Nghe Ninh Hồi Phong nói vậy, ánh mắt mọi người đều tập trung
về phía chiếc rương cổ quái kia. Gian đại sảnh này vốn không lớn, mọi người
ngồi cách nhau không xa, nơi chính giữa sảnh đặt một chiếc rương lớn như vậy
thành ra trông khá chật chội, càng làm tăng thêm bầu không khí quỷ dị ở nơi
đây.
Lúc mọi người mới bước vào, nhìn thấy chiếc rương này đã cảm
thấy bên trong ắt hẳn có thứ gì đặc biệt, nhưng không sao đoán được Ninh Hồi
Phong rốt cuộc có ý đồ gì, do vậy tất cả đều im lặng, duy có Trát Phong là lớn
tiếng kêu lên: “Ninh tiên sinh định bày trò gì thế? Trong chiếc rương này có
thứ gì vậy?”
Long phán quan cười hà hà, nói: “Đại sư đừng nôn nóng, Ninh
tiên sinh đã phải mất rất nhiều công sức để chuẩn bị chiếc rương này cho mọi
người, nó có liên quan tới tất cả các vị ở đây.” Nghe hắn nói như vậy, mọi
người lại càng cảm thấy nghi hoặc, đều đưa mắt nhìn về phía Ninh Hồi Phong, chờ
hắn đưa ra lời giải đáp.
Thấy sự tò mò của mọi người đều đã bị khơi dậy, Ninh Hồi
Phong liền nở nụ cười hài lòng, cất cao giọng nói: “Các vị từ xa đến đây có thể
nói là đã rất nể mặt Cầm Thiên bảo ta, nhưng việc liên minh lần này thực sự đã
khiến Long bảo chủ và ta khó xử vô cùng. Không phải bọn ta sợ đắc tội với bên nào,
chỉ là Xuyên Đông ở cách kinh sư quá xa, được Thái thân vương và Thái tử coi
trọng như vậy, bọn ta quả thực vừa mừng rỡ lại vừa lo lắng, e rằng sau khi liên
minh rồi hai bên chỉ được cái tiếng bên ngoài mà thực chất không thể giúp gì
cho nhau.”
“Dưới gầm trời này không nơi nào không phải đất của nhà
vua.” Long phán quan mỉm cười tiếp lời. “Long mỗ tuy là người trong võ lâm
nhưng xưa nay luôn tuân theo pháp kỷ của triều đình. Cầm Thiên bảo tuy là bang
phái giang hồ nhưng cũng thường xuyên giúp đỡ quan phủ giữ gìn sự an định một
phương. Nếu có thể dốc thêm chút sức mọn cho trăm họ Xuyên Đông, ấy thực là
điều ta mong muốn.”
Ninh Hồi Phong và Long phán quan một kẻ xướng một người họa,
nói ra những lời khéo léo vô cùng, vừa không tỏ rõ thái độ sẽ liên minh với phe
nào, lại vừa không đắc tội với ai. Trong lòng mọi người đều thầm mắng “lão hồ
ly”, Tiểu Huyền thì lại nghe Thủy Nhu Thanh khẽ nói một tiếng “Ninh Hoạt Phong[23]”,
cảm thấy rất tức cười, phải cố gắng lắm mới kiềm chế được, lại đưa mắt nhìn
Thủy Nhu Thanh, gật đầu một cái thật mạnh, ngoài mặt thì vẫn cố tỏ ra bình thản
như không có chuyện gì.
[23] . Đây là chữ
“hoạt” trong từ “giảo hoạt”, đọc hơi giống với chữ “hồi” - DG.
Ninh Hồi Phong nói tiếp: “Huống chi, xưa nay Thái thân vương
và Thái tử vẫn luôn chiếu cố cho Cầm Thiên bảo rất nhiều, chỉ cần Thái thân
vương và Thái tử có điều gì phân phó, Cầm Thiên bảo ắt sẽ nghe theo. Trên thực
tế, tuy chúng ta trước đây chưa từng liên minh nhưng cũng chẳng khác đã liên
minh là mấy. Lần này, nếu cùng ký với nhau một tờ hiệp ước, giấy trắng mực đen
rõ ràng, thực khó tránh khỏi bị người trên giang hồ nói này nói nọ...” Nói tới
đây, thấy Tề Bách Xuyên và Quan Minh Nguyệt đều hơi biến sắc mặt, Ninh Hồi
Phong khẽ mỉm cười, vỗ tay mấy cái. Lập tức có hai người áo đen đi vào, rồi cả
hai cùng lặng lẽ đứng bên cạnh chiếc rương lớn chờ đợi hiệu lệnh của Ninh Hồi
Phong.
Lâm Thanh và Trùng đại sư đưa mắt nhìn nhau, thần sắc nửa lo
nửa mừng. Nghe ý của Ninh Hồi Phong thì dường như không định liên minh với cả
Thái thân vương và Thái tử, nhưng tiếp theo đó hắn rõ ràng còn có lời muốn nói,
chẳng lẽ là định liên minh với phủ tướng quân? Lại nghĩ đến việc Quỷ Thất Kinh
còn chưa xuất hiện ở nơi này, hai người thầm nghĩ, chưa biết chừng hắn đã mang
theo hiệp ước gì đó với Cầm Thiên bảo trở về kinh phục mệnh rồi.
Ninh Hồi Phong cười hà hà, nói: “Nếu bây giờ mà tuyên bố Cầm
Thiên bảo liên minh với bên nào, chỉ sợ chẳng bao lâu nữa việc này sẽ lan
truyền ra toàn thiên hạ. Miệng lưỡi người đời vô cùng đáng sợ, Cầm Thiên bảo dù
có thể chặn được thiên quân vạn mã nhưng cũng chưa chắc chặn được lời đồn trên
giang hồ, do đó ta và bảo chủ sau khi bàn bạc với nhau đã quyết định tặng cho
chư vị mỗi người một món quà. Đợi sau khi Tề huynh và Quan huynh mang món quà
này trở về kinh sư, Thái thân vương và Thái tử tự nhiên sẽ biết thái độ của Cầm
Thiên bảo, do đó việc này không cần công bố ở đây nữa. Bọn ta làm như vậy quả
thực cũng là bất đắc dĩ, xin Tề huynh và Quan huynh hãy lượng thứ cho!”
Những lời này của hắn quả thực nằm ngoài ý liệu của mọi
người. Tề Bách Xuyên và Quan Minh Nguyệt đều thấp thỏm, đoán bụng liệu có phải
đối phương sớm đã qua lại với Cầm Thiên bảo rồi không, nếu không thì làm sao
chỉ vừa nhìn món quà đã biết được tâm ý của Cầm Thiên bảo? Chỉ là ngoài mặt, cả
hai đều không chịu tỏ ra yếu thế, ai cũng có vẻ điềm tĩnh, ung dung như thể sớm
đã biết trước nội tình, đồng thời ôm quyền, nói: “Xin nghe theo quyết định của
Ninh tiên sinh!”
Lâm Thanh và Trùng đại sư không đoán được Ninh Hồi Phong
định làm gì, thấy Tề Bách Xuyên và Quan Minh Nguyệt đều tỏ vẻ như thế thì trong
lòng liền trào lên một tia bất an. Hành động tặng quà của Ninh Hồi Phong rất có
thể là kế hoãn binh, bề ngoài là không đắc tội với ai nhưng thực tế lại ngầm
liên minh với một phe. Có điều, những lời vừa rồi của hắn cũng hợp tình hợp lý,
khiến người ta không có chỗ nào để chỉ trích.
Vừa rồi bọn họ đã nghe ra trong rương có một nữ tử nhưng
thực không rõ Ninh Hồi Phong định an bài thế nào, đành lặng lẽ quan sát tình
hình. Dù sao bọn họ cũng là người ngoài, không thể tùy tiện can thiệp.
Tiểu Huyền và Thủy Nhu Thanh nghe nói trong chiếc rương này
có chứa món quà chuẩn bị tặng cho hai người Tề, Quan thì đều cảm thấy rất tò
mò. Với lượng của cải nhiều không đếm xuể của Cầm Thiên bảo, một món quà tặng
há có thể tầm thường? Cả hai đều hận không thể lập tức mở chiếc rương đó ra xem
bên trong rốt cuộc có gì.
“Chiếc rương này tổng cộng có ba tầng, món quà ở tầng thứ
nhất là để tặng cho Diệu thủ vương.” Ninh Hồi Phong đưa mắt nhìn hai người áo
đen, ra lệnh: “Mở rương!”
Hai người áo đen bước lên phía trước mấy bước, cùng đưa tay
ấn vào hai bên thành rương, nhất tề quát khẽ một tiếng, đẩy mạnh vào giữa. Nắp
rương lập tức bị đẩy bay lên không trung, kế đó phần thành rương dài chừng hơn
hai thước phía bên trên nhanh chóng bị đánh vỡ vụn. Thủ pháp mở rương của bọn
họ hết sức khác thường, nắp rương rõ ràng đã được đóng đinh cố định vào rương,
vậy mà bọn họ không cần dùng dùi đục, chỉ dựa vào kình lực trên tay đã đẩy bay
được nắp rương lên, còn tung ra chưởng lực đánh vỡ vụn phần thành rương phía trên,
lại không làm vật bên trong bị tổn hại, nội lực như thế quả là không kém. Điều
hiếm có nhất là chiếc nắp rương kia bay thẳng lên không trung, không thấy bị
lệch chút nào, chứng tỏ lực đạo trên tay hai người này vừa khéo bằng nhau, hơn
nữa còn phối hợp vô cùng ăn ý.
Trùng đại sư thấy hai người áo đen này có thân thủ mau lẹ,
phối hợp kín đáo thì trong lòng có chút kinh hãi nhưng miệng vẫn hờ hững nói:
“Cầm Thiên bảo ngọa hổ tàng long, công phu của hai gã thủ hạ này của Ninh huynh
đúng là không kém.” Chỉ nhìn công phu trên đôi tay của hai người này mà xét thì
chỉ e đã không kém các hảo thủ hạng hai trên giang hồ, vậy mà lại chỉ là hai gã
tùy tùng không rõ danh tính trong Cầm Thiên bảo, qua đó đủ thấy thực lực của
Cầm Thiên bảo không thể coi thường.
Ninh Hồi Phong cười, nói: “Chỉ là chút trò vặt thôi, đã
khiến Trùng huynh chê cười rồi.”
Phần thành rương phía trên vừa bị đánh nát, vật bên trong
lập tức lộ ra. Chỉ thấy có một luồng sáng màu đỏ chiếu ra ngoài khiến mọi người
trong sảnh nhất thời bị lóa mắt. Định thần nhìn kĩ, thì ra đó là một cây san hô
lớn cao chừng hơn một thước, tỏa ra ánh sáng màu đỏ vô cùng rực rỡ. Cây san hô
này được điêu khắc thành hình giả sơn, hết sức tinh tế, bên trên đó có thể nhìn
thấy đình đài, hành lang, cầu đá, thác nước... Một cây san hô lớn như vậy vốn
đã rất hiếm có, lại mất công đẽo tạc, giá trị quả thực không nhỏ.
Trên ngọn giả sơn còn có một hang động nhỏ, trong động có
đặt một viên ngọc màu trắng to cỡ quả trứng gà. Viên ngọc đó tròn xoe, lóng
lánh, không chút tì vết, hơn nữa ngọc thì lớn mà hang động thì nhỏ, thực chẳng
rõ người ta làm thế nào để đặt được nó vào trong. Giá trị của viên ngọc này e
là còn cao hơn gốc san hô kia một bậc, mà điều hiếm có là viên ngọc và gốc san
hô đã hoàn toàn hòa làm một, tựa như kiệt tác của ông trời. Món quà thế này quả
có thể coi là giá trị liên thành, trên đời hiếm có.
Mọi người nhìn mà mắt rực sáng, loại bảo vật này cho dù có
lòng muốn mua chỉ e cũng khó mà gặp được, thực chẳng biết Ninh Hồi Phong kiếm
được từ đâu. Tiểu Huyền thường ngày ít được thấy vật quý báu thế này, lúc này
càng trợn tròn mắt, há hốc mồm kinh ngạc.
Ninh Hồi Phong khẽ cười, nói với Quan Minh Nguyệt: “Món bảo
vật này vốn có tên là “Phẫu Phúc Tàng Châu”, nhưng ta thấy trong đó ẩn chứa mùi
binh đao quá nặng, bèn đặt một cái tên khác văn nhã hơn, ấy là “Châu Thai Ám
Kết”. Xin phiền Quan huynh mang nó về cho Thái tử để bày tỏ tấm lòng thành của
Cầm Thiên bảo ta.”
Quan Minh Nguyệt cả mừng. Hắn biết Thái tử xưa nay rất thích
thu thập những món bảo vật quý giá nhưng trong hoàng thất cũng hiếm thấy món đồ
tinh xảo thế này. Lần này, dù việc liên minh với Cầm Thiên bảo không thành thì
hắn cũng có thể ăn nói với Thái tử, huống chi Ninh Hồi Phong đã cố ý đổi tên
vật này thành “Châu Thai Ám Kết”, ý tứ bên trong có lẽ không nói cũng đã rõ ràng.
Trong lòng căm phẫn, Tề Bách Xuyên thấp giọng lẩm bẩm: “Cái
gì mà “Châu Thai Ám Kết”, ta thấy là “Minh Châu Ám Đầu” thì đúng hơn[24]!”
[24] . Cả “phẫu phúc
tàng châu”, “châu thai ám kết” và “minh châu ám đầu” đều là những câu thành
ngữ. Trong đó, “phẫu phúc tàng châu” tức là “mổ bụng giấu ngọc”, ý rằng vì tham
tiền tài mà không tiếc tự hại bản thân. “Châu thai ám kết” chỉ việc “nữ tử lén
lút quan hệ với tình nhân để rồi mang thai”. “Minh châu ám đầu” tức là “ngọc
sáng bị đặt vào chỗ tối”, ý rằng tài năng không được trọng dụng - DG.
Thủy Nhu Thanh thấy Tiểu Huyền lẩm bẩm gì đó, ngỡ rằng nó
đang kinh ngạc đến ngẩn ngơ vì món bảo vật này, liền quên cả việc hờn giận,
ngoảnh đầu qua hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Mặt mũi Tiểu Huyền đỏ bừng nhưng lại không nói gì. Thì ra nó
đang cố gắng ghi nhớ mấy câu thành ngữ này để đề phòng ngày sau cần dùng đến.
Trùng đại sư nghe ra Tề Bách Xuyên có điều bất mãn, có ý
muốn giúp Quan Minh Nguyệt, liền nói: “Tề huynh quá lời rồi! Trên giang hồ, mọi
người đều thích những điều may mắn, khi tặng quà tất nhiên càng phải đặt tên
hay, nếu quá chú tâm vào những chi tiết vặt vãnh há lại chẳng bị người ta coi
thường?”
Quan Minh Nguyệt thấy người bên phía Lâm Thanh nói giúp
mình, lá gan lập tức lớn hẳn, liền cười lạnh, nói: “Trên giang hồ có một vài
tên bổ khoái vô danh còn tự phong cho mình là thần bổ gì đó, việc đặt lại tên
cho thứ bảo vật ngàn năm khó gặp này thì có đáng kể gì.” Lời này rõ ràng có ý
chế giễu cái danh hiệu thần bổ của Tề Bách Xuyên.
Tề Bách Xuyên cả giận nhưng dù sao Quan Minh Nguyệt cũng
thành danh đã lâu, là nhân vật hết sức nổi tiếng ở kinh sư, còn hắn chẳng qua
chỉ là một tay bổ khoái của bộ Hình. Huống chi Thái thân vương cũng đã hạ
nghiêm lệnh không được phát sinh xung đột với người của Thái tử, do đó hắn
không thể đắc tội với Quan Minh Nguyệt, đành phát tiết hết lửa giận lên người
Trùng đại sư, lớn tiếng quát: “Ngươi là ai? Một kẻ giấu đầu hở đuôi không dám
báo tên họ mà cũng dám lên tiếng ở chỗ này sao?” Tuy vừa rồi đã thấy Trùng đại
sư thi triển võ công siêu việt nhưng lúc này lửa giận công tâm, hắn cũng không
để ý được nhiều như thế nữa.
Trong mắt Trùng đại sư lóe lên ánh tinh quang, đang định đáp
lời, chợt thấy Ninh Hồi Phong cười hà hà, nói trước: “Tề huynh bớt giận, vị
huynh đài này không báo tên họ tự có đạo lý riêng. Y là người hết sức nổi danh
trên giang hồ, trong cái rương này cũng có một món quà dành cho y”, rồi lại
ngoảnh mặt qua nói với Trùng đại sư: “Huynh đài chớ nên trách Tề huynh, nể mặt
ta xin hãy rộng lòng tha thứ.” Tề Bách Xuyên quả thực không dám trở mặt với
Ninh Hồi Phong ngay trước mặt mọi người, đành hậm hực bỏ qua. Hôm nay hắn đã
mấy lần bị Quan Minh Nguyệt cười giễu, thực khó có thể nuốt cơn giận này, đành
tức tối trừng mắt nhìn Quan Minh Nguyệt và Trùng đại sư một cái.
Trùng đại sư cười cho qua chuyện, trong lòng thì lại nghĩ
rốt cuộc Ninh Hồi Phong chuẩn bị cho mình món quà gì? Chẳng lẽ hắn đã đoán
trước được việc mình sẽ tới đây? Còn Quan Minh Nguyệt thì cố ý xoay người qua
một bên, coi như không nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Tề Bách Xuyên.
Thấy Tề Bách Xuyên và Quan Minh Nguyệt thế như nước lửa, Lâm
Thanh thầm kinh ngạc, nghĩ bụng mình mấy năm không về kinh sư, không biết các
thế lực ở kinh sư đã mâu thuẫn với nhau đến mức độ nào rồi?
Trát Phong thấy đến Ninh Hồi Phong cũng nói giúp cho Trùng
đại sư thì không ngồi yên được nữa. “Người Hán các ngươi sao rắc rối như thế
chứ? Chẳng sảng khoái giống người Tạng chúng ta, là chiến hay hòa thì mau một
lời quyết định, còn dây dưa nữa thì thực chẳng khác gì trò cười!”
Tiểu Huyền tuy không ưa gì Trát Phong nhưng nghe thấy những
lời này lại thầm gật đầu. Không biết vì sao, nó luôn có cảm giác rằng Ninh Hồi
Phong cố tỏ vẻ thần bí như thế là để chuẩn bị cho một âm mưu gì đó rất lớn phía
sau.
Ninh Hồi Phong cười rộ. “Trát Phong đại sư đừng nôn nóng, món
quà tiếp theo đây chính là để tặng cho ngài.”
Tề Bách Xuyên và Quan Minh Nguyệt lập tức không còn tâm
trạng kèn cựa nhau nữa, mọi người đều nhìn về phía chiếc rương kia. Món quà
tặng cho Quan Minh Nguyệt vừa rồi đã kinh người như vậy, chẳng rõ lần này Ninh
Hồi Phong sẽ tặng gì cho Trát Phong đây?
Ninh Hồi Phong nói: “Thổ Phồn vốn gần ngay đất Thục, từ lâu
ta đã nghe danh Thổ Phồn Đại quốc sư Mông Bạc mà lại không có duyên bái kiến.
Lần này Thái thân vương mời đại sư đến đây vì việc liên minh với Cầm Thiên bảo,
quả thực là rất có thâm ý, do đó ta suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định giao
món quà vốn định tặng Thái thân vương này cho đại sư. Xin đại sư vui lòng nhận
lấy, và nhất định phải hiểu cho một phen khổ tâm của Cầm Thiên bảo ta.”
Lâm Thanh tuy không nói gì nhưng lòng như gương sáng, vẫn
luôn quan sát phản ứng của bọn họ. Y thấy Ninh Hồi Phong dùng một chiếc rương
mà có thể khống chế tâm thần của những người ở đây, trong lòng lại càng kiêng
kỵ người này, nếu so sánh thì Long phán quan thực chẳng khác gì một món đồ
trang trí.
Ninh Hồi Phong gật đầu ra hiệu với hai người áo đen kia, bọn
họ lại tiếp tục vận khí phá rương giống như vừa nãy. Tất cả đều đưa mắt nhìn,
nhưng lần này khác hẳn lần trước, sau khi rương vỡ liền để lộ một bức rèm vải
cao tới hơn ba thước, che kín vật bên trong, khiến người ta chẳng thể nhìn ra
đó là thứ gì.
Trên bức rèm vải màu sắc sặc sỡ đó có vẽ rất nhiều loại chim
thú, cỏ cây quái dị, rất khác lối vẽ tranh thủy mặc ở Trung Nguyên. Trong làn
chưởng phong của hai người áo đen kia, bức rèm khẽ đung đưa, nhờ thế những
giống chim thú vẽ bên trên càng trở nên sinh động, tràn đầy sức sống, làm nơi
đây có thêm một thứ phong tình dị quốc vô cùng thần bí.
Ninh Hồi Phong làm như không thấy ánh mắt nghi hoặc của mọi
người, lấy từ ngực áo ra một chiếc ống nhỏ, đưa đến bên miệng, mím môi thổi.
Một luồng âm thanh chói tai đột ngột vang lên khiến trái tim mỗi người đều căng
thẳng. Tiểu Huyền thì lại cảm thấy lồng ngực đau nhói, cái cảm giác tứ chi mỏi
nhừ kia lại trở về, trong cơn kinh hãi nó há miệng định kêu lên nhưng chẳng thể
phát ra âm thanh. Trùng đại sư ngồi bên cạnh nó phát hiện ra điều khác thường,
bèn đưa tay cầm lấy bàn tay nó, truyền vào cơ thể nó huyền công vô thượng, giúp
nó ngăn chặn thứ âm thanh chói tai mà Ninh Hồi Phong thổi ra kia.
Trong lòng Trùng đại sư thầm chấn động. Tuy chưa từng thấy
Ninh Hồi Phong ra tay nhưng nhìn thủ pháp hắn khống chế Tiểu Huyền, lại cộng
thêm thứ âm thanh nhiếp hồn hiện tại, rõ ràng đều là những loại võ công hết sức
tà môn. Lúc trước chỉ nghe người trên giang hồ nói Ninh Hồi Phong có sở trường
bày mưu tính kế, nhưng bây giờ xem ra võ công của người này e là rất có lai
lịch, so với bản thân cũng chưa chắc đã thua kém quá nhiều.
Thứ âm thanh chói tai kia vừa vang lên, phía sau bức rèm vải
sặc sỡ chợt vọng ra tiếng rên rỉ của một nữ tử, nghe rất uể oải, tựa như vừa
tỉnh giấc sau khi nghe thấy âm thanh chói tai mà Ninh Hồi Phong thổi ra. Những
người có mặt sau khi nghe thấy tiếng rên rỉ đó đều thầm xao động.
Một cánh tay thò ra từ phía sau bức rèm vải, năm ngón tay
chụm lại thành hình mỏ chim, chỉ thẳng lên trời. Cánh tay đó trắng trẻo, nõn
nà, làn da gần như trong suốt, thấp thoáng còn có thể thấy được các mạch máu.
Ban đầu nó vốn tĩnh lặng tựa như bức tượng, nhưng sau khi miếng vải sa vắt bên
trên nhẹ nhàng rơi xuống, những ngón tay bỗng khẽ động đậy, tựa như nhành liễu
đung đưa trong gió, tựa như cánh bèo dập dềnh trên mặt nước, toát ra một vẻ đẹp
khó có thể diễn tả bằng lời, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Trong lòng
mỗi người đều thầm cảm thán, sao trên đời lại có một cánh tay đẹp đến nhường
này!
Cánh tay ấy tựa như không có xương, tạo thành đủ các hình
dạng, lúc thì giống phượng hoàng ngạo nghễ vẫy cánh trên cao, lúc lại giống con
chim nhỏ mời gọi bạn tình... Ban đầu nó giơ lên cao rồi càng lúc càng hạ thấp,
cuối cùng yếu ớt co vào phía sau bức rèm vải, chỉ còn để lộ hai ngón tay, nơi
đầu ngón tay được tô màu hồng phấn không ngừng run rẩy. Cái cảm giác yếu đuối
tới tột cùng ấy thực khiến máu huyết người ta sôi trào, chỉ hận không thể bước
lên phía trước nâng niu, an ủi để thỏa lòng tiếc ngọc thương hoa. Ngay đến một
đứa bé không hiểu gì về chuyện nam nữ như Tiểu Huyền cũng nhìn đến nỗi tim đập
thình thịch, máu nóng dâng trào, cặp mắt không sao rời khỏi bức rèm kia, trong
lòng phán đoán phía sau đó là một giai nhân xinh đẹp đến nhường nào.
Cả gian đại sảnh nhất thời trở nên tĩnh lặng, duy có Trát
Phong là phát ra một tiếng “ực” từ nơi cổ họng.
Ninh Hồi Phong dường như rất hiểu tâm lý người khác, suốt
hồi lâu chỉ ngồi lặng lẽ, đợi sau khi lòng tò mò của mọi người đã dâng lên cao
nhất mới lại đưa chiếc ống nhỏ kia đến bên môi.
Âm thanh chói tai vừa vang lên, hai ngón tay bám trên bức
rèm liền động đậy, rồi cả cánh tay lại một lần nữa đưa lên cao. Ngón tay, bàn
tay, cổ tay, khuỷu tay và vai bắt đầu chuyển động một cách nhịp nhàng theo tiết
tấu, dần lộ ra khỏi bức màn kia. Nữ tử bên trong vốn đang nằm, bây giờ dường
như đã chậm rãi ngồi dậy, tại nơi tận cùng của cánh tay rốt cuộc đã có thể nhìn
thấy một mái tóc mây bồng bềnh. Nhưng mái tóc đó lại có màu vàng kim bóng bẩy,
hơn nữa còn hơi uốn lượn, khác hẳn với nữ tử Trung Nguyên, lúc này đang buông
xõa trên chiếc cổ trắng ngần như ngọc, hệt như một chiếc áo có màu sắc sặc sỡ.
Mọi người đoán đây ắt hẳn là một nữ tử dị tộc, đều mở to mắt để được nhìn rõ
phương dung. Nhưng nàng ta mãi vẫn không chịu để lộ khuôn mặt, chỉ có mái tóc
vàng kia là không ngừng dập dềnh nơi mép bức rèm, khiến người ta ngứa ngáy
trong lòng.
Âm thanh Ninh Hồi Phong thổi ra lại càng dồn dập, và tựa như
để đáp lại âm thanh ấy, một khuôn mặt trắng như tuyết chậm rãi ló ra từ phía
sau tấm rèm. Mọi người nín thở nhìn kĩ, quả nhiên là một nữ tử ngoại tộc diễm
lệ vô song.
Tuy Tiểu Huyền từ nhỏ đã sống ở Thanh Thủy trấn, từng gặp
không ít nữ tử người Miêu, người Dao nhưng một nữ tử tóc vàng, mắt xanh thế này
thì bình sinh mới được thấy lần đầu, nhất thời tròn xoe đôi mắt nhìn đăm đăm
vào khuôn mặt trắng đến mức như trong suốt ấy. Dựa theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của
người Trung Nguyên thì rất khó nói nữ tử này xấu hay đẹp, chỉ là làn da kia
thực quá trắng, quá khác thường, Tiểu Huyền liền thấp giọng nói với Thủy Nhu
Thanh ở bên cạnh: “So với nàng ta thì cô thật giống một khối than đen đấy!”
Thủy Nhu Thanh cả giận. Thực ra làn da nàng cũng rất trắng,
chỉ là trời sinh chủng tộc khác nhau, tất nhiên không thể so sánh với nữ tử dị
quốc kia. Nghe Tiểu Huyền nói như vậy, tuy biết rõ tên tiểu quỷ này cố ý chọc
tức mình nhưng nàng vẫn không kìm nén được, lại nghĩ nếu trở mặt quá lộ liễu
thì không hay, bèn lén giẫm mạnh một cái vào chân Tiểu Huyền dưới gầm bàn. Lần
này nàng đã sử chiêu Đạp Mai Tầm Phương trong Tùy Phong cước pháp gia truyền,
vô cùng mau lẹ, đừng nói là Tiểu Huyền võ công không cao, cho dù là một tay hảo
thủ bình thường trên giang hồ trong lúc không kịp đề phòng cũng không có cách
nào né tránh được. Huống chi lúc này tầm mắt Tiểu Huyền còn bị ngăn cách bởi
chiếc bàn, vì vậy nó đã bị giẫm một cú.
Thủy Nhu Thanh vừa hậm hực giẫm một cái đã lập tức hối hận,
vội vàng thu bớt lực. Tiểu Huyền tuy từng học võ công nhưng làm sao chịu nổi
tuyệt học của bốn đại gia tộc, may mà chiêu này lấy tốc độ làm chủ đạo, lực
phát ra không lớn, thêm vào đó Thủy Nhu Thanh đã kịp thời thu lực, nếu không
Tiểu Huyền lúc này đã bị gãy xương chân rồi.
Thủy Nhu Thanh vốn đang đợi Tiểu Huyền kêu đau, trái tim đập
thình thịch, nhủ thầm thường ngày trêu đùa nhau thì không sao nhưng trong tình
huống này, e là sẽ bị người ta cười chê. Chẳng ngờ Tiểu Huyền đã bị trúng một
cước nhưng vẫn im bặt, chẳng thấy kêu ca. Thủy Nhu Thanh ngoảnh đầu nhìn qua,
thấy mặt mũi Tiểu Huyền đỏ bừng nhưng lại không giống đang cố chịu đau, hơn nữa
cặp mắt nó còn nhìn chằm chằm về phía trước, có vẻ như hoàn toàn không biết
mình vừa bị giẫm vào chân. Nàng cảm thấy rất tò mò, nhìn theo hướng ánh mắt nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT