Tiêu Trân Nhi nhớ tới chuyện mỗi lần lão tổ tông đều ra lệnh cho thị nữ cắt cắt chút gốc ở dưới, lấy một ít pha nước uống trà, quý giá muốn chết! Ngũ cô nương tự nhận định Lục muội ăn uống hào phóng như thế này chắc chắn là do tiền bạc quá dư dả.

Nghe xong lời này của Tiêu Trân Nhi, Ngọc Châu cười cười, nói không nhanh không chậm: "Muội rảnh rỗi buồn chán, chạm khắc một vài món ngọc khí để buôn bán kiếm lời, trong tay có chút lợi nhuận, đại ca là người đứng đầu Tiêu gia, bởi vì việc cống phẩm bị lỗi, tiền bạc trong cửa hàng đang căng thẳng, trong trạch viện cũng giảm y lui thực (1), sao có thể đưa tiền cho muội? Ngày thường Ngũ tỷ nói giỡn cũng không sao, nhưng chuyện này đừng nói lung tung, bằng không nếu đại tẩu nghe được, chẳng phải sẽ nghi ngờ chất vấn đại ca sao?"

(1)Giảm y lui thực: giảm y phục, lương thực.

Bị Lục muội chậm rãi nhỏ nhẹ nhắc nhở, Tiêu Trân Nhi cũng không giận, đơn giản là trước nay Lục muội luôn lễ độ, ổn trọng, cho nên đa phần nàng đều nghe lời Lục muội.

Tiêu Trân Nhi nghe xong lời này lại bật cười nói: "Muội nghĩ nhiều rồi, đại tẩu chúng ta nào dám chất vấn đại ca? Đều bị đại ca quản giáo đến thở cũng không dám thở mạnh. Đại tẩu nghe nói tỷ muốn tới tìm muội, cứ mãi nhắc tỷ khuyên muội mau trở về!"

Ngọc Châu lại nhớ tới một tin tức quan trọng khác: "Lúc trước muội có nghe đồn, lần này khâm sai trong triều muốn tuyển chọn ít thợ chạm ngọc vào kinh, có việc này không?" 

Sắc mặt Tiêu Trân Nhi đỏ lên, tức giận nói: 

"Không phải đều muốn leo lên đầu Tiêu gia chúng ta sao! Cũng không xem bản thân chạm trổ như thế nào, đúng là mơ ước hão huyền, mẫu thân nói, cái này gọi là dưỡng hổ vi hoạn(2)! Lúc trước Phạm đại nhân kia hưởng của chúng ta bao nhiêu lợi ích? Hàng năm, các cửa hàng lớn trong kinh đều chia cho hắn không ít lợi ích, mà hiện tại Phạm đại nhân đó càng lúc càng tham lam, muốn nuốt sạch hết tất cả, lần này huy động tất cả các thợ chạm ngọc có tay nghề, nghe nói đó là ý tưởng của Phạm đại nhân, ông ta lại dùng danh nghĩa mỹ miều là vì hoàng gia mời chào người có tay nghề giỏi, đi vào kinh tỷ thí, kỳ thực là muốn thu gom tất cả những ngọc tượng có tay nghề giỏi đến đầu quân cho hắn! Nghe nói, không ít những người thợ có tay nghề và kinh nghiệm lâu năm đều bị hắn lấy hết! Đúng là loại bạch nhãn lang, vô ơn bạc nghĩa(3)!" 

(1)Dưỡng hổ vi hoạn: nuôi hổ gây loạn.

(2)Bạch nhãn lang: người vong ân bội nghĩa.

Mấy câu mắng nhiếc đó của Tiêu Trân Nhi quả nhiên là có phong phạm của mẫu thân Vương thị, có thể tưởng tượng được ra hình ảnh Vương phu nhân lúc buộc khăn quanh đầu để trị bệnh đau đầu kinh niên của bà, đấm chăn mắng nhiếc...

Ngọc Châu hơi nhíu mày, thấp giọng nói: "Nếu là như thế, dù có tỷ thí công bằng đi chăng nữa thì Tiêu gia cũng không còn thợ giỏi để ra thi đấu..."

Ngọc Châu đứng dậy xuống đất, mang giày vào rồi đến xưởng ngọc bên cạnh, nhìn lướt một vòng trên giá điêu khắc, rồi kêu Giác nhi lấy một hộp phấn được chạm khắc tỉ mỉ mà nàng làm trước khi bị thương gói lại giao cho Tiêu Trân Nhi, nói: "Khi tỷ trở về, đem hộp ngọc này giao cho lão tổ tông, nói đây là muội tự mình điêu khắc để hiếu kính lão nhân gia."

Tiêu Trân Nhi tiếp nhận, tò mò mở ra nhìn, hô nhỏ nói: "Nha, Lục muội, bây giờ ngay cả vật nhỏ thế này mà muội cũng có thể điêu khắc ra xuất sắc như thế! Nhưng dù sao muội cũng là tiểu thư, tuyệt đối đừng bao giờ trầm mê vào, phải biết rằng ngay cả đại ca chúng ta cũng không muốn chạm tay vào mấy việc nhỏ nhặt thế này! Nói đến cùng, chữ "thợ" đó nghe sao cũng không được
sang! Tâm nguyện lớn nhất của đại ca, đó là có thể giống như Phạm đại nhân, đi vào con đường làm quan, mới làm cho Tiêu gia chúng ta thoát thai hoán cốt(4)!"

(4): thay da đổi thịt, lột xác.

Ngọc Châu cười nói: "Ngũ tỷ nói phải."

Cơm no rượu say, chơi đùa thêm một lát, Tiêu Trân Nhi cáo biệt Ngọc Châu, chuẩn bị hồi phủ nói câu trả lời của Ngọc Châu cho lão tổ mẫu.

Nhìn xe ngựa đi xa, Giác nhi nhìn bóng hình Lục cô nương xinh đẹp, trong lòng không khỏi có chút lo lắng:
"Lục cô nương, chúng ta bây giờ vất vả lắm mới ra ngoài được. Tội gì người lại phải cùng Ngũ cô nương đến kinh thành? Ôn... Ôn... Ôn tướng quân gì đó, rõ ràng là đến chỉ vì tiểu thư thôi!"

Lục cô nương nhìn xe ngựa đi xa, để lão bộc đóng cửa lại, vừa xoa xoa lỗ tai rét run, vừa bước nhanh vào phòng, nói một cách thoải mái: "Chỉ đến kinh thành thôi mà, vả lại có cha mẹ đi cùng, tiểu nha đầu em lo lắng cái gì?"

Giác nhi thấy Lục cô nương vẫn khoan thai không hề lo lắng, vội nói: "Lục cô nương, chúng ta ở đây sống thoải mái qua ngày không tốt sao? Em sợ lão gia cùng phu nhân cũng... Cũng không phải thật lòng yêu thương người..."

Ngọc Châu sờ khuôn mặt đã bị đông lạnh của Giác nhi, cả người cũng lạnh, cười kéo nàng cùng nhau lên giường sưởi, chậm rãi nói: "Đều là ta không tốt, không thể để Giác nhi sống cuộc sống bình an... Lần này em không nên đi, ở lại giữ nhà cho ta đi..." 

Giác nhi nghe Lục cô nương nói phải xa Lục cô nương, gấp đến độ vội vàng nhảy xuống kháng, quỳ trên mặt đất nói: "Là em lắm miệng, Lục cô nương đừng không cần em! Phải cách xa cô nương, em sẽ không sống nổi!" 

Ngọc Châu thấy Giác nhi ngốc nghếch, cười nói: "Lại học đòi mấy câu nói linh tinh của mấy tiểu sinh của tuồng (5) nào thế?" 

(5)Tiểu sinh: nam trẻ (trong hí khúc) 

Giác nhi cực kỳ nghiêm túc, ngước đôi mắt đỏ hồng lên nói: "Thật mà, cũng chỉ có Lục cô nương người chưa từng coi em là nha đầu thôi, khi nô tì được người ban thưởng tên "Giác", lão gia cảm thấy từ này phạm vào tên của người, lại có vẻ rất tôn quý, không xứng với nha hoàn. Nhưng người lại cười nói, Giác và "Quyết" cùng âm, có ẩn ý là thông thoáng rộng mở, hơn nữa có song ngọc kết hợp, nhị ngọc tương hỗ, phát ra tiếng vang dễ nghe, ngụ ý về sau chủ tớ hài hòa, cùng tên họ của người cực kỳ hợp. Những chuyện đó, nô tì đều nhớ kỹ, thầm hạ quyết tâm, suốt đời này em đều sẽ theo Lục cô nương cầm sắt hoà minh (6), tuyệt đối không rời khỏi Lục cô nương!" 

(6)Câu này chỉ dùng cho vợ chồng, cầm sắt đều là đàn, hai đàn cùng cất tiếng nhạc.

Lục cô nương bị câu "Cầm sắt hoà minh" của tiểu nha đầu này làm bật cười, nhéo mặt nàng ấy: "Được rồi, đừng khóc, sau này ta chỉ "cử án tề mi" với một mình em thôi, được chưa?" 

Cười đùa một lúc, Ngọc Châu nghiêm túc dặn dò Giác nhi: "Nếu em muốn đi theo cũng được, em phải lục tìm lại tài nghệ chạm trổ hoang phế đã lâu của em trước kia, lúc xưa em chỉ đi theo ta chơi đùa không chịu học nghiêm túc, nhưng gần đây tay của ta bị thương, có chút việc không thể dùng sức được, cần em ra tay hỗ trợ... Giác nhi nghĩ đi, không được để mình thua kém người khác, để người khác không thể khinh thường mình được, cho dù bị mang đi làm vật thế chấp, cũng phải bắt người ta mua mình với giá cao, tuyệt đối không được giống như quân cờ, chỉ bị người ta đem ra làm vật thí khôngchút giá trị..."

Giác nhi cảm thấy có chút hiểu ý của Lục cô nương, nhưng lại cảm thấy vẫn còn có gì đó mà mình vẫn chưa hiểu đến, nhưng Lục cô nương đã lên tiếng dặn dò, nàng nghiêm túc vâng lời, nhanh chóng xoay người đi chuẩn bị quần áo cho Lục cô nương vào kinh.

Kỳ thực cho tới bây giờ lão tổ tông cũng không ngờ Lục cô nương có thể gật đầu đáp ứng nhanh như vậy. Lúc trước lão tổ tông để cháu gái của bà đến đây cũng chỉ muốn thăm dò tình hình. Dù sao để tụi nhỏ đến vừa chơi đùa vừa tán gẫu khuyên bảo nhau, vẫn tốt hơn là dùng thân phận trưởng bối để ra lệnh áp bức.

Lục cô nương nhìn như lặng lẽ dịu ngoan, nhưng gan đúng là quá lớn. Dám tự chủ trương tự lập môn hộ. Qua đó, lão tổ mẫu mới biết được, thì ra tiểu tử nhà họ Vương kia đã chuẩn bị sẵn nhà cửa ruộng vườn cho Lục cô nương.

Cũng không có gì kỳ lạ, Ngọc Châu xinh đẹp dịu dàng như thế, có nam nhân nào mà không động tâm? Phỏng chừng tiểu tử họ Vương kia cũng khó có thể vong tình, mới âm thầm lo lắng mọi thứ cho vợ trước như vậy?

Chính là bởi vậy, về phần Ôn tướng quân bà chỉ nói xa nói gần. Nhưng lão tổ tông thấy được Tiêu Trân Nhi mang về phấn hộp kia, nửa ngày sau lão tổ tông đều không lên tiếng.

Lão tổ mẫu chưởng quản Tiêu gia nhiều năm, bản lĩnh xem ngọc được gọt dũa hàng năm. Hộp phấn trong tay này, chạm trổ tinh tế, cắt gọt lão luyện, mài dũa mượt mà, tuy rằng cũng không có kỹ xảo cao thâm, nhưng tạo hình độc đáo tuyệt đẹp, làm người xem qua khó có thể quên, công lực thiết kế bực này, dù đại sư phụ trong cửa hàng Tiêu gia cũng theo không kịp.

Nhẹ nhàng đặt hộp ngọc sang một bên, lão tổ mẫu thở dài: "Nếu nàng là con trai, lại là cháu của ta, thì tốt biết bao..."

Bởi vì lần này vào kinh là đi theo Ôn Tật Tài tướng quân, cho nên trên suốt đường đi đều có thân binh hộ vệ, vốn không cần lo lắng bọn giặc cỏ đạo chích. Đoạn đường này đi cũng thật thông thuận.

Từ Tây bắc đến kinh thành đường xá xa xôi, thật sự không dễ đi. Tuy rằng có thể không vào cung, nhưng chuẩn bị lễ vật cho Tiêu phi trong cung lại không thể thiếu, ước chừng một xe, vô số thứ khác tuy nhỏ nhưng lại tinh tế tỉ mỉ.

Ôn tướng quân rất chu đáo, lúc xuất phát, cố ý phái thân binh tới dẫn đường, chỉ dẫn bọn họ đi dọc theo đường núi hội họp cùng đoàn xe của tướng quân.

Đợi đến lúc vào đại đội, Ôn tướng quân không ngồi xe, mà cầm cương cưỡi ngựa, chạy thẳng đến để đón, đầu tiên hắn cùng lão gia cùng phu nhân Tiêu gia nói chuyện, sau đó lập tức chạy tới trước xe ngựa của Ngọc Châu, cười hỏi: "Nhị vị tiểu thư đang ở trong xe?"

Tiêu Trân Nhi nghe thanh âm trầm ấm của Ôn Tật Tài, cảm thấy máu toàn thân vọt tới đỉnh đầu, vội vàng vén màn xe lên nói: "Chào... Chào Ôn tướng quân..." 

Nhưng sau khi nói xong, lại không nghe thấy tướng quân trả lời, ngẩng đầu lên, mới phát hiện đôi mắt Ôn Tật Tài đang nhìn chằm chằm Ngọc Châu phía sau nàng. 

Ôn tướng quân nhớ tới lần trước gặp nữ tử này, bởi vì nửa bên mặt bị dị ứng, không thể thưởng thức toàn bộ diện mạo, mà lần này, ở dưới ánh mặt trời rực rỡ, nàng không đội mũ, mái tóc đen dày, khuôn mặt xinh đẹp trắng như tuyết, thái dương phản chiếu ánh sáng, khóe miệng nhỏ nhắn như cười như không khi nhìn hắn, đúng là mạc thượng hoa khai(8), kinh diễm tuyết trung sinh liên(9)...

(7)tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười 

(8)mạc thượng hoa khai: hoa nở trong sa mạc 

(9)tuyết trung sinh liên: sen mọc trong tuyết... 

Lần đầu tiên trong cuộc đời Ôn tướng quân cảm thấy, phong hoa tuyết nguyệt trước kia đều là chuyện hoang đường nhảm nhí, hiện tại hắn chỉ muốn vứt bỏ tất cả, chậm rãi thưởng thức đóa hoa tuyệt thế vô song trước mắt này.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp