Thấy chỉ còn cách Khốn Long sơn trang không đầy trăm bước chân nữa, mỗi
người đều cảm thấy có chút thấp thỏm, giọng nói của Tiểu Huyền cũng bất
giác nhỏ đi một chút. Lần này, tuy bọn họ không hề giấu giếm tung tích,
theo đường lớn đi thẳng tới đây nhưng dù sao cũng là khách không mời.
Lâm Thanh và Trùng đại sư vốn cho rằng Cầm Thiên bảo nhất định sẽ cho
người ngăn cản, còn nghĩ sẵn một phen đối đáp, chẳng ngờ trên đường đi
không thấy một bóng người, thực chẳng rõ kẻ địch chuẩn bị ứng phó ra
sao.
Trùng đại sư thấp giọng nói: “Trên đường tới đây, khắp nơi
đều có các trạm gác cả trong tối và ngoài sáng, có thể thấy sơn trang
này thường ngày nhất định được phòng vệ cực kỳ cẩn mật, vậy mà lúc này
lại chẳng thấy có kẻ nào đứng gác, thực khiến người ta phải nghi hoặc
không thôi.”
Hoa Tưởng Dung cũng tỏ ý tán đồng: “Theo lý mà nói
thì cuộc tụ hội lần này cực kỳ quan trọng với Cầm Thiên bảo, bên ngoài
sơn trang đáng lẽ phải được bố trí một lượng lớn trang đinh mới đúng,
nhưng tại sao xung quanh lại không thấy có một bóng người? Liệu có phải
Diệu thủ vương cố ý đưa tin giả cho chúng ta để chúng ta tới nhầm chỗ,
qua đó khiến việc liên minh giữa Cầm Thiên bảo và ba hệ phái ở kinh sư
không bị chúng ta quấy rầy?”
Lâm Thanh dường như hoàn toàn tin
tưởng vào tin tức mà Quan Minh Nguyệt đưa tới. “Cũng không hẳn vậy, Cầm
Thiên bảo xưa nay vốn chẳng khác nào bá chủ đất Xuyên, việc liên minh
với thế lực ở kinh sư dù sao cũng không thể làm quá lộ liễu, không phái
người canh gác cũng là lẽ thường. Tình hình bây giờ lại càng khiến ta
tin chắc rằng Cầm Thiên bảo chuẩn bị đàm phán với đám người tới từ kinh
sư tại đây.” Y thấy mọi người đều có vẻ nghi hoặc, bèn cười giải thích:
“Sơn trang này có nhiều trạm gác như vậy, lại được xây dựng trên con
đường dẫn vào thành Phù Lăng, ắt hẳn là một địa bàn quan trọng của Cầm
Thiên bảo, thường ngày không thể thiếu người canh gác, bây giờ chẳng
thấy bóng người nào, như vậy há chẳng phải rất không hợp với lẽ thường
ư?”
Mọi người cảm thấy có lý, đều lần lượt gật đầu. Tiểu Huyền tỏ
vẻ giật mình hiểu ra, rồi lại bắt đầu khoe khoang câu thành ngữ mà mình
vừa nghĩ ra được: “Thế này hẳn là giấu đầu hở đuôi rồi.” Lời còn chưa
dứt, nơi cửa sơn trang đột nhiên xuất hiện năm bóng người, tất cả cùng
đi về phía bọn họ.
Trùng đại sư tinh mắt, nhận ra một kẻ trong số
đó chính là Điếu Ngoa quỷ hôm qua vừa tới đưa chiến thư, nhưng lại không thấy có Quỷ Thất Kinh ở trong đó. Kẻ đi đầu tuổi chừng hơn ba chục, vận một chiếc áo dài màu xanh nhạt, khuôn mặt gầy guộc, trắng bệch không để râu, trông rất gọn gàng, sạch sẽ, bên khóe miệng thấp thoáng nụ cười.
Tuy hắn trông có vẻ yếu ớt nhưng lại ngẩng cao đầu đi trước đám người,
quần áo lất phất bay cực kỳ bắt mắt. Mấy kẻ bên cạnh tuy mỗi người một
vẻ nhưng ánh mắt dường như chỉ dừng lại trên người kẻ đi đầu kia.
Trùng đại sư vốn tinh thông thuật nhìn người, không khỏi ngầm gật đầu, nhủ
thầm kẻ này quả là một nhân vật không đơn giản, rồi thấp giọng cười, nói với Lâm Thanh: “Quả không ngoài dự liệu của Lâm huynh, kẻ này chắc
chính là Ninh Hồi Phong rồi.”
Tuy đây không phải lần đầu Lâm Thanh nhìn thấy Ninh Hồi Phong nhưng đêm đó tại phân đà Phù Lăng, thứ nhất là trời đang tối, thứ hai là y chỉ nhìn thấy một bên mặt của hắn, do đó
cũng không biết rõ tướng mạo hắn ra sao. Lúc này để tâm quan sát, thấy
Ninh Hồi Phong có vẻ ung dung, điềm tĩnh, mấy người bên phía đối phương
cũng không hề tỏ ra sợ hãi, tựa như sớm đã đoán trước được việc sẽ xảy
ra như vậy, do đó y lại càng cảnh giác.
Còn cách chừng hơn mười
bước chân, tiếng cười lanh lảnh, chói tai của Ninh Hồi Phong đã vang lên trong tai mỗi người. “Ám khí vương và Trùng đại sư cùng đại giá quang
lâm, thực khiến Khốn Long sơn trang được rạng rỡ thêm muôn phần. Ninh mỗ không nghênh đón từ xa, xin hai vị hãy rộng lòng tha thứ!”
Trùng
đại sư thấy Ninh Hồi Phong thản nhiên nhắc tới tên mình như vậy, trong
lòng có chút kinh ngạc. Quỷ Thất Kinh ắt hẳn đang ở trong sơn trang, mà
mâu thuẫn giữa mình và Quỷ Thất Kinh thì người trong giang hồ ai ai cũng biết, Ninh Hồi Phong tỏ ra không kiêng dè như vậy, chẳng lẽ thật sự
muốn đại chiến với bên mình một phen sao?
Lâm Thanh cung tay làm
lễ, nói: “Ninh huynh thực khách sáo quá rồi! Bọn ta vốn nên đến bái
phỏng từ sớm, chỉ là nhất thời không có thời gian rảnh rỗi mà thôi.
Huống chi Ninh huynh thân ở ngôi cao trong Cầm Thiên bảo, ngày ngày phải lo trăm công ngàn việc, bọn ta đâu dám mạo muội cầu kiến!” Y khẽ cười
hờ hững. “Lâm mỗ đây là người mê võ, từ lâu đã nghe nói Hoàn Mộng bút
pháp của Long bảo chủ lợi hại vô song, rất muốn được chứng kiến một lần. Hôm nay hay tin Long bảo chủ cũng đã tới đây, ta nhất thời ngứa ngáy
nên mới làm khách không mời, chẳng ngờ lại khiến Ninh tiên sinh phải
buông bỏ sự vụ để ra ngoài nghênh đón, thực là hổ thẹn!” Những lời này
tuy nói bằng giọng nhẹ nhàng nhưng ý tứ bên trong thì rất sắc bén, tỏ rõ rằng Ám khí vương đến đây bái phỏng là vì Long phán quan, ngầm ám chỉ
Ninh Hồi Phong còn chưa đủ tư cách để y đích thân tới gặp.
Ninh
Hồi Phong dường như không ngờ Lâm Thanh lại không nể mặt hắn như vậy,
thoáng ngẩn người, sau đó bèn cười giả lả, nói: “Lâm huynh quá lời rồi,
ta tuy sự vụ bận rộn nhưng nếu biết Ám khí vương sắp tới thì sao dám sơ
suất. Đừng nói là tạm thời buông bỏ công việc, cho dù đang lúc nửa đêm
gà gáy ta cũng sẽ nhiệt tình nghênh đón.” Lời này vừa nói ra, ngay đến
Lâm Thanh cũng không đoán chắc được liệu có phải Ninh Hồi Phong đã biết
việc đêm hôm trước mình từng tới phân đà Phù Lăng của Cầm Thiên bảo rồi
không.
Chợt nghe một người bên cạnh Ninh Hồi Phong cười vang. “Lão phu có thể lập túc ở đất Xuyên Đông này hoàn toàn là nhờ các bằng hữu
trên giang hồ nể mặt, cái gọi là lợi hại vô song gì đó rõ chỉ là lời nói bậy mà thôi, Ám khí vương khen tặng như vậy thực khiến lão phu lấy làm
xấu hổ.”
Lâm Thanh và Trùng đại sư đều vô cùng kinh ngạc, nghe
giọng điệu thì người này chính là Long phán quan, cả hai đều đưa mắt
liếc nhìn. Chỉ thấy người này mày rậm mắt nhỏ, miệng rộng mũi to, trên
khuôn mặt mọc râu tua tủa, khó có thể đoán được tuổi tác, làn da màu
đồng cổ như phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Lâm Thanh khom
người xá dài một cái, nói: “Không ngờ Long bảo chủ lại đích thân ra
ngoài nghênh tiếp, vừa rồi Lâm mỗ nói bậy thực đã đắc tội rồi!” Trong
lòng thì lại trách mình vừa rồi chỉ để tâm đến Ninh Hồi Phong mà không
chú ý đến những kẻ đi cùng.
Trùng đại sư cũng cất tiếng cười rộ.
“Long bảo chủ khiêm tốn quá rồi, nếu chỉ dựa vào sự nể mặt của bạn hữu
giang hồ mà có thể gây dựng được cơ nghiệp lớn như Cầm Thiên bảo, ta sớm đã đổi nghề đi kết giao bằng hữu khắp nơi.” Ngoài miệng tuy nói năng
khách sáo nhưng trong lòng ông lại có suy nghĩ khác. Phải biết rằng
Trùng đại sư thân là vua sát thủ bạch đạo, rất tinh thông thuật ẩn nấp
hành tung, vừa nghe nói người này là Long phán quan, điều đầu tiên nghĩ
đến chính là người này có thể ẩn giấu phong mang trước mắt mình và Lâm
Thanh, công phu như thế thực khiến người ta kinh hãi.
Long phán
quan nghe Trùng đại sư khen ngợi như vậy thì vui vẻ vô cùng nhưng ngoài
miệng vẫn tỏ ra khiêm tốn: “Long mỗ đây chỉ là một kẻ võ biền, làm sao
dám so sánh với Ám khí vương và Trùng đại sư trí dũng song toàn...”
Ninh Hồi Phong đưa tay ra mời: “Lâm huynh, Trùng huynh và hai vị cô nương đã tới đây rồi, xin hãy vào trong trò chuyện một phen.”
Lâm Thanh
nói thẳng vào việc chính: “Hôm nay không phải là ngày Cầm Thiên bảo bàn
việc liên minh với người ở kinh sư sao? Bọn ta mà vào trang há chẳng
phải sẽ quấy nhiễu chuyện lớn của Long huynh và Ninh huynh?” Đây cũng là kế sách mà y với Trùng đại sư đã thương lượng với nhau từ trước, vừa
gặp mặt đã hỏi ngay việc chính để thăm dò phản ứng của đối phương.
“Tin tức của Lâm huynh quả là nhạy bén.” Ninh Hồi Phong khẽ cười hà hà một
tiếng vẻ như sớm đã dự liệu được việc này, rồi lại cố tình tỏ ra thần
bí, hạ thấp giọng nói với Lâm Thanh: “Thực không dám giấu, việc liên
minh khiến ta và Long bảo chủ cảm thấy khó xử vô cùng, bây giờ vẫn còn
đau đầu. Thái thân vương và Thái tử có ai là hạng dễ trêu chọc, bọn ta
nghĩ mãi vẫn không ra được cách nào hay, xin Lâm huynh hãy giúp đỡ đưa
ra chủ ý...”
Thủy Nhu Thanh nhếch miệng, khẽ “hừ” một tiếng, giành nói trước: “Nếu Ninh tiên sinh muốn nhờ Ám khí vương đưa chủ ý giúp thì cứ nói một tiếng là được, hà tất phải hạ chiến thư?”
“Thủy cô
nương có điều không biết, ta biết rõ các vị đều có việc quan trọng, nếu
lên tiếng nhờ vả thì chỉ e sẽ bị cự tuyệt, do đó mới mạo muội hạ chiến
thư với Lâm huynh, mục đích chỉ là mời được đại giá của các vị tới.”
Ninh Hồi Phong không đổi sắc mặt, nói năng rành rọt, dường như hoàn toàn không bị xao động trước câu nói của Thủy Nhu Thanh. Rồi hắn lại mỉm
cười nhìn Tiểu Huyền. “Đứa bé này có uyên nguyên khá sâu với Lâm huynh,
nếu ta có ý đối địch với các vị, chẳng bằng giữ nó làm con tin, hà tất
phải giao cho các vị làm gì? Đứa bé này thực chất không phải là chiến
thư, mà là tấm thiệp mời do Cầm Thiên bảo gửi tới cho Ám khí vương.”
Trùng đại sư vỗ tay cười rộ. “Phải lắm, phải lắm! Ninh huynh cam chịu mối
nguy hiểm bị Ám khí vương hiểu lầm, lại phí bao nhiêu tâm sức để tạo ra
một tấm thiệp mời như vậy, ngay đến kẻ xưa nay chẳng mấy để tâm tới việc đời như ta cũng phải vỗ tay khen hay cho cái dụng tâm vất vả của Ninh
huynh.”
Hai mắt Ninh Hồi Phong lóe sáng, miệng thì cười rộ. “Người trên giang hồ đều nói chỗ lợi hại nhất của Trùng đại sư không phải là
tuyệt chiêu giết người trong vô hình với tên gọi Thiết Hồn ảnh, mà là
tài ăn nói thiên hạ vô song, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư
truyền. Ninh mỗ xưa nay vốn cũng thích tranh hơn thua miệng lưỡi, lần
này thực muốn thỉnh giáo một phen.” Hắn đưa tay làm ra tư thế mời. “Nào
nào nào, xin mời các vị vào trang! Lâm huynh chớ trách ta đã dùng thủ
đoạn như vậy để mời huynh tới, tất cả đều vì Cầm Thiên bảo thôi. Giả như người của Thái thân vương và Thái tử nhìn thấy Ám khí vương và Trùng
đại sư cũng là khách quý của Cầm Thiên bảo ta, khi đàm phán bọn ta ắt sẽ được lợi hơn nhiều.” Hắn quả nhiên là người có tài biện bác, chỉ bằng
mấy câu đơn giản đã gạt bỏ được chuyện mình hạ chiến thư với Lâm Thanh
sang một bên.
Lâm Thanh thấy Ninh Hồi Phong tuyệt nhiên không nhắc tới phủ tướng quân và Quỷ Thất Kinh, không biết hắn rốt cuộc có ý đồ
gì. Kẻ này tâm kế quá sâu, nếu đặt lên bàn cân mà so sánh, chỉ e còn khó thuyết phục hơn Long phán quan nhiều. Y bèn khẽ cười nhạt, nói: “Ninh
huynh chớ nên tự coi rẻ mình. Với thanh thế của Cầm Thiên bảo ở đất
Xuyên Đông, cần gì phải nhờ bọn ta đến trợ uy giúp. Còn về việc đàm
phán, có câu rằng phép vua thua lệ làng, thế lực ở kinh sư dù có lớn đến mấy thì cũng khó làm lay động được căn cơ mấy chục năm của Cầm Thiên
bảo ở đất Thục, do đó Cầm Thiên bảo vốn chẳng cần nể mặt các thế lực ở
kinh sư. Ninh huynh đã muốn nghe ý kiến của ta, vậy thì ta cho rằng Cầm
Thiên bảo chẳng cần liên minh với ai làm gì, dù sao nơi này cũng cách
kinh sư quá xa, nếu thật sự liên minh với một hệ phái nào đó, Cầm Thiên
bảo chưa chắc đã thu được lợi ích, mà trên giang hồ chín người mười ý,
đến lúc đó Cầm Thiên bảo rất dễ bị mang tiếng trèo cao, thành ra lại bị
người ta coi thường. Do đó việc này nên quyết định thế nào, xin Long bảo chủ và Ninh huynh hãy suy nghĩ thật kĩ!” Những lời này của y, bề ngoài
là nói với Ninh Hồi Phong nhưng thực chất là cố ý nói cho Long phán quan nghe.
Trùng đại sư thấy Ninh Hồi Phong và Long phán quan đưa mắt
nhìn nhau, dường như có chút xao động, bèn cười, nói: “Lời này có lý
lắm! Có điều Long bảo chủ và Ninh tiên sinh chắc hẳn sớm đã đưa ra quyết định rồi, chưa biết chừng lại tình cờ trùng hợp với ý của Lâm huynh!”
Ông và Lâm Thanh một người đấm một người xoa, đây là đối sách đã được
bọn họ định ra từ trước.
Ninh Hồi Phong cất tiếng cười rộ, nói:
“Lâm huynh và Trùng huynh đã nhìn được thấu triệt như vậy, ta cũng không giấu hai vị nữa, Cầm Thiên bảo quả thực đã có quyết định, vừa rồi ta
chẳng qua chỉ thử thái độ của Lâm huynh mà thôi. Điều hiếm có là Lâm
huynh đã chẳng ngần ngại gì nói ra ý kiến của mình, đợi lát nữa ta nhất
định phải mời Lâm huynh vài chén mới được.”
Lâm Thanh thấy Ninh
Hồi Phong một lòng muốn mời mấy người bên mình vào trang, mà Long phán
quan cũng không có chút dị nghị, để mặc cho Ninh Hồi Phong làm vậy,
trong lòng thoáng sinh nghi, bèn lấy lùi làm tiến. “Long huynh và Ninh
huynh đã bận rộn như vậy, chi bằng mấy hôm nữa bọn ta sẽ lại tới bái
phỏng.”
Ninh Hồi Phong cười, nói: “Lâm huynh và Trùng huynh đều là người mà ta ngưỡng mộ đã lâu, nếu cứ để các vị đi như thế này, vị chủ
nhà ta đây thực là mất mặt, hơn nữa cũng khiến mọi người cho rằng Cầm
Thiên bảo quá nhỏ nhen.” Hắn khẽ ho một tiếng rồi lại hạ thấp giọng,
nói: “Huống chi trong trang còn có không ít người quen cũ của Lâm huynh ở kinh sư, Lâm huynh không muốn vào gặp gỡ bọn họ một lát sao?”
Long phán quan cũng cười, nói: “Trời đang nóng nực, thực không nên nói
chuyện ở đây. Đợi sau khi vào trong trang, ta sẽ bảo các huynh đệ dâng
lên mấy chén rượu để các vị giải khát.”
“Đã như vậy, bọn ta cung
kính không bằng tuân lệnh.” Lâm Thanh khách sáo một câu, sau đó rảo bước đi vào. Tuy lòng sinh nghi nhưng y tài cao mật lớn, cũng không sợ Cầm
Thiên bảo bày trò. Huống chi việc liên minh còn chưa kết thúc, thương
thế của Tiểu Huyền cũng chưa khỏi hẳn, y quyết không thể rời khỏi nơi
này ngay bây giờ.
Tiểu Huyền sớm đã để ý thấy trong đám người đi
cùng Ninh Hồi Phong và Long phán quan không có Nhật Khốc quỷ, bèn cất
tiếng hỏi Ninh Hồi Phong: “Ninh tiên sinh, Khốc thúc thúc đi đâu rồi?”
Ninh Hồi Phong thấy Tiểu Huyền đã có thể mở miệng nói chuyện, trong mắt
thoáng qua một tia kinh ngạc, đồng thời nhanh chóng liếc nhìn Lỗ Tử
Dương. Lỗ Tử Dương hiểu ý, bèn cất tiếng trả lời Tiểu Huyền: “Khốc huynh còn có việc quan trọng phải làm, hiện không ở trong Khốn Long sơn
trang.”
Trong lòng đầy nghi vấn, Tiểu Huyền chỉ hận không thể bắt
Ninh Hồi Phong lại, tra hỏi xem có phải đã giam lỏng Nhật Khốc quỷ rồi
không. Nhưng nó cũng biết bây giờ không phải lúc hỏi điều này, chỉ là
vẫn muốn chọc tức Ninh Hồi Phong một phen, bèn cười hì hì, nói: “Đúng
rồi, hôm qua Ninh tiên sinh đã thi triển công phu gì với ta vậy, khiến
ta chẳng thể nói năng, may mà có Lâm thúc thúc điểm lên người ta mấy
cái, ta mới hồi phục được. Nếu Ninh tiên sinh có thời gian rảnh xin hãy
dạy ta một chút, lần sau ai mà ức hiếp ta nữa, ta cũng phải cho hắn nếm
thử cảm giác không thể nói năng.” Nó cố ý thổi phồng bản lĩnh của Lâm
Thanh, vừa nói vừa lén liếc nhìn thần sắc của Ninh Hồi Phong, trong lòng vô cùng đắc ý.
Trong lòng chấn động nhưng ngoài mặt Ninh Hồi
Phong vẫn không tỏ vẻ gì, chỉ khẽ cười khan một tiếng. “Nếu tiểu huynh
đệ có ý gia nhập Cầm Thiên bảo, ta nhất định sẽ dốc lòng truyền thụ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT