Đợi đã nào...! Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Quách Ly mở to mắt, không để ý mơ hồ trong đầu, mắt có bao nhiêu đau, dạ dày không thoải mái, tay chân có bao nhiêu chua xót đau đớn.
Cô muốn kéo chăn xuống, lại phát hiện có một sức cản trở làm cô không thể nào kéo chăn xuống được.
Ngày hôm qua cô trở về thế nào? A! Cô nhớ ra rồi, là ngồi taxi trở về, nhưng mà đi vào bằng cửa sau. . . . . .
Trong đầu hiện lên một đoạn ngắn hình ảnh không hoàn chỉnh, dù cô cố gắng thế nào, vẫn không nhớ nổi bất cứ chuyện gì, tất cả trí nhớ của cô chỉ dừng lại giây phút bước vào cánh cửa kia.
Đột nhiên, đầu đau khiến cô không thể tiếp tục suy nghĩ, cô nhìn thấy cách một khoảng ngắn trước mặt, có một gương mặt quen thuộc của một người đàn ông không nên xuất hiện ở trước mắt cô.
Triều Hệ?
Cô kinh ngạc thiếu chút nữa rít gào lên, nhưng lúc chuẩn bị la lên lại phản xạ mà che miệng lại, để mình không có cơ hội nào phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Người đàn ông ở trước mắt hình như đang ngủ say, hít thở có quy luật, nhắm mắt, còn có. . . . . .Ngực trần?
Ông trời ơi! Đây là xảy ra chuyện gì vậy?
Quách Ly ngây ngốc trợn to mắt, tim đập dồn dập.
Anh. . . . . . Cô vội vàng quay đầu, xác định đây là giường của mình.
Như vậy. . . . . . Điều này đại biểu cô không phải say rượu leo lên giường của Triều Hệ?
Cô thở phào một cái, một giây kế tiếp, cảm giác đến cái gì, sắc mặt tái mét, cứng ngắc đưa hai tay ra, chậm rãi kéo cái chăn trên người, lại từ từ cúi đầu.
Cô. . . . . . Quần áo của cô đâu? Tại sao toàn thân cô trống trơn? Tại sao cô. . . . . .
Trong đầu thoáng qua một màn làm người ta mặt đỏ tim đập, cô . . . . . Cho nên toàn thân cô đau nhức, không phải là bởi vì ngày hôm qua đi ngoài đường quá nhiều; cô sở dĩ cảm thấy mệt mỏi, không phải là bởi vì ngày hôm qua uống rượu, mà là. . . . . . Mà là. . . . . . Tim của cô đầu tiên là rét run, lại đột nhiên thoáng qua suy nghĩ.
Cô. . . . . . Cô và anh. . . . . . Cùng Triều Hệ. . . . . . Lên giường?
"Không. . . . . . Không thể nào?"
Cô như gặp phải kẻ thù, có ý nghĩ chết chắc rồi, xong đời rồi, khẩn trương hốt hoảng, nhưng bây giờ lại đỏ mặt, trái tim như nai con đập không ngừng.
Không phải cô chưa từng xảy ra quan hệ thân mật với Triều Hệ, cơ thể của anh, cô cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng. . . . . .
Cắn môi, đỏ mặt, Quách Ly phát hiện mình đã không bình thường đến làm người ta khinh bỉ.
Ai đã quyết định sẽ đối xử người ta như anh rể, lại còn ảo tưởng cơ thể của anh không?
Coi như anh có tỷ lệ dáng người hoàn mỹ, coi như trên người anh không có bất kỳ thịt dư nào, coi như nụ hôn của anh, sự đụng chạm của anh trong quá khứ thật sự làm cô mê muội. . . . . . A! Ông trời ơi!
"Đã tỉnh?" Giọng nói trầm thấp khàn khàn chậm rãi vang lên ở bên tai của cô.
Trong một khắc kia, Quách Ly thật muốn vùi mình vào trong chăn, tiếp tục giả vờ ngủ.
"Ừm. . . . . . Chào buổi sáng." Cô mở miệng, một đôi mắt không biết nên nhìn về phía nào.
"Chào buổi sáng, xem ra em đã tỉnh rượu." Rõ ràng là anh đã ***, nhưng thái độ lại không có gì không thích hợp.
"Em. . . . . . Em. . . . . . Xin lỗi." Nghe ra anh đang giễu cợt cô, Quách Ly chột dạ có suy nghĩ muốn trốn.
"Xin lỗi? Nếu như mà anh không chấp nhận lời xin lỗi của em, như vậy em sẽ làm thế nào?" Triều Hệ một tay chống đầu, nhìn cô.
Khoảng cách giữa hai người, rất thân mật không khỏi khiến người ta mơ màng, hơn nữa cô còn ngửi được mùi trên người của anh, chỉ cần giương mắt, là có thể cùng gương mặt của anh sát gần nhau, mà môi của anh. . . . . . Chỉ cần anh dời về phía trước một chút xíu, là có thể. . . . . . Quách Ly không khỏi thở hốc vì kinh ngạc, thừa nhận tình huống bây giờ giữa anh và cô, làm cô không nhịn được nghĩ đến hai người lúc quan hệ
A! Ông trời ơi! Quách Ly, cô nên bình thường một chút, cô bây giờ là Quách Ly, là một cô gái mới mười tám tuổi thanh thuần khiến người hài lòng, cái diễm sắc trong quá khứ, không phải có thể nghĩ tới.
Dùng sức vỗ vỗ vào đầu, cô cố gắng làm cho mình bình thường một chút.
"Vậy. . . . . . Anh muốn thế nào? Em …..Uống say quá rồi, hơn nữa. . . Em có thể hỏi một chút, anh. . . . . . Tại sao anh nằm ở trên giường của em?"
"Vì sao anh ở trên giường của em? Đây là câu hỏi hay, chỉ là" Đối mặt với vẻ mặt nhìn như nghiêm chỉnh của cô, Triều Hệ phát hiện cô thật ra là đang cố làm mình tỉnh táo.
Không khỏi đùa giỡn một chút, trong mắt của anh thoáng qua ác ý.
"Chính là?" Dùng sức nuốt nước bọt, Quách Ly cảm giác nhịp tim không ngừng tăng nhanh.
"Em uống rượu say."
"Ừ."
"Anh mang em trở về phòng nghỉ ngơi."
"Ừ."
"Em nói nóng quá. . . . . ."
"Hả?"
"Liền cởi quần áo."
Sắc mặt của cô có chút trắng bệch.
"Anh muốn ngăn cản em."
Cô nhíu mày, mím chặt miệng.
"Em ngược lại không thích anh bọc em chặt như vậy, oán trách anh ăn mặc quá chỉnh tề rồi, sẽ khiến em càng nhìn càng thấy nóng."
Sắc mặt của cô không chỉ trắng bệch, còn bắt đầu tái xanh rồi.
"Cho nên em kiên trì cởi quần áo của anh xuống."
Nước bọt mắc ở trong cổ họng, đánh mất chức năng nuốt vào, hai mắt của cô trợn to, gần như lồi ra.
"Cởi quần áo của anh xong, em còn nói lạnh, kêu anh nằm xuống” Anh chỉ vào vị trí của mình bây giờ, vẻ mặt nghiêm chỉnh, hoàn toàn không giống như đang nói đùa.
Gương mặt của cô không chỉ đỏ bừng, mà ngay cả hai tai đều biến thành màu đỏ.
"Anh vừa mới nằm xuống, em liền leo lên, kết quả em liền. . . . . ."
"Đợi đã nào...! Dừng lại!" Cô vội vàng kêu to, vẫn còn rất không khách khí che miệng của anh lại.
Triều Hệ nhếch đầu lông mày, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc.
"Anh. . . . . . Anh có nói thật không? Em. . . . . . Em thật sự làm chuyện như vậy?" Làm sao cô có thể biết tư thế đó? Cô. . . . . . Không thể nào?
Anh kéo cái tay đang che miệng mình ra, vô cùng tao nhã mở miệng, "Em làm những gì với anh, anh có thể làm mẫu cho em xem."
"Không. . . . . . Không cần, em. . . . . . Không. . . . . ." Quách Ly sợ hãi rút tay về, cơ thể thẳng tắp lui về phía sau, lại quên cái giường này không lớn, cả người ngã phía sau, vì vậy nhắm mắt lại, đồng thời bật ra tiếng kêu sợ hãi.
Anh vội vàng đưa bàn tay ra, ôm lấy cô thật chặt bảo vệ trong ngực.
Không có cảm giác đau đớn khi rớt xuống đất, cô thận trọng mở hai mắt ra, thấy người đàn ông cùng mình chặt chẽ không rời, cảm nhận được thân thể nóng bỏng nhiệt độ lẫn nhau.
Khi cô hoàn hồn lại, phát hiện mình thế nhưng thở không bình thường, mang theo khẩn trương, e lệ cùng cảm xúc trúc trắc không ngừng ở trong óc của cô, từ trong cơ thể thoát ra.
Cô. . . . . . Đã thật lâu không có chạm qua anh, cô và anh. . . . . . Cô đã quá lâu chưa cảm nhận được cảm giác thuộc về anh, nhiệt độ của anh, cùng anh thân mật.
"Có khỏe không? Anh cho là mình không có đáng sợ đến nỗi khiến em thà bị rớt xuống giường cũng không nguyện ý đụng vào anh." Triều Hệ một mặt vì cô lo lắng, một mặt buồn cười nhạo báng.
"Em sẽ rớt xuống, anh đỡ em, tư thế của hai người chúng ta bây giờ nếu như không cẩn thận, chỉ sợ sẽ là một người rơi xuống trên đất, em phải nắm chặt anh, để cho chúng ta an toàn ngồi trở lại giường đã chứ?" Anh rất tốt bụng nhắc nhở, mặc dù cô còn ngượng ngùng sững sờ.
"Anh. . . . . . Em. . . . . . Em biết rồi, vậy. . . . . ." Đưa tay bắt lấy anh, loại hành động không có ý nghĩa này không quá cần để ý, lại làm cho tim của cô đập nhanh hơn.
Trước đây cùng anh cùng nhau, cô cũng không có thói quen có những hành vi thân mật, cho dù đã lui tới mấy năm, cô vẫn dễ dàng bởi vì anh hôn, trêu chọc mập mờ mà tay chân luống cuống, hiện tại, hai năm năm tháng chưa từng cùng anh đến gần như thế, thân cận như thế, cô đương nhiên. . . . . . Đương nhiên có thể càng lúc càng lui bước.
Bắt lấy cánh tay của anh, cố gắng trấn định, để cho thái độ của mình bình thường một chút.
Nhìn người nào đó cố làm ra vẻ tỉnh táo, thật ra thì gương mặt đã sớm ửng hồng, Triều Hệ không cách nào phủ nhận, mình thật yêu cái tính dễ dàng xấu hổ đỏ mặt của cô.
Coi như biến thành một người khác, đổi một sinh mạng mới, đổi gương mặt mới, trên bản chất tính tình cũng không cách nào nói đổi là có thể đổi được.
Hít sâu một hơi, anh bất thình lình dùng sức kéo cô về phía mình.
Hành động bất ngờ của anh làm Quách Ly không kịp ứng phó, nhất thời trọng tâm không yên, cùng anh ngã trở về giường.
"A! Ông trời ơi!" Cũng không biết là hành động ác ý của mình bị báo ứng, cô rơi xuống trên người anh thì đầu gối phía trước đẩy lên, cứng rắn đụng vào bộ vị yếu ớt nhất của đàn ông.
Lập tức khiến anh một người đẹp trai cũng không đứng lên được, bởi vì cảm giác đau mãnh liệt mà mặt nhăn nhó.
"Triều. . . . . . Triều Hệ? A. . . . . . Xin lỗi." Quách Ly vội vàng từ trên người của anh nhảy xuống.
Đột nhiên một sức lực to lớn giữ chặt tay của cô, tiếp lật người, khi cô phản ứng lại, phát hiện mình đã bị anh đè ở phía dưới.
"Triều Hệ. . . . . . Ưm. . . . . ."
Triều Hệ cúi đầu, in lên môi mỏng không chút phòng bị nào của cô.
Trong nháy mắt trong đầu Quách Ly rỗng rỗng, cảm giác này xông thẳng về tim, không cách nào tỉnh táo suy nghĩ để kêu gào, bật ra tiếng ngâm khẽ không cách nào đè nén được.
Anh ngậm đôi môi của cô, nhẹ nhàng hôn, bàn tay đang ôm chặt gương mặt của cô, hai người liên tục dây dưa, trừ hôn môi với nhau ra, không cách nào cảm thụ cái khác được.
Cô thích anh hôn, rất thích, bởi vì nụ hôn kia luôn làm cho thần trí của cô trở nên hỗn loạn, làm nhịp tim của cô tăng nhanh, làm cô quên mình đắm chìm vào bên trong, không cách nào tự kềm chế.
Dịu dàng, nhiệt độ, cảm giác nóng lên, ngực phập phồng kịch liệt, cô nắm chặt thành nắm đấm, cảm giác tất cả lý trí đã sớm đứt đoạn, không cách nào suy nghĩ, trừ cái người đang hôn cô ra, cô cái gì cũng không cảm thấy, cũng không cách nào suy nghĩ được.
Cơ thể dính nhau, nhiệt độ nóng bỏng, không khí bên trong phòng trở nên mập mờ không dứt, cô đắm chìm trong thế giới của anh, cảm giác quen thuộc lại làm người ta cực kỳ hoài niệm.
Khi anh rời khỏi đôi môi của cô, kết thúc nụ hôn, Quách Ly phục hồi tinh thần lại, lập tức phản ứng dùng sức đẩy anh ra, kéo chăn, che cơ thể của mình.
"Triều Hệ, anh . . . . . Anh không nên làm như vậy." Lý trí rốt cuộc trở lại, cô có cảm giác tim rét run.
"Không nên? Em nói là anh không nên hôn em sao?" Triều Hệ tuyệt không thừa nhận hành vi của mình bây giờ có chút giống vô lại, bình chân như vại nằm ở trên giường, bên cạnh cô, hài lòng nhìn môi của cô, không có bất kỳ thay đổi nào.
"Đúng." Cô dùng sức gật đầu, cảm giác gương mặt của cô nóng lên cùng rét run trong lòng, mâu thuẫn càng lúc càng dâng lên.
"Tại sao anh không nên hôn em?"
Anh cho là hôn người phụ nữ của mình là không có sai, hơn nữa cô gái này cùng anh yêu nhau bảy năm, lại lấy thân phận Quách Ly ở cùng với anh hai năm, tính toán một chút, anh và cô biết gần mười năm, tại sao anh không nên hôn cô?
Trừ phi. . . . . . Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Triều Hệ nhíu mày.
Mặc dù trong đầu nghĩ tới đáp án cho vấn đề đó nhưng lập tức bị anh xóa bỏ, nhưng. . . . . . Được rồi! Anh thừa nhận mình hoặc nhiều hoặc có chút không đủ tự tin.
"Bởi vì. . . . . . Anh là quản gia, em là. . . . . . Em là ông chủ." Cô có chút bối rối nói.
"Em nhớ được trước kia Tâm thích nhất đọc tiểu thuyết, đề tài bên trong bao gồm chuyện xưa của ông chủ lớn cùng người hầu nữ hoặc là cùng viên chức nhỏ."
"Những thứ kia chỉ là chuyện xưa."
"Ai nói chuyện xưa không thể trở thành sự thật? Có lẽ chúng ta không biết được, thật sự là có nếu nói ông chủ nhà giàu cùng người nghèo khó có tình yêu ấm áp, chỉ là tình huống của chúng ta có chút thay đổi, ông chủ lớn là em, người hầu nhỏ là anh."
Quách Ly không nhịn được cắn cắn môi, "em. . . . . . Em mười tám tuổi."
"Cho nên?"
"Anh. . . . . . Ba mươi tuổi, anh lớn như thế. . . . . ." Ông trời ơi! Không đúng, đây không phải là trọng điểm, nếu như bây giờ cô không phải là Quách Ly mà nói, cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi.
Triều Hệ nheo cặp mắt lại trong nháy mắt trở nên sắc bén, giọng nói có vẻ có chút rét lạnh, "Đây là là nguyên nhân chủ yếu? Đây là nguyên nhân anh không nên hôn em, là bởi vì anh già hơn em, hơn nữa còn già hơn nhiều?"
Nghe một chút cô đang nói cái gì, đây không phải là ghét bỏ anh sao?
Coi như anh ba mươi tuổi rồi, vẫn đẹp trai khiến người nhìn không ra tuổi, đi trên đường, bất kể lớn nhỏ, chỉ cần là phái nữ, cũng không nhịn được nhìn anh mấy lần, anh có bao nhiêu sức quyến rũ, không biết sao? Thế nhưng cô gái vô tình vô nghĩa này, chê anh già? Anh không có chê cô chỉ là một cây giống (cây non), cô còn dám chê anh?
"Không! Ông trời ơi! Không phải em nói anh già, em là. . . . . ." Thần trí của cô hỗn loạn không ngừng, ngay cả mình đang nói cái gì cũng không biết.
"Như vậy, xin hỏi Ly, em là có ý gì?"
Nếu như cô dám nói mình tuổi còn nhỏ, nên có lựa chọn tốt hơn, hoặc là cô đã thay đổi cuộc sống, đã không còn thương anh, không hề có tình cảm với anh nữa. . . . . . Nghĩ đến cô cũng có thể nói như vậy nói, tâm tình của anh trở nên thấp thỏm.
Cho nên anh mới không có tự tin, sợ mình đã mất đi tất cả tình yêu của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT