Mọi người nghe giọng y thì đoán dường như y có quan hệ gì đó với Lạc Thanh U, trong lòng không khỏi nổi lên cảm giác nghi hoặc.

Gã phiên tăng đó tuy đã ngà ngà say nhưng cũng biết nam tử đeo cung không phải người dễ dây vào, bèn thừa cơ xuống nước. “Thôi vậy, ta cũng ăn no rồi, để lần sau xin vị tiểu huynh đệ đây mời ta một bữa.”

Nữ tử tên gọi Đào Hoa kia thấy mọi người đều xem Lạc Thanh U như thần thánh, lòng ghen tỵ nhất thời nổi lên, bèn cười lạnh, nói: “Lạc Thanh U cũng chẳng có gì là ghê gớm, nếu sớm gả cho người ta rồi thì chắc hẳn cũng chẳng thể khiến nhiều nam nhân trong thiên hạ nhớ mãi không quên như vậy.”

Nam tử đeo cung đột nhiên xoay người lại, lạnh lùng đưa mắt nhìn Đào Hoa, sắc mặt đã trở nên tái xanh. “Thiên Diệp môn chủ Cát Song Song tất nhiên là khác, gả rồi lại gả, nếu không thì e là chẳng có nam tử nào có thể nhớ đến thị nữa.” Chưởng môn của Thiên Diệp môn là Phồn tinh điểm điểm Cát Song Song đã từng trải qua năm đời chồng, người sau quyền cao chức trọng hơn người trước, người cuối cùng còn là nhị công tử của thừa tướng đương triều Lưu Viễn, việc này đã trở thành trò cười cho người trong võ lâm.

Những lời này của nam tử đeo cung hết sức độc địa, cay nghiệt. Với tác phong hành sự của y, nếu không phải đã tức giận tới cực điểm thì quyết không bao giờ nói ra những lời như vậy. Chỉ là Lạc Thanh U có địa vị hết sức quan trọng trong lòng y, y quyết không cho phép bất cứ người nào làm nhục nàng.

Đào Hoa cả giận, cặp mắt nhỏ xíu trợn trừng, đôi hàng lông mày mỏng tang dựng ngược, lớp phấn trên mặt dường như cũng rơi rụng không ít. Thị chống nạnh, quát to: “Ngươi là cái thá gì, dám làm nhục môn chủ của bọn ta.” Nhìn điệu bộ của thị thì chỉ cần một lời không hợp, những thứ ám khí nổi danh giang hồ của Thiên Diệp môn sẽ được phóng hết ra. Người áo xanh cùng bàn ngầm kéo tay áo thị, dường như đang khuyên thị đừng nên sinh sự.

Nam tử đeo cung không nhìn về phía Đào Hoa mà nhìn một bông hoa nhỏ được thêu trên ống tay áo của người áo xanh kia.“Thì ra là người của Hồng Tu La, chẳng trách chỉ một Thiên Diệp môn cỏn con mà cũng dám ngông nghênh như vậy!” Hồng Tu La chính là Quan Tuy môn chủ, một trong ba đại chưởng môn đất kinh sư, đồng thời là Tổng quản bộ Hình. Mọi người xung quanh nghe y nhắc đến cái tên Hồng Tu La, trong lòng lại càng cảm thấy nghi hoặc.

Người áo xanh cả kinh. “Ngươi là ai?”

Nam tử đeo cung khẽ nở nụ cười mỉm nhưng không trả lời câu hỏi của hắn. “Vị huynh đài này xin cứ yên tâm, đây chỉ là ân oán giữa ta và Thiên Diệp môn, ắt sẽ giữ cho ngươi một chút thể diện.” Thấy y và Đào Hoa đối địch, chừng như có thể phát sinh giao chiến bất cứ lúc nào, hai gã thương nhân ở giữa sảnh đã lặng lẽ đi về phía cửa. Lúc này thấy y nói như vậy, hai người đó còn tưởng rằng y không muốn sinh sự nữa, vừa thầm thở phào một hơi, chợt lại thấy nam tử đeo cung đó nhìn về phía Đào Hoa, lạnh lùng cười, nói: “Ta đã làm nhục môn chủ của ngươi rồi, ngươi có thể làm gì được ta?”

Đào Hoa tuy có hơi sợ người này nhưng giờ đây rõ ràng đã ở vào thế cưỡi hổ khó xuống, đành quát lớn một tiếng, hai tay vung lên, mấy chục mũi ám khí đồng thời bắn ra, tấn công về phía các huyệt đạo trên khắp người đối phương. Bọn họ ở gần nhau như vậy, mấy chục mũi ám khí này lại đột ngột phóng ra, quả thực rất khó né tránh, uy lực bao trùm quá nửa đại sảnh, cho dù nam tử đeo cung có tránh và chặn được hết thì những mũi ám khí bị đánh văng đi cũng rất dễ ngộ thương người khác. Qua việc này, có thể thấy ả Đào Hoa kia quả là một người kiêu căng, ngang ngược, hành sự bá đạo, một lời không hợp đã bất chấp tất cả mà ra tay tấn công người khác.

Nam tử đội nón lá bước lên trước nửa bước. Dường như y không hề lo lắng cho sự an toàn của Thanh Nhi và Dung tỷ tỷ, chỉ chú ý bảo vệ Tiểu Huyền, tên tiểu nhị cùng với hai gã thương nhân.

Trong lúc nguy cấp như vậy, không ngờ nam tử đeo cung còn có thời gian rảnh mà khen một tiếng: “Hay!”, nhưng không phải khen công phu ám khí của Đào Hoa mà là khen nam tử đội nón lá kia trạch tâm nhân hậu, suy nghĩ chu đáo.

Nói thì chậm nhưng việc xảy ra rất nhanh, chỉ thấy nam tử đeo cung đưa tay chụp lấy ống đũa trên bàn, khẽ rung cổ tay, mấy chục chiếc đũa lập tức giống như những ngôi sao băng bay vụt đi, trúng vào tất cả những mũi ám khí mà Đào Hoa phóng ra. Mấy chục mũi ám khí bay đi được nửa đường đều bị những cây đũa chặn đứng rồi bắn ngược về phía Đào Hoa.

Mọi người chỉ thấy trước mắt hoa lên rồi những tiếng “lộp bộp” vang lên không dứt. Những chiếc đũa gỗ kia đều đã cắm xuống chiếc bàn trước mặt Đào Hoa, quây thành một nửa vòng tròn, bên dưới mỗi chiếc đũa đều có ghim một mũi thiết tật lê màu đen.

Những mũi thiết tật lê đó được chế tạo rất đặc biệt, ở chính giữa có một cái rãnh nhỏ, có lẽ là chỗ dùng để bôi chất độc. Do đó, khi tất cả những mũi thiết tật lê được ghim xuống bàn, những chiếc đũa gỗ liền bị mắc vào cái rãnh đó nên không đổ xuống, thoạt nhìn thì cứ tưởng như đã xuyên qua những mũi thiết tật lê được làm bằng sắt. Điều khiến người ta kinh hãi không chỉ là thủ pháp dùng đũa gỗ chặn ám khí sắt xảo diệu của người này mà còn là sự chuẩn xác tột độ khi phóng những chiếc đũa gỗ ra.

Đào Hoa cả kinh. Thị xuất đạo gần mười năm nay nhưng chưa bao giờ thấy người nào không né tránh, không ngăn chặn mà lại dùng lối lấy cứng chọi cứng để hóa giải ám khí của mình như thế. Khi đang định ra tay tiếp, thị chợt thấy eo tê rần, thì ra đã bị một chiếc đũa gỗ khác điểm vào huyệt đạo.

Gã phiên tăng kia giận dữ gầm lên một tiếng nhưng lại bị người áo xanh đưa tay kéo lại, đoạn hắn cung tay, nói với nam tử đeo cung: “Đa tạ các hạ đã nương tay, xin hẹn ngày sau gặp lại!” Nhãn lực của hắn cực kỳ cao minh, nhìn thấy người này khi đẩy ngược ám khí của Đào Hoa về còn có thể sắp xếp thành hình dạng chỉnh tề như thế, hiển nhiên là chưa dùng hết lực, mà gã nam tử đội nón lá kia thì không biết là địch hay bạn nhưng tuyệt đối cũng không phải hạng xoàng, nếu thật sự động thủ, bên hắn dù đông người hơn nhưng cũng chẳng có bao nhiêu phần thắng. Huống chi, hắn đã mơ hồ đoán được thân phận của nam tử đeo cung, đành chờ ngày sau tìm cơ hội báo thù.

Nam tử đeo cung nở một nụ cười ngạo nghễ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. “Huynh đài đi cẩn thận, nhưng đừng quên tính tiền đấy. Khi về kinh, xin thay ta gửi lời chào đến Hồng tổng quản.” Y vừa hóa giải ám khí của Đào Hoa nhưng nói năng vẫn rất bình thản, nhẹ nhàng. Trong lời nói, cái ý mỉa mai, châm chọc còn thể hiện rất rõ, không lưu lại chút dư địa nào, xem ra ngay đến Tổng quản bộ Hình Hồng Tu La mà y cũng không coi ra gì.

Người áo xanh cung tay thêm lần nữa, chuẩn bị lưu lại mấy câu hình thức: “Tại hạ...”

Nam tử đeo cung cất tiếng ngắt lời hắn: “Ngươi không cần thông báo tên họ với ta, ta không có hứng thú kết giao với người của Hồng Tu La.”

Người áo xanh bị y làm cho nghẹn họng nhưng lại không dám phát tác, đành trút cơn giận qua nơi khác, lớn tiếng gọi tên tiểu nhị đến tính tiền. Sau khi hậm hực đưa mắt nhìn nam tử đeo cung thêm lần nữa, hắn dẫn theo đám thủ hạ rời khỏi Tam Hương các.

Tiểu Huyền tới lúc này vẫn đang ngây ngốc, miệng há rất to, mãi hồi lâu sau mới tỉnh táo trở lại. “Đại... đại hiệp tài nghệ bất phàm, tiểu đệ xin được kính ngài một chén!”

Nam tử đeo cung ngoảnh lại, nở nụ cười, sắc mặt ôn hòa, không còn sát khí như lúc trước nữa. “Hôm nay được tiểu huynh đệ mời cơm, chúng ta cũng coi như là có duyên. Sao chỉ có một mình tiểu huynh đệ ở đây vậy?”

Tiểu Huyền thấy y vừa rồi đại phát thần uy, có lòng muốn kết giao với người này, nghe y chịu nhận ân tình của mình thì vô cùng vui vẻ, lại nghĩ nếu nói là Nhật Khốc quỷ dẫn mình đến đây, cái công mời khách há chẳng phải là đã bớt đi một nửa rồi sao, vì vậy nó tảng lờ không trả lời câu hỏi mà lên tiếng mời Thanh Nhi, Dung tỷ tỷ và nam tử đội nón lá kia ngồi xuống. Sau đó nó khẽ ho một tiếng, học theo khẩu khí của người trên giang hồ, nghiêm túc nói: “Tại hạ Dương Kinh Huyền, chẳng hay phải xưng hô với các vị bằng hữu thế nào?” Nó vốn muốn thêm cái ngoại hiệu gì đó vào đằng trước tên mình, nhưng Doanh Bàn sơn, Thanh Thủy trấn dường như nghe không được oai phong bằng Hàng Long sơn, Phục Hổ trấn, do đó đành bỏ qua.

“Thằng tiểu quỷ ngươi có cái tên nghe cũng oai phong lắm.” Thanh Nhi cười nói, đoạn trỏ ngón tay nhỏ xinh như búp măng về phía chóp mũi mình. “Ta là Thủy Nhu Thanh, ngươi cứ gọi ta Thanh Nhi là được.” Rồi nàng lại chỉ tay về phía nữ tử lớn tuổi hơn kia. “Đây là Dung tỷ tỷ, phương danh là... Hì hì, tỷ tỷ chưa chắc đã muốn nói tên họ cho ngươi biết.” Tiểu Huyền thấy Thủy Nhu Thanh chẳng lớn hơn mình mấy tuổi nhưng lại cứ gọi “tiểu quỷ, tiểu quỷ” mãi, trong lòng hậm hực vô cùng, nhưng chẳng rõ tại sao khi ở trước mặt nàng nó không thể mồm mép tép nhảy, cợt nhả cười đùa như thường ngày, vì vậy chỉ còn biết tự trách bản thân vô dụng.

Nữ tử kia khẽ đánh Thanh Nhi một cái rồi nhẹ nhàng khom người cúi chào nam tử đeo cung, nhưng ánh mắt thì vẫn luôn nhìn về phía Tiểu Huyền, khẽ nói: “Ta là Hoa Tưởng Dung.”

“Chào Dung tỷ tỷ!” Tiểu Huyền nói chuyện với người này thì cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. “Vân tưởng y thường hoa tưởng dung[15], cái tên này của tỷ tỷ nghe hay hơn nhiều, mà tên cũng đúng như người nữa, không giống người nào đó rõ ràng là vừa điêu ngoa vừa không nói đạo lý nhưng lại có một cái tên dịu dàng như nước vậy.”

[15] . Đây là câu đầu tiên trong bài Thanh bình điệu số một của Lý Bạch, miêu tả vẻ đẹp của Dương Quý Phi. Dịch nghĩa: Nhìn thấy vầng mây thì nghĩ đến bộ xiêm y sặc sỡ, nhìn thấy bông hoa thì nghĩ đến tấm dung nhan xinh đẹp của nàng - DG.

Thanh Nhi cả giận, vung tay muốn đánh nhưng vì ở cách Tiểu Huyền một chiếc bàn bày đầy thức ăn nên không với tới được, chỉ biết tức tối giậm chân. Hoa Tưởng Dung thấy thế thì cười đến rung cả người, quả thực là xinh đẹp như hoa.

Nam tử đeo cung cũng cười hà hà một tiếng rồi đưa mắt nhìn nam tử đội nón lá, đưa tay vỗ cây trường cung sau lưng, nói thẳng: “Vừa rồi ta đi ngang qua tửu lâu, thần cung đột nhiên phát ra tiếng động lạ, trong lòng ta cảm thấy nghi hoặc mãi không thôi. Sau khi đi vào, nhìn thấy phong thái của huynh đài, ta mới biết vì sao thần cung lại có phản ứng như vậy, rất mong được kết giao với huynh đài.” Trên khuôn mặt y tràn ngập sự chân thành, thẳng thắn, khác hẳn với vẻ thần uy lẫm liệt vừa rồi. Thì ra sau khi nhìn thấy nam tử đội nón lá này ra tay bảo vệ những người không biết võ công, rõ ràng là một người nhân hậu, chính trực, với tính kiêu ngạo của y xưa nay mà cũng không kìm được muốn kết giao.

Nam tử đội nón lá đưa tay tới nắm tay nam tử đeo cung, nghiêm túc nói: “Có thể kết giao với huynh đài, ấy cũng là mong muốn của ta!” Vừa rồi y được thấy nam tử đeo cung ra tay, tất nhiên đã nhận ra thân phận của đối phương, bèn định nói ra tên họ: “Tại hạ...”

“Khoan đã!” Thanh Nhi đột nhiên lên tiếng cắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ, trên khuôn mặt thoáng qua vẻ tinh nghịch. “Đại thúc tạm thời đừng nói tên họ vội, hãy để cháu ra mấy câu đố, rồi mọi người cùng đoán thân phận của đối phương.”

Tiểu Huyền thấy Thanh Nhi có chung sở thích với mình, trong lòng cả mừng, lập tức vỗ tay khen hay. Thanh Nhi còn chưa hết giận, ngoảnh đầu qua một bên không thèm nhìn nó.

Đúng lúc này, từ ngoài cửa có một người phụ nữ trung niên đi vào, khom người thi lễ với Hoa Tưởng Dung. “Thì ra tiểu thư ở đây, làm tôi tìm vất vả quá.” Khi ngẩng lên nhìn thấy nam tử đeo cung kia, bà ta lại vội vàng khom người thêm lần nữa. “Thì ra ân nhân cũng ở đây, tiện thiếp xin có lời chào!”

Nam tử đeo cung nở nụ cười mỉm, khẽ gật đầu chào lại.

“Ân nhân?” Hoa Tưởng Dung hỏi với giọng nghi hoặc. “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Nam tử đội nón lá cũng nói: “Lâm tẩu đừng nôn nóng, có gì cứ từ từ nói” rồi giới thiệu với nam tử đeo cung: “Lâm tẩu là quản gia của Hoa cô nương, lần này tiểu đệ tới đất Thục làm chút việc, vừa khéo đi cùng đường với Hoa cô nương và Thủy cô nương, trên đường đã được Lâm tẩu quan tâm rất nhiều.”

Lâm tẩu vội vàng khách sáo mấy câu, sau đó mới nói với Hoa Tưởng Dung: “Sáng hôm nay trên cảng Phù Lăng, một con thuyền nhỏ mất lái xuôi dòng lao xuống, suýt đâm vào thuyền của chúng ta. Khi ấy tiểu thư đã vào trong thành Phù Lăng chơi, trên thuyền chỉ còn lại mấy người phụ nữ bọn ta.” Sau đó bà ta lại chỉ tay về phía nam tử đeo cung. “Nếu không nhờ vị đại hiệp này ra tay trượng nghĩa, không những thuyền của chúng ta sẽ bị hư hỏng mà còn có thể có tổn thất về nhân mạng.” Dứt lời, bà ta lại thi lễ thêm lần nữa.

Nam tử đeo cung kia khiêm tốn nói: “Lâm tẩu bất tất phải khách sáo, đó chẳng qua là việc vặt mà thôi!”

“Thì ra đại hiệp chính là vị anh hùng kia!” Tiểu Huyền kêu lớn một tiếng, tới lúc này mới biết nam tử đeo cung trước mặt chính là người áo xanh hồi sáng đã cứu chiếc thuyền hoa. Khi đó nó vốn đã có lòng muốn làm quen, chỉ vì khoảng cách xa quá nên không thể nhìn rõ mặt mũi vị anh hùng ấy, hơn nữa bây giờ y đã mặc bộ đồ khác nên lại càng chẳng cách nào nhận ra. Giờ đây biết được vị anh hùng đó chính là người trước mặt, hơn nữa bản thân còn vô tình mời y uống rượu, nó nhất thời vô cùng sung sướng, bèn cất tiếng cười vang. “Ha ha, chúng ta đúng là có duyên quá!”

Nam tử đeo cung có cặp mắt lợi hại vô cùng, hồi sáng vốn đã nhìn thấy Tiểu Huyền và Nhật Khốc quỷ, chỉ là Tiểu Huyền cũng đã thay một bộ đồ khác nên y mới không kịp thời nhận ra, lúc này nghe thấy nó nói vậy bèn cười, mắng: “Hảo tiểu tử, thì ra ngươi chính là kẻ gây họa, xem ra bữa cơm này ngươi đứng ra mời cũng là đáng lắm!”

“Đó là bởi tiểu đệ có tầm nhìn xa!” Trong lòng Tiểu Huyền phấn chấn, bèn lớn tiếng nói với tiểu nhị: “Mang thêm mười cân rượu nữa tới đây!” Rồi nó chủ động cầm chén rượu lên uống một ngụm, lần này thì nó cảm thấy việc uống rượu đã không còn khó khăn như trước. “Tiểu đệ xin tự phạt một chén. Hôm nay có thể làm quen với đại hiệp thật là may mắn ba đời, hồi sáng mới chỉ nhìn thoáng qua, tiểu đệ đã hết sức khâm phục đại hiệp rồi. Đại hiệp thực là người có phẩm cách cao thượng, nghĩa khí ngút trời, lòng dạ rộng rãi, quang minh lỗi lạc...” Vừa rồi nhìn thấy nam tử đeo cung ra tay đối phó với nữ nhân đáng ghét kia, nó đã thấy hết sức nể phục võ công và nhân phẩm của y, bây giờ lại càng sùng bái tột độ, bèn thao thao bất tuyệt, khen ngợi không tiếc lời. Nếu không phải vì có Thanh Nhi ở đây khiến nó cảm thấy có chút xấu hổ thì lúc này không biết còn có bao nhiêu từ ngữ tâng bốc khác được nói ra.

Hoa Tưởng Dung lan tâm huệ chất, Thanh Nhi băng tuyết thông minh, nam tử đội nón lá kia cũng sành sỏi lõi đời, thoáng suy nghĩ liền hiểu ra căn nguyên sự việc, lại thấy Tiểu Huyền nói năng thú vị thì không kìm được cất tiếng cười vang, bất giác quan hệ giữa mọi người đã gần gũi hơn nhiều.

Nam tử đeo cung đưa mắt nhìn Thanh Nhi, cười, nói: “Không phải cô nương muốn ra câu đố sao? Xin hãy nói đi!”

Khó khăn lắm Thanh Nhi mới dừng tiếng cười lại được, rồi chỉ tay về phía nam tử đội nón lá. “Câu đố đầu tiên có liên quan tới tên của đại thúc.” Nàng suy nghĩ một chút, sau đó gật gù đắc ý, nói: “Tướng tôm nhảy xuống nước, binh ếch chui xuống đất, nến đỏ không thấy sáng, con muỗi không biết chữ...”

Tiểu Huyền cười rộ. “Buồn cười quá, buồn cười quá! Làm gì có câu đố nào mắc cười như vậy! Đã có ai nghe nói muỗi biết chữ chưa?”

Thanh Nhi thẹn quá hóa giận. “Người ta vừa mới nghĩ ra mà! Ngươi không đoán được thì thôi, còn dám cười ta nữa!”

Lúc này Tiểu Huyền đã thân quen với Thanh Nhi, khi nói chuyện bớt gò bó hơn rất nhiều. “Không có học vấn lại còn thích bày trò, vậy thì đừng trách người ta cười cô...” Vừa dứt lời, đầu óc nó đột nhiên chấn động, trợn mắt há miệng nhìn nam tử đội nón lá kia. “Thì ra ông chính là...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play