Ăn xong bánh tôm chiên và canh cá, Dao Quang bệ hạ còn gặm thêm mấy bắp ngô luộc. Tự chủ nhà mình ăn không vô, pi sà phải xử lý hộ thôi! Bữa trưa hôm nay khiến bệ hạ vô cùng hài lòng.
Đối mặt với con mèo ăn còn nhiều hơn cả chủ nhân, khóe miệng của thím Lưu giật đến cứng đơ rồi.
Thím Lưu tự nhận đã nhìn quen sự đời: …Cược một đĩa bánh tôm, con mèo này chắc chắn thuộc loại quý hiếm nào đó! Chàng trai trẻ trông vậy mà ăn chơi quá đi~ Có lần thím nghe được khách ở tỉnh bên về đây ăn cơm nhắc tới một giống mèo được nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, sau khi trưởng thành có thể cao tới 1m! Mèo gì mà to thế cơ chứ? Chắc nó thuộc giống mèo đó nên mới phải ăn nhiều để lớn!
Đấy, thật ra mọi chuyện nhiều khi rất đơn giản. Một người một mèo chỉ cần bình tĩnh ăn cơm, hết thảy sẽ có người khác tự tìm lý do cho họ.
Vốn định đi trấn Ly Thủy ăn bữa cơm rồi về nhà luôn, nhưng Trì Hử và mèo Dao Quang vừa dùng bữa xong thì trời bỗng tối sầm, mưa như trút nước. Sau đó lại nhận được tin có tan nạn giao thông ở ngoài trấn, dẫn đến tình trạng xe cộ kẹt cứng.
Trấn Ly Thủy không lớn, không có khách sạn nhưng có nhà nghỉ. Sau khi hỏi thăm thím Lưu, Trì Hử ôm mèo Dao Quang đã no say đi tìm nơi qua đêm.
Vốn cũng không có việc gì gấp, nếu tình hình giao thông đã không thuận lợi thì tìm nhà nghỉ ngủ tạm một đêm vậy, dù sao chỉ cần có mèo Dao Quang ở đây, anh ngủ ở đâu cũng được.
Trì Hử dừng lại trước nhà nghỉ tên Long Phượng, đánh xe đến mái hiên trước cửa.
Vừa rồi thím Lưu có nhắc tới nhà nghỉ này, vốn đây là nhà nghỉ tốt nhất trong trấn, thế nhưng hai ngày nay không biết con gái nhà họ xảy ra chuyện gì mà cảnh sát tới mấy lần liền.
Trì Hử vốn định đi nơi khác, nhưng lúc nãy trông thấy xe của ông anh họ Mộc Minh Hiên ở bên ngoài nên quyết định ngó qua coi sao.
Nhà nghỉ còn hoạt động nhưng có vẻ làm ăn không tốt lắm. Mà cũng phải thôi, khách vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc văng vẳng đâu đây, dám ở lại mới là lạ.
Cô em lễ tân cười gượng, giải thích: “Anh yên tâm, nhà nghỉ của chúng em là tốt nhất ở đây, không có vấn đề gì đâu ạ. Chẳng qua con gái chủ nhà mất tích mấy hôm nay, nên mới… ”
“Meo meo~”
Mèo Dao Quang ghé vào tay tự chủ, lười biếng vung vẩy cái đuôi chỉ đường. Thính giác và khướu giác của pi sà vô cùng linh mẫn, cách hơn nửa cái sân cũng không thể ngăn được ra-đa tìm người quen của bệ hạ. Ngoại trừ Mộc Minh Hiên, còn có đội trưởng Bạch Băng cùng hai cấp dưới, có lẽ xe cảnh sát ngoài kia là của họ.
Cô em lễ tân gặp được anh chàng đẹp trai, cũng muốn thể hiện lắm mà không có cơ hội. Vị khách này tựa như đã tới đây nhiều lần, thong thả đi thẳng vào trong. Khi cô nàng còn đang ngơ ngác, anh ta đã quẹo đến phòng trong cùng.
Em gái lễ tân lập tức khẩn trương, đó là phòng của ông bà chủ, không phải phòng cho khách. Nhưng không đợi cô ngăn lại thì có người từ trong phòng đi ra.
“Đại thiếu gia?”
Gặp Trì Hử ở đây trong điều kiện thời tiết như thế này khiến Bạch Băng khá bất ngờ.
“Duyên Niên, sao chú em lại đến đây?”
Mộc Minh Hiên theo ra cũng rất bất ngờ.
Trì Hử chào hỏi hai người, nắm chân mèo trắng lên quơ quơ hai cái rồi mới mở miệng: “Nghe nói bánh tôm ở quán ăn nhà họ Lưu khá ngon nên em và Dao Quang bệ hạ qua đó nếm thử. Ai ngờ thời tiết thất thường đường lại kẹt xe, bọn em định tìm nhà nghỉ ở một đêm, thấy xe của anh bên ngoài nên em vào coi sao.”
Nghe Trì Hử nói vậy, ánh mắt của Mộc Minh Hiên ảm đạm, phiền muộn nói: “Mấy hôm trước Vivian cũng nhắc tới bánh tôm và canh cá nhà đó, định dẫn anh qua ăn thử, hôm trước vừa nói hôm sau đã mất tích…”
Trì Hử thật không ngờ chuyện mà thím Lưu nhắc tới lại có liên quan với Mộc Minh Hiên.
Sau một phút thương cảm, Mộc Minh Hiên nhìn Trì Hử, đột nhiên lên tinh thần, kích động nói: “Duyên Niên, hay chú giúp anh liên hệ với Dao Quang đại sư đi. Dao Quang đại sư thần cơ diệu toán như vậy, không chừng có thể tính ra Vivian đang ở đâu cũng nên.”
‘Loảng xoảng… Choang!’
Hai vợ chồng Tiết gia ở trong phòng lo lắng cho con gái, nghe vậy thì đứng bật dậy, đổ cả ghế, nôn nóng kêu to: “Tiểu Mộc cháu nói thật không? Dao Quang đại sư đó lợi hại như vậy thật chứ?”
Hai người vội vàng chạy ra quỳ xuống trước mặt Trì Hử: “Vị đại thiếu gia này, xin cậu giúp đỡ chúng tôi, nhà tôi chỉ có mình đứa con gái Phượng Nhi này thôi, tuy có chút nổi loạn nhưng bản chất vẫn là đứa trẻ ngoan. Giờ nó mất tích, cảnh sát cũng không tìm thấy, chúng tôi không biết phải làm sao nữa…”
Hai người quá kích động, nói năng cũng lộn xộn. Mộc Minh Hiên đang ngớ ra cũng giật mình, khẩn trương nhìn Trì Hử. Duyên Niên từ nhỏ đã không khỏe, cứ bị lắc qua lắc lại thế này lỡ ngất ra đấy thì sao!!! Anh ta vội vàng đỡ hai vợ chồng dậy, khuyên nhủ: “Bác trai bác gái xin bình tĩnh, chúng ta ra phòng khách nói chuyện đi ạ. Duyên Niên là em cháu, cậu ấy giúp được gì sẽ giúp thôi ạ. ”
Mọi người coi Trì Hử như cọng rơm cứu mạng, vội vàng vời anh vào phòng khách.
Đội trưởng Bạch im lặng làm phông nền: …Điều tra phá án là việc của cảnh sát, mời thầy mo đến là sao?
Nói kỹ hơn một chút, Vivian trong miệng Mộc Minh Hiên chính là con gái của ông bà chủ nhà nghỉ này, tên Tiết Phượng Nhi, Vivian là tên tiếng anh cô nàng tự đặt.
Thật ra Trì Hử và mèo Dao Quang đã từng gặp Tiết Phượng Nhi. Trong buổi tiệc tối của Thích Cẩm Ninh, anh ba Mộc bị tình yêu đả kích, thay đổi hình tượng từ thanh niên văn nghệ sang lãng tử tình trường, người đẹp thiếu vải đi cùng anh ta hôm đó chính là Tiết Phượng Nhi.
Cũng không biết có phải do khí chất văn nghệ văn gừng của anh ba Mộc quá đậm đà, hay là do cái mặt nhã nhặn tuấn tú đậm chất thư sinh cổ đại này của anh quá có mị lực, khiến kỹ nữ cũng muốn hoàn lương. Tóm lại là sau khi ở cùng Mộc Minh Hiên một thời gian, Tiết Phượng Nhi quay đầu là bờ, thật sự vì anh ba Mộc mà cắt đuôi đám “vệ tinh”, nghiêm túc nói chuyện yêu đương cùng anh.
Bức ảnh chụp Tiết Phượng Nhi trong di động của Mộc Minh Hiên, không phải mỹ nữa lắc lư trên bar, trên sàn, mà là cô nàng thục nữ ăn vận nhẹ nhàng tươi cười đứng trong công viên trò chơi, lãng mạn mà thanh khiết.
Tiếc rằng đó cũng là bức ảnh cuối cùng của Tiết Phượng Nhi trước khi mất tích.
Hai vợ chồng Tiết gia nhắc đến con gái là lại khóc. Nhà bọn họ giàu nhất nhì ở trấn Ly Thủy, lại chỉ có mình đứa con gái này, nâng niu vô cùng. Nhà nghỉ cũng phải đặt theo tên con gái, vậy là đủ thấy họ yêu thương cô đến nhường nào. Cũng chẳng kỳ vọng cô phải lấy chồng đại gia hay như thế nào, chỉ là cảm thấy con gái mình như phượng hoàng, hy vọng cô có thể tìm được một người chồng tử tế mà thôi.
Tuy nhiên, Tiết Phượng Nhi cũng bị chính sự nuông chiều này làm hư. Bạn trai cũ của cô thuộc dạng cà lơ phất phơ chỉ biết tiêu tiền bạn gái, đưa người yêu đi bar, sàn các kiểu. Dần dà, Tiết Phượng Nhi cũng coi chốn ăn chơi về đêm như nhà của mình. Sau đó bạn trai vì tiền mà xúi cô đi “tiếp khách”, khiến cô nàng vô cùng tức giận đòi chia tay, thế nhưng thói quen sa đọa lại không bỏ được.
Vất vả lắm mới có cơ hội thay đổi, cô chú Tiết gia rất ưng Mộc Minh Hiên, hận không thể cho hai đứa cưới ngay lập tức, ai ngờ con gái lại đột nhiên mất tích.
Vốn mọi người hoài nghi thủ phạm là bạn trai cũ của Tiết Phượng Nhi. Vì lúc Mộc Minh Hiên và Tiết Phượng Nhi đi chơi công viên có gặp anh ta, suýt nữa còn xảy ra xô xát. Đến ngày hôm sau, Tiết Phượng Nhi bỗng biến mất.
Nhưng Bạch Băng đã cho người điều tra cả ngày, chứng cứ thì chẳng thấy đâu, thậm chí còn có thể loại bạn trai cũ của Tiết Phượng Nhi ra khỏi diện tình nghi. Không có đầu mối nên phải quay trở lại trấn Ly Thủy lần nữa, hy vọng có thể thông qua hai vợ chồng Tiết gia và hàng xóm xung quanh tìm ra manh mối. Đúng lúc gặp được chàng trai giàu tình cảm Mộc Minh Hiên mang quà cáp đến an ủi cha mẹ Tiết Phượng Nhi. Sau đó mọi người tụ lại một chỗ, xem xem trước khi Tiết Phượng Nhi mất tích có gì bất thường không.
Không phải Bạch Băng nghiêm trọng hóa vấn đề. Đây đã là vụ mất tích thứ ba xảy ra trong tháng rồi, nạn nhân đều là các cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp. Cấp trên vô cùng coi trọng vụ án này, giao trọng trách cho đội trưởng Bạch luôn rất ưu tú, thời gian cấp bách, cứu người như cứu hỏa, áp lực trên vai nặng thế nào khỏi cần nghĩ cũng biết. Huống chi con trai của cấp trên của cấp trên của cấp trên của cấp trên nữa… là Mộc Minh Hiên thường xuyên lấy danh phận người nhà nạn nhân đến thăm hỏi tiến độ điều tra phá án. Áp lực còn hơn cả núi đó biết không!
Vụ án không có tiến triển, cảnh sát điều tra không ra, vợ chồng Tiết gia có bệnh thì vái tứ phương, vừa nghe Mộc Minh Hiên nhắc tới Dao Quang đại sư, bọn họ như người chết đuối vớ được cọc, quyệt vội nước mắt trên mặt, cầu xin Trì Hử.
“Meo meo~”
Dao Quang bệ hạ nghiêm túc ngồi im một chỗ.
Trì đại thiếu phiên dịch giúp mèo cưng: “Dao Quang bệ hạ nói là không cần phải bấm đốt tay tính quẻ, ngài dùng mũi ngửi là được rồi.”
Mộc Minh Hiên dở khóc dở cười, “Duyên Niên, giờ không phải là lúc nói đùa đâu.”
Trì đại thiếu mỗi lần phiên dịch tiếng nước mèo là chẳng ma nào tin cảm thấy thật: “…”
Được rồi, vẫn có đội trưởng Bạch Băng từng một lần “kề vai chiến đấu” tại sơn động với Miêu bệ hạ là hai mắt sáng ngời. Cũng không phải anh ta tin nội dung do Trì Hử phiên dịch, chẳng qua Bạch Băng khá tin vào năng lực của con mèo nhà Trì đại thiếu mà thôi.
#
Một người một mèo sau khi đáp ứng lúc về nhà sẽ cố gắng hỗ trợ, ngủ lại đó một đêm rồi sáng sớm hôm sau từ biệt hai vợ chồng Tiết gia còn đang đắm chìm trong cảm kích và mong chờ.
Đương nhiên, trước khi rời trấn Ly Thủy, Dao Quang bệ hạ phải đến một chỗ, đó chính là cửa sông!
Đối với lòng hiếu kỳ bộc phát của Miêu bệ hạ, Trì Hử không còn cách nào khác đành phải chiều theo.
Sau khi đến nơi, chọn một chỗ vắng vẻ trên đường, hôn hôn tự chủ mấy cái, để anh đợi trên xe rồi Dao Quang bệ hạ mới nhảy ùm xuống sông.
Giống như lời thím Lưu đã nói, rất khó bắt được cá tôm ở đoạn sông này. Mấy con nhỏ nhỏ còn dễ chứ muốn bắt một con cá thật to để làm một bữa thì phải lặn xuống thật sâu.
Đáy sông tối đen, dưới nắng hè gay gắt mà nước sông vẫn lạnh thấu xương. Đá ngầm phân bố phức tạp, cao thấp rộng hẹp biến đổi thất thường. Không có kinh nghiệm tích lũy bao năm thì đừng mong qua được, không cẩn thận là lật thuyền như chơi. Huống chi người bình thường rất khó có thể áp chế nỗi sợ hãi với bóng tối im lặng, với áp lực lạnh lẽo vốn đã khắc sâu ở trong gen khi ở dưới này. Càng lặn sâu lại càng hoảng, tự mình dọa mình cũng đủ chết rồi.
Còn mèo Dao Quang ấy hả? Ở thế giới nguyên bản, vực sâu thăm thẳm không thấy đáy hắn còn dám nhảy nữa là một cái đáy sông cỏn con. Dưới lòng sông tối thui, một đôi mắt mèo xanh lè, nghĩ thôi đã thấy kinh.
Con rồng trong lời đồn ở trấn Ly Thủy, Dao Quang tìm mãi cũng chẳng thấy, chỉ thấy một cái khe thật sâu dưới lòng đất, không biết thông đi đâu.
Mèo Dao Quang đã nảy sinh hứng thú đi thám hiểm cái khe, nhưng chuyện này không chỉ một chốc một lát là xong, tự chủ nhà hắn vẫn còn đang chờ trên bờ kia kìa. Mục tiêu hôm nay của pi sà, là bắt cá về ăn!
Một con cá thật to!
Là thành viên cố định của hiệp hội con cưng nhà trời, Dao Quang bệ hạ muốn cái gì đương nhiên là được cái đó~
Quả nhiên, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, khi mèo Dao Quang đến gần cái khe dưới lòng đất thì một con vật trông như rắn mà lại trông như cá dài khoảng hai mét hung hãn lao tới. Nhìn khí thế kia thì có vẻ xưng vương xưng bá ở đây đã lâu.
Trong chớp mắt đó, pi sà không quan tâm nó là cái giống gì, đơn giản thô bạo đập cho một phát.
Tuy bị lực cản của nước tác động, không thoải mái như lúc đi săn trên đất liền, nhưng như đã nói ở trên, lực đủ lớn thì có nước giảm xóc cũng chẳng làm được cái mẹ gì! Sức chiến đấu của Dao Quang bệ hạ bùng nổ, chỉ thấy xung quanh pi sà cát đá bay tung tóe, sóng ngầm cuộn trào. Chẳng qua là muốn giữ toàn thây để ăn nên mới không dùng móng vuốt thôi nhé, nhẹ tay hết mức rồi đấy!
Cuộc chiến, khụ, nói thẳng ra là một bên đánh và một bên bị đánh, không kéo dài được bao lâu. Mèo Dao Quang với kích cỡ không tương xứng cho lắm, tha con mồi trở về với tự chủ của mình.
May mà không có ai trông thấy cảnh tượng một con mèo bé tí teo tha một con cá to hơn nó gấp n lần lên bờ lúc này.
Mà ngay cả tự chủ nhà hắn cũng phải kinh ngạc, “Đây là cá quả?”
Cá quả, tục xưng là cá chuối, đầu rắn thân cá, bình thường chỉ dài 1m đã là rất lớn. Con cá mà pi sà bắt về dài khoảng 2m, tức gần 50kg, trông như bắt ông tổ của cá về ăn vậy. (´ ▽ `)
“Meo meo~”
Vẫy vẫy nước trên người, mèo Dao Quang đặt một chân lên con mồi, lồi lõm tạo dáng.
Đối với nhà ham mê sống ảo của mèo nhà mình, Trì Hử chỉ nhéo nhéo cái tai nó rồi phối hợp rút điện thoại ra chụp hình.
Concept này vừa lên sàn, nhóm miêu khống đồng loạt chết ngay tại chỗ.
Tất nhiên, trước khi nằm xuống phải ca ngợi Miêu bệ hạ uy vũ, lạnh lùng bá đạo một chập đã.
Chỉ số ít là kinh ngạc với độ to của con cá, nhưng cũng nhanh chóng chết ngập trong biển comment, ai thèm quan tâm con cá kia chứ!
Tuy nhiên sau một làn sóng cúng bái quỳ liếm, một bộ phận dân mạng bắt đầu cười bò.
“Ha ha ha ha, buồn cời quá, tham vọng của loài mèo~”
“Bệ hạ bệ hạ, sao bệ hạ lại đáng yêu thế chứ!”
“Hừ, quan trọng nhất là thần thái! Dù bất cẩn rơi xuống nước cũng phải làm bộ đang bắt cá!”
“Cười chết bà đây rồi, chứng vọng tưởng của loài mèo, há há, cute muốn xỉu~”
“Bệ hạ bệ hạ, chúng ta về nhà uống thuốc thôi!”
“Quàng thượng mau tỉnh lại đi! Hãy nhìn độ chênh lệch giữa ngài và con cá đi, nó nuốt sống quàng thượng được đấy! Dù thế giới nội tâm của ngài có bao la rộng lớn như biển cả, nhưng quàng thượng à, gì thì gì cũng phải tém tém lại nha. Á há há há, không được, tôi không nói được nữa rồi. Đm cười ỉa!”
“Bệ hạ mau tỉnh lại đi +1 ”
“Bệ hạ mau tỉnh lại đi +2 ”
“Bệ hạ mau tỉnh lại đi +xxx ”
“Bệ hạ…”
Mèo Dao Quang không buồn đoái hoài đến nhân loại ngu xuẩn nữa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT