Rốt cuộc Biệt Phong cũng cảm giác được tính chất nghiêm trọng của tình thế lúc này.
Trước khi xuất phát Giang Lạp đã căn dặn y cầu lửa rèn sấm sét có thế tiến công rất mãnh liệt, tuyệt đối đừng ném mạnh vào ngọn núi, y đương nhiên là hành động theo lời của hắn. Thế nhưng thú Bát Hoang quá giảo hoạt, chúng quất đuôi tránh được mấy viên cầu lửa rèn sấm sét, vừa vặn quật vào sườn eo núi Tần Linh, cái này Biệt Phong Khởi hoàn toàn không ngờ đến.
Đợi khi y nhận ra sự không ổn thì bất ngờ đã ập đến.
Bởi do cầu lửa rèn sấm sét đã không cẩn thận làm lay động đến đất đá nơi vách núi, ngay lúc y kéo dây leo để vọt lên trên thì núi Tần Linh bỗng nhiên nổ vang ầm ầm tách nửa vách núi ra rồi rơi xuống sóng lớn cuồn cuộn ở phía dưới.
Nơi đất đá mà rễ dây leo cắm vào bỗng nhiên vỡ vụn, lại chẳng có chỗ nào để mượn lực nên Biệt Phong Khởi không kịp chuẩn bị gì mà té thẳng xuống.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, y rút trường đao ra mạnh mẽ cắm vào bên trong vách núi.
Lưỡi đao to lớn một đường như chẻ tre phá tan thảm thực vật nơi núi đá, “Soẹt soẹt soẹt”, nhuệ khí vang trăm dặm, cuối cùng cũng coi như miễn cưỡng ổn định lại thân thể. Biệt Phong Khởi phát hiện tay cầm đao như bị cho vào miệng hùm hang sói, chấn động đến tê dại, cơn căng đau nhanh chóng ập đến.
“Rầm rầm rầm…!”
Một khối đá cực lớn ầm ầm lăn xuống, nương theo đó là vô số các đá vụn bốc lên một làn sương khói mù mịt mông lung che chắn tầm nhìn của y.
Y cheo leo ngay trên không trung chẳng có chỗ tránh né, chỉ có thể ngưng tụ huyền khí lại rồi mạnh mẽ đỡ lấy đòn nặng nề này.
Tảng đá lấy y làm trung tâm mà vỡ thành hai nửa, y cũng chẳng dễ chịu gì, lục phủ ngũ tạng như bị xung kích.
Một cơn ngai ngái xộc lên cổ họng, nơi khóe miệng tràn ra tia máu đỏ sẫm.
Có thể nói nếu không phải do trước đó đã bị thú Bát Hoang gây thương tích và vết thương bị hơi ngạt xâm lấn, y đã không chật vật đến mức này, mà khối đá kia không nghi ngờ gì lại là một thứ chó cắn áo rách.
Nhìn xuống phía dưới, vách núi sâu thẳm vô biên, lại ngẩng lên trên, đỉnh đầu mênh mông sương trắng, tâm của Biệt Phong Khởi hơi chìm xuống, cái này có phải là không thể lên trời cũng chẳng có cửa chạm đất không?
Bất quá… Biệt Phong Khởi lấy Phật Thủ Đan Tâm trong lòng ra, khóe miệng lộ ý cười nhàn nhạt.
Tuy lúc này y có hơi chật vật khổ sở thế nhưng vẫn ổn, Phật Thủ Đan Tâm không bị gì cả.
Nhét Phật Thủ Đan Tâm vào túi áo, giấu kín kĩ lưỡng, Biệt Phong Khởi cắn răng một cái, ép huyền lực vào trường đao đang cắm sâu trong vách đá, đao của y là gia bảo, không thể so với lưỡi kiếm tầm thường. Một phen hoạn nạn này cũng không thể bẽ gãy được nó, xem như y mệnh lớn. Chỉ là thân đao lấp kín các lỗ hổng lớn nhỏ, xem ra khi trở về sẽ bị cha già kề sát tai mắng cho một trận.
Mắng chửi thì cứ việc đi, ai sợ ai chứ? Đừng quên hiện tại tiểu thư sinh là đồng minh của y, thứ này cũng ngang với y và tiểu thư sinh, còn có mẹ y nữa, ba người thống nhất kết thành một trận tuyến thì còn sợ cho cha y oán trách chứ?
… Điều kiện tiên quyết là y còn sống để trở về.
Đương nhiên là nhất định phải về an toàn!
Lúc này cả người Biệt Phong Khởi treo trên không trung, dưới chân không có chỗ nào để mượn lực, nơi chống đỡ duy nhất chỉ bên tay phải cầm trường đao.
Bốn phía sương trắng ngột ngạt đang từng chút ăn mòn vết thương đã huyết nhục mơ hồ của y, trên đỉnh đầu còn có đá vụn thỉnh thoảng lăn xuống, có lúc nện thẳng vào mặt y hoặc len vào cổ áo sướt qua da thịt khiến y vô cùng khó chịu.
Một đám kền kền ngửi được mùi đồ ăn đang bay lượn tụ tập trên không trung đợi thời cơ.
Mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu nóng bỏng rì rào lăn xuống từ gò má, Biệt Phong Khởi cảm thấy mình đang run rẩy càng lúc càng kịch liệt.
Nếu muốn nhảy lên thì phải có chỗ để mượn lực nhưng chung quanh đây lại không hề có.
Không được, nhất định phải nghĩ biện pháp.
Tiểu thư sinh nói nếu y chết ở chỗ này hắn cùng lắm cũng chỉ có khổ sở mấy ngày, qua rồi lại là hảo hán, cơ mà dù chỉ là khổ sở một ít, y cũng không nỡ để hắn chịu đựng.
Nghĩ đến những việc mà Giang Lạp từng trải qua, Biệt Phong Khởi cảm thấy vô cùng đau lòng, y không muốn để Giang Lạp lại một lần nữa mất đi tình cảm chân thành, cô độc không nơi nương tựa. Dù sao đi chăng nữa y nhất định phải sống sót để thực hiện lời hứa trở về bên cạnh hắn!
Ngẩng đầu lên, Biệt Phong Khởi hít sâu, y đâm mạnh trường đao vào sâu trong vách đá, đồng thời ghì chặt một khối bên cạnh rồi ở dưới chân tìm kiếm một nơi làm bàn đạp, hết sức chuyên chú tìm cách leo lên trên.
Bên này, Giang Lạp vẫn yên lặng ngồi trên ghế mây đọc sách, sau khi Biệt Phong Khởi rời đi, hắn luôn duy trì tư thế này, trang sách lại lật qua, trên vẻ mặt hắn không mảy may biến đổi, thế nhưng Trảm Ngọc đã bồi bạn bên hắn quanh năm suốt tháng có thể rõ ràng cảm thấy được hắn đang rất bất an.
Thiếu gia quả nhiên vẫn là lo lắng cho người kia.
Xét theo thực lực của Biệt Phong Khởi hẳn là lúc này đã trở về rồi mới đúng, tại sao còn chưa thấy mặt để thiếu gia sốt ruột đến vậy, đúng là đáng ghét!
Bản thân mình luôn quấy rối tìm thời cơ phá hoại người kia và thiếu gia thân cận nhưng thiếu gia vẫn không có nói gì cả, trong lòng rõ ràng thích y nhưng lại luôn ôn nhu bao dung cho mình…
“Thiếu gia, nếu không thì để A Ngọc đi cùng người xem xét một chút?” Trảm Ngọc rầu rĩ không vui đề nghị.
Giang Lạp lắc đầu: “Không cần.”
Giang Lạp biết tình huống hiện tại của mình, đi cũng chỉ gây thêm phiền, chi bằng chờ đợi ở chỗ an toàn để Biệt Phong Khởi không có lo lắng gì mới là tốt nhất.
Đột nhiên từ nơi xa truyền đến tiếng nổ vang nặng nề.
“Triệu thị vệ trưởng!” Giang Lạp đột nhiên đứng dậy nhìn về phía núi Tần Linh ngoài cửa sổ, biểu tình trên mặt rất nghiêm túc: “Ngươi mau đi xem có phải núi Tần Linh đổ sụp hay không?”
Điều hắn lo lắng nhất rốt cuộc cũng xảy ra.
Triệu thị vệ trưởng nhanh chóng đi ra ngoài, ở bên ngoài đang có rất nhiều thôn dân vây quanh líu ríu nghị luận về việc này.
Triệu thị vệ trưởng nói thầm một tiếng không ổn, nhìn mảnh tối tăm này còn không phải núi Tần Linh đã sụp nửa ngọn ở phía Tây rồi sao! Thiếu gia sẽ không phải vẫn còn bị kẹt ở đó chứ!
Triệu thị vệ trưởng vội vã trở về báo lại với Giang Lạp.
Vầng trán của Giang Lạp nhíu lại, bước nhanh ra ngoài.
“Thiếu gia cẩn thận cảm lạnh!” Trảm Ngọc theo sau, vừa đi vừa phủ áo choàng cho Giang Lạp.
Triệu thị vệ trưởng lo lắng hói: “Công tử, bây giờ phải làm sao đây?”
Quan niệm gia quy của Biệt Phong Khởi rất nặng, chưa bao giờ có đêm nào mà không trở về, nay còn chưa có mặt thì tám chín phần mười là đã bị kẹt rồi. Cơ mà hắn không biết làm sao cho phải chỉ đành chờ quyết định của Giang Lạp.
Giang Lạp đã ra khỏi sân, trong rừng một mảng đen thăm thẳm, hắn vừa đi vừa nói: “Đến nhà thôn trưởng bái phỏng, xin mời thôn trưởng lập một đội săn dẫn chúng ta vào núi tìm người.”
Trảm Ngọc vừa nghe đã cuống lên, núi rừng ban đêm hiểm nguy rình rập, đường đi gồ ghề bấp bênh, trên đỉnh núi còn có độc khí, với tình trạng thân thể lúc này của thiếu gia thì sao có thể đi đây? Trảm Ngọc vội la lên: “Thiếu gia, người hãy đợi ở trong phòng, A Ngọc đi thay cho người là được rồi!”
“Không, ta muốn tận mắt thấy y bình an vô sự.” Giang Lạp đè lại vai của Trảm Ngọc, lắc đầu, hắn biết tình huống lúc này của bản thân mình, cũng không phải là đi đánh nhau, đáp xe lên núi vẫn có thể.
“Chẳng phải còn có thú Bát Hoang rất nguy hiểm kia sao?”
“Núi đã sập đến vậy rồi, cho dù thú Bát Hoang miễn cưỡng vẫn còn thì cũng không tạo được bao nhiêu uy hiếp.”
“Thật ra…” Trảm Ngọc vẫn còn muốn khuyên can nhưng thấy ánh mắt ôn hòa của Giang Lạp đang rất kiên định thể hiện sự quyết tâm không gì ngăn cản được khiến y nhất thời chẳng nói được gì nữa. Trảm Ngọc biết thiếu gia một khi đã quyết định thì không ai có thể khiến hắn thay đổi, trong lòng rất chua xót.
“Thiếu gia… vậy để ta đi cùng người.”
“Được.” Giang Lạp lúc này mới lộ ra nụ cười khen ngợi: “Trong phòng có một cái rương lớn, bên trong có chút đá lửa, thuốc bột, đồ sắt và vài thứ có tác dụng, ngươi hãy chuyển hết lên xe ngựa rồi sau đó đi theo ta.”
Trảm Ngọc nghe lời chạy về phòng chuyển đồ.
Giang Lạp nhìn về phía Triệu thị vê trưởng: “Triệu thị vệ trưởng, mau đi thôi.”
“Vâng!” Triệu thị vệ trưởng nhanh chóng tuân mệnh.
Bên này, chủ nhà cũng bị kinh động đến, vừa nghe Giang Lạp muốn đi tìm trưởng thôn hỗ trợ, lập tức dẫn đường cho hắn, tính tình của Giang Lạp khiêm tốn, ra tay lại phóng khoáng nên người trong thôn đều rất mến hắn.
Trảm Ngọc đi theo sau nhìn Giang Lạp, cắn môi, đáy lòng thở dài nặng nề.
Xem ra thiếu gia đúng là rất coi trọng cái tên Biệt Phong Khởi kia.
Biệt Phong Khởi, ngươi nhất định phải sống sót trở về.
***
Biệt Phong Khởi lúc này cũng không biết làm sao mà mình trèo lên được vách núi cheo leo nữa.
Y bay lên rồi lại rơi xuống, giống như con vượn bám vào núi đá, dừng lại một chút để ngưng tụ huyền lực rồi lại nhảy lên, mượn lực vào đá nhưng đột nhiên hòn đá đó lại vỡ vụn khiến y bất ngờ không kịp chuẩn bị mà rơi xuống. Nhờ trường đao giảm xung lượng rơi mới ổn định thân mình, bay lên lại lần nữa.
Nhảy lấy đà bay ngang thì dễ, còn bay thẳng lên luôn rất khó, lúc này cuối cùng y cũng biết có bao nhiêu khó khăn!
Bất quá cũng may trời không phụ người có lòng, rốt cuộc y cũng toàn lực trở lại được lên đỉnh núi.
Xiêm y của y đã bị đất đá cứa cho rách nát, hai bàn tay bị rạch đến loang lổ máu, nhìn chật vật vô cùng. Lúc hai tay được trống, y lập tức ngồi xếp bằng, niêm phong lại huyệt vị của mình, chải chuốc kinh mạch, tiêu diệt hơi ngạt trong cơ thể. Bộ dạng như vừa chết đi sống lại này sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của y trong lòng tiểu thư sinh mất, đã vậy còn khiến Giang Lạp lo lắng, thậm chí vì thế mà y cũng sẽ mất đi sự tự tin, đây là thứ y không cách nào chịu được.
Bận rộn một lúc lâu, Biệt Phong Khởi mới nẳm ngửa trên vách núi, tạm nghỉ vài phút để thở dốc. Khi hơi hơi khôi phục lại tinh lực rồi y mới chống trường kiếm, cố sức đứng lên bắt đầu đi xuống núi Tần Linh.
Những vì sao trên trời như đèn Minh Lộ phảng phất chiếu xuống hào quang ấm áp soi đường giúp y.
Tuy rằng bụi cây Phật Thủ Đan Tâm này đã khiến y chịu nhiều đau khổ thế nhưng nghĩ đến Giang Lạp sẽ được khôi phục lại sức mạnh, khóe miệng của Biệt Phong Khởi nhếch lên độ cong sung sướng.
Đi dọc xuống theo đường núi, y phát hiện có rất nhiều ngọn đuốc lập lòe nơi sườn núi.
Trong phút chốc, một sự mong chờ dâng lên trong lòng y.
Nguyên bản vẫn còn thở dốc hồng hộc, nay nháy mắt đã cảm thấy khí lực len vào toàn thân!
Đúng là như y nghĩ đến sao?
Không phải nằm mơ chứ?!
Tuy thường ngày Giang Lạp sẽ nói vài lời tâm tình nồng mật ý để trêu chọc y, thế nhưng vừa nghĩ đến hắn đỉnh đỉnh đại danh xưng “Giang Lạp” tinh thông cơ quan quyền mưu, thường có danh xưng cố vấn Bạc Nhạn là y liền cảm thấy tình cảm tràn đầy không cách nào nắm giữ nổi. Tâm tư của Giang Lạp y không đoán ra được, là thoát ly khỏi khống chế, khó có thể bắt giữ.
Thật là, lẽ nào hắn thật sự tự mình đến đón y về sao?
Nửa đêm lên núi tìm người, loại kích động mạo hiểm này hoàn toàn không phù hợp với tính cách cẩn thận của hắn.
Hắn thật sự sẽ vì mình mà bất chấp như thế sao?
Biệt Phong Khởi khởi động huyền khí, như mũi tên rời cung lao đến đám người đó!
Trong đám thôn dân có người mắt sắc phát hiện ra y, nhất thời kinh hãi kêu lên thành tiếng khiến toàn bộ đội ngũ lập tức yên tĩnh lại. Khí thế của Huyền Vương khiến lòng bách tính run sợ không dám thân cận.
Xe ngựa dừng lại, Giang Lạp đỡ càng xe nhảy xuống, Trảm Ngọc vốn muốn đỡ hắn lại bị hắn cự tuyệt. Giang Lạp vội vàng đi về phía trước mấy bước rồi dừng lại, đôi mắt khóa chặt vào Biệt Phong Khởi đang đứng giữa đội ngũ, trái tim trong ngực nhảy loạn cả lên nhưng vẫn ở mức có chừng mực.
Tâm tình càng chập chùng, biểu hiện bên ngoài của hắn càng bình tĩnh.
Biệt Phong Khởi cả người chật vật xem ra đã chịu không ít khổ sở, thế nhưng may mắn y vẫn sống sót.
Biệt Phong Khởi cũng căng thẳng mà nóng bỏng nhìn hắn chằm chằm.
Tiểu thư sinh thật sự tự mình lên núi tìm y!
Biết rõ là rừng rậm ban đêm nguy cơ tứ phía, biết rõ núi đã sập hiểm nguy nhường nào, thế nhưng hắn vẫn tới!
Tất cả những thứ y đã trả giá đều được đáp lại xứng đáng!
Sự chán chường đều bị quét đi sạch bách, trong người Biệt Phong Khởi ngập tràn cảm xúc mãnh liệt, nhiệt lượng tỏa ra mệnh mông.
Thời khắc này, tảng đá lớn trong lòng hai người đều đã rơi xuống.
Giang Lạp nghĩ: Tốt rồi, y vẫn còn sống.
Biệt Phong Khởi nghĩ: Hắn lại đang khắc chế tâm tình của bản thân rồi, kì thật trong lòng hắn rất giống ta, từ lâu tình cảm đã rất sâu đậm. Đợi ta trở về nhất định sẽ thương yêu hắn thật nhiều!
Giang Lạp cười yếu ớt nói: “Trở về là tốt rồi, đi thôi.”
Biệt Phong Khởi đi về phía trước hai bước, dư quang khóe mắt bỗng nhìn thoáng qua bên Trảm Ngọc, y lập tức “Ôi” lên một tiếng, “sức cạn lực kiệt” mà co quắp ngã trên mặt đất. Triệu thị vệ trưởng nhanh tay lẹ mắt chạy đến đỡ lấy y, nhưng không chỉ không kéo được mà còn bị y lôi ngã trên mặt đất.
“Làm sao thế?” Giang Lạp nhướng mày tiến lên bắt mạch cho Biệt Phong Khởi.
Lạ quá, độc tố trong cơ thể nhưng đã bị huyền khí phong tỏa ngoài huyệt vị rồi mà…
Biệt Phong Khởi cố hết sức thở dốc: “Ta không ổn rồi, hoàn toàn không còn lực để đứng nữa.”
“Thiếu gia, người không sao chứ?” Triệu thị vệ trưởng vội vã kéo y lên, dùng sức mà kéo suýt chút nữa đã kéo được y.
Biệt Phong Khởi tức giận, ta chả cần ngươi đi quản việc không đâu! Y thẳng thắn đẩy Triệu thị vệ trưởng ra, xô hắn đến mức thiếu chút nữa đã khiến hắn ngã nhào.
Triệu thị vệ trưởng:???
Các thôn dân:???
Biệt nhị công tử tỏ vẻ không muốn đối mắt với các ngươi, cũng làm các ngươi mất đi một hột gà thúi.
Lần này có khí lực đẩy người như thế, Giang Lạp cái gì mà không hiểu nữa, hắn chú ý đến ánh mắt nhìn Trảm Ngọc trong tối của Biệt Phong Khởi mang theo sự khiêu khích và khoe khoang, trong lòng không khỏi mỉm cười, hiểu rõ đây là y đang “Tranh cãi” với Trảm Ngọc.
Bất quá lần này Giang Lạp quyết định chiều y.
Giang Lạp gật gù: “Được rồi, ta dìu ngươi vào trong xe ngựa nghỉ ngơi.”
Ngay lập tức Biệt Phong Khởi chân chính tựa vào người Giang Lạp, ôn thuận tùy ý Giang Lạp đỡ mình, đợi khi đã vào trong xe ngựa rồi thì lại càng như không có xương, phải dựa hẳn vào hắn thì mới có thể thở nổi khiến mọi người liếc mắt. Cái hành động cứ xốc nổi như thế mà được sao?
Trảm Ngọc hầm hừ, biết Biệt Phong Khởi đang làm bộ, nhịn xuống sự khiêu khích phá thiên hoang địa này, không có chen vào xe ngựa tham gia trò vui.
Vừa về tới nông trại, Giang Lạp đã nhanh chóng xử lý vết thương cho y.
Sau khi cảm tạ sự nhiệt tình của thôn dân, Giang Lạp trở về phòng thì thấy Biệt Phong Khởi buông lơi cả người nằm trên giường gỗ nghỉ ngơi.
Hắn đến gần lẳng lặng nhìn y một chút rồi vén vạt áo ngồi xuống một nơi khác.
Ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu.
Nhìn lên bàn, Phật Thủ Đan Tâm được tơ lụa cẩn thận bao lại, ánh mắt của Giang Lạp lộ chút trầm tư.
Hắn không ngăn cản Biệt Phong Khởi lên núi hái Phật Thủ Đan Tâm là do chút tâm tư. Hắn khát vọng khôi phục lại sức mạnh, không muốn cả đời yếu nhược ỷ lại. Chính vì tâm tình không thể chờ đợi nữa nên hắn mới sơ sót bỏ qua rất nhiều chi tiết nhỏ để ngầm đồng ý Biệt Phong Khởi đi mạo hiểm, thậm chí quên đi kết quả xấu nhất. Biệt Phong Khởi bị thương, hắn khó thoát khỏi cảm giác tội lỗi. Hắn biết mình không thể bởi vì Biệt Phong Khởi không oán không hối mà tiếp nhận việc này xem như chuyện đương nhiên.
Khi nghe thấy âm thanh núi Tần Linh sụp đổ, tâm hắn liền hoảng loạn, đây là lần duy nhất từ lúc trùng sinh cho đến bây giờ hắn cảm thấy sợ sệt và mù mịt tự đáy lòng.
Nếu như người này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn nên làm gì đây?
Thật sự như hắn từng nói, sẽ thương tâm mấy ngày rồi qua đi lại thành hảo hán? Hắn để tay lên ngực tự hỏi, tự tử đương nhiên là không thể. Là người đã chết qua một lần, hắn so với ai đều biết rõ hơn sinh mạng quý gia nhường nào, hắn sẽ không vì ai mà khinh nhờn tính mạng, thế nhưng nếu là vậy thì mai sau mỗi khi nhớ đến người này thì nhất định lúc nào cũng sẽ hối hận.
Hóa ra phân lượng của Biệt Phong Khởi chiếm cứ trong lòng hắn, đã nặng hơn rất nhiều so với hắn nghĩ.
Giang Lạp mở mắt ra, lại một lần nữa tìm đến Biệt Phong Khởi đang nằm trên giường.
Trong lòng hắn trịnh trọng cam kết, quãng đời đẹp đẽ sau này sẽ cùng người thưởng thức, người không phụ ta, ta tuyệt không phụ người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT