*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cá quả (cá lóc) là loài cá dữ, ăn nhiều, sống dai. Tại các quốc gia hay ăn cá, loài cá này không có gì đặc biệt, nhưng sau khi du nhập vào nước Mỹ, với khả năng thích ứng cao, chúng nhanh chóng sinh sôi, nảy nở một cách khó kiểm soát và trở thành một hệ động thực vật thay thế đe dọa nghiêm trọng đến hệ động thực vật bản địa. Do đó cá quả bị coi là loài xâm lấn mức cao ở Hoa Kỳ. Hơn nữa với cái mặt đậm chất nhân vật phản diện của loài cái này, không có gì khó hiểu khi chúng nhanh chóng gây ra một cơn bão dư luận, mang về biệt danh ‘Cá quỷ’ cho giống loài. (Có 2 bộ phim lấy cảm hứng từ sự xâm lấn của loài cá này là Snakehead Terror và Frankenfish – 2004, tí tớ chú thích cho các cậu xem =)))

Để giảm thiểu số lượng cá quả, người dân Hoa Kỳ đã sử dụng rất nhiều cách, thậm chí là những biện pháp cực đoan như giăng lưới điện hay đầu độc nguồn nước, nhưng rất tiếc, cũng chẳng diệt được bao nhiêu.

Đương nhiên, đây không phải là nỗi phiền não của các quốc gia thích ăn cá. Bởi trong mắt họ chỉ có da cá bóng loáng, chất thịt rắn chắc, tươi ngon với hàm lượng dinh dưỡng cao của loài cá này mà thôi.

Đối mặt với cụ kị của cá quả dài gần 2m mà Dao Quang bệ hạ bắt về, ông cụ Trì: …Dù có hiếm đến đâu thì cũng bị mèo tường thụy nhà mình giết chết rồi, chỉ còn nước làm tiệc thôi chứ còn lựa chọn nào nữa! Dẫu sao mỗi lần muốn giữ mà không thể giữ, ông đã quen biến đau thương thành ăn uống rồi T^T

Hôm nay ngoại trừ ông cụ Trì, Trì Hử và mèo Dao Quang, nhân số tham gia ăn tối cũng kha khá.

Đầu tiên là quản gia Bạch Tam, có đồ ăn ngon là không thể thiếu mặt chú.

Vốn ông cụ định gọi cả má Vân. Má Vân làm việc ở nhà họ Trì cũng đã vài chục năm, ở bên Trì Hử từ nhỏ đến lớn, thậm chí còn tự tay chăm sóc cho Quý Thung lúc ấu thơ. Chút thể diện này vẫn phải có.

Đáng tiếc, không phải ai cũng cảm thấy con mồi của Dao Quang bệ hạ báu bổ.

Lần trước pi sà bắt về một con rắn đã khiến má Vân sợ chết khiếp, hét um trời. Lần này là một con cá, lúc mang vào phòng bếp đụng ngay má Vân. Đầu và hoa văn trên thân cá khiến nó nhìn qua khá giống mãng xà. Mãng xà! Trời ơi bóng ma tâm lý từ lần trước còn chưa biến mất đâu! Thêm một lần hãi hùng này đã khiến hồn má Vân hoàn toàn lìa xác. Chớ nói đến ăn, nhắc cũng đừng nhắc trước mặt má!

Bữa tối cũng có phần của nhà họ Lâm. Tuy rằng quà cáp gia đình Lâm Lai Lễ đưa tới cũng chẳng đáng bao nhiêu nhưng cụ Trì vẫn rất cảm động trước tấm lòng nhiệt thành của người ta. Của ít lòng nhiều, cụ xin ghi nhận. Nhưng tự dưng mời sang ăn cơm thì có hơi sao sao, cho nên ông cụ bảo người mang một khúc cá qua nhà bên đó, kệ họ muốn ăn thế nào thì ăn.

Tiếp theo là trợ lý Bạch Xuyên mang công văn cho sếp. Sau khi đi qua nhà bếp ngửi thấy mùi canh cá, anh ta dứt khoát vứt ý định ‘bỏ của chạy lấy người’ sang một bên, quyết định ăn xong rồi mới về!

Ngoài ra còn có anh ba Mộc Minh Hiên và đội trưởng Bạch Băng vừa mới gặp hôm qua. Mộc Minh Hiên tìm Dao Quang đại sư để tính quẻ, đội trưởng Bạch thì tìm Miêu bệ hạ đi hỗ trợ kiếm người. Có thể nói là ‘trăm sông đổ về một biển’.

Hai người chân trước chân sau đến nhà chính, cách thật xa cũng ngửi được mùi canh cá thơm lừng. Vốn Mộc Minh Hiên và Bạch Băng bận bịu không muốn ăn, lúc ngửi thấy mùi thơm cũng phải ứa nước miếng, bụng dán vào lưng.

Cuối cùng là Quý Thung và người đại diện Đại Mễ.

Quý Thung về nhà lúc chuẩn bị ăn cơm, canh cá đã thơm đến độ mụ mị đầu óc.

Quý Thung vốn định về nhà thay quần áo rồi đi tiệc với bạn: …Tiệc tiệc cái gì, thật ra thi thoảng có việc đột suất không đến được mọi người cũng có thể thông cảm mà. Không ăn tối được thì mình đi ăn khuya, có sao đâu, quyết định vậy nhé!

Còn Đại Mễ theo nghệ sĩ nhà mình về nhà, định thử vận may coi có gặp được nam thần kiêm ân nhân hay không, cũng trực tiếp dập đầu trước canh cá. Cọ cơm nhà nghệ sĩ có hơi xấu hổ, nhưng người ta muốn ăn cơ~

Đầu và xương cá cho vào hầm từ trưa, ninh đến tối thì nước canh đặc quánh trắng noãn thơm phưng phức khiến người ta thèm nhỏ dãi. Quả đúng như lời thím Lưu đã nói, mọi người chỉ biết canh nấu từ cá nhỏ ngon, lại không biết cá to hầm canh mới là mĩ vị. Mà con cá Dao Quang bệ hạ bắt về, quả thực là cụ tổ của cá.

Món chính tối nay là cá nhúng. Trước mặt mỗi người đặt một nồi nước dùng còn đang sủi bọt tăm, cá tươi thái lát mỏng bày trên đĩa sứ trắng bóng, chỉ cần gắp cá nhúng nhúng vài cái là có thể ăn ngay. Ăn như vậy không chỉ giữ được trọn vẹn mùi hương mà còn nóng hổi vừa thổi vừa ăn.

Ngoài ra còn có canh cá, cá kho tộ, cá chiên, cá xào dứa, cá sốt chua ngọt… cho những người thích đậm đà. Cả bàn đa số đều là thanh niên trai tráng lại thêm một con mèo ăn nhiều hơn ai hết. Cuối bữa, đến nước dùng để nhúng cá cũng sạch nhẵn.

“Meo meo~”

Sau khi ăn no uống say, mèo Dao Quang nằm sõng soài trên sofa, đầu gối lên đùi tự chủ, híp mắt thảo luận kế hoạch đi trấn Ly Thủy lần tới.

Trì Hử vừa vuốt lông cho mèo vừa nghe hắn thuật lại tình hình dưới đáy sông và kế hoạch cướp giật, khụ, săn bắt tiếp theo.

“Meo meo~”

“Một cái khe thật lớn dưới lòng đất, ừm, tôi cũng khá ngạc nhiên. Nhưng mà Dao Quang bệ hạ, ngài chắc chắn sẽ không có nguy hiểm chứ?”

“Meo meo!”

Trừ bỏ cái điệu bộ cọ cọ đùi tự chủ lấy lòng ra thì cái mặt kia đúng kiểu ‘nắm trong tay thiên hạ, say trên đùi mỹ nhân’, biếng nhác mà khí phách.

Trì Hử khẽ cười, “Con rồng trong truyền thuyết ở trấn Ly Thủy ấy hả? Nếu nó thật sự tồn tại giờ chắc chỉ còn lại bộ xương, nhưng như thế cũng đủ khiến ông nội hoảng hồn rồi.”

“Meo meo~”

Dao Quang bệ hạ cũng nhếch miệng, khoan trá lăn tròn.

Anh ba Mộc và đội trưởng Bạch: …Mỗi lần nhìn một người một mèo vui vẻ nói chuyện với nhau là lại cảm thấy Trì Hử bị tâm thần phân liệt, có gì vui mà làm hoài vậy!

Được rồi, chuyện này cũng không phải lần 1 lần 2, chắc cũng hết thuốc chữa rồi, Mộc Minh Hiên và Bạch băng tự động bỏ qua giai đoạn phỉ nhổ trong lòng.

“Duyên Niên à, khi nào thì Dao Quang đại sư có thể giúp chuyện của Vivian vậy…”

Nếu hôm qua đã đồng ý hỗ trợ, vậy không cần giấu giếm làm chi. Trì Hử xoa xoa bụng giúp đại sư nhà mình, mở miệng nói: “Đã tính rồi, bây giờ sợ là lành ít dữ nhiều.”

Thật ra không cần phải bói, hôm qua đứng trong nhà Tiết Phượng Nhi, Dao Quang bệ hạ đã có thể cảm nhận được.

Khí tức là một loại tồn tại diệu kỳ, mỗi một người đều mang theo một khí tức riêng biệt, độc nhất vô nhị.

Ở nhà họ Tiết, khí tức mà Tiết Phượng Nhi lưu lại tất nhiên là nồng đậm và rõ ràng, những đồ vật mà cô thường xuyên tiếp xúc cũng sẽ lây dính khí tức của chủ nhân. Mà một khi chủ nhân tử vong, khí tức lưu lại cũng sẽ nảy sinh biến hóa.

Tựa như bước vào căn phòng của một người vừa mới mất sẽ có cảm giác không thoải mái khó diễn tả bằng lời. Ngoài tác động của tâm lý thì một nguyên nhân lớn là do tiềm thức của con người có thể cảm nhận được sự thay đổi rất nhỏ của khí tức khi chủ nhân căn phòng còn sống và qua đời. Mà người sống sẽ bài xích cảm giác đó theo bản năng.

Hôm qua không tiện nói ra, là bởi không bằng không chứng tự dưng lại bảo con nhà người ta chết rồi, ai mà chịu đựng nổi, có khi còn làm ra hành động quá khí cũng nên. Hôm nay đã có cái cớ ‘Dao Quang đại sư tính quẻ’, dù không có chứng cứ nhưng đối tượng lắng nghe là Mộc Minh Hiên, đau khổ sẽ có, nhưng cũng không đến mức quá khích.

“Lành-ít-dữ-nhiều?”

Mộc Minh Hiên lặp lại từng chữ, bao phủ quanh anh là nỗi buồn sầu thảm.

Nói anh có tình cảm sâu đậm với Tiết Phượng Nhi mới quen được chục ngày cũng không đúng lắm. Nhưng gì thì gì, trước sự biến mất của một sinh mệnh, rất khó để không đau lòng.

Đội trưởng Bạch Băng im lặng làm phông nền: …Một bên không có bằng chứng đã đưa ra kết luận, một bên không có bằng chứng mà cũng tin, suy nghĩ phi khoa học như thế có ổn không?

Trong khi Bạch Băng còn đang mải mê rít gào trong lòng thì điện thoại đổ chuông.

“Bạch đội Bạch đội, có đột phá! Vụ án cuối cùng cũng có tiến triển rồi!”

“Là về nạn nhân thứ hai mất tích – Triệu Văn Văn.”

“Hôm nay bạn trai cô ấy đã sợ tội tự sát!”

Bạch Băng trưng ra cái mặt lạnh như tiền, tất nhiên điều kiện tiên quyết là không ai nhìn thấy 2 cái má lúm sâu hoắm của anh ta =)))

“Sao lại là ‘sợ tội tự sát’? Chúng ta đã điều tra rồi cơ mà, bạn trai của Triệu Văn Văn không có gì khả nghi. Đã nói bao nhiêu lần, cảnh sát điều tra là phải nghiêm túc, cẩn thận, chí công vô tư!”

“Phải phải phải, Bạch đội nói phải, em sửa, em sửa.” Cấp dưới sau khi chân thành nhận lỗi, tiếp tục báo cáo: “Nhưng mà đội trưởng, đây không phải là thêu dệt ra tội đâu, trước khi tự sát anh ta đã nhận tội đấy ạ. À, em với anh cùng họ, có khi nào 500 năm trước anh em mình là…”

“Được, được, bây giờ nói chuyện chính, em biết rồi!”

“Hàng xóm đối diện nhà Chu Tường quay được anh ạ. Anh ta đang chụp chim ngoài ban công thì nghe thấy Chu Tường làm nhảm, càng nghe càng thấy quái nên anh ta cầm điện thoại lên quay, ai ngờ lúc sau Chu Tường lại tự sát.”

“Bạch đội Bạch đội, bây giờ em gửi video cho anh đây.”

Không thể không nói, di động của hàng xóm nhà Chu Tường quá xịn, xa như thế mà vẫn nét căng, âm thanh sống động, hình ảnh rõ ràng.

Trong đoạn video, Chu Tường có vẻ đang trong cơn say, vừa đập đồ vừa khóc gào, khi anh ta đi đến gần ban công, có thể nghe rõ nội dung đang nói.

“Là tôi giết Văn Văn, là tôi giết Văn Văn, một mạng đền một mạng…”

Bạch Băng ở ngoài phòng khách, đứng cạnh giá trưng bày đồ cổ xem video bỗng cảm thấy bị ai đó nhìn chằm chằm, quay ngoắt lại thì…

Thì thấy cái mặt mèo nghiêm túc của Dao Quang bệ hạ đang chồm hỗm ở trên giá, từ trên cao nhìn xuống, không biết đã ở đó bao lâu rồi.

Bạch Băng: … Làm một con mèo, bệ hạ, ngài nhìn hơi bị nghiêm túc rồi đấy.

____

* Cá quả (cá lóc) Trung Quốc:

63954_33322

* Snakehead Terror và Frankenfish nè:

p83706_p_v8_aa

Frankenfish_DVD_cover

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play