Trên khuôn mặt thấp thoáng vẻ buồn rầu, Hoa Tưởng Dung thở dài, nói: “Là ca
ca của muội, Hoa Tiễn Lệ. Một năm trước huynh ấy một mình đến Trung
Nguyên, dường như đã mê đắm một nữ tử phong trần tên là Lâm Vân rồi theo cô ta tới thành Thiên Châu, nhưng lại bị tổng quản phủ tướng quân là
Thủy Tri Hàn đả thương, hiện giờ không rõ tung tích. Ngày Mười lăm tháng sau chính là Hành Đạo đại hội sáu mươi năm tổ chức một lần của bốn đại
gia tộc, ca ca muội thân là truyền nhân của Phiên Thiên lâu nên nhất
định phải tham gia, do đó cha mới bảo muội liên hệ với Trùng đại sư rồi
cùng đi tìm huynh ấy về. Muội thân con gái sợ một mình đi lại không
tiện, bèn kéo Thanh Nhi làm bạn đi cùng...” Lâm Thanh giật mình hiểu ra, chẳng trách bốn đại gia tộc xưa nay luôn thần bí lại xuất hiện trong võ lâm như vậy, thì ra là vì nguyên nhân này.
Trùng đại sư cười
gượng, nói: “Nói ra thì việc này có liên quan tới ta. Khi đó, đại đệ tử
của ta là Tần Linh Vận vâng lệnh ta đến thành Thiên Châu ám sát tham
quan Lỗ Thu Đạo, ai ngờ phủ tướng quân lại xuất động hai tay cao thủ
tuyệt đỉnh là Thủy Tri Hàn và Quỷ Thất Kinh, nếu không nhờ có Hoa Tiễn
Lệ dụ Thủy Tri Hàn đi thì e là còn chưa thể đắc thủ. Tính ra thì ta đã
thiếu Phiên Thiên lâu một mối ân tình, do đó, sau khi nhận được thư của
Khứu Hương công tử thì không thể không đến thành Nghi Tân hội họp với
hai tiểu nha đầu này, sau đó thì tới nơi đây.”
Tâm tư của Lâm
Thanh xoay chuyển không ngừng. Lai lịch của Trùng đại sư xưa nay luôn là một điều bí ẩn, mà nghe ý của Hoa Tưởng Dung, Trùng đại sư hiển nhiên
luôn có mối liên hệ với người của bốn đại gia tộc. Ngoài ra, bốn đại đệ
tử của Trùng đại sư lần lượt có sở trường về cầm, kỳ, thư, họa, quả là
rất giống với lộ số của bốn đại gia tộc. Cứ từ đó mà suy ra, có lẽ giữa
Trùng đại sư và bốn đại gia tộc thực sự có một mối quan hệ nào đó mà
người ngoài không hay biết.
Thủy Nhu Thanh như cười như không, làm bộ hậm hực đưa tay lên chống nạnh. “Suốt dọc đường đại thúc được du sơn ngoạn thủy thoải mái biết mấy, sao giờ lại nói cứ như là phải đi chịu
tội vậy?”
Trùng đại sư cười rộ, nói: “Phải rồi, phải rồi! Suốt dọc đường ta đều rất thoải mái. Chỉ là cứ đến một nơi nào đó là ta lại phải theo hai nha đầu các ngươi đi dạo phố, mà cứ nhìn thấy thứ gì là hai
đứa ngươi lại tò mò ngó nghiêng suốt nửa ngày trời, thực khiến lão nhân
gia ta đây buồn bực đến chết mất...”, sau đó lại ngoảnh đầu qua phía Lâm Thanh. “Nếu huynh đệ nhìn thấy cảnh hai con nhóc này nói chuyện với một con chim nhỏ suốt mấy canh giờ thì có lẽ cũng không chịu nổi như ta
thôi.”
Lâm Thanh cười rộ, nghĩ đến cảnh bạch đạo đệ nhất sát thủ
Trùng đại sư phải theo hai cô nàng phơi phới tuổi xuân này đi dạo phố,
không khỏi cảm thấy có chút đồng tình.
Hoa Tưởng Dung thì vẫn luôn lo nghĩ cho vị ca ca Hoa Tiễn Lệ đến bây giờ vẫn chưa rõ sống chết của
mình. “Nghe nói Lâm Vân cô nương hiện đã tới Diệm Thiên Nhai nên bọn
muộn liền đi thuyền ngược dòng từ Hán Khẩu tới nơi này.” Nàng không kìm
được lại thở dài một tiếng. “Cũng chẳng biết bây giờ ca ca có được bình
an không.”
Thủy Nhu Thanh khẽ cất tiếng an ủi: “Dung tỷ tỷ yên
tâm, Hoa đại ca phong lưu tuấn tú, võ công cao cường, người tốt tự có
trời giúp, huynh ấy nhất định sẽ bình an vô sự.”
Lâm Thanh cũng
từng nghe nói tới Diệm Thiên Nhai, một thế lực lớn đặt căn cứ tại Sở
Hùng, Điền Nam. Hai năm trước, một trong bốn đại công tử đất kinh sư là
Ngụy công tử Ngụy Nam Diệm bị Minh Tướng quân bức ép phải bỏ trốn tới
đất Thục, cuối cùng đã bị Thiên Hồ truyền nhân Sở Thiên Nhai và con gái
của Bắc Thành vương là Phong Băng hợp lực giết chết trên Nga My Kim
Đỉnh. Nhưng giữa Phong Băng và Ngụy công tử thực ra có một mối quan hệ
vi diệu nào đó, cho nên mưu thần dưới trướng Ngụy công tử là Quân Đông
Lâm đã phò tá Phong Băng lập nên Diệm Thiên Nhai, thế lực duy nhất trong võ lâm dám công nhiên đối kháng với Minh Tướng quân. Nữ hiệp Phong Băng cũng vì thế mà được liệt vào hàng tứ đại cao thủ bạch đạo, ngang danh
với bang chủ bạch đạo đệ nhất đại bang Liệt Không bang Hạ Thiên Lôi,
chưởng môn phái Hoa Sơn Vô Ngữ đại sư, bạch đạo đệ nhất sát thủ Trùng
đại sư.
Lâm Thanh thấy khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Tưởng Dung tràn
ngập nét âu sầu, quả thực hết sức đáng thương, liền không muốn nàng
thương tâm thêm nữa, chuyển chủ đề qua chuyện khác: “Thấy Trùng đại sư
xuất hiện trong thành Phù Lăng, ta vốn tưởng nơi đây sắp xảy ra chuyện
lớn kinh thiên động địa gì, chẳng ngờ lại chỉ là một tay hộ hoa sứ giả.”
Trùng đại sư thì lại tỏ ra nghiêm túc, nói: “Ta xưa nay vẫn luôn kính trọng
Lâm huynh, cũng không muốn giấu giếm gì. Thực ra lần này ta tới thành
Phù Lăng, thứ nhất là để cùng Dung Nhi đi tìm huynh trưởng, thứ hai còn
là vì một chuyện quan trọng khác.” Ông hít sâu một hơi, nói tiếp: “Vốn
dĩ ta cũng không muốn để Lâm huynh dính dáng đến chuyện này, nhưng hiện
giờ tình hình phức tạp, e là cần mượn sức của Ám khí vương thì mới có
thể hoàn thành...”
Lâm Thanh thấy Trùng đại sư nói năng trịnh
trọng như vậy, mà Hoa Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh đều tỏ vẻ bất ngờ,
biết trong chuyện này có điều kỳ lạ, liền nghiêm túc nói: “Có việc gì
xin Trùng huynh cứ nói, nếu có thể giúp được, Lâm Thanh quyết sẽ không
chối từ.”
Trùng đại sư nói: “Lâm huynh có biết năm người trong Tam Hương các hôm nay có lai lịch gì không?”
Hai mắt Lâm Thanh sáng lên. “Ta thấy trên ống tay áo của kẻ áo xanh cầm đầu kia có thêu một bông hoa vàng nhỏ, biết hắn là người của bộ Hình ở kinh sư. Trùng huynh đến đây là vì hắn sao?”
Trùng đại sư nói: “Nữ tử
qua chiêu với huynh đệ tên gọi Liễu Đào Hoa, là sư muội của Thiên Diệp
môn chủ Cát Song Song, hai kẻ một đen một trắng đó là một cặp huynh đệ,
lão đại mặt đen là Triệu Quang, lão nhị mặt trắng là Triệu Húc, có biệt
hiệu Hắc Bạch Vô Thường, là thị vệ trong hoàng cung. Kẻ áo xanh cầm đầu
kia tên gọi Tề Bách Xuyên, là một trong năm đại thần bổ dưới trướng Tổng quản bộ Hình Hồng Tu La. Lần này bọn chúng vào Xuyên bề ngoài là khâm
sai, thực ra là làm việc cho Thái thân vương.” Hồng Tu La xưa nay vẫn
luôn đi theo Thái thân vương, việc này mọi người trong thiên hạ đều
biết.
“Năm đại thần bổ?” Trong mắt lóe lên ánh tinh quang, Lâm
Thanh nhún vai vẻ khinh thường. “Vậy Truy bổ vương Lương Thần thì tính
là gì?”
Trùng đại sư thở dài, nói: “Lâm huynh đã giết Đăng bình
vương Cố Thanh Phong, Truy bổ vương Lương Thần và Cố Thanh Phong xưa nay vốn giao hảo với nhau, do đó mấy năm nay hắn đã rời kinh sư để đi truy
bắt huynh. Còn Hồng Tu La được Thái Thân vương giúp đỡ, thừa dịp này
phát triển thế lực của mình, lôi kéo được không ít nhân tài, lại phá
liền mấy vụ án lớn, có thể nói là vang danh ở kinh sư, tự phong năm đại
bổ đầu dưới trướng bao gồm Cao Đức Ngôn, Tề Bách Xuyên, Tả Phi Hà, Dư
Thu Ngôn, Quách Thương Hải là năm đại thần bổ.” Ông vừa nói vừa đưa mắt
nhìn Hoa Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh. “Hoa Khứu Hương cho bồ câu đưa
thư cho ta, nhờ ta giúp con gái y tìm huynh trưởng về, còn nói với ta Tề Bách Xuyên lần này tới Xuyên Đông thực ra là vâng theo mệnh lệnh của
Thái thân vương đến để xin liên minh với Long phán quan. Ha ha, hắn đi
đường bộ vào Xuyên theo đường Kiếm Các, nhưng chẳng biết rằng ta sớm đã
chờ hắn trong thành Phù Lăng này rồi.”
“Còn có chuyện này sao? Chỉ e trên giang hồ sẽ lập tức xuất hiện một hồi phong ba lớn!” Hoa Tưởng
Dung nghe thấy vậy thì cả kinh, đến bây giờ nàng mới biết tin tức này,
thành ra quên mất cả việc lo cho ca ca. “Tên Thái thân vương đó không
chịu ở yên một chỗ làm cái chức thân vương của hắn, lại chạy tới võ lâm
gây loạn làm gì?”
Thủy Nhu Thanh còn nhỏ tuổi, không hiểu được
những mối quan hệ phức tạp bên trong. “Liên minh thì có gì là ghê gớm
chứ? Bốn đại gia tộc chúng ta không phải cũng liên minh với nhau đó
sao?”
Trùng đại sư thở dài, nói: “Thái thân vương là người của
hoàng tộc nhưng lại ngầm câu kết với người trong võ lâm, bản thân việc
này đã trái với lẽ thường. Huống chi Long phán quan hùng cứ đất Xuyên
Đông, xưa nay luôn không coi võ lâm Trung Nguyên ra gì, như là một thổ
hoàng đế, nếu hắn và Thái thân vương liên thủ, chỉ sợ mưu đồ không nhỏ.”
Lâm Thanh trầm ngâm cất tiếng: “Trong ba hệ phái chủ yếu ở kinh sư, hệ phái của Thái thân vương là phức tạp nhất. Minh Tướng quân tốt xấu gì cũng
luôn nghe theo hoàng lệnh, Thái tử thì bị rất nhiều điều kìm kẹp, duy có Thái thân vương ỷ mình là em ruột của đương kim Hoàng thượng, lại do
chính cung của tiên đế sinh ra nên chẳng có điều cố kỵ gì.” Y cười lạnh
một tiếng. “Thái thân vương trù tính nhiều năm, rốt cuộc đã không kìm
được muốn làm phản rồi sao?”
“Mưu phản?” Thủy Nhu Thanh lập tức
hưng phấn hẳn lên. “Hắn vốn là thân vương chỉ dưới một ngươi trên muôn
vạn người, tại sao còn phải làm phản?”
“Cái lòng ham lợi, ai mà
không có!” Trùng đại sư thở dài một tiếng. “Huống chi càng là những kẻ
quyền cao chức trọng như Thái thân vương thì lại càng không nhẫn nhịn
được việc mình phải ở dưới người khác.”
Thủy Nhu Thanh đưa tay vỗ
đầu. “Đại thúc nói đúng lắm, giống như trong bốn đại gia tộc vậy, các đệ tử cũng vì cái Hành Đạo đại hội kia mà tranh nhau đến sứt đầu mẻ chán.
Úi chao, Dung tỷ tỷ, sao tỷ lại véo muội làm gì?” Thì ra Hoa Tưởng Dung
thấy Thủy Nhu Thanh nói năng không biết cố kỵ, tiết lộ bí mật của bốn
đại gia tộc ra ngoài, không kìm được lén véo một cái để nhắc nhở, nào
ngờ cô nhóc lại kêu toáng lên như thế, nhất thời xấu hổ đến đỏ bừng mặt.
Lâm Thanh lại một lần nữa nghe thấy cái tên Hành Đạo đại hội, nhưng biết
rằng trong bốn đại gia tộc có rất nhiều điều cơ mật không muốn để người
ngoài hay biết, do đó giả bộ không nghe thấy, cất tiếng hỏi Trùng đại
sư: “Chẳng hay Trùng huynh định thế nào?”
Trùng đại sư nói: “Thái
thân vương muốn soán ngôi cũng được, muốn tăng cường thực lực cũng được, những chuyện này vốn chẳng liên quan gì tới những dân thường như bọn
ta, huống chi Long phán quan có chịu liên minh với hắn hay không vẫn là
điều chưa thể biết trước.” Ông thoáng trầm ngâm rồi nói tiếp: “Nhưng tên phiên tăng đi cùng đó lại là nhị đệ tử Trát Phong của Quốc sư Thổ Phồn
Mông Bạc. Theo tin tức mà ta nhận được, một trong những điều kiện cho sự liên minh giữa Thái thân vương và Long phán quan là vùng đất phía tây
sông Nhã Lung sẽ được đem tặng cho Thổ Phồn...”
Lâm Thanh đưa tay
vỗ mạnh xuống bàn. “Câu kết với người ngoài xâm phạm lãnh thổ bản quốc,
tên Thái thân vương này đúng là đã bị lợi ích làm mờ mắt rồi!”
Thủy Nhu Thanh tò mò hỏi: “Toàn bộ đất Thục vốn là địa bàn của Long phán
quan, nếu đem tặng đất cho Thổ Phồn, chẳng phải hắn sẽ bị thua thiệt
sao?”
Trùng đại sư giải thích: “Nhóc con ngươi có điều không biết. Khu vực phía tây sông Nhã Lung phần nhiều là núi tuyết, địa hình phức
tạp, lâu nay người Hán và người Tạng vẫn ở chung với nhau, thường xuyên
có xung đột, rất khó quản lý. Triều đình hiện nay không thể vươn tay tới khu vực đó, cho nên để tránh việc tranh chấp, mỗi năm đều phải tặng lễ
vật thật hậu cho các bộ tộc đương địa để cầu sự bình an nhất thời. Mà
Cầm Thiên bảo vốn là minh chủ của các bang hội đất Xuyên, phần lễ vật
này tất nhiên phải do Cầm Thiên bảo đảm nhận. Nhưng nếu Thái thân vương
dâng tấu lên Hoàng thượng xin cắt khu vực phía tây sông Nhã Lung cho Thổ Phồn, Long phán quan sẽ bớt được một khoản chi tiêu lớn, có điều làm
như vậy thì người Hán ở khu vực đó e là sẽ không ngóc đầu dậy được.”
Lâm Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Long phán quan tốt xấu gì cũng là
tông sư một cõi, điều kiện này hắn tuy ngầm được lợi nhưng bề ngoài lại
phải tỏ ra yếu thế trước người khác, hắn chưa chắc đã đồng ý đâu.”
Trùng đại sư nói: “Tạm chưa nói tới việc Thái thân vương còn hứa hẹn ban tặng những lợi lộc gì cho Long phán quan, chỉ riêng một điều kiện này nữa
thôi cũng đủ khiến Long phán quan phải động lòng rồi, ấy là hắn sẽ giúp
Cầm Thiên bảo diệt trừ Mị Vân giáo.”
Lâm Thanh trầm ngâm không nói gì. Mị Vân giáo lâu nay vẫn luôn đối địch với Cầm Thiên bảo, tuy ở thế
hạ phong nhưng cũng khiến cho Long phán quan phải đau đầu không thôi.
Nếu có thể diệt trừ được thế lực này, địa vị của Cầm Thiên bảo trong võ
lâm sẽ tăng lên không ít. Nếu lại có thêm một số điều kiện ưu đãi khác, e là Long phán quan sẽ thật sự đồng ý. Dù sao Long phán quan xưa nay vẫn
chỉ ở đất Thục, không được võ lâm Trung Nguyên coi trọng lắm, nếu có thể kết giao với một tên hoàng thân quốc thích quyền thế nghiêng trời như
Thái thân vương, thanh thế nhất định sẽ khác hẳn với trước.
Trong
đầu Lâm Thanh lóe lên một ánh linh quang. “Nếu Thái tử và Minh Tướng
quân biết chuyện này, ắt sẽ không khoanh tay đứng nhìn đúng không?”
Trùng đại sư nói: “Tề Bách Xuyên bề ngoài là vâng theo hoàng mệnh vào Xuyên,
Minh Tướng quân và Thái tử không thể nào ra mặt ngăn cản hắn.” Ông khẽ
nở nụ cười mỉm, ung dung nói: “Nhưng nếu khâm sai đại thần xảy ra chuyện trên địa bàn của Cầm Thiên bảo, e là Long phán quan bất luận thế nào
cũng không thoát khỏi can hệ.”
Thủy Nhu Thanh cười, nói: “Vậy thì
còn đợi gì nữa? Với cách của Trùng đại sư, cho dù Long phán quan có đích thân làm hộ vệ cho Tề Bách Xuyên thì cũng không giúp hắn giữ được tính
mạng.”
Trùng đại sư cười ngạo nghễ, ngay sau đó lại trầm giọng
nói: “Nhưng nếu tên phiên tăng kia gặp điều bất trắc, e là Quốc sư Thổ
Phồn Mông Bạc sẽ không để yên...”
Thủy Nhu Thanh hậm hực nói: “Cặp mắt gian tà của tên phiên tăng đó cứ nhìn chằm chặp vào Dung tỷ tỷ,
thực là đáng ghét quá! Cháu chỉ hận không thể chọc mù cặp mắt của hắn.
Cho dù Quốc sư Thổ Phồn không để yên thì cũng đã sao, cháu không tin võ
công của lão lại có thể cao hơn Trùng đại thúc!”
Hoa Tưởng Dung nghe thấy vậy thì không khỏi đỏ bừng hai má.
Trùng đại sư thở dài, than: “Lão tìm đến ta thì tất nhiên chẳng có gì đáng
nói, nhưng ta chỉ sợ trong cơn giận dữ của Mông Bạc, vùng biên giới Hán - Tạng sẽ rơi vào cảnh máu chảy thành sông.”
Lâm Thanh giật mình
hiểu ra, rốt cuộc đã biết Trùng đại sư cố kỵ điều gì, không khỏi thầm
kính trọng tấm lòng vì dân của ông, bèn nghiêm túc nói: “Trùng huynh
muốn ta làm gì? Xin cứ nói ra!”
Trùng đại sư do dự nói: “Bây giờ
ta thực khó có thể đoán định Minh Tướng quân và Thái tử sẽ có hành động
gì, chỉ sợ bọn họ lại không từ thủ đoạn gây tổn thương cho Trát Phong,
khiến những người dân thường vô tội phải rơi vào cảnh đầu rơi máu chảy.”
Thủy Nhu Thanh căm phẫn nói: “Chẳng lẽ chúng ta phải đi làm hộ vệ cho tên
phiên tăng đó một lần hay sao?” Trùng đại sư chỉ thở dài mà không nói
gì.
Lâm Thanh khẽ lắc đầu. “Với sự hiểu biết của ta về Minh Tướng
quân và Thái tử, bọn họ nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn Thái
thân vương và Long phán quan kết thành liên minh. Đối với bọn họ, hy
sinh một vài người dân vốn chẳng tính là gì...” Y cầm chén trà lên, khẽ
nhấp một ngụm rồi cau mày,nói: “Việc này quả thực có chút khó khăn. Bây
giờ chúng ta chỉ còn cách tùy cơ hành sự, nếu có thể không làm bị thương người nào mà phá hoại được cuộc liên minh giữa Thái thân vương và Long
phán quan thì là tốt nhất.”
Thủy Nhu Thanh vẫn cảm thấy khó hiểu.
“Minh Tướng quân và Thái tử đã không khoanh tay đứng nhìn, Thái thân
vương và Long phán quan cũng chẳng phải là người tốt, như vậy tại sao
chúng ta không để bọn họ chó cắn chó, còn bản thân thì tọa sơn quan hổ
đấu?”
Trùng đại sư nói: “Hoa Khứu Hương gửi thư cho ta chính là
muốn nhờ ta đích thân đi một chuyến, nhất định phải phá vỡ cuộc liên
minh giữa Thái thân vương và Long phán quan, không được để xảy ra sơ sẩy gì. Việc này không những ảnh hưởng tới tình hình ở kinh sư mà còn liên
quan tới bốn đại gia tộc, chỗ vi diệu trong đó thực khó có thể dùng đôi
ba lời mà nói hết.” Ông thở dài một hơi, lại ngoảnh đầu nhìn qua phía
Lâm Thanh. “Ta xưa nay vẫn luôn bất hòa với quan phủ, không tiện hiện
thân, đang lúc hết đường xoay xở thì lại gặp được Lâm huynh, đành dày
mặt nhờ xin giúp đỡ...”
Lâm Thanh lên tiếng ngắt lời Trùng đại sư: “Trùng huynh nặng lời quá rồi. Ta vốn ngưỡng mộ huynh đã lâu, chút việc nhỏ này tất nhiên sẽ dốc hết sức. Huống chi những năm nay ta rảnh rỗi
không có việc gì làm, bây giờ còn phải cảm tạ Trùng huynh đã trao cơ hội để thử thân thủ nữa ấy chứ!” Y tuy nghe ra trong lời của Trùng đại sư
còn có ẩn tình nhưng vẫn không hề do dự đồng ý giúp đỡ ngay, chỉ là nơi
đáy lòng lại càng cảm thấy nghi hoặc về mối quan hệ giữa Trùng đại sư và bốn đại gia tộc.
Phải biết rằng Trùng đại sư xưa nay luôn độc lai độc vãng, chuyên giết quan tham, vậy mà lần này lại đáp ứng sự cậy nhờ
của bốn đại gia tộc quản đến chuyện này, thực khiến người ta phải bỏ
công suy nghĩ. Chỉ là Trùng đại sư đã không nói rõ, Lâm Thanh cũng không tiện truy hỏi gì thêm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT