Một trảo đó chụp hụt, Ninh Hồi Phong ở trong phòng khẽ “ồ”
lên một tiếng, đột ngột thu bàn tay về. Ngay sau đó tiếng bước chân vang lên,
dường như hắn định mở cửa đi ra ngoài tra xét.
Lâm Thanh ghé sát tai Thủy Nhu Thanh, nói khẽ: “Đừng sợ, là
ta.” Y ra tay rất kịp thời, nếu chỉ chậm hơn một chút, nhìn thế trảo dữ dội đó,
một khi chụp trúng vào người Thủy Nhu Thanh e là sẽ mất mạng ngay. Thủy Nhu
Thanh vốn tưởng mình đã rơi vào tay địch, đang ra sức giãy giụa, chợt nghe thấy
giọng nói của Lâm Thanh thì mới cảm thấy yên tâm.
Giữa màn đêm, tiếng kêu kinh hãi của Thủy Nhu Thanh đã vọng
đi xa khắp, nhất thời tòa phủ trạch rực rỡ ánh đèn, đám gia đinh cầm binh khí
ào ào chạy tới hậu hoa viên từ bốn phía xung quanh.
Lâm Thanh đang định xách Thủy Nhu Thanh lao ra ngoài, thấy
tình cảnh này thì lòng thầm máy động, dùng sức ném Thủy Nhu Thanh ra ngoài bức
tường, đồng thời ngưng tụ âm thanh thành một dải truyền vào tai cô nhóc: “Mau
quay về kể những việc đã nhìn thấy ở đây với Trùng đại sư, không được ở lại
thêm nữa.” Lũ gia đinh có thể kéo tới kịp thời như vậy, còn mặc quần áo chỉnh
tề, hiển nhiên là đã có sự đề phòng từ trước, chẳng qua là do có lệnh của cấp
trên nên mới không ra ngoài tuần tra. Hơn nữa, Ninh Hồi Phong nhất định đã phát
hiện ra Thủy Nhu Thanh nhưng lại nhẫn nhịn tới tận bây giờ, bên trong hẳn là có
ẩn tình. Bao nhiêu điều nghi vấn cùng xuất hiện khiến Lâm Thanh quyết định ở
lại, y tin rằng vừa rồi chưa có ai phát hiện ra mình, lúc này việc y không đi
ngay nhất định là nằm ngoài ý liệu của đối phương, có lẽ còn có thể thăm dò
được tin tức gì khác.
Lâm Thanh tài cao mật lớn, nhanh chóng ẩn mình vào điểm mù
trong tầm mắt của kẻ địch, không hề động đậy. Y liệu chừng đám gia đinh sẽ chỉ
tìm kiếm ở khu vực bên ngoài hậu hoa viên, do đó mình chỉ cần đề phòng để không
bị Ninh Hồi Phong phát hiện là được. Mà Thủy Nhu Thanh nhất định sẽ thu hút
phần lớn sự chú ý của người này, thêm vào đó Ám khí vương vốn tinh thông thuật
ẩn nấp, có sáu, bảy phần nắm chắc có thể tránh được tai mắt của Ninh Hồi Phong.
Nhìn thấy thân hình Thủy Nhu Thanh lao vọt qua tường, cả một
đám gia đinh đồng loạt hô to gọi nhỏ, ùn ùn đuổi theo.
Cửa phòng mở ra, Ninh Hồi Phong bước ra ngoài, đi tới chỗ
bức tường bị xuyên thủng tra xét một hồi, trầm ngâm không nói gì. Từ chỗ ẩn
mình của Lâm Thanh hiện tại có thể nhìn thấy một bên mặt Ninh Hồi Phong, nhưng
y lại đang nhắm mắt bế khí. Người này có dáng vẻ cao thâm khó lường, rất có thể
chỉ một ánh mắt nhìn tới cũng sẽ khiến hắn phát hiện ra sự dị thường.
Một tay đại hán tráng kiện dẫn theo mấy gã gia đinh đi tới
cửa hậu hoa viên thì dừng lại, cao giọng nói: “Ninh tiên sinh, kẻ địch đã bỏ
trốn rồi, có huynh đệ nhận ra đó là tiểu cô nương trên chiếc thuyền hoa tới
thành Phù Lăng ngày hôm kia, có cần đi bắt về thẩm vấn không?”
“Thì ra là tiểu nha đầu đó?” Ninh Hồi Phong thoáng trầm ngâm
rồi cất tiếng: “Gọi các huynh đệ về đi, cũng không cần phái người bám theo nữa,
ta tự có an bài.” Dường như hắn khẽ cười một tiếng. “Phí huynh đệ và các thủ hạ
mấy hôm nay phải thức trắng đêm không ngủ, thực đã vất vả quá rồi, ta sẽ ghi
hết biểu hiện của mọi người lại, bảo chủ nhất định sẽ ban thưởng thật hậu.”
Lâm Thanh nghe tới đây thì mới hay Cầm Thiên bảo sớm đã biết
rõ tình hình trên thuyền Tu Nhàn. Thấy bộ dạng tự tin của Ninh Hồi Phong, ngay
đến y cũng không xác định được thân phận của Trùng đại sư liệu có phải đã bị lộ
rồi không.
Đại hán đó chính là Phí Nguyên mà ban ngày đã bị Tiểu Huyền
đùa bỡn một phen. Địa vị của hắn ở Cầm Thiên bảo không cao, nghe Ninh Hồi Phong
nói vậy thì không khỏi có chút “được yêu quá hóa sợ”, liền lúng túng cười, nói:
“Ninh tiên sinh quá khen rồi, những việc này vốn nằm trong phận sự của thuộc
hạ.”
Ninh Hồi Phong hờ hững nói: “Lỗ hương chủ cũng từng nói với
ta rằng ngươi thông minh, tháo vát, làm việc đắc lực. Chỉ cần ngươi dốc sức trợ
giúp cho y, ngày sau, cái chức phó hương chủ của phân đà Phù Lăng này có lẽ sẽ
là của ngươi.”
Phí Nguyên nghe vậy thì cả mừng nhưng ngoài mặt vẫn phải cố
tỏ ra ung dung, hết sức vất vả. “Không biết tiên sinh còn có điều gì phân phó?”
Ninh Hồi Phong khẽ “ồ” một tiếng, chậm rãi nói: “Ngươi biết
chỗ ở của Nhật Khốc quỷ chứ, đi báo với y sáng mai hãy tới nơi này gặp ta.”
Phí Nguyên tỏ vẻ khó xử. “Khốc lão đại độc lai độc vãng đã
quen, xưa nay chỉ có thể lưu lại ký hiệu rồi chờ y tìm tới, e là đến ngày mai
cũng chưa chắc đã tìm được y...”
Giọng Ninh Hồi Phong chợt trở nên dữ dằn: “Hôm nay y đã biết
việc xảy ra trong Tam Hương các, bất kể thế nào cũng sẽ ở lại thành Phù Lăng.
Nếu ngay đến một người sống mà ngươi cũng không tìm được thì còn có tư cách gì
để đảm nhiệm chức phó hương chủ của phân đà Phù Lăng này?”
Phí Nguyên thầm run sợ, đến giọng nói cũng trở nên run rẩy:
“Ninh tiên sinh yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết sức lực đi tìm.”
Ninh Hồi Phong dường như biết mình đã quá nặng lời, bèn mỉm
cười nói thêm: “Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một giờ. Đêm nay hẳn không còn
việc gì nữa rồi, cho các huynh đệ về nghỉ ngơi cả đi!” Phí Nguyên vâng lệnh rời
đi. Ninh Hồi Phong đứng đó thêm một lát rồi cũng quay về phòng.
Lâm Thanh thầm kinh hãi, tên Ninh Hồi Phong này dùng cả rắn
lẫn mềm, chỉ đôi ba lời đã khiến cho thủ hạ tuân phục, hơn nữa còn nhân tiện
nói tốt về cấp trên của đối phương là Lỗ Tử Dương mấy câu khiến cho đối phương
ngày sau càng thêm trung thành với Lỗ Tử Dương, thủ đoạn quả là cao minh vô
cùng. Mà vừa rồi ở trong phòng, suốt một hồi lâu hắn không nói lời nào, chẳng
hề để lộ phong mang, khiến Diệu thủ vương Quan Minh Nguyệt cơ hồ đã quên mất sự
tồn tại của hắn, chỉ từ điểm này thôi cũng có thể thấy được kẻ này đáng sợ đến thế
nào. Lại tính thêm cả sự phán đoán về Lỗ Tử Dương lúc ban đầu, xem ra thực lực
của Cầm Thiên bảo quả thực không thể xem nhẹ.
Lỗ Tử Dương tiễn Quan Minh Nguyệt về xong liền vội vàng quay
trở lại, đẩy cửa đi vào. “Thì ra người bên ngoài là một tiểu cô nương, thuộc hạ
còn tưởng là...”
Ninh Hồi Phong khẽ ho một tiếng, cắt ngang lời Lỗ Tử Dương:
“Ta không muốn nghe thấy tên của hắn.”
Lỗ Tử Dương cười khan một tiếng. “Sư gia nói cũng đúng, e là
người trong Cầm Thiên bảo đều không muốn nghe thấy tên của người này.”
Lâm Thanh thầm cảm thấy tò mò, xem ra hai người này quả
nhiên sớm đã phát hiện ra Thủy Nhu Thanh nhưng lại tưởng cô nhóc là một người
khác nên mới không vạch trần. Chỉ là chẳng rõ cái tên mà Ninh Hồi Phong không
muốn nghe thấy rốt cuộc là của ai? Mà việc vừa rồi bọn hắn cố ý khiến Quan Minh
Nguyệt nảy sinh địch ý với mình chẳng lẽ cũng là để cho người này xem?
Ninh Hồi Phong lại nói: “Trưa mai, Long bảo chủ sẽ đến thành
Phù Lăng, ngày kia sẽ đi hội đàm với Tề Bách Xuyên tại Khốn Long sơn trang trên
gò Thất Lý. Ngươi hãy đi an bài một chút, và nói với Tề Bách Xuyên rằng tối đa
chỉ được mang theo ba người, người không liên quan không cần tham gia.”
Lỗ Tử Dương tỏ ra có chút do dự. “Ngoài gã phiên tăng kia,
Tề Bách Xuyên còn dẫn theo huynh đệ họ Triệu và Liễu Đào Hoa tới đây nữa...”
Ninh Hồi Phong cười lạnh một tiếng. “Ta cố ý làm như vậy
đấy. Trát Phong lạt ma nhất định phải đi cùng, ba người còn lại thì để xem xem
Tề Bách Xuyên sẽ giải quyết thế nào.” Rồi hắn lại gằn giọng, nói: “Ngươi cứ nói
với hắn, nếu hắn dẫn theo bốn người thì khỏi cần gặp Long bảo chủ nữa.”
Lỗ Tử Dương giật mình hiểu ra. “Tiên sinh quả nhiên cao
minh. Đám người tới từ kinh thành này kiêu căng, ngang ngược, nếu không cho bọn
chúng biết mặt thì ắt sẽ chẳng chịu nể nang chúng ta.”
Lâm Thanh thậm chí đã có chút khâm phục tên Ninh Hồi Phong
này, ngay đến một chi tiết nhỏ như vậy mà hắn cũng không bỏ qua. Nghĩ đến bộ
dạng tức tối của Tề Bách Xuyên, trong lòng y không khỏi khen ngợi.
Giọng nói vẫn tràn đầy vẻ hờ hững của Ninh Hồi Phong lại vang
lên: “Ta không tiện ra mặt, ở trước mặt bảo chủ, ngươi nhớ nói tốt về tên Quan
Minh Nguyệt kia mấy câu, tốt nhất là hãy xem ý tứ của Thái tử thế nào trước đã.
Còn về việc người kia thì tạm thời đừng nên cho bảo chủ biết vội.” Hắn khẽ cười
một tiếng. Từ trong tiếng cười của hắn, người ta chẳng thể nghe ra chút mừng
giận nào. “Một tòa thành Phù Lăng nhỏ bé không ngờ lại có nhiều cao nhân tụ hội
như vậy, thực khiến người ta phải bất ngờ.”
Lỗ Tử Dương cười, nói: “Ha ha, xem ra nước cờ này của Thái
thân vương đúng là đã khiến cả bàn cờ trở nên sôi động.”
Ninh Hồi Phong dặn dò: “Ngươi nhớ lấy, đừng nói năng bừa bãi
với bảo chủ, chỉ cần chọn các tin tức tương ứng báo lên là được, mọi chuyện cứ
để bảo chủ tự đưa ra quyết định.”
Lỗ Tử Dương nói: “Thuộc hạ đã đi theo tiên sinh bao nhiêu
năm nay, điều này tất nhiên là hiểu được.” Rồi lại hỏi dò: “Không ngờ Lâm Thanh
lại lên thuyền của hai nữ tử đó, điều này đúng là nằm ngoài dự liệu của thuộc
hạ. Xem ra hai nữ tử đó cũng có chút lai lịch, có cần cho các huynh đệ theo dõi
không?”
Ninh Hồi Phong nói: “Ngươi không cần phái người đi kẻo lại
đắc tội với Lâm Thanh, đã có người kia để mắt tới bọn họ rồi.”
Lỗ Tử Dương tò mò hỏi: “Tại sao hắn phải theo dõi Lâm
Thanh?”
Ninh Hồi Phong trầm giọng hỏi lại: “Ngươi có biết nam nhân
đi cùng hai nữ tử kia là ai không?”
Lỗ Tử Dương thoáng suy nghĩ rồi đáp: “Người này cả ngày đội
nón lá, vô cùng nổi bật nhưng vì không thể nhìn thấy tướng mạo nên không ai
nhận ra hắn. Có điều, nghe Tề Bách Xuyên nói người này chắc hẳn là một cao thủ
hiếm có, với nhãn quang thần bổ của Tề Bách Xuyên, chắc là không nhầm được.”
Ninh Hồi Phong lạnh lùng nói: “Y chính là Trùng đại sư.”
Lỗ Tử Dương nghe thấy cái tên Trùng đại sư thì cả kinh, buột
miệng thốt lên: “Y đến thành Phù Lăng này làm gì? Đỗ huyện lệnh tuy đã nhận
không ít lợi lộc từ Cầm Thiên bảo ta nhưng cũng chưa thể tính là một tên quan
tham được...”
Ninh Hồi Phong cười, nói: “Ngươi nghĩ Trùng đại sư chỉ biết
giết quan tham sao?” Hắn trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: “Lần này y đến thành
Phù Lăng, động cơ không rõ ràng, bây giờ lại liên thủ với Lâm Thanh, ngươi phải
hạ nghiêm lệnh cho thủ hạ không được rút dây động rừng...”
Lỗ Tử Dương có chút do dự. “Nếu bọn họ chủ động gây sự thì
sao?”
Ninh Hồi Phong cười lạnh một tiếng. “Ta tự có chủ ý riêng.
Chỉ cần Lâm Thanh và Trùng đại sư không chủ động trêu chọc đến chúng ta, cho dù
họ có giết Tề Bách Xuyên và Quan Minh Nguyệt thì chúng ta cũng sẽ mắt nhắm mắt
mở cho qua.” Lỗ Tử Dương khẽ “hừ” một tiếng, tỏ ra không phục.
Ninh Hồi Phong lại nói: “Để ta nói cho ngươi thêm một tin,
nếu ta không nhìn nhầm, hai nữ tử kia chắc hẳn đều là người của bốn đại gia
tộc.” Hắn thoáng dừng lại. “Đã có người của bốn đại gia tộc tới, e là kế hoạch
của chúng ta phải thay đổi rồi. Nếu có thể khiến cho bốn đại gia tộc phát sinh
xung đột với đám người tới từ kinh sư là tốt nhất, còn không, ít nhất cũng phải
làm bọn họ nghi thần nghi quỷ một phen.”
Lâm Thanh nghe tới đây mới biết rằng hành tung của những
người bên mình đều đã bị đối phương nắm rõ, thậm chí đối phương còn đoán được
thân phận của Hoa Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh, xem ra thực lực của Cầm Thiên
bảo quả không thể coi thường. Nghe ý của Ninh Hồi Phong, dường như hắn chẳng hề
xem trọng bốn đại gia tộc thần bí khó lường nhất giang hồ, thực không rõ kẻ này
ỷ vào cái gì mà dám kiêu căng như vậy? Trong lòng chợt nổi lên một số điểm mấu
chốt khác nhưng y nhất thời khó có thể chắp vá các dòng suy nghĩ lại để phán
đoán ra điều gì.
“Cao kiến của tiên sinh khiến thuộc hạ được mở mang đầu óc
ra nhiều.” Lỗ Tử Dương cất lời nịnh nọt rồi lại nói: “Theo tin tức mà thuộc hạ
nhận được, tên Tề Bách Xuyên đó quả nhiên đã báo tin cho Truy bổ vương. Thuộc
hạ nghĩ Ám khí vương cũng chẳng còn phong quang được mấy ngày nữa đâu.”
Ninh Hồi Phong nghiêm túc nói: “Ngươi nhầm rồi, Lâm Thanh có
được danh tiếng hôm nay tuyệt đối không phải nhờ gan lớn, dám khiêu chiến với
Minh Tướng quân như Diệu thủ vương nói đâu. Nếu Truy bổ vương thật sự đối đầu
với Ám khí vương, ta nghĩ người thắng chắc chắn sẽ là Ám khí vương.”
Lỗ Tử Dương dường như không ngờ Ninh Hồi Phong lại coi trọng
Lâm Thanh như vậy, liền tỏ ra không đồng tình. “Nếu tính thêm cả người đó,
thuộc hạ không tin Ám khí vương còn có cơ hội.”
“Ngươi chớ có quên Trùng đại sư.” Ninh Hồi Phong khẽ búng
ngón tay, ung dung nói: “Huống chi Truy bổ vương có thể không để ý tới mệnh
lệnh của Minh Tướng quân, nhưng người đó thì không thể.”
Lâm Thanh loáng thoáng hiểu ra, xem ra người đó là do Minh
Tướng quân phái tới. Sự việc cũng phải như vậy thì mới hợp tình hợp lý, bởi
Thái tử cũng đã phái Diệu thủ vương tới rồi, Minh Tướng quân không lý nào lại
khoanh tay đứng nhìn được.
Ninh Hồi Phong im lặng hồi lâu, chợt khẽ ho một tiếng. Lỗ Tử
Dương hiểu ý nói ngay: “Tiên sinh không được khỏe, nên nghỉ ngơi sớm một chút!
Thuộc hạ cáo lui!”
“Ta mệt mỏi đã quen, mầm bệnh trên người không cách nào trừ
bỏ hết được.” Ninh Hồi Phong thở dài, than. “Có điều, quanh năm mang bệnh cũng
không phải là quá tệ, giống như khi nãy ta không muốn khiến Quan Minh Nguyệt
chú ý, có thể cáo bệnh mà không nói gì...”
Lỗ Tử Dương cười rộ. “Tiên sinh trí kế vô song, tài hơn Gia
Cát, vậy mà tên Quan Minh Nguyệt cứ nghĩ đường đường sư gia của Cầm Thiên bảo
ta lại chỉ là chức vị tượng trưng.”
Ninh Hồi Phong hờ hững nói: “Làm việc lớn kỵ nhất là lộ
liễu, điều này ngươi làm rất tốt. Bây giờ ngươi tuy chỉ là một hương chủ nhỏ
nhưng nếu ngày sau việc mà thành, ắt có thể danh vang thiên hạ, diệu tổ quang
tông.”
Lỗ Tử Dương cung kính nói: “Đều là nhờ tiên sinh dạy dỗ!”
“Ngươi đi nghỉ ngơi đi! Mấy ngày tới, thành Phù Lăng sẽ có
gió mây vần vũ, nhất định phải giữ trạng thái tinh thần tốt nhất mới được, đừng
nên để xảy ra sai sót gì.”
Lâm Thanh nghe tới đây thì lại càng thấy nghi hoặc. Theo như
khẩu khí của hai người này, việc lớn kia tuyệt đối không phải là cuộc liên minh
giữa Thái thân vương và Cầm Thiên bảo, nhưng thực khó lòng đoán ra chân tướng.
Y biết có ở lại cũng không thể nghe thêm được gì, đợi sau khi hai người Ninh,
Lỗ đi khỏi liền tìm một cơ hội tung mình lao ra ngoài Lỗ phủ, lẳng lặng rời đi.
Lâm Thanh trở lại thuyền Tu Nhàn, không ngờ Trùng đại sư đã
ngồi sẵn trong khoang thuyền chờ đợi. Thấy Lâm Thanh trở về, ông liền rót một
chén trà. “Lâm huynh nửa đêm ra ngoài, ắt là có thu hoạch không nhỏ.”
Lâm Thanh cũng không khách sáo, đón lấy chén trà, một hơi
uống cạn. “Trùng huynh sớm đã tỉnh rồi hay là bị tiểu nha đầu kia gọi dậy thế?”
“Tiểu nha đầu đó gây ra động tĩnh lớn như vậy, e là người
trên thuyền đều chẳng thể ngủ yên. Ta chẳng qua thấy Lâm huynh đã đi theo rồi
nên mới không muốn tốn sức.” Trùng đại sư ung dung đáp, rồi lại hơi cau mày.
“Thứ trà Bích Loa Xuân thượng hạng này bị Lâm huynh uống một hơi cạn sạch như
thế thực là lãng phí quá!”
Lâm Thanh cười rộ. “Trùng huynh quả là một tay sát thủ tao
nhã, ngay đến một chén trà cũng xem trọng như vậy. Có cơ hội, ta nhất định phải
giới thiệu cho huynh làm quen với một người.”
Trùng đại sư cũng cất tiếng cười vang. “Thôi vậy, thôi vậy!
Trong thiên hạ này, e là không thể tìm ra nam tử nào không muốn làm quen với
người đó. Có câu nói này của Lâm huynh, nguyện vọng có khả năng đạt thành, ấm
trà Bích Loa Xuân này xin tặng cho Lâm huynh. Có điều huynh nên mang về phòng
rồi hãy uống, chứ nhìn huynh coi thứ trà này như đồ giải khát, ta thực đau lòng
lắm thay...”
Bóng hình xinh đẹp của Lạc Thanh U thoảng qua trước mắt, Lâm
Thanh lắc đầu một cái thật mạnh, dường như muốn gạt bỏ nỗi nhớ nhung, chuyển
chủ đề qua chuyện khác: “Trùng huynh đoán xem hôm nay ta đã thăm dò được bí mật
gì?”
Trùng đại sư vẫn tỏ vẻ chẳng để tâm tới mọi sự, lẳng lặng
đưa mắt nhìn về phía đằng chân trời lúc này đã ánh lên màu bụng cá. “Lâm huynh
cứ nói từ từ, vậy mới không uổng công ta đợi huynh đến tận khi trời sáng.”
Lâm Thanh liền kể hết mọi điều mà mình đã nghe được với
Trùng đại sư, sau đó lại nói thêm: “Nếu ta đoán không nhầm, tên cao thủ hôm nay
tìm đến thuyền của chúng ta chính là do Minh Tướng quân phái tới. Trùng huynh
không ngại đoán xem kẻ đó là ai chứ?”
“Quỷ Thất Kinh!” Trùng đại sư rốt cuộc đã hơi biến sắc mặt.
“Chẳng trách ta lại cảm thấy luồng sát khí đó quen thuộc như vậy, quả nhiên là
hắn!”
“Không sai!” Lâm Thanh vỗ tay, cười nói. “Ta cũng đoán ra là
hắn. Huynh thử nghĩ xem, tay Long Ngâm Thu kia có biệt danh là phán quan, thực
sự rất kỵ với cái tên của Quỷ Thất Kinh, chẳng trách Ninh Hồi Phong lại không
muốn nhắc đến tên hắn.”
Nhắc đến tên sát thủ siêu cấp ngang danh với Trùng đại sư trên
giang hồ, cả Lâm Thanh và Trùng đại sư đều có chút lo lắng. Với tác phong hành
sự xuất quỷ nhập thần, không từ thủ đoạn của Quỷ Thất Kinh, nếu một lòng muốn
đối đầu, hai người bọn họ chỉ cần cẩn thận ứng phó ắt có thể tự bảo vệ mình,
nhưng còn Hoa Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh thì e là khó có thể tránh khỏi một
đòn sấm sét của hắn.
Lâm Thanh nói: “Phải rồi, tên Ninh Hồi Phong kia cũng thực
là thần thông quảng đại, không những đã biết thân phận của huynh, còn đoán ra
Hoa cô nương và Thanh Nhi là người của bốn đại gia tộc. Bây giờ ta đã bắt đầu
có chút hoài nghi đứa bé tên gọi Tiểu Huyền kia rồi.”
“Trên giang hồ, người từng nhìn thấy khuôn mặt thật của ta
vô cùng ít ỏi.” Trùng đại sư chậm rãi nói. “Nhưng ta từng giao thủ với Quỷ Thất
Kinh một lần, hắn tất nhiên có thể nhận ra ta. Ta vẫn tin rằng đứa bé đó sẽ
không bán rẻ ta.”
Lâm Thanh tỏ ra kinh ngạc. “Huynh và hắn đã từng động thủ?”
Phải biết rằng Trùng đại sư và Quỷ Thất Kinh một người là nhân sĩ bạch đạo,
khắc tinh của quan tham, một người là sát thủ hắc đạo, thủ đoạn tàn độc, nhưng
tựu trung cả hai đều là sát thủ thiên tài trăm năm khó gặp. Việc võ công của
bọn họ ai cao ai thấp xưa nay vốn là chủ đề cho vô số câu chuyện trà dư tửu hậu
trên giang hồ, nếu hai đại sát thủ này từng giao thủ chính diện, thực khó tin
rằng cả hai đều có thể bình an rời đi.
Trùng đại sư khẽ gật đầu. “Đó là việc trên núi Cửu Cung năm
ngoái, khi đó bọn ta không ai làm gì được ai, đều bị thương, hơn nữa sư huynh
của Vô Ngữ đại sư là Lục Ngữ đại sư còn chết trong tay hắn. Về sau, đại đồ đệ
của ta là Tần Linh Vận đến thành Thiên Châu ám sát Lỗ Thu Đạo, cuối cùng liên
thủ với một người trẻ tuổi tên gọi Dư Thu Ngôn đả thương hắn. Có thể nói mối
hận thù giữa hai bên không thể coi là nhỏ.”
“Dư Thu Ngôn không phải là người của bộ Hình sao?” Lâm Thanh
đã từng nghe nói tới cái tên này.
Trùng đại sư nói: “Lâm huynh đã mấy năm không bước chân ra
ngoài giang hồ, trong võ lâm lại xuất hiện thêm không ít cao thủ trẻ tuổi. Dư
Thu Ngôn vốn là một trong năm đại thần bổ dưới trướng Hồng Tu La, ngang danh
với mấy người Tề Bách Xuyên, Tả Phi Đình, Cao Đức Ngôn, Quách Thương Hải, nhưng
chẳng rõ vì sao lại trợ giúp Linh Vận giết chết Lỗ Thu Đạo, còn đả thương Quỷ
Thất Kinh, sau đó thì biến mất không còn tung tích. Nói ra kể cũng tức cười,
bây giờ trên giang hồ còn có lời đồn rằng y là đệ tử út của ta. Ha ha, nếu đệ
tử của ta mà có thể đánh bại Quỷ Thất Kinh, há chẳng phải hắn sẽ tức đến nỗi
không ngủ ngon được sao!”
Lâm Thanh khẽ gật đầu. “Xem ra Quỷ Thất Kinh về công về tư
đều không muốn buông tha cho huynh.”
“Ta cũng đâu muốn buông tha cho hắn.” Trùng đại sư cười,
nói. “Ta và hắn cũng có thể coi là oan gia ngõ hẹp, không ngờ lại gặp nhau
trong thành Phù Lăng nhỏ bé này, chẳng trách hắn lại lẻn đến định tìm cơ hội ra
tay. Lúc đó sát khí của hắn lớn như vậy, nếu không phải huynh cùng ra ngoài với
ta, e là hắn sớm đã ra tay rồi.”
Lâm Thanh lại hỏi về tình hình cuộc giao thủ giữa Trùng đại
sư và Quỷ Thất Kinh ngày đó. Trùng đại sư cũng không giấu giếm, kể lại hết mọi
việc bao gồm cả những điều vi diệu bên trong.
Lâm Thanh hỏi rất tỉ mỉ, cuối cùng thở dài, than: “Tuy ta
không muốn gây xích mích với người của phủ tướng quân trước khi giao thủ với
Minh Tướng quân nhưng lúc này e là không còn cách nào khác nữa rồi.”
Trùng đại sư cười vang, nói: “Minh Tướng quân không phải đã
hạ lệnh cho người trên giang hồ không được trêu chọc đến huynh sao? Vậy mà
huynh lại đi trêu chọc người của phủ tướng quân trước. Trong thiên hạ, e là
chẳng có mấy người có được lá gan lớn như vậy.”
Lâm Thanh cũng khẽ nở nụ cười. “Huynh lại còn nói như vậy
nữa... Ta làm vậy hoàn toàn là vì hai cô cháu gái bảo bối của huynh đó thôi.”
Hai người nghiêm túc nhìn nhau, đều nhận ra đối phương có
lòng muốn giết Quỷ Thất Kinh. Tuy chưa rõ Quỷ Thất Kinh rốt cuộc có ý đả thương
người hay không nhưng nếu không ra tay trước để trừ bỏ mối tai họa tiềm ẩn, đợi
đến khi hắn phát động tấn công, e là chẳng ai có thể nắm chắc sẽ chặn được đòn
tập kích sấm sét của tên sát thủ hàng đầu thiên hạ này. Mà võ công của Hoa
Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh hơi kém, rất có khả năng sẽ trở thành mục tiêu mà
Quỷ Thất Kinh nhắm vào.
Hai người bàn bạc rất lâu, bất giác trời đã sáng hẳn tự lúc
nào. Bỗng nghe bên ngoài có tiếng động khẽ vang lên, rồi Hoa Tưởng Dung cất
tiếng hỏi: “Hai vị không đi ngủ một lát sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT