Hai ngày trước, Thanh Sương lệnh sứ đập nồi dìm thuyền, ép Mạc Liễm Phong
phải tự vẫn, sau đó bị quân đen của Tiểu Huyền ăn mất tướng đỏ, bèn cười điên cuồng, dẫn đám thủ hạ rời đi. Ván cược sáu mươi năm một lần này
rốt cuộc đã kết thúc với phần thắng thuộc về bốn đại gia tộc, nhưng bọn
họ cũng phải trả một cái giá hết sức nặng nề.
Thực ra, so với trận chiến lần trước, khi mà bốn chục người của hai bên chỉ có ba người sống sót, trận chiến lần này ít thương vong hơn nhiều. Có điều, trước đây
những người chiến tử đều là do hăng hái giết địch tới kiệt sức, còn lần
này lại là do tự vẫn, thực khiến người ta khó có thể chấp nhận.
Việc bốn đại gia tộc và Ngự Linh đường tranh bá thiên hạ cực kỳ bí mật,
trong bốn đại gia tộc chỉ có mấy vị chưởng môn và các nhân vật cấp
trưởng lão mới biết, các đệ tử tinh anh phải đến sau khi được chọn ra từ Hành Đạo đại hội mới được nói cho nghe việc này, còn các đệ tử bình
thường đến bây giờ vẫn chưa hề hay biết tại hậu sơn vừa xảy ra một phen
biến cố to lớn như thế. Do đó, trong thời gian hai ngày hai đêm mà Thủy
Nhu Thanh hôn mê, chỉ có Hoa Tưởng Dung và Tiểu Huyền tới chăm sóc cho
nàng, ai ngờ nàng vừa tỉnh dậy đã thương tâm tột độ, rồi không phân đúng sai phải trái, trút hết cơn bi phẫn lên người Tiểu Huyền.
Tiểu
Huyền loạng choạng chạy ra khỏi phòng, vẫn còn thấp thoáng nghe thấy
tiếng Hoa Tưởng Dung khuyên giải Thủy Nhu Thanh, có điều lúc này đầu óc
nó đã trở nên trống rỗng. Sau khi biết được chân tướng sự việc, nó vốn
áy náy vô cùng, giờ đây thấy Thủy Nhu Thanh căm hận mình như vậy thì lại càng đau đớn, chạy liền một hơi mấy chục bước chân mới dừng lại.
Nơi này chính là Kiếm quan trong bốn doanh của Ôn Nhu hương, ánh dương buổi sớm chiếu xuống những cây hoa cỏ xung quanh, tạo nên một phen cảnh sắc
hết sức thanh nhã. Nhưng lúc này Tiểu Huyền làm gì có tâm trạng mà
thưởng thức, chỉ ngồi phịch xuống đất, hai tay vò đầu bứt tai, nước mắt
không ngừng tuôn rơi, làm ướt đẫm cả vạt áo trước ngực.
Mấy nữ đệ
tử của Ôn Nhu hương đi ngang qua, thấy Tiểu Huyền ngồi đó khóc lóc thì
ngỡ là nó đang giận dỗi ai, bèn đi tới mỉm cười an ủi, nhưng nó lại
chẳng thèm để ý, càng khóc to hơn.
Chợt một tiếng đàn du dương
vọng tới, âm thanh uyển chuyển nhẹ nhàng, trong veo tươi đẹp, tựa như
vầng mây nhạt dưới ánh trăng, tràn đầy ý vị. Thì ra là Thủy Nhu Sơ ở
đằng xa đang dùng tiếng đàn để xua đi nỗi bi thương trong lòng Tiểu
Huyền.
Nhưng Tiểu Huyền không hề bị tiếng đàn mê hoặc. Từng giọng
nói, tiếng cười của Mạc Liễm Phong vẫn còn văng vẳng bên tai nó, vậy mà
giờ đây nó và ông đã âm dương cách biệt. Trong cuộc đời, đây là lần đầu
tiên nó cảm nhận được thế nào là vận mệnh vô thường, sinh ly tử biệt,
trong cơn thổn thức bất giác cảm thấy con người sống trên đời cũng chỉ
như ngọn đèn hay nhành cỏ, khi đèn tắt hay gió nổi lên là sẽ đi xa, hoàn toàn không thể tự mình làm chủ...
Tiếng đàn kia lọt vào tai nó
liền trở nên thê lương tột độ, tựa như tiếng con nhạn cô đơn da diết gọi bầy, tiếng con vượn hú dài tìm bạn, khiến nó càng khó lòng kìm nén nỗi
buồn, tiếng khóc lại càng to hơn.
Tiếng đàn dường như bị ảnh hưởng bởi tiếng khóc của Tiểu Huyền, càng lúc càng cao, cuối cùng chẳng còn
thành làn điệu. Đột nhiên “phựt” một tiếng, một sợi dây đàn đã đứt. Thủy Nhu Sơ buồn bã thở dài, dừng hẳn tiếng đàn, sau đó không còn động tĩnh
gì nữa.
Không biết đã qua bao lâu, Tiểu Huyền chừng như đã mệt,
bèn thôi khóc, ngồi ngẩn ngơ ở đó, chợt nghe giọng nói của Hoa Tưởng
Dung vang lên bên tai: “Ta đã bón cho Thanh muội chút cháo, nghỉ ngơi
vài ngày là muội ấy sẽ khỏe lại thôi.”
Tiểu Huyền vẫn còn nhớ đến
ván cờ nọ, lẩm bẩm giải thích: “Đệ vốn có thể dùng cách khác để thắng
ván cờ ấy, không nhất thiết phải để Mạc thúc thúc mất mạng...”
Hoa Tưởng Dung khẽ thở dài. “Đệ cũng đừng tự trách mình. Ta đã được nghe
cha ta kể về cuộc chiến ấy, bốn đại gia tộc ta hoàn toàn nhờ đệ nên mới
giành phần thắng, tất cả mọi người đều rất cảm kích đệ...”
Tiểu Huyền buồn bã nói: “Vậy thì có ích gì, Thanh... Thủy cô nương nhất định sẽ không tha thứ cho đệ.”
Hoa Tưởng Dung dịu dàng an ủi: “Thanh muội đau thương quá độ, những lời nói ra đệ bất tất phải để vào lòng, một thời gian nữa muội ấy tự khắc sẽ
hiểu ra tất cả thôi...”
“Không, tỷ không hiểu được đâu!” Tiểu
Huyền nói với giọng chắc nịch. “Đệ biết, cô ấy sẽ hận đệ cả đời!” Lời
này vừa nói ra, trong lòng nó lại trào lên một nỗi đau đớn khó tả.
Hoa Tưởng Dung gượng cười một tiếng, đang định khuyên giải nó thêm mấy câu, chợt nghe từ phía dưới đỉnh Minh Bội vang lên một giọng nói sang sảng,
hùng hồn: “Lâm Thanh cầu kiến Cảnh các chủ!”
Tiểu Huyền nhảy bật
dậy, lớn tiếng kêu lên: “Lâm thúc thúc!” Mấy ngày trước, nó còn nghĩ
mình đã bị phế mất võ công, có đi theo Lâm Thanh cũng sẽ trở thành gánh
nặng, chẳng thà cả đời ở lại đỉnh Minh Bội này với Ngu đại sư. Nhưng sau khi trải qua cơn biến cố hai ngày trước, thêm vào đó lại bị Thủy Nhu
Thanh căm thù, nó chỉ một lòng muốn rời khỏi vùng đất thương tâm này.
Giờ đây, nghe thấy giọng nói của Lâm Thanh, lại nghĩ sẽ được gặp phụ
thân của mình, nó không sao kìm nén nổi, cũng chẳng để tâm tới việc phân biệt đường đi, cứ ra sức cắm đầu chạy về hướng phát ra âm thanh.
Hoa Tưởng Dung nghe thấy giọng của Lâm Thanh thì vừa ngạc nhiên vừa vui
mừng, sau khi thoáng ngẩn ngơ liền đỏ bừng mặt, quay về phía Tiểu Huyền
mà gọi lớn: “Cẩn thận lạc đường, để tỷ tỷ dẫn đệ đi...”
Tiểu Huyền vừa chạy được mấy bước, chợt bị một người ôm ngang hông, bên tai vang
lên giọng nói trầm thấp hùng hồn của Cảnh Thành Tượng: “Để ta xem xem vị Ám khí vương dám công nhiên khiêu chiến với thiên hạ đệ nhất cao thủ
Minh Tướng quân này rốt cuộc là nhân vật như thế nào!”
Tiểu Huyền
thấy trong giọng nói của Cảnh Thành Tượng dường như thấp thoáng địch ý,
trái tim liền trầm hẳn xuống: Minh Tướng quân vốn là thiếu chủ của bốn
đại gia tộc, Cảnh Thành Tượng tất nhiên sẽ không cho Lâm thúc thúc cơ
hội đánh bại Minh Tướng quân, chỉ e sẽ lập tức gây bất lợi cho Lâm thúc
thúc...
Cảnh Thành Tượng ôm theo Tiểu Huyền, rảo bước đi về phía
trước, miệng thì đề khí, cất tiếng cười lớn. “Ám khí vương đại giá quang lâm, Cảnh mỗ không nghênh đón từ xa, xin được thứ lỗi!”
Hoa Tưởng Dung đang định bước theo, Hoa Khứu Hương chợt từ đâu xuất hiện, trầm
giọng nói với nàng: “Dung Nhi mau về Phiên Thiên lâu trước đi!” Nàng tuy một lòng muốn gặp Lâm Thanh nhưng lần đầu tiên thấy phụ thân tỏ ra
nghiêm túc như vậy, dù muôn vàn lần không muốn nhưng rốt cuộc vẫn không
dám trái lời, đành ngẩn ngơ dừng bước.
Tiểu Huyền thấy Hoa Khứu
Hương, Thủy Nhu Sơ và Vật Thiên Thành đều đi theo sau, trong lòng càng
kinh hãi, nghĩ rằng bốn đại gia tộc định liên thủ đối phó với Lâm Thanh. Nó bèn ra sức giãy giụa trong lòng Cảnh Thành Tượng, miệng kêu lớn:
“Mau buông ta ra!” Nhưng làm sao mà giãy thoát được.
Hoa Khứu
Hương bước lên trước hai bước, vỗ nhẹ vào vai Tiểu Huyền, tỏ ý bảo nó
hãy yên tâm, sau đó lại nhìn về phía khuôn mặt nghiêm túc của Cảnh Thành Tượng, muốn nói gì đó song lại thôi, khẽ thở dài một tiếng.
Vừa
đi qua Thông Thiên điện, bọn họ đã nhìn thấy một người áo trắng chắp tay sau lưng đứng trên khoảng đất trống đằng xa. Đệ tử của bốn đại gia tộc
tuy ít đi lại trên giang hồ nhưng danh tiếng của Ám khí vương đã truyền
khắp võ lâm, ai mà không biết, chỉ là do không có lệnh của môn chủ nên
không ai dám bước tới chuyện trò, chỉ dám tụ tập thành từng nhóm đứng
xung quanh rì rầm bàn tán.
Nhìn thấy bóng dáng ngạo nghễ bất phàm
của Lâm Thanh, cặp mắt Tiểu Huyền hoe đỏ, nhưng nó không thấy phụ thân
Hứa Mạc Dương và Trùng đại sư đâu.
Bốn vị môn chủ của bốn đại gia
tộc lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Thanh, đều thầm khen một tiếng. Chỉ thấy
người này tuổi mới ngoài ba mươi, thân hình cao lớn, vóc người hoàn mỹ,
không hề thô kệch; mái tóc đen nhánh được y cột lại, tùy tiện buông qua
vai, toát ra vẻ phóng khoáng, tiêu sái khó mà diễn tả bằng lời; trên
khuôn mặt với những đường nét rõ ràng kia, nổi bật nhất chính là cặp mắt sáng rực tràn đầy thần thái bên trên chiếc mũi cao thẳng tắp; một làn
gió nhẹ thổi tới làm mái tóc y khẽ tung bay, thấp thoáng để lộ cây Thâu
Thiên thần cung danh chấn giang hồ mà y đeo sau lưng; chiếc áo rộng màu
trắng phấp phới bay trong gió, càng tôn lên dáng vẻ ung dung trên thân
hình tráng kiện, quả thực là trác tuyệt bất phàm. Tuy y chỉ đứng lặng lẽ ở đó nhưng mọi người đều có thể cảm nhận một luồng sức sống dạt dào,
mãnh liệt, dường như bất cứ lúc nào y cũng có thể lao thẳng lên trời,
khiến người ta thầm sinh lòng kính phục...
Vừa nhìn thấy Ám khí vương, trong lòng cả bốn người đều xuất hiện một câu nói: Quả là danh bất hư truyền!
Lâm Thanh cung tay, xá dài một cái từ xa. “Từ lâu đã nghe đại danh của bốn
vị môn chủ, tiếc rằng không có duyên bái kiến. Cảnh các chủ ra tay cứu
giúp ấu tử của cố nhân, Lâm mỗ hàm ơn khôn xiết, xin được có lời cảm
tạ!”
Giọng nói của Cảnh Thành Tượng kịp thời vang lên, át hết lời của Tiểu Huyền:
“Lâm huynh thực khách sáo quá! Y thuật gia truyền của Điểm Tình các vốn
là để cứu chữa cho chúng sinh trong thiên hạ. Chỉ tiếc rằng Cảnh mỗ học
nghệ không tinh, đã phụ sự nhờ cậy của Lâm huynh rồi.”
Lâm Thanh ngạc nhiên đưa mắt nhìn về phía Tiểu Huyền. “Vết thương của thằng bé này còn chưa được chữa khỏi sao?”
Cảnh Thành Tượng rảo bước đi tới chỗ cách Lâm Thanh tám thước rồi mới dừng
chân, buông Tiểu Huyền xuống, hít vào một hơi thật sâu, trầm giọng nói:
“Đứa bé này đã bị phế mất võ công, nếu Lâm huynh có điều gì bất mãn, xin cứ tìm ta!”
Tiểu Huyền nhào vào lòng Lâm Thanh, nhất thời bao nỗi ấm ức đều trào dâng, chỉ tay về phía Cảnh Thành Tượng. “Là ông ta cố ý
phế võ công của cháu...”
Lâm Thanh có chút kinh hãi nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi. “Mong Cảnh huynh nói rõ duyên cớ bên trong.”
Cảnh Thành Tượng không nói gì, chỉ khẽ thở dài một tiếng, nhìn đăm đăm vào
Lâm Thanh, đôi tay hơi động đậy rồi dừng lại, cặp mắt tràn đầy thần sắc
phức tạp.
Hoa Khứu Hương bước lên trước một bước, chắn trước người Cảnh Thành Tượng, tiếp lời: “Lâm huynh đã đi chung đường với Trùng đại
sư được một thời gian, chắc cũng biết một số nguyên nhân rồi.”
Lâm Thanh thấy vừa rồi dường như Cảnh Thành Tượng có ý muốn ra tay, khóe
mắt liếc qua bên cạnh, thấy Anh Hùng chủng chủ Vật Thiên Thành đứng xéo
phía sau lưng, như vô tình như hữu ý chặn đường lui của mình, trong lòng không khỏi kinh hãi, bèn ngầm đề phòng, ngoài miệng thì vẫn thản nhiên
nói: “Trùng đại sư chỉ nói sơ qua cho ta biết hai chuyện, thứ nhất là
mối oán thù giữa bốn đại gia tộc và Ngự Linh đường, thứ hai là quan hệ
của Minh Tướng quân với bốn đại gia tộc...” Y dừng lại một chút, mắt
bừng lên ánh tinh quang. “Nếu là vì Minh Tướng quân, Cảnh huynh có thể
trực tiếp đi tìm ta, tại sao lại trút giận lên người một đứa bé?”
Cảnh Thành Tượng cười rộ, gằn giọng nói: “Lâm huynh đã biết rõ quan hệ giữa
bốn đại gia tộc ta và Minh Tướng quân mà còn dám một mình lên đỉnh Minh
Bội này, đảm lượng như thế thực khiến người ta khâm phục!”
Lâm
Thanh không hề tỏ ra sợ hãi trước lời nói mang đầy ý uy hiếp của Cảnh
Thành Tượng, vẫn bình thản nói: “Phiêu bạt giang hồ vốn rèn luyện được
một lá gan lớn. Cảnh huynh quá khen, Lâm mỗ thẹn không dám nhận.”
Hoa Khứu Hương và Thủy Nhu Sơ vừa muốn cất lời, Cảnh Thành Tượng đã khoát
tay ngăn hai người lại. “Bốn đại gia tộc ta xưa nay luôn ẩn cư nơi sơn
dã, chẳng biết gì về quy củ trên giang hồ.” Ông ta khẽ thở dài một
tiếng. “Từ sáu năm trước, sau khi hay tin Lâm huynh công nhiên khiêu
chiến với Minh Tướng quân giữa đám vạn quân, trong lòng ta vẫn luôn
không thoải mái, chỉ muốn tìm cơ hội nào đó để thử xem Lâm huynh có thực sự có cái bản lĩnh khiêu chiến với thiên hạ đệ nhất cao thủ không.”
Lâm Thanh nhướng mày. “Thử xem rồi sao nữa?”
Cảnh Thành Tượng cúi đầu nhìn đôi tay mình. “Nếu Cảnh mỗ may mắn thắng được
Lâm huynh một chiêu nửa thức, xin Lâm huynh hãy ở lại trên đỉnh Minh Bội này vài năm.”
“E là Cảnh các chủ nói sai rồi, nếu ta thua trong
tay các chủ thì làm sao có bản lĩnh đi khiêu chiến với Minh Tướng quân?” Lâm Thanh cười hào sảng. “Sợ là nếu tiểu đệ chẳng may thắng được Cảnh
các chủ, bốn đại gia tộc mới không tiếc dùng toàn lực giữ ta ở lại nơi
này.”
“Quả không thẹn là Ám khí vương!” Hoa Khứu Hương vỗ tay, thở dài, cất lời cảm khái. “Có thể đứng trước đỉnh Minh Bội mà không coi
bốn đại gia tộc ta ra gì như thế, khắp thiên hạ này e là chỉ có một mình Lâm huynh thôi!”
Cảnh Thành Tượng thoáng rùng mình, sự tự phụ của Lâm Thanh khiến tâm trạng ông ta trở nên kích động một cách khó hiểu.
“Ta xưa nay vẫn luôn kính trọng nhân cách của Lâm huynh, xin huynh chớ
nên ngông cuồng quá!”
Lâm Thanh cười vang, trên khuôn mặt bừng lên vẻ không giận mà uy. “Lâm Thanh không có sở trường gì khác, chỉ có một
thân ngạo cốt và ý chí bất khuất này. Vì ấu tử của cố nhân, dù Cảnh
huynh có bày ra rừng đao trận kiếm, Lâm mỗ cũng tuyệt đối không chùn
bước.”
Tuy y đã nghe Trùng đại sư nói rõ về quan hệ giữa Minh
Tướng quân và bốn đại gia tộc nhưng xưa nay vẫn biết bốn đại gia tộc
không phải hạng ngang ngược, không nói lý lẽ, trước khi lên núi đã dự
định dù đối phương có cất lời khiêu khích thì cũng cố gắng nhẫn nhịn.
Nhưng vừa rồi, hay tin Tiểu Huyền vô duyên vô cớ bị phế võ công, trong
lòng y trào lên một cơn lửa giận, bây giờ lại thấy Cảnh Thành Tượng hùng hổ dọa người như thế thì sao còn nhẫn nhịn được nữa. Lúc này, tuy biết
rõ mình người đơn thế yếu, khó lòng địch lại đối phương, trở mặt thực là thiếu sáng suốt, nhưng y rốt cuộc vẫn không kìm được, để lộ một thân
ngạo cốt trời sinh.
Cảnh Thành Tượng vốn không hề có ý làm khó Lâm Thanh, ngược lại còn vì áy náy với Tiểu Huyền mà có lòng muốn tìm Lâm
Thanh bồi tội, nhưng hai ngày trước, trong cuộc chiến với Ngự Linh
đường, ông ta đã phải trơ mắt nhìn ái tử chết thảm, bản thân dù có võ
công tuyệt thế nhưng đến một chiêu nửa thức cũng chẳng thể sử ra, nhất
thời cơn phẫn nộ đầy lòng làm tâm tình biến đổi, vừa khéo lại gặp Lâm
Thanh tới đây, bèn trút hết lửa giận lên người y.
Anh Hùng chủng
chủ Vật Thiên Thành cực kỳ trung thành với gia tộc, xưa nay luôn bất mãn trước hành vi khiêu chiến với thiếu chủ Minh Tướng quân của Lâm Thanh,
nghe thấy thế liền lăm le muốn giao chiến; Phiên Thiên lâu chủ Hoa Khứu
Hương và Ôn Nhu hương chủ Thủy Nhu Sơ thì lại cực lực phản đối việc phát sinh xung đột. Thủy Nhu Sơ vốn tính kiệm lời, còn Hoa Khứu Hương tuy
muốn can ngăn Cảnh Thành Tượng nhưng thấy Lâm Thanh và Cảnh Thành Tượng
càng lúc càng căng thẳng, mà Cảnh Thành Tượng dù sao cũng là minh chủ
của bốn đại gia tộc, bản thân không tiện tranh chấp với ông ta ngay tại
đây, do đó nhất thời cũng khó mà khuyên giải được gì.
Tiểu Huyền
lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Thanh xưa nay luôn nho nhã, lịch sự tỏ ra tức giận như vậy, nguyên nhân lại là vì mình, nhất thời vừa kính phục vừa
cảm kích. Tuy nó biết Ám khí vương võ công cao cường nhưng kiến đông còn cắn chết được voi, do đó trong lòng lo lắng không thôi, đang không biết làm thế nào thì chợt nghe giọng nói của Ngu đại sư từ xa vọng lại:
“Đừng động thủ vội, hãy đưa Lâm Thanh tới Thông Thiên điện gặp lão phu!”
Cảnh Thành Tượng ngẩn người, tuy ông ta là minh chủ của bốn đại gia tộc
nhưng Ngu đại sư là sư bá của ông ta, còn là minh chủ đời trước, do đó
không tiện trái ý.
Hoa Khứu Hương thừa dịp nói: “Cảnh huynh nhất định phải bình tĩnh, cứ nghe xem sư bá có lời chỉ dạy gì trước đã!”
Cảnh Thành Tượng thở dài một tiếng, biết rằng chẳng qua vì nỗi đau mất con
nên tâm thần mình mới đại loạn mà trút cơn giận lên người Lâm Thanh. Có
điều ông ta cũng không muốn cất lời xin lỗi, chỉ khẽ “hừ” một tiếng, đi
về phía Thông Thiên điện.
Thủy Nhu Sơ thấp giọng giới thiệu với
Lâm Thanh: “Ngu đại sư là sư bá của Vật nhị ca, cũng là minh chủ đời
trước của bốn đại gia tộc.”
Lâm Thanh khẽ gật đầu, đồng thời cũng
nhận ra thái độ của mọi người trong bốn đại gia tộc với mình không hoàn
toàn giống nhau, Vật Thiên Thành thoáng có địch ý, Hoa Khứu Hương và
Thủy Nhu Sơ thì lộ rõ vẻ thân thiện.
Ngu đại sư đứng trước Thông
Thiên điện, râu tóc lất phất bay, dáng vẻ vô cùng oai vệ. Ông lạnh lùng
nhìn Cảnh Thành Tượng. “Lão phu đã khai quan xuất sơn, việc trong bốn
đại gia tộc này đành cậy già lên mặt chen tay vào vậy. Cứ bồng bột, nóng nảy như ngươi bây giờ, ngày sau sao có thể phục chúng?”
Cảnh
Thành Tượng tự biết mình đuối lý, cúi đầu không nói gì. Thủy Nhu Sơ dịu
giọng nói: “Cảnh sư huynh đau lòng vì cái chết thảm của Mộ Đạo, do đó
mới đánh mất sự thận trọng xưa nay, xin sư bá đừng nên trách huynh ấy
quá!”
Ngu đại sư đưa mắt nhìn Cảnh Thành Tượng, thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Thành Tượng và Ám khí vương xin theo lão phu vào điện,
những người khác tạm thời hãy ở ngoài!” Nói rồi, ông bèn xoay người bước vào điện.
Lâm Thanh thản nhiên giao Tiểu Huyền cho Hoa Khứu Hương rồi cùng Cảnh Thành Tượng một trước một sau bước vào Thông Thiên điện.
Ngu đại sư đóng cửa điện lại, xoay người, đưa tay khẽ vỗ vai Cảnh Thành
Tượng, cất giọng chân thành: “Không qua rèn giũa sao thành được đại sự.
Thành Tượng ngươi thân là minh chủ, từng lời nói, cử chỉ đều có liên
quan tới danh dự của bốn đại gia tộc, nhất định phải công tư phân minh,
như thế mới có thể trở thành tấm gương cho các đệ tử.” Sau đó, ông lại
quay sang nói với Lâm Thanh: “Hai ngày trước Thành Tượng vừa phải chịu
nỗi đau mất ái tử, mong Lâm đại hiệp thông cảm cho!”
Cảnh Thành
Tượng thở dài một tiếng, đưa bàn tay phải về phía Lâm Thanh, khuôn mặt
đầy vẻ thành khẩn. “Xin Lâm huynh thứ lỗi, vừa rồi ta thực có điều không phải!”
Nhưng Lâm Thanh lại không đưa tay ra. “Ta hiểu tâm trạng
kẻ làm cha của Cảnh huynh, nhưng việc Tiểu Huyền bị phế võ công, xin
được nghe lời giải thích!”
Ngu đại sư nhìn đăm đăm vào Lâm Thanh,
trên khuôn mặt thoáng hiện vẻ khác lạ, lâu sau mới cất tiếng khen:
“Quang minh lỗi lạc, lòng dạ phóng khoáng, Lâm đại hiệp là một người rất có nguyên tắc, lão phu vô cùng tán thưởng.”
Nghe vị lão tiền bối
của bốn đại gia tộc khen ngợi mình như vậy, Lâm Thanh không khỏi có chút xấu hổ. “Tiền bối quá khen, Lâm Thanh chẳng qua chỉ làm mọi việc theo
bản tâm, không ưa mấy sự dối trá, lừa lọc.”
Ngu đại sư cười rộ.
“Đã như vậy, sao chúng ta còn phải khách sáo xưng hô với nhau là tiền
bối, đại hiệp gì nữa! Chi bằng ngươi hãy gọi ta một tiếng Ngu lão, còn
ta gọi ngươi là Lâm tiểu đệ! À, Tiểu Trùng Nhi có khỏe không?”
Lâm Thanh ngẩn người. “Thì ra Ngu lão chính là Tiêu thúc trong lời của
Trùng đại sư. Ông ấy cũng rất nhớ Ngu lão, vốn muốn đích thân tới bái
kiến nhưng vì một vị hảo hữu của tại hạ hiện đang bị trọng thương khó
lòng chữa trị, lúc này ông ấy đang ở trong khách điếm nơi thành Bình
Hương đợi tại hạ quay về...” Thì ra Trùng đại sư có kể với Lâm Thanh
việc Ngu đại sư nuôi dưỡng mình mười bốn năm, nhưng vẫn gọi ông ấy là
Tiêu thúc, chưa biết vị Tiêu thúc năm xưa nay đã đổi tên thành Ngu đại
sư.
“Chỉ cần trong lòng còn nhớ, có gặp hay không cũng chẳng quan
trọng.” Ngu đại sư cười rộ. “Nhưng ngươi phải nói với Tiểu Trùng Nhi,
lão phu chính vì cái tên Trùng đại sư của nó nên mới đổi tên thành Ngu
đại sư, từ nay trên đời này không còn ai là Vật Do Tiêu nữa.”
Lâm
Thanh nghe thấy cái tên Vật Do Tiêu, lập tức nghĩ đến Vật Do Tâm lúc này đang ở thành Vô Song đất Giang Nam, sau khi hỏi thử mới hay đó chính là sư đệ của Ngu đại sư. Nói đến lão ngoan đồng ngây thơ, hồn nhiên, không có chút tâm cơ ấy, cả ba người đều không nhịn được cười, bầu không khí
nhất thời hòa hoãn hẳn.
Cảnh Thành Tượng quay sang hỏi Ngu đại sư: “Sư bá tại sao lại xuất quan?”
Ngu đại sư cười, nói: “Lão phu bế quan năm mươi năm, khổ tu võ công vốn là vì trận chiến với Ngự Linh đường.
Bây giờ đại địch đã bị đánh lui, ta tất nhiên phải ra ngoài thư giãn gân cốt một chút rồi.”
Cảnh Thành Tượng cung kính nói: “Thành Tượng xin nghe theo lời dạy dỗ của sư bá!”
“Ngươi cũng bất tất phải như vậy, dù sao bây giờ ngươi mới là minh chủ của bốn đại gia tộc, mọi việc vẫn nên để ngươi làm chủ.” Ngu đại sư khẽ thở
dài. “Lão phu đã mấy chục năm không bước chân ra ngoài giang hồ, không
hiểu biết mấy về tình hình trong võ lâm. Nếu không vì thấy ngươi cố ý
làm khó Lâm tiểu đệ, ta vốn cũng chẳng muốn cậy già lên mặt đứng ra quản chuyện của gia tộc đâu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT