"Ý của em là. . . . . ." Không cần để cho cô hãm vào sâu hơn, cô đã không cách nào tự kềm chế, không cách nào khống chế, đè nén tình cảm với anh được, tại sao anh có thể khiêu khích tấm màn mỏng manh mà cô đang bày ra, để cho trong đầu cô chỉ muốn anh thôi chứ?
"Chị Tâm! Đúng vậy, chị Tâm, anh. . . . . . Anh là người đàn ông của chị Tâm, anh và chị Tâm là người yêu, là người yêu, các anh. . . . . . Không phải muốn kết hôn sao? Không phải muốn sinh rất nhiều đứa bé sao?"
"Vậy thì sao?" Anh không hiểu ý của cô.
Chị Tâm? Đó không phải là chỉ cô sao?
Cô cần gì phải lấy lý do này. . . . . . A! Anh hiểu rồi, nếu cô nói Tâm, không phải chỉ chính cô, mà là cái người cô đang bảo vệ, Quách Tâm bị cô giấu đi.
"Vậy thì sao? Vậy thì sao?" Bộ dạng chẳng hề để ý của anh, khiến trái tim của Quách Ly rét run.
Anh không yêu Tâm nữa hả? Không yêu? Cho nên mới có thể nói thẳng như thế?
"Em cảm thấy Tâm sẽ gả cho anh sao?"
"Cái gì?" Nghi ngờ trong đáy mắt cô có thể thấy rõ.
"Em cảm thấy cô ta sẽ yêu anh sao?"
Quách Ly không nói ra được âm thanh nào, trong mắt lóe lên chần chờ.
Tâm sẽ gả cho anh sao? Không cần hoài nghi, câu trả lời là không.
Tâm sẽ yêu anh sao? Đáp án vẫn là không.
Tâm đó, đã có chồng, mặc dù hai người tách ra, nhưng quan hệ hôn nhân vẫn tồn tại.
Tâm đó, đều đặt toàn bộ tình yêu lên người chồng của mình, coi như bị thương, rời đi, không có nhớ, nhưng. . . . . . Vẫn yêu! Cũng bởi vì quá yêu người đàn ông kia, cho nên lựa chọn quên lãng tất cả.
"Em cảm thấy cô ta là Tâm của anh sao?" Giọng điệu của anh hết sức nghiêm túc.
Quách Ly trợn to mắt, vẻ mặt kinh hãi.
Anh đã phát hiện cái gì ư? Anh biết cái gì rồi sao? Không thể nào! Điều bí mật này, không có ai biết cả.
"Lại nói, bây giờ anh hôn em, là bởi vì ngày hôm qua em đối xử với anh như vậy, anh nói này, anh chỉ tái hiện lại em đã làm chuyện gì với anh trong ngày hôm qua mà thôi."
"Không. . . . . . Không thể nào!" Coi như cô uống say, cũng không thể mất trí.
"Không thể nào? Như vậy em có thể giải thích tình huống của hai người chúng ta bây giờ là thế nào không?" Vươn tay, vuốt gương mặt cứng ngắc, đỏ bừng của cô, nụ cười của anh vừa dịu dàng vừa đáng sợ.
"Em. . . . . ." Cô một chút ấn tượng cũng không có, phải giải thích thế nào đây?
Anh không hề báo động trước kéo cô thêm lần nữa, lần này, anh không cho cô cơ hội phản ứng, bá đạo hôn môi của cô.
Cảm giác nụ hôn sâu, xâm nhập đã làm cô sớm hỗn loạn trong lòng.
Cô. . . . . . Có lẽ thật sự đã từng làm như thế đi! Thừa dịp say rượu thượng anh, có lẽ đây là chuyện cô biết làm, bởi vì ngày suy nghĩ, đêm nằm mộng, rất lâu trước kia cô đã muốn làm như vậy, cho nên sau khi uống say liền trở nên cực kỳ lớn mật.
Có lẽ cô thật sự như lời anh nói, khi dễ anh, bởi vì loại cảm giác này quen thuộc như vậy, khắc sâu như vậy, làm người ta hoài niệm như vậy.
Triều Hệ cắn môi của cô, hai tay trượt lên cái cổ nhỏ của cô, cơ thể bắt đầu nóng lên, cảm thụ nhiệt độ của nhau, cũng kích thích ham muốn.
Cô có lòng tham không chỉ vì hi vọng có anh làm bạn, mà vì cô còn muốn có được anh hoàn toàn, cho dù anh không phải là người đàn ông của Tâm thì cô vẫn muốn điên cuồng cướp đoạt.
Có lẽ giữ anh bên người mới đúng, coi như Tâm có vui vẻ hay không, coi như anh có yêu Tâm hay không, tranh thủ sự yêu thương của anh, để cho anh chỉ thuộc về cô, cô muốn ích kỷ như vậy.
"Ngày hôm qua. . . . . .Em làm như thế này."
Ép người xuống, anh cắn mút cổ của cô, cơ thể của cô ở phía dưới anh.
"Ngày hôm qua. . . . . . Em cũng làm như thế này. . . . . ."
Kéo chăn ra, cơ thể của cô hoàn toàn hiện ra ở trước mắt của anh, miệng của anh rơi vào trước ngực của cô, khẽ mút, trêu chọc cô.
Tiếng rên từ trong miệng của cô bật ra, Quách Ly không nhịn được nắm chặt tay, cảm giác mất khống chế trái tim đập càng ngày càng nhanh, không cách nào suy tư được lời nói của anh rốt cuộc là thật hay là giả, chỉ có thể thuận theo cảm giác của mình, mặc cho anh bao phủ.
Bàn tay to thô ráp mơn trớn ngực của cô, xoa nắn ngực của cô, cảm nhận thân mật cùng với cô, khiến cho anh điên cuồng.
Trong quá trình đợi cô lớn lên, đối với anh mà nói, là một loại thể nghiệm khác biệt.
Quá khứ anh không kịp tham dự vào cuộc sống lớn lên của cô, còn lần này, bởi vì cô khác biệt, để cho cô có một cuộc sống khác, cũng để cho anh có thêm một cơ hội nữa khiến cô cảm nhận được sự yêu thương của anh.
Mặc dù có chút oán giận khi cô giấu giếm, nhưng đồng thời anh cũng may mắn vì cô vẫn dừng lại ở bên cạnh mình, không có biến mất, không cách xa anh như trời với đất, không biến thành một người khác sau khi ném anh, không có buông tay ra, mặc cho anh tự sinh tự diệt, hồi ức trong quá khứ của cô đều có anh.
Người con gái này! Cho dù trong tương lai thay đổi như thế nào, cô vĩnh viễn là người của anh, vĩnh viễn thuộc về anh, trừ phi cô chính miệng nói buông tha, nếu không tuyệt đối anh sẽ không buông ra mà nắm chặt tay của cô.
Cả người nóng lên, từng tiếng nỉ non, từng tiếng thở khẽ, khiến cho hơi thở bên trong phòng trở nên nồng cháy hơn.
Hai cơ thể dính sát vào nhau, không cách nào khống chế chỉ muốn cảm nhận nhiệt độ của đối phương.
Da thịt trắng noãn, bóng loáng xúc cảm, bàn tay của anh vuốt ve ngực của cô, xoa nhẹ về phía eo nhỏ của cô, xoa nhẹ lên lưng, cảm nhận nhiệt độ của cô, thân mật ở trên người anh, giống như dung hợp với nhau không tách rời được.
Từ nụ hôn nóng bỏng, cô buông tha tất cả giãy dụa, lý trí bị ném đến sau ót, lòng tham lại trở nên nhiều hơn, không chỉ là muốn anh làm bạn, không chỉ là muốn có anh trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cô muốn. . . . . . Giống như trong quá khứ vậy, hoàn toàn thuộc về anh.
Đưa hai tay ra, trong mắt hiện ra gương mặt đẹp trai tuấn mỹ của anh, cô không chút do dự, ôm chặt lấy cổ của anh
Không thể thả, không muốn thả, cũng không thể buông ra rồi.
Cô yêu người đàn ông này, mặc kệ cô là ai, mặc kệ thân phận của cô là gì, duy nhất chỉ có người đàn ông này mà thôi.
Tình yêu của cô, bắt đầu khi anh xuất hiện ở trong cuộc đời cô, rốt cuộc cũng sẽ có một ngày anh biến mất ở trên đời, tình yêu bảy năm khá dài, dài hơn hai năm chung đụng, trong quá khứ một phần ba cuộc đời của cô cần có anh, mà nay cuộc đời của cô cũng chỉ muốn có anh như cũ, phải như thế nào mới dứt khoát thu tay lại được đây?
"Triều Hệ. . . . . ." Nhẹ giọng kêu, trong con ngươi của cô lóe lên vẻ quyến luyến, ôm anh thật chặt, môi của cô lại in lên môi của anh, mặc cho anh xoa bóp ngực của cô.
. . . . . .
Cơ thể càng lúc càng nóng, rung động này làm người ta nổi điên.
Khi anh phát hiện cô gái phía dưới đã mất khống chế kêu gào tên của anh, gào thét gọi tên của anh, cho đến khi cô cùng anh hòa làm một. . . . . .
Nhìn giấy thông báo, vẻ mặt Quách Ly khốn nhiễu nhíu mày.
Triều Hệ đứng ở sau lưng cô có vẻ hài lòng, con ngươi tản ra vui vẻ.
"Muốn chọn một trường học tốt? Em rất thích ngôi trường này, nhưng nó rất xa, nếu nhất định phải đi học ở ngôi trường này, chỉ sợ ở bên ngoài phải…." Cô thích một đại học nổi danh nằm ở phía nam, lúc trước đã muốn chọn một khoa để học, thế nhưng lúc đó điểm của cô không đủ, cho nên chỉ có thể lựa chọn nguyện vọng hai.
"Một người học xa nhà nhưng nghỉ lại ở nhiều nơi thì không tiện cho lắm, nên lựa chọn gần trường học một chút." Triều Hệ nói cho cô một đề nghị đúng trọng tâm, tiến tới bên cạnh cô, chỉ vào ngôi trường chỉ cách 20 phút đi xe, nguyện vọng hai của cô.
"Ngôi trường này. . . . . ." Lại là ngôi trường này! Cô đã học qua một lần, còn không phải là trở lại từ đầu sao?
Không phải cô lựa chọn nguyện vọng hai không được, mà là. . . . . . Cái khoa này cô cũng thích, nhưng luôn muốn nếm thức ăn mới, không muốn học hai lần cùng một trường.
"Ở trong nhà để tránh bớt những phiền toái không cần thiết, sinh hoạt hàng ngày có người chăm sóc là lựa chọn tốt nhất." Hơn nữa không cần cách anh quá xa, không cần để anh nhớ nhung, lo lắng.
"Nhưng thật vất vả mới thi đậu. . . . . ." Thấy có cơ hội học ở ngôi trường nguyện vọng nhất, ôi! Rất hấp dẫn mà.
"Nếu như muốn học như vậy, không bằng. . . . . . Xây nhà đi!" Nhìn cô khó lựa chọn, biết cô luôn muốn đến phía nam học, Triều Hệ nói lên một đề nghị khác.
"Vậy. . . . . . Anh thì sao?" Cô có chút kinh ngạc, ít nhất chưa từng có người muốn xây nhà ở phía nam để đi học cả.
"Anh? Ly ở đâu, anh liền ở đó." Mặc dù quan hệ của bọn họ thay đổi, nhưng không có công bố, cho nên với bên ngoài, anh vẫn là quản gia của cô, phụ trách sinh hoạt hàng ngày của cô.
Cô nhíu mày, "Sao lại phiền toái như vậy? Em có thể tìm nhà trọ, sau đó. . . . . ."
"Không được, nhất định phải có người ở bên cạnh chăm sóc em, sống một mình không tốt, nếu như không có một người chăm sóc. . . . . ." Anh nói như đúng rồi vậy.
"Thì tìm người ở chung." Cô đề nghị.
"Tìm người ở chung?" Tâm tình tốt của anh biến mất, vẻ mặt chậm rãi trở nên lạnh lùng.
Cô lại không để ý, còn vui sướng nói: "Đúng vậy! Thuê một căn phòng, tìm một bạn học ở chung, thứ nhất có thể chia sẻ tiền thuê phòng, thứ hai cũng có người chăm sóc, quan trọng hơn là, như vậy có thể kết bạn." Xem đi, cô suy nghĩ chu đáo thế nào.
"Đối phương là người tốt người xấu em cũng không rõ ràng, tùy tiện tìm người xa lạ ở chung, sẽ nguy hiểm." Triều Hệ tức giận khi cô không có một chút ý thức nguy hiểm nào.
"Cho nên em sẽ nghiêm túc nhìn, tìm thêm người điều tra tính tình của đối phương, hành vi trong cuộc sống, còn có. . . . . ."
"Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, đây không phải là một phương pháp tốt."
"Bởi vì đi phía nam học đã tốn tiền thuê nhà, lại còn muốn xây nhà, đây chính là phương pháp tốt?" Cô nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy như đang làm điều thừa.
"Em muốn làm như vậy, không phải sao? Nếu muốn làm, anh thân là quản gia, thì phải toàn lực ủng hộ em." Điều này cũng không phải là lý do chính đáng để thuyết phục được.
"Nếu không em thuê phòng, lại mời một quản gia đặc biệt chăm sóc em đi theo em đến phía nam." Quách Ly rất cố gắng nghĩ ra cái kế hoạch rách nát này, không hề có một chút nào phát hiện sau khi anh nghe lời cô nói, trong mắt hiện lên tia lửa quỷ dị.
"Lại mời một quản gia?" Triều Hệ nói rất nhẹ, vẻ mặt có chút khiến người ta sợ hãi.
"Đúng vậy! Tùy anh lựa chọn, như vậy thì anh cũng không cần lo lắng không ai chăm sóc cuộc sống hằng ngày của em rồi. Mà cũng là do anh tự mình huấn luyện, em tin tưởng anh nhất định có thể làm cho thực lực đối phương giống như anh vậy." Cô nói.
"Còn anh?" Anh có chút vô lễ hỏi, giọng điệu rất lạnh lùng.
"Anh? Dù nói thế nào, nơi này là tổng bộ của nhà họ Quách, quản gia rời đi, rất nhiều chuyện đều không thể xử lý, hơn nữa. . . . . . Công việc ở Kình Thiên rất nhiều, nếu như anh và em đều đi phía nam, công việc ở Kình Thiên nên xử lý thế nào? Chẳng lẽ còn muốn mỗi ngày đi xe, chạy đi chạy lại bắc nam sao?"
Tổng bộ Kình Thiên ở Bắc Bộ, anh vừa chăm sóc cô vừa lo cho công việc ở Kình Thiên, nếu như anh đi theo cô, người cực khổ sẽ là anh, cô sẽ đau lòng.
Lại nói. . . . . . Đúng rồi! Cô rất muốn mang Triều Hệ đi cùng, nhưng nhà họ Quách thì thế nào? Ai tới xử lý? Nơi này cũng không phải là tùy tiện tìm một quản gia là có thể tiến vào chiếm giữ, phải là đối tượng tuyệt đối tin tưởng mới được, dù sao bên trong nhà họ Quách ẩn giấu quá nhiều bí mật cùng tài liệu công ty.
Không cẩn thận để lộ ra ngoài, sẽ tạo thành khó khăn rất nhiều cho công ty, cô không dám nói giỡn chuyện này.
"Nói cách khác, nếu như cùng anh tách ra, em cũng không để ý sao?" Triều Hệ dịu dàng hỏi, lại khiến cho người ta nghe rợn cả tóc gáy.
"Ah?" Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy trái tim rét lạnh.
"Ngay cả anh không ở bên cạnh em, em cũng tuyệt không quan tâm?"
Ưm. . . . . . Lần này không chỉ là có chút lạnh, mà là lạnh đến rùng mình.
"Ngăn cách chúng ta hai đầu, em cảm thấy không có gì sao?"
Á. . . . . . Không chỉ đông lạnh, cô còn mơ hồ ngửi được mùi thuốc súng đáng sợ.
"Em cho rằng anh sẽ để mặc em rời khỏi phạm vi tầm mắt của anh, để cho em một mình. . . . . . Cùng một quản gia khác sao?" Ha ha. . . . . . Thật là một quyết định can đảm, xem ra cô không muốn sống nữa.
"Anh. . . . . . Có phải anh hiểu lầm cái gì rồi hay không? Em nói quản gia, phải . . . . . Là nữ." Chẳng lẽ anh đang ghen? Quách Ly rất ngây thơ, rất đơn thuần chỉ muốn nghĩ đến lý do này.
Người nào đó mặc kệ cô nói quản gia là nam hay nữ? Dù là lão già cũng không được. Chỉ cần là cùng anh tách ra, chỉ cần để cô rời khỏi mình, thì không người nào có thể được anh tán thành.
Vốn là nên hoàn thành trách nhiệm của một quản gia, nhưng vào lúc này lại không muốn hoàn thành trách nhiệm đó nữa, Triều Hệ đột nhiên vươn tay, kéo cô từ trên ghế sofa về phía anh, tựa như trừng phạt vậy, bất thình lình hôn cô, sau đó cắn môi của cô.
Quách Ly không nhịn được kêu thành tiếng, hình như môi bị anh cắn nát rồi, còn ngửi được mùi máu tanh nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT