Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 15


10 tháng

trướctiếp

Ngọc Châu tuy rằng gia đạo sa sút, được người nhận nuôi, dù đang sống nhờ ở Tiêu phủ, nhưng cách ăn mặc đi lại và dạy dỗ đều theo tiêu chuẩn của một tiểu thư. Sau đó khi được gả vào nhà họ Vương cũng là thiếu phu nhân của nhà họ, chưa từng gặp qua loại người càn rỡ, xấu xa. 

Trong cuộc đời của nàng lần duy nhất bị người ta khinh bạc đó chính là chú em chồng phóng đãng càn rỡ kia, nhưng chưa kịp đến gần đã bị nàng dùng giọng điệu mềm mại ổn định, sau đó nhân cơ hội dùng cái dùi dùng để chạm ngọc đâm thủng đùi.

Trong nội thất lần trước, vị quý nhân này tuy cởi quần, hạ thân trần trụi khi đối diện với mình, nhưng cũng không hề làm ra hành động khác thường nào đã làm cho Ngọc Châu nới lỏng cảnh giác, nhưng không ngờ hôm nay, người nhìn như thanh nhã lạnh lùng đó, lại đột nhiên ôm mình.

Phản ứng theo bản năng đầu tiên của nàng là tìm vật gì đó sắc nhọn, tặng cho quý nhân này một cảm giác đau đớn thấu xương.

Nhưng người mở miệng khinh bạc mình hôm nay này lại là quyền thần của Đại Ngụy, lại còn là người có võ công cao cường, chỉ sợ chút sức lực của mình không giải được khốn đốn trước mắt, cho dù có may mắn đâm trúng, cũng không biết làm cách nào để có thể đi ra khỏi phủ tổng binh này?

Đầu óc nàng có hàng loạt ý niệm lướt qua, chỉ thấp giọng nói: “Nghiêu nhị thiếu là danh gia vọng tộc, dân nữ xuất thân ti tiện, nào dám trèo cao, làm bẩn danh dự của Nghiêu nhị thiếu?”

Ý trong lời rõ ràng đang uyển chuyển cự tuyệt Nghiêu nhị thiếu đang rủ lòng thương, nếu là ngày thường, Nghiêu Mộ Dã đương nhiên có thể nghe hiểu ẩn ý trong câu nói đó. Nhưng hiện tại, toàn bộ lý trí của hắn đều tập trung trên đôi môi ngọc đang mấp máy của Ngọc Châu.

Người phụ nữ này đẹp nhất chính là đôi môi đỏ hồng, giống như cánh hoa vừa hé nhuỵ, khóe miệng hơi hơi lõm xuống, luôn làm cho người ta có cảm giác như lúc nào nàng cũng đang cười, khi cánh môi nàng khẽ mở, lộ ra hàm răng trắng noãn bên trong, thì dù có là ngọc chất thượng hạng nhất, cũng không tinh khiết sáng bóng như thế...

Trước kia, hai người cách nhau khá xa thì còn đỡ, nhưng hôm nay nhất thời xúc động đem người phụ nữ này ôm vào trong ngực, mùi hương ngọt ngào tràn đầy mũi, đoá hoa kiều diễm đó đã gần ngay trước mắt.

Mới vừa rồi người phụ nữ đó khi ăn cơm xong đã dùng trà thơm súc miệng, hương trà mang theo vị đăng đắng đó lúc này lại trở nên thơm ngọt khác thường....

Trong đầu toàn những hình ảnh hương diễm, nên cho dù hắn có nghe được những lời uyển chuyển cự tuyệt kia, hắn cũng sẽ cho rằng tiểu nữ tử này đang ngượng ngùng ỡm ờ. Chỉ cúi nhẹ đầu xuống, đã đem hai cánh môi mềm thơm mát kia ngậm vào trong miệng.

Ngọc Châu vẫn còn đang tìm lời lẽ để từ chối, hoàn toàn không nghĩ đến Nghiêu nhị thiếu lại hôn xuống. Trong lúc bất ngờ chưa kịp trở tay, nam nhân kia đã cực kì thành thạo dùng đầu lưỡi tách môi của mình ra. Bàn tay to lớn đang kiềm chặt tay nàng lúc này cũng đã nới lỏng, quay sang giữ chặt cằm nàng, bắt nàng phải há miệng ra, đầu lưỡi bắt đầu tiến hành công cuộc xâm lược, quấn quanh thẳng tiến vào...

Suốt cả đời này của Ngọc Châu chưa bao giờ cùng bất cứ nam tử nào thân cận như vậy, loại cực kì thân mật đến mức không còn khe hở nào như thế này đã vượt qua sự tưởng tượng của nàng, trong lúc nhất thời tất cả những ràng buộc, lo lắng chu toàn đều đã bị sự tấn công này làm quên mất, chỉ theo bản năng rút trâm bằng gỗ, đâm mạnh vào vai gã nam tử đang sàm sỡ mình.

Lúc này Nghiêu Mộ Dã thật sự đã mê muội thật sâu, nhưng khi nữ tử này rút trâm ra khỏi đầu, hắn vẫn nhạy bén cảm nhận được thân mình nàng khẽ nhúc nhích, tiếp theo là một luồng gió lạnh đánh úp lại, hắn thân là người
tập võ, nên thân thể luôn phản ứng trước lí trí, lập tức giơ tay lên cản lại, vật trong tay nàng lập tức đã đổi hướng, trong thanh âm nặng nề vang lên, đã đâm vào mặt bàn bên cạnh...

Mộc trâm này chất liệu là gỗ, nhưng do nữ tử này xuống tay rất hiểm, nên đã làm cho chất liệu yếu ớt đó đâm sâu vào mặt bàn kia chừng một tấc, chỗ bị đâm vào lập tức có vết nứt lan tràn ra gần hết mặt bàn.

Đây chính là sức lực đập đá tách ngọc của các Ngọc tượng, nhưng lại xuất phát từ một nữ từ tuổi còn trẻ thế này, đúng là làm người ta trố mắt mà nhìn. 

Lần này, lập tức làm không khí ái muội của gian phòng biến mất, Nghiêu nhị thiếu lúc này đã lấy lại được vài phần lý trí, hung hăng siết chặt bàn tay lỗ mãng của Ngọc Châu, nghiến răng nói: “Ngươi muốn ám sát ta!”

Nếu không phải tình thế đang căng thẳng, Ngọc Châu nhất định sẽ tặng cho Nghiêu nhị thiếu vài câu về bản lĩnh vừa đánh trống vừa la làng của hắn. Rõ ràng là hắn phi lễ mình trước, hiện tại lại đảo ngược lại thành nữ tử
nhu nhược như nàng là tặc tử dám ám sát quý nhân!

Nhưng chuyện đã đến nước này, Ngọc Châu cũng không quan tâm cổ tay của mình đang bị Nghiêu nhị thiếu kiềm chặt đến cực kì đau đớn, chỉ từ trên người hắn tuột xuống quỳ rạp trên mặt đất, cổ tay còn bị kiềm giữ vẫn đang giơ cao cao, lần này cũng không uyển chuyển hàm súc gì nữa, chỉ nói thẳng ra: “Dân nữ không muốn...”

Lần này, Nghiêu nhị thiếu thực sự đã nghe vào tai những lời mà Ngọc Châu vừa nói, thậm chí cũng đã hiểu rõ ý nghĩa của câu nói đó. Mặt bàn đang rạn nứt kia, cũng giống như mặt mũi hiện tại của Nghiêu nhị thiếu đang răng rắc vỡ ra từng mảnh.

Nóng bỏng trong buổi nghỉ trưa, chẳng qua chỉ là mình ấm đầu nên hiểu lầm, chứ thực ra người ta không hề thích mình? Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của Nghiêu nhị thiếu mới trải qua tình cảnh như thế này.

Chỉ cần nghĩ đến nếu như mới vừa rồi mình thiếu cảnh giác một chút thôi, thì chỉ sợ hiện tại đầu vai của mình đã bị vật kia đâm xuyên qua, máu tươi đầm đìa.... Trong lòng vừa tức giận, vừa xấu hổ, lại khó xử không biết nên xử trí thế nào, bối rối và giận dữ hoà lẫn vào nhau, giống như lửa cháy thêm dầu, nên sức lực đang kiềm lấy cổ tay kia cũng không còn khống chế được nữa.

Ngọc Châu bị siết chặt cổ tay, cực kì đau đớn, nhưng chỉ mím chặt miệng, không thốt ra bất cứ lời cầu xin nào.

Thẳng đến khi cổ tay kia không còn sức chống đỡ nữa, bắt đầu phát ra tiếng kêu răng rắc, lúc này Nghiêu nhị thiếu mới như vừa bất chợt bừng tỉnh, bỗng nhiên thu tay, nhưng khi nhìn thấy nữ tử trước mặt dù cực đau nhưng vẫn lặng im không nói, thì cơn giận dữ của hắn lại dâng lên.

Ngọc Châu cũng không dám đứng dậy, vẫn quỳ rạp trên mặt đất, cúi đầu nhìn hoa văn được khắc tinh tế trên phiến đá bên cạnh để phân tán đi sự đau đớn, lẳng lặng chờ Nghiêu nhị thiếu xử lý.

Nhưng trong không gian yên tĩnh của căn phòng, chỉ nghe tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó đó là cửa phòng bị mở ra, sau đó là tiếng sập cửa thật mạnh.

Ngọc Châu khẽ ngẩng đầu lên nhìn Nghiêu nhị thiếu đã bước ra khỏi phòng, nghênh ngang đi thẳng.

Loại tính tình tùy tiện bừa bãi như thế, chắc được hun đúc từ nhỏ tới lớn, nên mới có thể trong lúc bối rối như thế này, lại vẫn có thể mang dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt mà rời đi như vậy. Ngọc Châu khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng
nâng cổ tay phải hình như đã gãy xương của mình lên, chậm rãi dựa vào chân bàn nghỉ tạm một lát, rồi mới đứng lên.

Đúng lúc này, Cẩm Thư cũng vừa bước vào, chỉ là trên gương mặt kia không hề mang theo nụ cười thường thấy, lại có một loại căng thẳng lạ thường, chỉ nói một cách cực kì lễ phép: “Vừa rồi Nghiêu nhị thiếu có dặn rằng, do Lục tiểu thư khi cầm bút không cẩn thận, cổ tay đã bị thương, Nghiêu nhị thiếu cảm thấy áy náy rất nhiều, đã sai người chuẩn bị sẵn thuốc men và tiền bạc, thỉnh Lục tiểu thư dời bước đến chỗ Đào thần y, đợi sau khi trị liệu xong, nô tỳ sẽ chuẩn bị xe ngựa đưa tiểu thư về.”

Khi nói lời này, có thể thấy được đôi mắt của Cẩm Thư đã đánh giá vài lần mặt bàn bị đâm xuyên qua, lại như hoàn toàn không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy, quay lại nhìn tiểu nữ tử hiền lành dịu dàng ở trước mắt.

Lần này Ngọc Châu tới, chính là muốn gặp mặt của Đào thần y, nghe xong lời này, đúng là được như ý nguyện, nên nói: “Làm phiền Cẩm Thư cô nương.”

Đào thần y đang tạm cư ngụ trong một tiểu trạch yên tĩnh thanh nhã của phủ tổng binh, ông cũng vừa từ nhà họ Vương gấp rút trở về, không nghĩ đến sẽ gặp lại con gái của cố nhân, nhưng khi nhìn thấy cổ tay của nàng bị thương. Ông lão không khỏi đập bàn giận dữ: “Nếu ngươi một lòng muốn kế thừa sự nghiệp của phụ thân, chuyên tâm nghiên cứu chạm ngọc, sao lại có thể không yêu quý đôi bàn tay nuôi sống mình như thế? Nếu bị gãy, khó tránh khỏi sẽ có tỳ vết, sau này không thể dùng sức, ngươi muốn đi chạm khắc đậu hũ sao?”

Ngọc Châu đã từng lĩnh giáo qua chỗ đáng yếu của ông lão này rồi, Tuy rằng miệng lưỡi sắc bén đầy châm chọc, nhưng trong lòng lại đầy nhiệt tình bao dung.

Lập tức cười nói: “Là Ngọc Châu không hiểu chuyện, đã làm Đào tiên sinh phải lo lắng.”

Nhưng khi lão tiên sinh nhìn đến cổ tay sưng đỏ đó của Ngọc Châu, rõ ràng còn dấu vết của bàn tay to siết chặt, thì đôi mắt ông lại trợn ngược lên lần nữa: “Ngươi đã bị ai khinh nhục thế?” 

Ngọc Châu không muốn phức tạp, khẽ cười nói: “Chỉ bị thương nhẹ ở cổ tay mà thôi, không hề bị ai khinh nhục, đợi tiên sinh trị liệu cho tiểu nữ xong, tiểu nữ đã có thể quay về nhà... Không biết tiên sinh có xem bệnh cho Vương lang hay không?”

Lão tiên sinh sống đến từng tuổi này rồi, có chuyện gì là không thể nhìn thấu? Nếu Ngọc Châu với vẻ mặt bình thản như thế, lại không muốn nói thêm, ông cũng không tiện hỏi thêm làm gì.

Chỉ trầm mặt, kiểm tra cổ tay của nàng xem có gãy xương hay không, sau khi kiểm tra tỉ mỉ, ông phát hiện chỉ bị nứt xương mà thôi, may mắn là cổ tay không bị gãy, nếu nghỉ ngơi chữa trị thỏa đáng, thì cũng không có gì đáng lo. Vì thế liền dùng thuốc dán, lại dùng vải bông, nẹp trúc cố định cổ tay, chuẩn bị thêm thuốc xoa bóp, sau khi dặn dò nàng chú ý những kiêng cữ cần thiết, mới nói: “Vương Côn công tử kia chính là chồng trước của ngươi?”

Ngọc Châu gật gật đầu. Ông lão vừa trộn thuốc vừa lạnh lùng nói: “Nếu đã là một tên phụ bạc, tội gì quan tâm đến chuyện hắn chết hay sống? Thân thể bệnh hoạn đó của hắn được mang từ trong bụng mẹ ra, cho dù có dùng tiên đan linh chi để chữa trị cũng chỉ uổng công.”

Ngọc Châu nghe như thế quýnh lên, đứng dậy hỏi: “Tiên sinh, chẳng lẽ chàng đã không còn cách nào để cứu nữa hay sao?”

Lão tiên sinh lắc lắc đầu: “Ta đã dùng châm để tập hợp lại kinh mạch, trong thời gian ngắn có thể làm giảm đi bệnh của hắn, bớt ho ra máu. Nhưng bệnh hắn quá nặng, 2 phần vào thuốc và châm cứu, 2 phần dựa vào nghỉ ngơi, sáu phần còn lại là phải xem ở mệnh trời.”

Ngọc Châu nghe xong, lặng đi một lúc lâu. Đúng lúc này, lão tiên sinh đứng dậy trở về phòng, chỉ chốc lát sau ôm ra một bọc bằng vải dầu, trịnh trọng bày ra trước mắt Ngọc Châu.

“Khi ta ra vào nhà họ Vương, thấy nhà đó là thương nhân, sống nhờ kinh doanh vàng bạc và ngọc thạch. Từ chủ nhân đến hạ nhân, ai nấy đều sặc hơi tiền, tham lam đáng ghét. Nếu ngươi gả vào loại nhà này, đúng là làm
người ta đau lòng không thôi, nơi suối vàng, phụ thân ngươi há có thể an lòng? Vị Vương công tử kia tuy rằng tính tình nho nhã lễ độ, cũng là một thiếu niên tuấn mỹ, đáng tiếc bạc mệnh... Nếu ngươi đã ra khỏi nhà họ Vương đó, chính là phúc phần của ngươi... Thôi, không đề cập những chuyện đó nữa, ngươi đến xem, đây là vật gì?”

Ngọc Châu miễn cưỡng đè nén đau lòng, chậm rãi dời mắt nhìn qua, trong túi vải vừa được mở ra đó, rõ ràng là một quyển bản thảo, trên những trang giấy ố vàng, có viết mấy chữ —– Trác Ngọc Văn Tâm.

Bút tích đó, cực kì quen mắt... Ngọc Châu nhất thời có chút hoảng hốt.

Đào tiên sinh nói tiếp: “Đây là di tác của phụ thân ngươi, ta và phụ thân ngươi vốn là bạn tri kỉ, tuy rằng không gặp nhau thường xuyên, nhưng thư từ lui tới lại chưa từng gián đoạn. Chỉ là khi đó ngươi vẫn còn quá nhỏ, nên có lẽ không nhớ rõ. Tâm nguyện của cả cuộc đời hắn đó chính là đem tất cả những nghiên cứu tâm đắc nhất viết thành một quyển, để lại cho những Ngọc tượng đời sau, đáng tiếc bản Trác Ngọc Văn Tâm này chỉ mới viết được một nửa thì hắn cũng đã không còn nữa... Lúc ấy hắn sợ mình hành văn không suôn sẻ, khó hiểu, nên đem quyển sách đến cùng ta luận bàn, ngâm nga thưởng thức, tuyển chọn những điểm sai, khiếm khuyết trong cách viết để hoàn chỉnh hơn. Sau đó hắn mang theo ngươi vội vã đến kinh thành. Ai ngờ lần từ biệt đó, chính là lần chia tay vĩnh viễn...”

Nói đến đây, ông thở dài, rồi nói tiếp: “Đợi đến khi ta muốn tìm đứa con gái mồ côi của người bạn xưa, thì đã không tìm được nữa. Vốn tưởng rằng, ta sẽ ôm tiếc nuối này mãi mãi... Không ngờ ngươi đã tự tìm đến ta, hôm nay ta giao di tác của phụ thân ngươi lại cho ngươi, ta cũng đã hoàn thành tâm nguyện rồi.”

Ngọc Châu cũng không còn quan tâm đến đau thương nhi nữ thường tình nữa, nghiêm túc trịnh trọng cảm tạ ân nghĩa Đào lão tiên sinh đã bảo quản giữ gìn. Nhưng trong lòng nàng vẫn luôn có một nghi vấn, lần này có thể hỏi
người bạn tri kỉ năm nào của phụ thân để hiểu rõ thực hư: “Đào tiên sinh, phụ thân của tiểu nữ tuy rằng được những người trong hoàng thất kính trọng, nhưng trước nay ông ấy chỉ chạm khắc những vật dụng ngày thường, tuyệt đối không thích tạo hình người. Vì sao lúc trước ông lại đột nhiên giúp Viên phi trong cung tạo hình ngọc nhân để hạ chú?”

Nghe thế, sắc mặt Đào tiên sinh lộ ra vẻ giận dữ nói: “Phụ thân ngươi trước khi chết đã rơi vào thân bại danh liệt, còn không phải bởi vì tên nghịch đồ Phạm Thanh Vân mà hắn đã thu nhận đó sao!”

Ngọc Châu nghe đến đó, ngẩng mạnh đầu, mặt đầy vẻ kinh ngạc.

Đào tiên sinh lắc đầu nói: “Chính là đại sư chạm ngọc nổi danh hiện nay, ngự phẩm tổng lý quan, nội giám trong cung, được xưng là kỳ tài chạm ngọc, hậu nhân của Viên đại sư cùng Tiêu tiên sinh –– Phạm Thanh Vân! Năm đó hắn gài bẫy phụ thân ngươi chạm ngọc nhân, lại tự tay viết thư tố giác, loại đại nghĩa diệt thân này, lập tức trở thành truyền kỳ được mọi người ca tụng... Mấy chuyện này, Tiêu tiên sinh, dưỡng tổ phụ của ngươi không nói với ngươi sao?”

“...”

Ngọc Châu ở sân của Đào tiên sinh một lúc lâu. Lúc này mới từ biệt tiên sinh, nâng bàn tay đã được bó lại và cố định bằng nẹp trúc rời khỏi phủ tổng binh.

Giác Nhi thấy tiểu thư nhà mình bị thương, đương nhiên là bị doạ đến xanh cả mặt, muốn mở miệng hỏi lại bị ánh mắt của Ngọc Châu làm ngừng lại.

Đúng như lời của Cẩm Thư nói, phương thức biểu lộ sự áy náy của Nghiêu nhị thiếu thật rộng rãi, ngoài việc chi trả toàn bộ tiền thuốc men, còn tặng thêm mấy hộp thảo dược quý báu để Lục cô nương bồi bổ thân thể. Chỉ là không còn nhìn thấy Cẩm Thư cô nương tự mình tiến đến tiễn đưa, mà là một gã sai vặt mặt mũi lạnh nhạt, đến đánh xe ngựa tiễn Lục cô nương mà thôi.

Nhưng Ngọc Châu lại hoàn toàn không thèm để ý, chỉ nhờ gã sai vặt chuyển lời cảm ơn của nàng về sự rộng rãi của Nghiêu nhị thiếu, liền lên xe ngựa.

Hiện giờ nàng chỉ nóng lòng về nhà. Bàn tay này gãy rất đúng lúc, vốn lo rằng Nghiêu nhị thiếu sẽ thẹn quá thành giận, không chịu bỏ qua. Nhưng hiện giờ xem ra, mình không biết điều như thế, có lẽ đã làm vị quý nhân kia mất
đi hứng thú, như thế ngược lại thật tiện, từ đây về sau, hai bên không còn liên quan gì nữa.

Nhưng trong lòng nàng lại đang treo một sự kiện khác, đó chính là oan án năm xưa, làm người ta kinh tâm động phách!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp