Trên khuôn mặt Quan Minh Nguyệt không xuất hiện một tia biểu cảm. “Với thân
pháp Nhạn Quá Bất Lưu Ngân của Lâm huynh, muốn bám theo ta mà không bị
phát hiện hành tung chắc không phải là việc khó.” Giọng hắn chợt trở nên lạnh lùng: “Chẳng rõ Lâm huynh cố ý để lộ hành tung như thế là có dụng ý gì?”
“Như nhau cả thôi.” Lâm Thanh khẽ mỉm cười. “Quan huynh đã
nhận ra người bám theo không phải là ta thì là Trùng đại sư, vậy mà còn
cố ý dụ ta đến chốn không người này. Dụng ý của Quan huynh tất nhiên
chính là dụng ý của ta.”
Trên khuôn mặt Quan Minh Nguyệt rốt cuộc
đã xuất hiện nét cười. “Thấy Lâm huynh sảng khoái như vậy, ta cũng không vòng vo nữa. Hiện giờ tình hình trong thành Phù Lăng rất phức tạp, các
lộ nhân mã đều muốn nhúng tay vào việc liên minh, ta rất muốn nghe xem
thái độ của Lâm huynh thế nào, chưa biết chừng chúng ta còn có thể hợp
tác với nhau.”
Lâm Thanh thản nhiên nói: “Quan huynh yên tâm, ý đồ của ta và Trùng đại sư đều là ngăn cản Cầm Thiên bảo và Thái thân vương liên minh, nếu Long phán quan liên minh với Thái tử thì cũng coi như là một kết quả không tệ.” Y hiểu rõ tình hình ở kinh sư, thế lực của Minh
Tướng quân mạnh nhất, kế đến là Thái thân vương, còn thế lực của Thái tử là yếu nhất. Nếu phe Thái tử có thể liên minh với Cầm Thiên bảo, cục
diện ở kinh sư sẽ trở nên cân bằng hơn, do đó y mới có lời như vậy.
“Hay!” Quan Minh Nguyệt vỗ tay cười lớn. “Có lời này của Lâm huynh, ta có thể
yên tâm được rồi. Lâm huynh muốn hợp tác thế nào đây?”
Lâm Thanh
vẫn hờ hững nói: “Trước khi hợp tác, tốt nhất Quan huynh hãy giải thích
rõ tại sao lại bám theo hai vị cô nương đi cùng với ta, nếu không ta
thực khó có thể xua tan nỗi nghi hoặc trong lòng.” Quan Minh Nguyệt ra
tay cực nhanh, cho dù là với nhãn lực của Lâm Thanh cũng không thể phát
hiện việc hắn đã thi triển thuật Diệu Thủ Không Không để ăn trộm chiếc
khóa vàng của Thủy Nhu Thanh.
“Lâm huynh yên tâm, ta tuyệt đối
không có ác ý.” Quan Minh Nguyệt thoáng có chút xấu hổ, dù sao việc ăn
trộm món đồ tùy thân của một tiểu cô nương cũng chẳng đáng tự hào gì,
đành cười gượng, nói: “Huống chi tiểu cô nương đó thân mang võ công của
Ôn Nhu hương, ta làm sao dám động chân động tay chứ?”
Lâm Thanh
liệu chừng Quan Minh Nguyệt cũng không thể giở trò gì trên người Thủy
Nhu Thanh, còn tưởng hắn chỉ định thăm dò võ công của cô nhóc nên bèn
nói: “Được, chuyện này tạm không nhắc đến nữa. Ta xin nói ngắn gọn luôn, không biết Lỗ Tử Dương định an bài cho Quan huynh gặp Long phán quan
vào khi nào?”
Tới lúc này Quan Minh Nguyệt mới giật nẩy mình.
“Người nấp ngoài cửa hôm qua chính là Lâm huynh sao?”
Lâm Thanh cũng không giải thích, để mặc cho Quan Minh Nguyệt suy đoán.
Quan Minh Nguyệt nghĩ đến việc mình tỏ ra có địch ý với Lâm Thanh trước mặt
hai người Lỗ, Ninh đêm qua, trong lòng không khỏi có chút bất an. “Ta
chẳng qua chỉ lá mặt lá trái với người của Cầm Thiên bảo, Lâm huynh ngàn vạn lần đừng coi là thật.”
Lâm Thanh cười rộ. “Quan huynh quá lo
rồi, cho dù huynh có bất mãn với ta, ta tin rằng với tình hình hiện giờ
chúng ta vẫn có thể chân thành hợp tác. Còn về việc sau này gặp nhau có
trở mặt thành thù hay không, ta bây giờ vẫn chưa nghĩ đến.” Những lời
này y nói một cách đường đường chính chính, tỏ rõ rằng mình và Quan Minh Nguyệt không phải người đồng đạo, nhưng bây giờ vẫn có thể hợp tác với
nhau.
Sắc mặt Quan Minh Nguyệt lúc trắng lúc đỏ. “Lỗ Tử Dương còn
chưa thông báo với ta việc lúc nào thì có thể gặp Long phán quan, ta
đoán có lẽ trong ngày hôm nay sẽ có tin tức.”
Lâm Thanh nghiêm túc nói: “Đã như vậy, xin Quan huynh hãy phụ trách cung cấp tin tình báo về Cầm Thiên bảo cho ta, còn ta phụ trách phá hoại cuộc đàm phán giữa Tề
Bách Xuyên và Long phán quan, như thế mọi người sẽ đều được lợi, Quan
huynh thấy sao?”
Quan Minh Nguyệt trầm ngâm suốt một hồi lâu, nghĩ bụng, nếu người nấp ngoài cửa đêm qua là Lâm Thanh, như vậy giữa Cầm
Thiên bảo và Ám khí vương không biết chừng lại có mối quan hệ gì đó. Lâm Thanh thấy hắn còn có điều cố kỵ, bèn nói tiếp: “Quan huynh hẳn cũng
biết con người ta đây không thích dùng âm mưu quỷ kế, huống chi với thực lực của huynh bây giờ, nếu không liên thủ với ta thì có cách gì phá
hoại được kế hoạch của Thái thân vương? Hiện giờ tình hình khẩn cấp, hợp vào thì mạnh, chia ra thì yếu, nếu cứ chần chừ mãi thì sau này có hối
hận cũng đã muộn, xin Quan huynh hãy nói luôn quyết định của mình đi!”
“Được!” Quan Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Lâm
Thanh: “Ta tin Lâm huynh một lần này, nếu có tin tức gì về Long phán quan sẽ lập tức báo cho huynh ngay.”
Hoa Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh vui vẻ dạo chơi trong thành Phù Lăng, khi
đi khi nghỉ, sau đó còn cố ý vào tiệm gạo mua rất nhiều lương thực, bảo
tiểu nhị đưa lên thuyền Tu Nhàn, khiến mọi người đều cho rằng bọn họ sắp rời khỏi thành Phù Lăng.
Suốt dọc đường, Hoa Tưởng Dung đều ngầm
để ý nhưng đừng nói là phát hiện ra có kẻ nào theo dõi, nàng thậm chí
còn không thấy tung tích của Lâm Thanh và Trùng đại sư mà mình biết chắc là đang bám theo sau.
Thấy đã đến buổi trưa, Thủy Nhu Thanh bèn nói: “Muội đói quá rồi, hay là chúng ta đến Tam Hương các lần nữa được không?”
Hoa Tưởng Dung nói: “Nên về thuyền trước đã, đến lúc đó chúng ta có thể gọi Trùng đại thúc và Lâm đại ca cùng tới Tam Hương các.”
Thủy Nhu Thanh cười, nói: “Tỷ sợ cái gì chứ? Cho dù Quỷ Thất Kinh có tới thì chúng ta cũng phải làm một con quỷ no mới được.”
“Ai sợ nào?” Hoa Tưởng Dung bực mình mắng. “Hình như lá gan của con nhóc
muội lại to lên rồi đấy. Suốt dọc đường đi, không phải muội liên tục
hoài nghi người này người kia là do Quỷ Thất Kinh đóng giả sao? Muội
không sợ hắn đóng giả thành tiểu nhị của Tam Hương các rồi hạ độc vào
thức ăn à?”
Hai má Thủy Nhu Thanh đỏ bừng. “Muội chỉ kể cho tỷ
nghe những lời đồn trên giang hồ thôi mà, đâu phải thật sự sợ hắn.”
Tròng mắt nàng thoáng đảo qua đảo lại. “Muội biết tại sao tỷ lại nôn
nóng muốn về thuyền rồi.”
Hoa Tưởng Dung buột miệng hỏi: “Tại sao?”
“Một ngày không gặp như cách ba thu chứ còn sao nữa...” Thủy Nhu Thanh gật
gù cười nói. “Không đúng, không đúng, là một canh giờ không gặp như cách ba thu.”
Hoa Tưởng Dung cả thẹn. “Ăn nói linh tinh, ta chỉ lo Trùng đại thúc và Lâm đại ca còn chưa ăn trưa, muội chớ có nói bừa!”
“Đừng có chối!” Thủy Nhu Thanh cười hì hì, nói. “Trước đây Hoa phu nhân
thường xuyên than vãn với muội rằng tầm mắt tỷ quá cao, chẳng nhìn trúng nam nhân nào trong thiên hạ, lần này về muội có thể báo tin tức tốt cho bà rồi.”
“Muội còn dám nói nữa?” Hoa Tưởng Dung làm bộ định đánh, Thủy Nhu Thanh vội vàng tránh đi, miệng vẫn nói không ngừng: “Nếu tỷ
muốn chứng minh mình không có tâm tư đó thì hãy cùng muội tới Tam Hương
các.”
Hoa Tưởng Dung chẳng có cách nào với Thủy Nhu Thanh, đành
đồng ý: “Được rồi, cứ nghe theo muội vậy!” Rồi cười hì hì, nói: “Tiếc là hôm nay không có ai mời.”
Vừa nghe nhắc đến Tiểu Huyền, Thủy Nhu
Thanh lập tức nổi giận. “Cái tên tiểu quỷ đó thực là đáng ghét, muội
nghi nó chính là người của Cầm Thiên bảo.”
Lần này thì đến lượt
Hoa Tưởng Dung chiếm được thế thượng phong, nàng cười hì hì, trêu chọc
Thủy Nhu Thanh: “Nói không chừng nó chính là do Quỷ Thất Kinh đóng giả
đấy.”
“Chỉ dựa vào nó á?” Thủy Nhu Thanh trề môi, hậm hực nói.
“Vậy lần sau gặp lại, muội sẽ lột da nó, để xem xem rốt cuộc là do ai
đóng giả... Ấy, đúng là gặp quỷ rồi.” Thì ra Thủy Nhu Thanh còn chưa nói xong đã nhìn thấy phía trước mặt có một gã hán tử ôm theo Tiểu Huyền
xuất hiện từ chỗ ngoặt bên đường, đang đi thẳng về phía hai người bọn
họ.
“Đúng là nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay.” Hoa Tưởng Dung cười rộ. “Mau đi lột da của nó đi!”
Thủy Nhu Thanh vừa mới nói khoác, cảm thấy rất mất mặt, liền quát lớn một tiếng với gã hán tử kia: “Đứng lại!”
Gã hán tử đó không phải Nhật Khốc quỷ, tuổi chừng ba mươi, thân hình thấp
bé, chỗ bắt mắt nhất trên khuôn mặt là cặp mắt hẹp dài, chính là Điếu
Ngoa quỷ trong Cầm Thiên lục quỷ. Nghe thấy tiếng quát, hắn bèn đứng
lại. “Xin chào hai vị cô nương!”
Nhìn thấy Hoa Tưởng Dung và Thủy
Nhu Thanh, hai mắt Tiểu Huyền lập tức sáng ngời nhưng lại không nói gì,
chỉ cố gắng giãy giụa trong lòng Điếu Ngoa quỷ.
Thủy Nhu Thanh làm bộ già dặn, chỉ tay về phía Tiểu Huyền. “Tên tiểu quỷ ngươi nhìn thấy ta sao không tới thỉnh an?”
Trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp nhưng Tiểu Huyền vẫn không trả lời, chỉ
không ngừng giãy giụa, chỉ là Điếu Ngoa quỷ có võ công cao cường, nó làm sao mà giãy thoát được.
Hoa Tưởng Dung thấy quần áo của Tiểu
Huyền bị rách vài chỗ, trên mặt còn có một vết thương, cảm thấy có gì đó không đúng lắm, bèn hỏi Điếu Ngoa quỷ: “Ngươi là ai? Thằng bé này có
quan hệ gì với ngươi?”
Điếu Ngoa quỷ nhìn thấy dung mạo khuynh
quốc khuynh thành của Hoa Tưởng Dung thì ngẩn người hồi lâu, sau đó mới
cười khan, nói: “Vị này chắc hẳn là Hoa cô nương rồi, quả nhiên quốc sắc thiên hương, xinh đẹp tuyệt trần...”
“Câm miệng!” Thủy Nhu Thanh
quát lớn cắt ngang lời hắn. “Sao mồm miệng ngươi cũng trơn tuột như tên
tiểu quỷ này vậy, rốt cuộc muốn gì?” Nàng đang trong cơn tức giận, bèn
mắng luôn cả Tiểu Huyền.
Hoa Tưởng Dung thấy đối phương biết tên mình, đoán chừng hắn đã có sự chuẩn bị rồi mới tới đây, trong lòng ngầm đề phòng.
Điếu Ngoa quỷ tỉnh táo trở lại sau cơn chấn động trước vẻ đẹp của Hoa Tưởng
Dung, lùi lại nửa bước, khom người xá dài. “Cô nương bớt giận, tại hạ là Điếu Ngoa quỷ trong Cầm Thiên lục quỷ, vâng lệnh Ninh sư gia đến vấn an Trùng đại sư và Lâm đại hiệp, ngoài ra còn đưa tới cho Lâm đại hiệp một bức thư, xin phiền hai vị cô nương chuyển hộ.”
Hoa Tưởng Dung còn chưa trả lời, Thủy Nhu Thanh đã vì vẻ mặt quái dị của Tiểu Huyền mà có ý muốn làm khó Điếu Ngoa quỷ. “Bọn ta đâu có đi cùng đường với Lâm đại
hiệp, ngươi tự đi mà tìm y!”
Điếu Ngoa quỷ cười, nói: “Thủy cô
nương có lá gan đương đêm tới thăm phân đà Phù Lăng của Cầm Thiên bảo
nhưng lại không có dũng khí thừa nhận mình đi cùng với Ám khí vương
sao?” Hắn rốt cuộc đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại sau cơn hoảng loạn lúc mới nhìn thấy Hoa Tưởng Dung, lời nói cũng trở nên sắc bén.
Hoa
Tưởng Dung thấy kẻ này nói năng trôi trảy, biết rõ tình hình bên phe
mình, còn thản nhiên nói ra việc Thủy Nhu Thanh đêm qua tới thăm dò tình hình của Cầm Thiên bảo, trong lòng không khỏi kinh hãi. Chẳng lẽ Long
phán quan đã tới thành Phù Lăng, chính thức muốn tuyên chiến với Lâm đại ca và Trùng đại thúc? Nàng liền nói: “Vị đại ca này quá nặng lời rồi,
Thanh Nhi vẫn mang tâm tính trẻ con, chỉ đi dạo chơi trong thành Phù
Lăng mà thôi, làm gì có chuyện đương đêm tới phân đà của Cầm Thiên bảo?”
Thủy Nhu Thanh thì trợn trừng hai mắt. “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta
đã tới cái phân đà gì đó của các ngươi nào? Cho dù ta có thật sự như vậy thì các ngươi đường đường là Cầm Thiên bảo mà không ngăn nổi một đứa bé như ta, còn có mặt mũi mà ở đó vênh váo à?”
Điếu Ngoa quỷ cũng là kẻ có tài ăn nói, mồm miệng lém lỉnh chẳng kém gì Thủy Nhu Thanh, nhưng lúc này Thủy Nhu Thanh nói năng càn quấy bất chấp đạo lý, thành ra hắn
cũng chẳng có cách nào, đành cười gượng một tiếng rồi xoay người định
đi. “Nếu các vị đã không đi cùng đường với Ám khí vương, ta đành tự đi
tìm y vậy!”
“Khoan đã!” Hoa Tưởng Dung biết đối phương đã tìm đến
tận nơi, ắt sẽ không chịu cứ thế mà đi. “Ngươi hãy nói xem định mang tới cho Ám khí vương bức thư gì?”
Điếu Ngoa quỷ nở một cười thần bí,
đoạn khẽ vỗ vào Tiểu Huyền. “Đây chính là bức thư mà Ninh sư gia của bọn ta muốn gửi cho Lâm đại hiệp.”
“Cái gì?” Thủy Nhu Thanh buột
miệng thốt lên, ngón tay nhỏ xinh gần như đã ấn vào mũi Tiểu Huyền. “Nó
chính là bức thư mà ngươi mang tới?” Thấy Tiểu Huyền một mực không nói
gì, cô nhóc lại càng nhận định tên tiểu quỷ này là gian tế của Cầm Thiên bảo, bèn châm chọc bằng giọng như cười như không: “Tên tiểu quỷ ngươi
càng ngày càng ghê gớm rồi đấy, làm người không muốn mà lại muốn làm bức thư gì đó hả?”
Tiểu Huyền thấy Thủy Nhu Thanh chế giễu mình như
vậy, ngón tay còn đưa qua đưa lại trước mắt mình, nhất thời rất tức tối, chỉ muốn cắn nàng một cái. Tiếc rằng huyệt đạo của nó đã bị phong bế,
chẳng thế nói năng, vậy nên trong lòng càng hậm hực, nếu không phải vì
một lòng cố chịu đựng thì có lẽ đã rơi nước mắt.
Một tiếng cười
dài vang lên, Lâm Thanh đột ngột hiện thân, hờ hững nói với Điếu Ngoa
quỷ: “Đã là thư của Ninh Hồi Phong, vậy ta sẽ nhận, ngươi hãy quay về
phục mệnh đi!” Thì ra sau khi thương lượng với Quan Minh Nguyệt, y lập
tức quay trở lại, tiếp tục bám theo hai người Hoa, Thủy.
Lâm Thanh xuất hiện mà không hề có điềm báo trước khiến Thủy Nhu Thanh sợ giật
nẩy mình, còn Hoa Tưởng Dung thì chỉ khẽ mỉm cười vẻ như đã biết trước,
nhưng khuôn mặt lại thoáng ửng hồng. Hai mắt Tiểu Huyền bỗng đỏ hoe như
nhìn thấy người thân, khóe mắt ầng ậng nước, có điều vẫn cố kìm nén
không muốn rơi nước mắt trước mặt Thủy Nhu Thanh, thần sắc quả là phức
tạp vô cùng.
Điếu Ngoa quỷ cũng không ngờ được Lâm Thanh nói tới là tới như vậy. “Bái kiến Lâm đại hiệp, từ lâu đã...”
Lâm Thanh chăm chú nhìn Tiểu Huyền, thầm ngạc nhiên trước vẻ kích động của
nó, đồng thời không hề khách sáo cắt ngang lời Điếu Ngoa quỷ: “Thư đã
được đưa tới rồi, ngươi còn không đi mau? Muốn nói chuyện với ta thì hãy bảo Ninh Hồi Phong đích thân tới.”
Điếu Ngoa quỷ thân là một
trong Cầm Thiên lục quỷ, xưa nay vốn hoành hành ngang ngược ở vùng Tứ
Xuyên, nào có từng bị người ta coi thường như vậy, hơn nữa còn là ở
trước mặt một nữ tử xinh đẹp như Hoa Tưởng Dung. Hắn cảm thấy rất mất
mặt, định lên tiếng tranh cãi vài câu nhưng lại thấy ánh mắt sắc lẹm của Lâm Thanh chiếu tới, trong lòng kinh sợ, bèn vội vàng nuốt những lời
định nói lại. Tuy vô cùng căm tức nhưng bề ngoài hắn vẫn không dám làm
trái lễ số, sau khi đặt Tiểu Huyền xuống đất liền cung tay cáo biệt Lâm
Thanh và hai người Hoa, Thủy rồi xoay người rời đi.
Tiểu Huyền bị
Điếu Ngoa quỷ đặt xuống đất, lập tức cảm thấy chân tay tê rần, không
cách nào đứng vững. Hoa Tưởng Dung nhanh tay đỡ lấy nó rồi ngẩng lên
nhìn Lâm Thanh. “Chúng ta đưa nó về thuyền chứ?”
Lâm Thanh thấy
thần sắc của Tiểu Huyền phức tạp, biết là trong chuyện này ắt có ẩn
tình, mà ở trong thành Phù Lăng cũng không tiện hỏi nhiều, bèn khẽ gật
đầu. Y nhãn lực cao minh, đưa tay tới khẽ vỗ lên vai Tiểu Huyền, định
giải huyệt đạo cho nó trước...
“Ấy!” Lâm Thanh có chút chấn động,
vừa rồi y đã dùng tới sáu thành công lực vỗ xuống, vậy mà vẫn không thể
giải huyệt đạo của Tiểu Huyền. Trong người Tiểu Huyền dường như có một
luồng chân khí cực kỳ quỷ dị liên tục di chuyển, đẩy nội lực của y ra
ngoài.
Lâm Thanh ngồi xổm xuống, cầm cổ tay Tiểu Huyền, ấn hai
ngón tay vào mạch môn của nó, phát hiện kinh mạch của nó đã hoàn toàn
rối loạn, dường như bị khống chế bởi một thứ võ công nào đó cực kỳ tà
môn mà bản thân không có cách nào hóa giải.
Từ nhỏ Tiểu Huyền đã ở bên Hứa Mạc Dương, được nghe kể rất nhiều chuyện về Lâm Thanh, do đó
vẫn luôn coi Lâm Thanh là thần tượng lớn nhất, địa vị trong lòng quả
thực chẳng khác mấy so với cha. Lúc này thấy Lâm Thanh ở gần mình như
vậy, nó không sao kìm nén được nữa, nỗi ấm ức tích tụ trong lòng kể từ
sau khi bị Nhật Khốc quỷ bắt đi bỗng trào lên, nước mắt tuôn trào, không sao kìm lại được. Thủy Nhu Thanh chỉ nghĩ tên “đối thủ” của mình khóc
vì đau đớn, tuy không nhẫn tâm ném đá người rơi xuống giếng nhưng vẫn
trề môi, làm mặt quỷ với Tiểu Huyền.
Lâm Thanh làm sao biết được
tâm tư của Tiểu Huyền, chỉ đưa tay khẽ vỗ vai nó. “Đừng nôn nóng, sau
khi quay về, ta và Trùng đại sư nhất định sẽ giải huyệt giúp ngươi.”
Trong lòng ngẫm nghĩ về sự kỳ quái trong cơ thể Tiểu Huyền, y chậm rãi
đứng dậy, đi về phía bến sông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT