Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 1


10 tháng

trướctiếp

Mỹ thạch làm ngọc, hấp nguyệt tinh hoa.

Người trong thiên hạ đều biết, trấn Ngọc Thạch miền Tây Bắc Đại Ngụy nổi danh về ngọc, tính chất ôn nhuận màu sắc tuyệt đẹp, chính là mỹ ngọc hiếm có, hàng năm được chọn làm trân phẩm thượng cống vào cung.

Mà khiến cho người ta càng bàn tán say sưa hơn là, nơi đây còn là cái nôi sản sinh ra rất nhiều mỹ nhân tuyệt diễm như ngọc, gió độc thổi từ Tây Bắc đương nhiên khác hẳn với kiều hoa quyến rũ miền trung thổ, phải biết rằng, Tiêu phi mà đương triều thiên tử thịnh sủng, chính là người con gái thứ hai con dòng chính của Tiêu gia, một thế gia ở trấn Ngọc Thạch. Nữ nhi Tiêu gia xinh đẹp, có thể thấy được, điều đó không phải là giả.

Trong phạm vi trăm dặm quanh đây, người người đều xem việc cưới nữ nhi Tiêu gia là một vinh hạnh.

Nhưng hôm nay, hai bảng chữ vàng ấy chỉ qua một đêm đã lung lay sắp đổ.

Đầu tiên là khối ngọc khắc hình bách điểu triều phượng mà Tiêu gia tiến cống cho thái hậu để mừng thọ năm nay bị lỗi, sau đó lại đến chuyện Lục cô nương Tiêu gia bị nhà chồng đuổi ra khỏi nhà, hưu cách (1) về nhà mẹ đẻ.

(1)Hưu cách: Bị chồng bỏ.

Đương nhiên, khi so sánh với chuyện cống phẩm dâng lên bị mắc lỗi, thì việc một khí phụ vô đức trở về nhà quả thật không đáng để ý.

Phải biết rằng, cống phẩm bị lỗi, đó chính là tội chết phải rơi đầu đó!

Chuyện này phải bắt đầu từ khối đại ngọc trăm năm khó gặp vừa được phát hiện năm nay. Tuy tạo hình của khối ngọc này vô cùng tinh mỹ, nhưng bị người thạo nghề trong cung nhìn ra, ba móng vuốt khảm bên dưới kim tọa mơ hồ có vết nứt, tuy rằng đã dùng kỹ thuật ngọc nạm vàng tỉ mỉ bọc lại, thoạt nhìn thì có vẻ hoàn mỹ không tì vết, nhưng làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt sắc bén của người thạo nghề trong cung?

Mánh khóe vụng về che giấu chỗ chạm khắc bị hỏng thế này, nếu ở trong dân gian thì cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng một khi đã vào cung, đó lại là sóng to gió lớn.

Huống chi, gần đây căn bệnh ở chân thái hậu lại phát tác, mà món quà này lại cứ cố tình bị hỏng ngay chân, đây là ngấm ngầm hại người, có thể so với nguyền rủa, sao có thể không khiến cho một hiếu tử như hoàng đế giận tím mặt?

Nhưng nếu tỉ mỉ truy cứu, vật ấy nằm trong danh mục quà tặng của Tây Bắc đại tướng quân Ôn Tật Tài, hoàng đế nổi trận lôi đình cũng nhờ đó mà bớt đi một ít.

Hiện tại, trong tay đại tướng trấn thủ các nơi đều nắm trọng binh, đế vương cân bằng lực lượng rất là gian nan. Mà Ôn Tật Tài kia lại càng là một cục xương cứng không thể cắn vào, chỉ vì một khối ngọc khắc mà lục đục với rường cột nước nhà, quả thật là chuyện bé xé ra to.

Sau khi cân nhắc một phen, cơn giận lôi đình ba ngàn trượng của hoàng thượng liền tập trung vào người phụ trách chạm ngọc – Tiêu gia của trấn Ngọc Thạch ở Tây Bắc.

Ba đời Tiêu gia liên tục nắm quyền sở hữu mỏ ngọc cùng với xưởng điêu khắc tốt nhất trong trấn Ngọc Thạch, chẳng những chuyên cung cấp cho hoàng cung, mà còn
độc quyền buôn bán ngọc thạch với các nhà quyền quý trong triều, kiểu gì cũng không ngờ được lại gặp phải chuyện này, đúng là lật xe trong cống.

Chẳng qua, ngọn núi Tiêu gia sừng sững bị đánh nghiêng, các xưởng ngọc thạch lớn nhỏ trong trấn Ngọc Thạch liền bắt đầu rục rịch.

Vẻ đẹp của ngọc thạch trong thiên hạ cũng không hẳn hoàn toàn bị mỹ ngọc của Tây Bắc chi phối, cho dù hoàng đế tức giận, nhưng mỹ nhân hậu cung vẫn không
thể nào không dùng ngọc thạch trang điểm. Tiêu gia bị ngã, còn có vô số gia đình hành nghề thủ công có tay nghề tinh xảo khác vùng lên giành lấy.

Cho nên Tiêu gia gặp phải tai họa lần này, ngược lại trở thành tin vui cho các thợ chạm ngọc trong toàn trấn vẫn luôn bị Tiêu gia gắt gao áp chế không nổi lên được.

Đấy xem đi, hiện tại thợ chạm ngọc toàn trấn không biết nghe được tiếng gió ở đâu, mà đều đang gia tăng thu mua mỹ ngọc thạch, chuẩn bị sử xuất ra toàn bộ bản lĩnh trấn gia của mình để điêu khắc ra một món ngọc khí tinh mỹ, chờ đến khi khâm sai trong triều đến trấn Ngọc Thạch tuần tra, sẽ mang ra triển lãm. Một khi tài nghệ của mình được khâm sai coi trọng, vậy chính là cải thiên hoán nhật (2), tiền đồ rộng mở vô hạn!

(2)Cải thiên hoán nhật: Gặp một bước chuyển trong số mệnh, thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Trong một khoảng thời gian ngắn, giá đá tăng cao, mà ngọc liêu có phẩm chất thượng thừa lại càng là thiên kim khó cầu. Trời còn chưa sáng, chợ tây đã chen chúc toàn người là người.

Ngay trong đám người đang chen lấn xô đẩy ấy, một tiểu nha hoàn chẻ tóc ngôi giữa khó khăn chen vào đám đông chật chội tại chợ tây bán ngọc, nâng váy chạy nhanh như gió đến nơi sâu nhất trong một ngõ nhỏ trấn Ngọc Thạch.

Nàng chạy vào ngõ, đi đến trước một cánh cổng khá cũ kỹ mới dừng chân lại, dựa cửa thở hổn hển nói với một nữ tử đương độ xuân thì ngồi trước một bàn đá trong sân: "Lục... Lục cô nương, ngài có nghe nói chuyện khâm sai trong triều sắp tới trấn Ngọc Thạch không?" 

Từ pho tượng ngọc Quan Âm mới tạo hình được một nửa, vị nữ tử kia thoáng quay đầu qua, bên dưới chiếc khăn xanh bao lấy mái tóc đen tuyền là một khuôn mặt có thể so với bạch ngọc, trong vắt không có một chút khuyết điểm nào.

Mỹ nhân Tây Bắc nổi tiếng vì vẻ đẹp sáng rực rỡ, nhưng vẻ đẹp của vị mỹ nhân này lại khác hẳn một trời một vực với nét đẹp long lanh tại địa phương này, quả đúng là ý nhị không nói nên lời.

Cho dù hàng ngày đều đối diện với gương mặt thanh tú ấy, nhưng tiểu nha hoàn vẫn bất giác thoáng mất hồn. Nếu nói rằng ngọc có hồn phách, có thể ngưng kết ra thành hình người, vậy chắc sẽ giống với Lục cô nương nhà nàng thôi?

Chỉ thấy gương mặt kia như một khối dương chi mỹ ngọc thượng thừa, đôi mắt như làn thu thủy không vẽ mà thành, hàng lông mày không tô tự đen, khí chất điềm đạm nhàn tĩnh lại càng khiến người khác không dám cao giọng, khinh rẻ thiên hạ như một vị tiên giáng trần kia.

Ngược lại nàng kia thấy nha hoàn của mình lại tái phát bệnh cũ, chỉ lo ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt mình, liền hé môi cười, thuận tay cầm lấy một khối ngọc liêu vỡ vụn, ném đến bên chân Giác nhi, nói: "Suốt ngày như mấy tên đầu đường xó chợ, toàn háo sắc nhìn chằm chằm người ta, thử coi tương lai em gả đi kiểu gì?"

Giác nhi phục hồi tinh thần lại, cũng bất chấp Lục cô nương đang chế nhạo mình, vội vàng mở miệng nói: "Lục cô nương, cơ hội của ngài tới rồi!"

Tự nhiên nói một câu không đầu không đuôi như vậy, may mà Lục cô nương nghe hiểu, nhưng nàng cũng chỉ cười nhẹ, nói: "Đó là cơ hội của người khác, có liên quan
gì tới ta đâu? Nhưng còn em, bảo em đi mua một khối bạch ngọc về, có chọn được hàng nào tốt không?"

Giác nhi nhìn thái độ vân đạm phong khinh, không cầu được vươn cao của Lục cô nương, ngược lại cũng đã tiên đoán được sẽ như vậy, lập tức thở dài: "Lục cô nương, ngài như thế cũng có thể nén nhịn được. Nhớ ngày đó khi đại thiếu gia không cho phép Lục cô nương ngài hồi phủ đã quyết tuyệt cỡ nào? Vốn là không niệm tình ngài là muội muội của hắn, chỉ bố trí cho ngài ở tại trạch viện hỏng hóc mà Tiêu gia bỏ hoang này, bảo ngài sửa họ tự lập môn hộ. Nếu ngài không lộ bản lĩnh của mình ra một chút, vậy thật sự sẽ bị dòng họ Tiêu gia kia xem nhẹ!"

Nói tới đây, ánh mắt Lục cô nương nhẹ nhàng lướt qua, chỉ là trong đôi mắt dịu dàng ấy lại có thêm một chút lạnh nhạt. Nàng cầm một thanh đao khắc lên, thoáng thu lại ý cười, nói: "Ta họ Viên, cũng chỉ là nghĩa nữ Tiêu gia, bị nhà chồng ruồng bỏ, khôi phục lại họ cũ, không được vào Tiêu phủ cũng không có gì đáng trách. Ngoài ra, ta cũng chỉ học được chút tài nghệ da lông bên ngoài của Tiêu gia, dựa vào đó mà sống tạm thôi, có cái gì có thể gọi là bản lĩnh? Từ nhỏ ngươi đã đi theo ta, đương nhiên phải biết đạo lý ăn nói cẩn thận, đừng để người khác nghe thấy được rồi lại vô duyên vô cớ rước lấy phiền toái không cần thiết."

Khi nói chuyện, đao khắc trong tay nàng thoáng ngưng lại, hơi ghìm tay chỗ làn váy của bức tượng bồ tát bằng ngọc kia, vẽ ra một vết run tay rất nhỏ, nhất thời để lại khuyết điểm khó có thể bù lại trên bức tượng ngọc được điêu khắc gần như hoàn mỹ ấy. Ngọc phẩm như vậy chỉ có thể bán cho dân thường không quá soi mói chứ khó mà đi vào nơi thanh nhã được.

Giác nhi biết mình đã nói sai, lập tức ngậm miệng. 

Nếu nói Lục cô nương là một nhân vật như ngọc, nhưng trước nay tâm tư nàng lại khúc khuỷu thâm sâu, người ngoài khó mà phán đoán được. Từ sau lần bị nhà chồng đuổi về, mỗi một ngọc phẩm mà Lục cô nương khắc ra đều sẽ giống bức tượng bồ tát bằng ngọc này, trong tay nghề mượt mà lại có một khuyết điểm khó mà bù đắp.

Giác nhi không biết tâm tư Lục cô nương, lại biết nàng làm vậy nhất định là có thâm ý của nàng, lập tức không dám nhiều lời nữa, chỉ nhỏ giọng hồi bẩm rằng giá ngọc
liêu tăng vọt, số tiền do các nàng nhịn ăn nhịn mặc tích góp từng tí một cộng với tiền thu được nhờ bán mấy món đồ chạm ngọc nhỏ những ngày qua căn bản là không đủ để mua ngọc liêu, phải đợi qua mấy ngày nữa, giá ngọc liêu thạch liêu hạ xuống mới có thể mua được một khối coi được.

Nhưng báo cáo xong đâu đấy rồi, Giác nhi vẫn chưa từ bỏ ý định nói: "Lục cô nương, bây giờ ngài đã rời khỏi nhà họ Vương, đừng suốt ngày chỉ lo điêu khắc mấy thứ
vật chết này, hãy vì tiền đồ của mình mà suy tính đi. Cô gia trước kia bị bệnh lao, thành thân hai năm vẫn chưa từng gần gũi với ngài... Ngài vẫn còn trong sạch, đã rời
khỏi nhà họ Vương, tiếp theo nên mưu cầu một tương lai tốt đẹp cho chính bản thân mình chứ!"

Nhưng những lời này cứ như ném vào trong dòng nước lặng, lại không dấy lên nổi một chút gợn sóng nào, chỉ đành giương mắt nhìn Lục cô nương Viên Ngọc Châu hết sức chăm chú bắt đầu tạo hình một vòng tay bằng kê huyết ngọc đỏ như máu.

Giác nhi thở dài một hơi, biết những lúc thế này Lục cô nương không thích bị người khác quấy rầy, liền nhẹ chân nhẹ tay đi đến phòng bếp nhỏ nằm một bên sân, chuẩn bị bữa tối ngày hôm nay.

Tuy ngân lượng sinh hoạt của các nàng không nhiều, nhưng trong vại gạo vẫn đựng loại gạo thơm tốt nhất Giang Nam, tại nơi biên thùy như Tây Bắc này chính là
thứ hiếm có khó gặp, trong phòng còn treo một miếng thịt muối khô rất lớn, chỉ cần kết hợp với một ít rau xanh xào là có thể thành một bữa cơm.

Thoáng chốc, trong tiểu viện chỉ còn tiếng thái rau, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng rao bán chào hàng của các gánh hàng rong trong ngõ đằng trước viện.

...

Sai lầm của Tiêu gia khiến lòng người trong trấn Ngọc Thạch rục rịch.

Nhưng Tiêu gia ở sâu trong đại trạch thoạt nhìn vẫn trật tự ngăn nắp như ngày thường.

Dù sao cũng mấy đời làm ăn buôn bán với gia đình quyền quý, tai mắt của Tiêu gia tại kinh thành khá đông, thánh chỉ trừng trị Tiêu gia do hoàng đế ban vừa ra khỏi cổng thành, sáng sớm bên phía Tiêu gia đã nhận được tin khẩn cấp do bồ câu đưa tới, nêu rõ nội dung trong thánh chỉ kia.

Sáng sớm, sương lạnh còn chưa tan hết trong ánh nắng ban mai, đại đương gia của Tiêu gia hiện thời - đại thiếu gia Tiêu Sơn đã vững vàng đi một mạch tới phật đường trong hậu viện để bái kiến tổ mẫu hắn.

Khi Tiêu Sơn vào trong viện, lão tổ tông Tiêu gia đang gõ mõ, ánh sáng mờ nhạt xuyên qua cửa sổ khắc hoa chiếu vào phòng, tạo nên một vầng sáng nhàn nhạt không rõ, cộng thêm làn khói mờ ảo do nhang nến khuếch tán ra, tạo thành một góc trầm lặng ngăn cách với bên ngoài.

Sau khi Tiêu Sơn thấp giọng thỉnh an, Tiêu lão thái thái mới chậm rãi mở mắt. Bà xoay người nhìn trưởng tôn của mình, Tiêu Sơn đã tiếp quản trọng trách Tiêu gia từ tay phụ thân mình được ba năm, bộ dáng tuấn lãng nhã nhặn càng thêm phần ổn trọng. Tuy tai họa của Tiêu gia sắp tới, lại không hề thấy hắn tỏ vẻ hoảng sợ, lão phụ nhân liền khẽ gật đầu nói: "Không lo được lo mất, Sơn nhi của ta càng ngày càng có dáng vẻ của một đương gia."

Tiêu Sơn cúi đầu xuống, trầm giọng nói: "Con đã phái người đi điều tra chuyện khối ngọc bị xước kia, người phụ trách điêu khắc món ngọc khí này chính là lão sư phụ Cổ Vạn Nhân trong điếm. Chẳng qua, có lẽ lão sợ tội, hôm nay lại không đến cửa hàng, coi tình hình này thì chắc là lão trốn về quê nhà tránh hiểm rồi."

Tiêu lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Nếu không phải biết chuyện thì sao có thể trốn nhanh như chân bôi dầu thế chứ. Tiêu gia ta đối xử với lão không tệ, tay nghề của lão cũng thuộc loại tốt, thật không biết bị ai mê hoặc mà đi bêu xấu Tiêu gia ta. Nhưng lần này long nhan đã tức giận, kẻ chịu tội hiển nhiên sẽ là Tiêu gia ta... Mặt khác, chuyện Tiêu gia chúng ta thất thủ đã lan truyền rất nhanh trong thôn trấn này... Có một vài người có rắp tâm khác sẽ hạ độc thủ với Tiêu gia!"

Tiêu Sơn cúi đầu nói tiếp: "Lão tổ tông không cần quá mức lo âu, tuy rằng hoàng đế giáng tội, nhưng thánh thượng chính là minh quân, thêm nữa có nhị muội ở đó, sẽ không có chuyện không phân rõ nguyên do trước sau. Vả lại, dù sao thánh chỉ vấn tội vẫn chưa tới địa giới của trấn Ngọc Thạch, sự tình có khi vẫn còn xoay chuyển được... Ôn tướng quân vừa vặn muốn đến trấn Ngọc Thạch du ngoạn, ngày mai, xe ngựa của tướng quân sẽ đến..."

Hàng lông mày luôn cau chặt của lão thái thái lúc này rốt cuộc giãn ra một ít. Bà gật gật đầu: "Bây giờ con là đương gia, chuyện đại sự thế này đương nhiên sẽ do con làm chủ." Nói đến đây, bà thoáng ngừng lại, cúi xuống nói, "... Nghe nói Lục nha đầu đã giải trừ hôn thư với nhà họ Vương?"

Đầu Tiêu Sơn đã thấp càng thêm thấp, kính cẩn nói: "Vâng ạ, nhưng dù gì cũng vẫn bị Vương gia đưa hưu thư, tôn nhi cố kị kẻ khác lời ra tiếng vào, nên không cho
muội ấy hồi phủ ngay. Bây giờ muội ấy ở trong một ngoại viện, con bảo quản gia hàng tháng đưa cho muội ấy năm lượng bạc sống qua ngày."

"Năm lượng, không tính là nhiều..."

"Vài ngày trước lão tổ tông từng nói, hậu viện các nơi phải tự thực hiện sống tiết kiệm qua ngày, không được phô trương, tránh cho người khác mượn cớ. Vì vậy con đưa muội ấy năm lượng tiền sinh hoạt, tuy rằng hơi ít, nhưng nếu biết tiết kiệm thì cũng không cần phải lo cái ăn."

Lão thái thái thoáng chựng lại: "Đúng vậy, tuy rằng con chỉ cho con bé năm lượng, nhưng nghe nói là con cũng đưa qua rất nhiều quần áo vật dụng, hơn nữa con lại thường qua đó, hẳn là không thiếu thốn gì..."

Nói đến đây, lão phu nhân đột nhiên quay đầu lại, tinh tế đánh giá tôn nhi anh tuấn của mình, lên tiếng nói: "Nghe nói con bé đổi lại họ Viên?"

"Vâng, tôn nhi cho rằng muội ấy đã bị Vương gia hưu cách, ngược lại không nên mang họ Tiêu nữa, chẳng bằng sửa lại về họ Viên."

Đôi mắt lão phụ lóe ra tia sáng không tương xứng với tuổi, gắn từng tiếng nói: "Con bảo nàng đổi về họ Viên, không phải vì con vẫn còn tâm tư muốn thu Lục muội của con vào trong phòng đấy chứ?"

Tiêu Sơn không nói gì, chỉ thoáng ngẩng đầu lên, thanh niên lạnh lùng ngày xưa bây giờ đã hoàn toàn trở thành một nam nhân thành thục trầm ổn nội liễm,cho dù tổ mẫu đột nhiên nói ra lời khiến người ta kinh sợ, nhưng vẫn không hề kích động.

"Lão tổ tông, tôn nhi làm việc tự có chừng mực, tuyệt đối sẽ không bôi nhọ danh tiết Tiêu gia. Chỉ là lúc này tai họa của Tiêu gia đã gần ngay trước mắt, chuyện nữ nhi thường tình như vầy chỉ là nhỏ nhặt, ngài đừng nên quan tâm đến thì hơn."

Ý của lời này chính là kính xin lão tổ tông đừng hỏi tiếp vấn đề này nữa.

Tiêu lão phu nhân hiểu biết vị tôn nhi này của mình rất sâu, bên ngoài thoạt nhìn như một đứa bé kính cẩn khiêm tốn, nhưng lại rất có chủ ý. Năm đó trưởng bối trong nhà làm chủ, gả Tiêu Ngọc Châu vào Vương gia, khi ấy giống như là muốn mạng của hắn, trong nhà náo loạn đến
mức rối ren. Mắt thấy mấy năm nay Tiêu Sơn chậm rãi chặt đứt tâm tư, cũng cưới vợ, thu lại tâm tính, dường như đã quên đi chuyện hoang đường năm nào. Nhưng thật không ngờ, Lục nha đầu lại bị Vương gia hưu cách đuổi về, niệm tưởng nhung nhớ bao lâu nay đột nhiên dâng tới trước mắt, cũng khó trách Tiêu Sơn muốn ra tay hành động...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp