Lâm Thanh liều chịu một quyền của Long phán quan nhưng lại phát hiện thế
quyền của đối phương nhìn thì dữ dội nhưng kình đạo lại chẳng nặng mấy,
thực không giống với nội lực bá đạo mà Long phán quan vừa thi triển lúc
uống rượu. Trong lúc kịch chiến, y không kịp suy nghĩ kĩ, lại thấy Ninh
Hồi Phong đã lùi lại, bèn xoay người dùng dây cung của Thâu Thiên cung
khóa chặt tay phải của Long phán quan, tay trái thì chụp về phía yết hầu của hắn. Trong lúc y xoay người, từ vai còn có một mũi kim bạc bay về
phía Ninh Hồi Phong đang lùi về phía sau, thế mới hay cái danh hiệu Ám
khí vương không phải tự nhiên mà có.
Long phán quan không ngờ một
đòn của mình lại có thể đắc thủ, đang cơn mừng rỡ định biến chiêu thì
tay phải đã bị Thâu Thiên cung khóa chặt, vừa mới ngây người, cổ họng đã bị tay trái của Lâm Thanh chụp lấy, trong lòng trào dâng một cơn sợ hãi tột cùng. Hắn biết đối phương có ý muốn bắt sống mình, lập tức buông
thõng hai tay, không dám phản kháng, đồng thời thầm thán phục, nghĩ bụng Ám khí vương võ công linh động, nhẹ nhàng khác hẳn với lẽ thường, chẳng trách lại dám khiêu chiến với thiên hạ đệ nhất cao thủ Minh Tướng quân.
Lâm Thanh khống chế được Long phán quan chỉ bằng một chiêu thì cảm thấy khá bất ngờ, lập tức ngoảnh đầu, lạnh lùng nhìn Ninh Hồi Phong, định quát
bảo hắn dừng tay. Nhưng y thấy Ninh Hồi Phong vẫn tiếp tục lùi về phía
sau, trong mắt lóe lên một tia cười âm hiểm, biết ngay là không hay,
chợt nghe trên đỉnh đầu vang lên mấy tiếng lạch cạch rồi toàn bộ nóc căn phòng sụp xuống...
Hai người Tề, Quan đầu tiên là thấy Quỷ Thất
Kinh lao ra từ trong rương, sau lại thấy Trùng đại sư sử dụng vũ khí độc môn Lượng Thiên xích, lập tức nhận ra thân phận của Trùng đại sư. Ân
oán giữa Trùng đại sư và Quỷ Thất Kinh, người trên giang hồ đều biết,
hai kẻ này cũng vui vẻ đứng một bên nhìn cảnh lưỡng hổ giao tranh, trong lòng còn có cảm giác vui mừng trước tai họa của người khác. Chẳng ngờ
biến cố lại tiếp tục xảy ra, nóc căn phòng đột nhiên sụp xuống khiến mỗi người đều bối rối chân tay, vội vàng chạy đi tìm các khe hở để né tránh những viên ngói vụn rơi xuống.
Lâm Thanh vốn có cơ hội đuổi theo
Ninh Hồi Phong, thoát khỏi cơ quan, nhưng nóc phòng đột nhiên sụp xuống, hai nàng Hoa, Thủy có lẽ có thể tự bảo vệ bản thân, riêng Tiểu Huyền
thì khó mà thoát khỏi kiếp nạn. Y thầm thở dài một tiếng, đưa tay trái
kéo Tiểu Huyền vào lòng, tay phải thì vung lên gạt một thanh xà nhà đang rơi xuống, ngay sau đó lại hạ xuống chụp lấy yết hầu Long phán quan.
Long phán quan dường như không ngờ được Ninh Hồi Phong lại bỏ mặc mình
như vậy, trong cơn kinh hãi cứ ngẩn ngơ để yên cho Lâm Thanh khống chế
thêm lần nữa.
Trùng đại sư và Quỷ Thất Kinh kịch chiến với nhau.
Quỷ Thất Kinh chiếm được thế thượng phong, muốn đánh cho đối thủ trọng
thương trong vòng vài chiêu, nào ngờ trên đỉnh đầu đột nhiên xảy ra biến cố. Hắn vốn chạy vòng quanh người Trùng đại sư, thân thể ở ngay rìa căn phòng, một bóng đen đột nhiên rơi từ trên cao xuống. Tới lúc này hắn
vẫn không muốn bỏ qua cơ hội giết chết Trùng đại sư, chiêu thức trên tay phải không thay đổi, tay trái thì tùy tiện đưa lên đỡ nhưng lại cảm
thấy vật đang rơi xuống nặng tới ngàn cân, chạm vào có cảm giác lạnh
ngắt, dường như là một khối sắt lớn. Một tiếng “rắc” vang lên, xương cổ
tay hắn gãy rời, thân thể cũng dừng hẳn lại, chừng như sắp bị khối sắt
kia đè xuống đến nơi...
Trùng đại sư vốn là người hiệp nghĩa, tuy
kẻ gặp nạn là đại địch nhưng vẫn chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức đưa tay
chụp lấy bàn tay phải của Quỷ Thất Kinh, kéo hắn vào giữa căn phòng...
“Rầm” một tiếng, toàn bộ gian đại sảnh lập tức chìm trong bóng tối, không nhìn thấy một tia sáng nào...
Những tiếng “lộp bộp” vang lên không ngớt, chẳng ai có thể nhìn thấy gì, địch ta không rõ, không ngừng thi triển tuyệt học đẩy người bên cạnh mình
ra. Một tiếng kêu thảm vang lên, nghe âm thanh thì là của Triệu Quang,
một trong hai tên thủ hạ đi theo Tề Bách Xuyên tới đây, nhưng chẳng rõ
đã trúng chiêu của người nào.
Giọng nói lạnh lùng của Lâm Thanh
vang lên trong gian đại sảnh: “Các vị mau dừng tay, nếu không chớ trách
ám khí của ta vô tình!” Mọi người đều cả kinh, giữa cảnh tối tăm thế
này, dù là Minh Tướng quân cũng chưa chắc đã tránh được hết ám khí của
Ám khí vương.
Sau đó, tất cả chìm vào tĩnh lặng!
“Ha ha ha
ha!” Tiếng cười của Ninh Hồi Phong vọng vào từ bên ngoài. “Cho dù Lâm
huynh có võ công xuất thần nhập hóa, cho dù các vị có hùng cứ một
phương, lúc này không phải đều trở thành ba ba trong rọ của ta rồi sao?”
Mọi người đều ngẩn ra, nghe ý của Ninh Hồi Phong thì rõ ràng hắn muốn một lưới bắt gọn bọn họ.
Lâm Thanh hờ hững nói: “Ai thắng ai thua còn chưa biết được. Chẳng lẽ Ninh
huynh ngây thơ cho rằng chỉ một cơ quan này mà có thể nhốt được nhiều
cao thủ như vậy ư?” Phải biết rằng trong đại sảnh bây giờ không những có bốn cao thủ tuyệt đỉnh là Ám khí vương, Trùng đại sư, Long phán quan,
Quỷ Thất Kinh, còn có các nhân vật như Diệu thủ vương, Tề Bách Xuyên, mà Hoa Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh thân là truyền nhân của bốn đại gia
tộc, võ công tất nhiên cũng không kém, nếu chỉ dựa vào một cơ quan này
mà muốn nhốt được tất cả bọn họ thì thực chẳng khác nào người ngốc nói
mơ. Lúc này, không khí trong đại sảnh đang rất vi diệu, chỉ cần ai có
động tĩnh là sẽ lập tức trở thành mục tiêu cho người ta tấn công, giữa
tình cảnh như thế cũng chỉ có loại cao thủ như Ám khí vương mới dám lên
tiếng trả lời.
Ninh Hồi Phong cười rộ. “Lâm huynh có điều không
biết, bốn phía xung quanh Khốn Long sảnh lúc này đều là tường sắt dày
nửa thước, chỗ ráp nối kín kẽ như áo trời khiến nơi này chẳng khác gì
một chiếc lồng sắt lớn. Nếu ta không phát động cơ quan bên ngoài, e là
một trăm năm nữa cũng không ai mở nó ra được.”
Một tiếng “keng”
vang lên, thì ra Quan Minh Nguyệt không kìm được thử gõ vào bức vách,
thấy quả nhiên là sắt khối, nghe âm thanh thì độ dày không tới nửa thước nhưng cũng phải được vài tấc.
Lâm Thanh bất giác cả kinh, nếu sự
thật đúng như lời Ninh Hồi Phong nói, bốn phía xung quanh đều là tường
sắt dày vài tấc, dù tất cả bọn họ có hợp lực cũng chưa chắc đã thoát ra
ngoài được. Y thầm suy nghĩ nhưng giọng nói vẫn chẳng hề tỏ ra hoang
mang: “Ninh huynh dốc hết tâm sức bố trí cái bẫy này nhưng dường như
quên mất chủ nhân của Cầm Thiên bảo vẫn còn nằm trong tay ta.”
Ninh Hồi Phong cười lạnh, nói: “Lâm huynh cứ việc giết hết những người trong sảnh, đợi thêm chừng mười ngày, nửa tháng, khi đã đói đến đầu choáng
mắt hoa thì hãy ra gặp ta.” Long phán quan há miệng muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại bị Lâm Thanh bóp chặt, chẳng thể nói được gì.
Một giọng nói khàn khàn chợt vang lên từ góc đại sảnh:
“Ninh Hồi Phong, ngươi muốn làm gì?”
“Quỷ huynh bị thương rồi sao?” Ninh Hồi Phong cố ý tỏ ra kinh ngạc. “Huynh
yên tâm, Ninh mỗ nhất định sẽ báo thù cho huynh. Dù Trùng đại sư có lợi
hại thế nào, sau khi chịu đói vài tháng ắt sẽ phải xuống âm tào địa phủ
chơi với Quỷ huynh thôi…” Dứt lời, hắn không kìm được đắc ý, cất tiếng
cười vang.
Trát Phong run giọng nói: “Ninh tiên sinh mau thả ta ra trước đi!”
“Trát Phong đại sư còn nghĩ đến món quà kia sao?” Ninh Hồi Phong hờ hững nói. “Coi như đại sư không may, chỉ có thể đi theo Ám khí vương và Trùng đại sư về miền cực lạc thôi!”
Mọi người thầm kinh hãi, tạm chưa xét
Ninh Hồi Phong có dụng ý gì, cho dù hắn chỉ muốn làm khó Lâm Thanh và
Trùng đại sư thì ắt cũng sẽ không mở cơ quan. Nơi này không có thức ăn
và nước uống, sau chừng mười ngày, nửa tháng nữa e là chẳng ai có thể
sống sót được.
Trát Phong ngây người, hô lớn: “Mọi người hãy cùng
xông lên, giết chết Ám khí vương và Trùng đại sư…” Nói được nửa chừng,
hắn chợt im bặt, thử nghĩ mà xem, giữa cảnh xòe bàn tay ra không nhìn
thấy năm ngón như hiện giờ, với công phu ám khí quán tuyệt thiên hạ của
Lâm Thanh, e là không ai có cơ hội.
Ninh Hồi Phong cười, nói:
“Đúng lắm, đúng lắm! Xin Quỷ huynh, Tề huynh và Quan huynh hãy cùng ra
tay, chỉ cần giết được Ám khí vương và Trùng đại sư, ta ắt sẽ mở cơ quan rồi dâng hậu lễ để tạ lỗi với các vị.”
“Vừa rồi Ninh huynh vốn có cơ hội giúp ta chế trụ Trùng đại sư.” Quỷ Thất Kinh lạnh lùng nói.
“Nhưng huynh lại chạy trốn nhanh như vậy, bảo ta làm sao mà tin tưởng
được đây!” Quỷ Thất Kinh từ khi xuất đạo đến nay, đây là lần đầu tiên
phải chịu thua thiệt như vậy, nếu không nhờ Trùng đại sư kịp thời giúp
đỡ thì e là đã bỏ mạng dưới bức tường sắt kia, làm sao mà nuốt nổi cơn
giận này? Huống chi vừa rồi, tuy Lâm Thanh đã khống chế được Long phán
quan nhưng Quỷ Thất Kinh cũng khiến cho Trùng đại sư gặp nguy hiểm liên
tiếp, nếu được Ninh Hồi Phong kịp thời trợ giúp, Trùng đại sư nhất định
đã lành ít dữ nhiều.
“Quỷ huynh xưa nay luôn độc lai độc vãng, ta
làm sao dám ra tay trợ giúp!” Ninh Hồi Phong khẽ cười giễu cợt. “Huống
chi hai sát thủ hàng đầu của hai giới hắc bạch gặp nhau, một màn kịch
hay như vậy, nếu bị ta chen vào thì e là các vị ở đây đều sẽ trách ta
nhiều chuyện.”
Quỷ Thất Kinh quát lớn: “Đừng tưởng ta không biết
mưu đồ của ngươi, ngươi xưa nay luôn kiêng kỵ ta, lần này thừa lúc có cơ hội…” Hắn đột nhiên dừng lại, dường như biết đã lỡ lời nên im lặng
không nói gì thêm.
Ninh Hồi Phong “hừ” lạnh một tiếng. “Quỷ huynh
chớ nên tức giận, ta tuyệt đối không phải hạng người lấy việc công để
trả thù riêng. Có thể đồng quy vu tận với Ám khí vương và Trùng đại sư,
Quỷ huynh dù chết cũng đáng lắm.”
Lâm Thanh hết sức ngạc nhiên,
nghe ý của Quỷ Thất Kinh thì giữa hắn và Ninh Hồi Phong dường như sớm đã có mâu thuẫn. Có điều hai người này một là sư gia của Cầm Thiên bảo,
một là sát thủ của phủ tướng quân, làm sao lại dây dưa với nhau được?
Những người trong sảnh thầm cảm thấy nghi hoặc, giữa bóng tối thế này ai cũng có cảm giác bốn phía xung quanh đều là kẻ địch, do đó tất cả đều ngầm
vận công, chỉ sợ đột nhiên gặp phải cơn tai họa.
Trùng đại sư thấy bầu không khí dần trở nên trầm lắng, biết mọi người vẫn còn nghi ngờ
lẫn nhau, liền thành khẩn nói: “Chúng ta đều bị nhốt ở trong này, nhất
định phải đồng tâm hiệp lực thì mới có thể thoát khỏi hiểm nguy, còn nếu cứ tàn sát lẫn nhau thì e là sẽ trúng phải gian kế của Ninh Hồi Phong.” Câu nói này tuy rằng có lý nhưng đám người Quỷ Thất Kinh, Tề Bách Xuyên và Quan Minh Nguyệt đều không chịu tiếp lời.
Một tay Lâm Thanh
vẫn giữ chặt cổ họng Long phán quan, cao giọng nói: “Ta đảm bảo chỉ cần
mọi người đồng lòng, trước khi vượt qua cửa ải khó khăn này ta quyết sẽ
không tùy tiện ra tay, nếu trái với lời thề sẽ phải chết trong tay Minh
Tướng quân.” Ám khí vương nhất ngôn cửu đỉnh, còn lập lời thề bằng cuộc
chiến với Minh Tướng quân, mọi người bất giác đều cảm thấy yên tâm hơn
rất nhiều.
Quỷ Thất Kinh thầm cảm kích cái ơn cứu mạng của Trùng
đại sư hồi nãy, cũng biết rõ sự tàn độc của Ninh Hồi Phong, bèn lên
tiếng: “Đề nghị của Lâm huynh rất hợp ý ta, trước khi thoát khỏi đây ta
ắt sẽ không đối địch với các vị.”
Giọng của Quan Minh Nguyệt vang
lên từ một phía khác: “Ta cũng đồng ý với ý kiến của Lâm huynh.” Hắn vốn không có thù oán gì với Lâm Thanh và Trùng đại sư, nghe Quỷ Thất Kinh
nói như vậy thì tất nhiên không chịu kém. Tề Bách Xuyên cũng vội vàng tỏ ý tán thành ý kiến của Lâm Thanh.
“Ám khí vương liên thủ với
người của ba hệ phái ở kinh sư, đây thực là một tin tức khiến người ta
khó lòng tin nổi!” Ninh Hồi Phong chặc lưỡi, nói. “Có điều, ta đảm bảo
mấy tháng sau giang hồ ắt sẽ đồn rằng các vị tàn sát lẫn nhau nên chết
cả, thật uổng cho cái ý tốt của Lâm huynh.” Nghe hắn nói như vậy, trái
tim mọi người đều trầm xuống, dường như kẻ này nắm chắc mười phần có thể nhốt được bọn họ ở đây.
Lâm Thanh trầm giọng nói: “Ninh huynh dày công bày mưu tính kế hòng giết hết bọn ta như vậy, chẳng rõ là có mưu đồ gì?”
Phải biết rằng Ninh Hồi Phong phí nhiều sức lực để nhốt tất cả những người
này lại, không những đắc tội với ba hệ phái ở kinh sư và hai đại cao thủ là Ám khí vương và Trùng đại sư, còn bất chấp sự sống chết của Long
phán quan và người của bốn đại gia tộc, nếu không phải hắn đột nhiên bị
điên thì ắt là sớm đã có dự mưu.
Ninh Hồi Phong cười rộ. “Tuy biết trong lòng Lâm huynh nhất định có rất nhiều điều nghi hoặc nhưng ta lại không muốn nói ra đáp án. Sau này, trên đường xuống suối vàng huynh vẫn sẽ mơ mơ hồ hồ, có như vậy mới thể hiện được thủ đoạn của ta. Ha ha…”
Lâm Thanh trầm ngâm không nói gì. Trùng đại sư thì lại không để ý đến tiếng cười giễu của Ninh Hồi Phong. “Phiền mọi người hãy châm lửa lên, rồi
chúng ta cùng bàn tính xem nên phá giải cơ quan này như thế nào.”
“Chớ trách ta nhiều lời!” Ninh Hồi Phong mỉm cười, nói. “Hành động này của
Trùng huynh thực là không sáng suốt, ám khí của Ám khí vương khi ở trong bóng tối mới càng phát huy uy lực…” Lời này của hắn mang ý ly gián rõ
ràng, vậy nhưng lại rất có hiệu quả. Đám người tới từ kinh sư đều bất
giác rùng mình. Trong tình huống địch ta không rõ như hiện giờ, mở miệng nói chuyện thì còn có thể dùng cách vừa nói vừa di chuyển để khiến
người ta không nắm rõ được vị trí của mình, nhưng một khi châm lửa lên
để lộ thân hình, ai mà biết liệu bản thân có trở thành đích ngắm cho Ám
khí vương hay không.
Lâm Thanh giễu cợt: “Võ công của Ninh huynh chẳng có gì là cao minh, nhưng bản lĩnh gây chia rẽ thì quả là hàng đầu thiên hạ.”
“Ha ha, Lâm huynh nặng lời rồi! Ta chẳng qua chỉ cảm thấy vở kịch trong
bóng tối càng lúc càng thú vị hơn thôi.” Ninh Hồi Phong lại cất tiếng
cười rộ. “Bên ngoài chiếc lồng sắt này có mấy tay cung thủ mai phục sẵn, tất cả đều nghe theo hiệu lệnh của ta. Không sợ mấy vị chê cười, ta
trời sinh vốn nhát gan, nếu thấy nơi nào đột nhiên sáng ánh lửa, nói
không chừng sẽ kinh sợ quá mà ra lệnh nhầm cho thủ hạ, e là đến lúc ấy,
kết quả sẽ không hay chút nào.” Hắn nói năng rất nhẹ nhàng, chẳng hề
dùng giọng dọa dẫm nhưng càng như thế lại càng có tính uy hiếp.
Quả nhiên một hồi lâu sau, mọi người đều không có động tĩnh gì, chỉ nghe Tề Bách Xuyên thấp giọng nói: “Trên người ta không có mồi lửa. Quan huynh
thân là Diệu thủ vương, mấy thứ này ắt là lúc nào cũng mang sẵn trên
người.”
Quan Minh Nguyệt cả giận. “Cánh tay ta đã bị thương, nếu
Tề huynh không ngại thì hãy qua đây lấy mà dùng.” Hai người này chừng
như lại sắp nổ ra tranh chấp đến nơi.
Lâm Thanh thầm thở dài, đến
lúc này rồi mà mọi người vẫn còn nghi kỵ lẫn nhau, làm sao có thể đồng
tâm hiệp lực? Tay phải y vẫn giữ chặt Long phán quan, tay trái buông
Tiểu Huyền xuống, đang định lấy mồi lửa ra, bỗng nghe Tiểu Huyền lớn
tiếng nói: “Các vị đừng tranh cãi nữa, ta không sợ tên Ninh Hoạt Phong
kia đâu, để ta châm lửa.”
Nhất thời cả gian đại sảnh trở nên tĩnh
lặng. Hai má Tề Bách Xuyên và Quan Minh Nguyệt nóng bừng, uổng cho bọn
họ thành danh đã nhiều năm, không ngờ lá gan lại không so được với một
đứa bé mới mười hai, mười ba tuổi.
Một tiếng “cạch” vang lên, Tiểu Huyền đập đá châm lửa. Ánh lửa bùng sáng, soi tỏ khuôn mặt còn nguyên
vẻ non nớt của nó giữa bóng tối mịt mù.
“Tên!” Ninh Hồi Phong lạnh lùng ra lệnh, bên ngoài chiếc lồng sắt vang lên mấy tiếng động khe khẽ, rồi mấy chiếc lỗ nhỏ hiện ra, rất nhiều mũi tên đồng loạt bắn về phía
Tiểu Huyền. Tiểu Huyền kinh hãi kêu lên một tiếng, không ngờ những lời
vừa rồi của Ninh Hồi Phong không phải là giả, bên ngoài quả thực có cung thủ mai phục. Hơn nữa Ninh Hồi Phong tâm tư cẩn mật, những lỗ nhỏ kia
đều ở tít trên cao, người bên ngoài có thể bắc thang trèo lên quan sát
tình hình trong sảnh nhưng người trong sảnh thì không thể nhìn thấy gì ở bên ngoài.
Dưới ánh lửa mờ tối, một bóng người lóe lên. Trùng đại sư quát lớn một tiếng, vung tay ra chụp lấy mấy mũi tên, mấy mũi tên
còn lại thì bị một bóng đen khác đánh rơi, không ngờ Quỷ Thất Kinh cũng
ra tay giải vây giúp Tiểu Huyền.
Bên ngoài chiếc lồng sắt, tiếng
kêu thảm vang lên không dứt, thì ra Lâm Thanh đã kịp thời phóng ra mấy
mũi ám khí qua những chiếc lỗ kia. Đám cung thủ bên ngoài làm sao ngờ
được Ám khí vương lại có bản lĩnh ghê gớm như vậy, lập tức có mấy kẻ
trúng chiêu vào hai mắt, ngã từ trên thang xuống. Lâm Thanh lạnh lùng
cất tiếng: “Nếu Ninh huynh còn nhiều thủ hạ, chi bằng hãy phái thêm vài
tên cung thủ nữa tới để ta thử ám khí.”
Tiểu Huyền thoáng bình
tĩnh lại, bèn lần theo ánh sáng lờ mờ nhặt một cây nến lên châm lửa, cả
gian đại sảnh lập tức sáng bừng. Trùng đại sư khẽ khen một tiếng: “Giỏi
lắm!” Tiểu Huyền thầm đắc ý, ngẩng đầu nhìn quanh, thấy Thủy Nhu Thanh ở cách đó chừng mấy thước đang mở to cặp mắt tròn xoe, đen láy nhìn mình, còn giơ cao ngón tay cái với vẻ hết sức tinh nghịch, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh nến lại càng kiều diễm như hoa. Đầu nó bỗng như nổ bùng một
tiếng, suýt thì đánh rơi cây nến. Lần đầu tiên được cô nhóc “đối thủ”
này khen ngợi như vậy, không biết tại sao trái tim nó cứ đập thình
thịch, khuôn mặt thì đỏ bừng vẻ lúng túng…
Lúc này, gian đại sảnh
đã hết sức tan hoang, khắp nơi đều là gạch đá và gỗ vụn. Trong sảnh có
tổng cộng mười một người, mặt mày ai nấy đều bám đầy bụi bặm. Gã thủ hạ
Triệu Quang của Tề Bách Xuyên nằm ngã trên mặt đất, không rõ sống chết,
huynh đệ của hắn là Triệu Húc vội vàng chạy tới xem xét tình hình.
Lâm Thanh tiện tay điểm huyệt Long phán quan, sau đó nhìn kĩ tình hình xung quanh. Chiếc lồng sắt kia cao tới hai trượng, bên trên cũng bị bịt kín, chỉ có vài cái lỗ nhỏ rộng chừng một tấc ở chỗ cao nhất, đám cung thủ
vừa rồi đã bắn tên vào từ đó.
Trùng đại sư đưa tay cẩn thận sờ góc tường, đoạn buột miệng nói: “Ghê gớm thật, không có lấy một khe hở.”
Ông vốn có hiểu biết khá sâu về kiến trúc, thoáng suy nghĩ liền đoán ra
đối phương nhất định đã treo sẵn bốn miếng ván sắt lớn phía trên nóc căn phòng, sau đó mới ráp nối lại thành một thể. Mà những sợi xích sắt bọn
họ nhìn thấy lúc ở bên ngoài thì ra có tác dụng chịu bớt một phần trọng
lượng của mấy tấm ván sắt kia, nếu không, mấy vạn cân ấy mà đè xuống thì e là tòa tiểu lâu này sớm đã đổ sụp. Cũng may, vì như thế nên nơi đây
mới không có quá nhiều cây xà nặng, nếu không khi nóc phòng sụp xuống, e là mọi người sớm đã gặp nạn rồi.
Trùng đại sư đưa tay sờ quanh
các tấm ván sắt một vòng. “Phần rìa của bốn tấm ván sắt này lồi lõm
không đều nhưng khi ráp lại với nhau thì vừa khít, thiết kế quả là hạng
nhất trên đời.” Ông vươn người đứng dậy, khẽ thở dài một tiếng. “Muốn
nâng được những tấm ván nặng tới mấy ngàn cân này lên, thật không biết
phải dùng tới bao nhiêu sức người!” Mọi người trong sảnh ngơ ngác nhìn
nhau, chiếc lồng sắt này rộng tới ba trượng, cao cũng phải hơn hai
trượng, nếu như chỗ nào cũng dày vài tấc, tạm chưa cần xét tới cơ quan
bên ngoài, chỉ riêng một tấm ván sắt có lẽ cũng phải nặng tới vài ngàn
cân, còn tấm sắt bít kín phía trên đỉnh đầu bọn họ thì có lẽ phải nặng
vạn cân có lẻ. Ninh Hồi Phong bỏ ra nhiều công sức để chế tạo một cái
bẫy như vậy, ắt sẽ không để cho mọi người dễ dàng thoát ra.
Quỷ
Thất Kinh buông thõng tay trái, tay phải thì vẽ ra nửa vòng tròn rồi
đánh về phía trước. Một đòn toàn lực của hắc đạo đệ nhất sát thủ há có
thể coi thường, chỉ nghe một tiếng động lớn vang lên, chiếc lồng sắt hơi chấn động khiến cả căn phòng cũng như rung lên theo. Trong tai mọi
người vang lên những tiếng ong ong không ngớt, mãi hồi lâu sau mới dừng
lại. Nhưng chiếc lồng sắt thì chẳng xuất hiện lấy một khe hở, không ngờ
một đòn toàn lực của Quỷ Thất Kinh lại chẳng có chút hiệu quả nào.
Lâm Thanh hơi cau mày, không ngờ chiếc lồng sắt này lại kiên cố như thế,
chưởng lực khi đánh vào lập tức bị tỏa ra khắp xung quanh, trừ phi có
thể bẩy được nó lên thì may ra mọi người mới có thể chui ra từ bên dưới. Nhưng bốn phía quanh đây đều bằng phẳng, không hề có điểm tựa, thực
khiến người ta phải bó tay. Y lại ngẩng đầu nhìn lên tấm ván sắt phía
trên, đoán chừng nó cũng giống như bốn tấm ván sắt bên dưới, dù có dùng
công phu bích hổ du tường trèo lên tới nơi thì khi treo người trên
tường, cơ thể cũng khó mà phát lực. Chiếc lồng sắt này tuy cồng kềnh
nhưng thực ra lại rất hữu hiệu, biến cả gian đại sảnh thành một chiếc
hộp lớn kín mít, nhốt hết các cao thủ vào trong.
Lâm Thanh đưa mắt nhìn về phía Tề Bách Xuyên và Quan Minh Nguyệt, chậm rãi nói: “Xin mấy
vị nhân huynh hãy qua đây, chúng ta cùng bàn bạc!”
Sắc mặt của hai người Tề, Quan trắng bệch, không nói tiếng nào đi tới trước mặt Lâm
Thanh. Ban đầu khi ở giữa bóng tối, bọn họ còn ôm một tia hy vọng, liệu
chừng cơ quan này dù lợi hại đến mấy thì cũng không ngăn được mấy đại
cao thủ ở đây, nhưng bây giờ sau khi nhìn rõ tình hình thì chẳng ai còn
dám tin vào điều ấy nữa. Mà Ninh Hồi Phong mất nhiều công sức nhốt mọi
người vào đây, e là tuyệt đối không đơn giản là để đối phó với Ám khí
vương và Trùng đại sư, chẳng lẽ hắn muốn một lưới bắt gọn người của ba
hệ phái ở kinh sư nữa?
Quỷ Thất Kinh bước lên phía trước mấy bước nhưng vẫn giữ khoảng cách với Lâm Thanh và Trùng đại sư, cũng không nói năng gì.
Tề Bách Xuyên thấp giọng nói: “Chi bằng hãy thử đào địa đạo xem sao.” Trát Phong nghe thấy thế bèn dùng đoản đao thử đào xuống đất.
Trùng
đại sư khẽ lắc đầu, than: “Vừa rồi Tiểu Huyền có nói với ta, trong gian
đại sảnh này không có côn trùng, e là dưới đất cũng có ván sắt.” Quả
nhiên chỉ nghe thấy một tiếng “cạch” vang lên, thanh đoản đao của Trát
Phong mới đào được nửa thước thì đã gãy mũi.
“Người đâu, dâng
trà!” Phía bên ngoài, Ninh Hồi Phong bỗng cất giọng ung dung, nói: “Lỗ
hương chủ mau ngồi xuống cùng xem vở kịch hay này với ta.”
Quan
Minh Nguyệt cao giọng hô lên: “Ninh Hồi Phong không để tâm tới sự sống
chết của Long bảo chủ, Lỗ Tử Dương, chẳng lẽ ngươi cũng muốn tạo phản
theo hắn sao?”
Lỗ Tử Dương cười, nói: “Quan huynh cứ nên lo cho sự an nguy của mình trước đi!”
Lâm Thanh đột nhiên hiểu ra điều gì, bèn giải huyệt câm cho Long phán quan. “Rốt cuộc ngươi là ai?” Y bị trúng một chưởng của Long phán quan mà
không bị thương, sớm đã sinh lòng hoài nghi thân phận của kẻ này rồi.
Long phán quan mím chặt môi, sau khi thoáng do dự bèn thấp giọng nói: “Tại
hạ Chu Toàn, vốn chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, vì nghe theo lời của
Ninh Hồi Phong nên mới dám đối địch với Lâm huynh…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT