*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trừ khử được cốt lãnh hắc khí xong, Giang Lạp cảm thấy chân tay mình hoạt động nhanh nhẹn hơn rất nhiều, điều nay khiến tâm tình hắn vô cùng sung sướng, nụ cười trên mặt nhiều hơn, mỗi bước chân cũng nhẹ nhàng hơn. Là nhân vật linh hồn của đội ngũ, hắn vui thì mọi người đương nhiên vui theo, vì vậy tuy nói là đến khảo sát thị trường nhưng ai nấy như đi hội đạp thanh, một đường cười nói vui vẻ, bầu không khí khá là hòa hợp.

Đạp thanh là giẫm chân lên cỏ. Trước đây, có ngày hội giẫm chân lên cỏ trong dịp tiết Thanh Minh, nam nữ thanh niên nhân dịp này để du xuân, nên mới có tên gọi hội đạp thanh (tức giẫm lên cỏ)

Không khí này tựa hồ cũng lây nhiễm cho Trảm Ngọc.

Nhãi con này theo sát sau Giang Lạp, quả thật như một cái đuôi nhỏ, Giang Lạp bận bịu thì y cũng không rảnh tay. Lúc thì sợ hãi than sạp hàng hóa của thuyền đối diện tinh xảo đẹp đẽ, khi thì ngóng trông mấy đứa nhóc đang cầm chiếc chong chóng nhỏ.

Bất quá y cũng chỉ nhìn một chút chứ không mở miệng đòi hỏi với Giang Lạp, y giờ khắc nào cũng luôn tận trung với cương vị là một người cận vệ. Tuy rằng thiếu gia luôn nói xem y như em ruột thế nhưng y không dám tự xem mình tiểu thiếu gia. Thiếu gia có thể thương y nhưng y tuyệt đối không thể được chiều mà đâm kiêu.

Giang Lạp quay đầu nhìn Trảm Ngọc một chút rồi nháy mắt ra dấu với Biệt Phong Khởi.

Biệt Phong Khởi nắm tay thành cái bao làm thủ thế.

Biệt Phong Khởi lại gần hỏi Trảm Ngọc: “Tiểu tử, nhìn cái gì đấy?”

Trảm Ngọc thấy kẻ hoành đao đoạt ái đang đến gần mình, lập tức ngoắt mặt, không khách khí hừ một cái.

Hoành đao đoạt ái – 横刀夺爱  – héng dāo duó ài (cầm ngang đao đoạt ái tình – đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác) – Nguồn: https://hoasinhanhca.wordpress.com/

Biệt Phong Khởi không để ý lắm, y móc ra một món đồ chơi nho nhỏ vừa mới mua, đung đưa cái đồ chơi làm xiếc nhỏ ấy trước mặt Trảm Ngọc.

Nó được thắt thêm dây ba màu đỏ, vàng, nâu, hình dáng giống như mấy tranh tết có gợn sóng thành con cọp đang gầm rống. Phía Nam gọi là cửa trạm canh gác, phía Bắc thì gọi là bùn kêu. Bùn kêu có thể mô phỏng lại một vài tiếng chim, là một loại đồ chơi thông thường của mấy đứa nhóc nhỏ.

bùn kêu

(Em nó đây:v)


Mắt Trảm Ngọc sáng lên lộ ra vẻ khát khao.

Biệt Phong Khởi cười hỏi: “Có muốn không?”

Trảm Ngọc thu lại biểu tình, nghiêm nghị nói: “Ấu trĩ!”

Biệt Phong Khởi hơi quê, nhưng cũng không giận, y bất chấp quyết định tiêu hao vì nhãi con này.

Đi một đoạn đường, Giang Lạp đang thương thảo giá gạo với chủ quán, Biệt Phong Khởi và Trảm Ngọc bị tụt lại sau, y lại sấn đến lần nữa.

Biệt Phong Khởi móc ra một cây kẹo đường.

“Cho ngươi này.”

“Ấu trĩ!”Trảm Ngọc không thèm nhìn một cái.

Biệt Phong Khởi hít sâu, y rất muốn hành hung thằng nhóc này không biết có sao không?

Tiếp đó, Biệt Phong Khởi không ngừng nỗ lực, nhưng mà Trảm Ngọc cứ trước sau không lay động, cướp đi thiếu gia của y vậy mà chỉ cần vài món đồ chơi là đủ bù đắp được? Đừng có mơ!

Chớp mắt Giang Lạp đã ở lại thành Tần Lăng nửa tháng trời, Giang Lạp như con quay không ngừng bận bịu, Trảm Ngọc chẳng giúp gì được chỉ đành ngó trông theo. Ngược lại là Biệt Phong Khởi lúc cùng Giang Lạp đàm phán với mấy người đi đường đều dùng cách uy hiếp vô cùng có tác dụng. Có thể thấy thân phận Huyền Vương này rất tiện, đi đâu cũng có người thu mua sổ sách.

Thấy cảnh ấy, tâm của Trảm Ngọc ngày càng dao động, y nghĩ tuy rằng Biệt Phong Khởi rất đáng ghét nhưng y cũng giúp giải quyết được các khó khăn của thiếu gia.

Chạng vạng hôm nay, Trảm Ngọc ngồi ở bậc thang trước sân ngắm kiến thì thấy Biệt Phong Khởi đang đi vào.

Cũng như mấy ngày trước, lại ném cho y mấy món đồ chơi nhỏ.

Trảm Ngọc mặt không thay đổi nhấc mắt lên.

Mấy ngày nay mỗi lần Biệt Phong Khởi trở về đều sẽ đưa cho y chút lễ vật thay đổi đa dạng.

Biệt Phong Khởi cà lơ phất phơ ôm cánh tay đứng ở trước mặt y, bĩu môi ra hiệu bảo y xem.

Trảm Ngọc cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay mình, lần này là một cái ná.

“Ấu trĩ!” Trảm Ngọc giơ ná lên tính quăng lại cho kẻ địch… Nhưng rốt cuộc y cũng không có quăng.

Tức giận trừng Biệt Phong Khởi một chút rồi cầm ná chạy về phòng.

Một đường chạy thẳng đến trước mặt Giang Lạp.

Giang Lạp đang kiểm tra chút sổ sách, hồi sáng hắn vừa mua nhóm hoa màu và chút cỏ non ở chợ giao chuyển nên cần phân loại mấy cái hàng hóa này vào sổ sách, thuận tiện cho sau này nếu có kiểm tra đến.

Nghe thấy bước chân vội vã của Trảm Ngọc, Giang Lạp không ngẩng đầu lên, cười hỏi: “A Ngọc, làm sao vậy?”

Trảm Ngọc thở phì phò giơ ná lên: “Thiếu gia, Biệt Phong Khởi thu mua ta!”

Y là người của thiếu gia, luôn kiên định chân thành, Biệt Phong Khởi nằm mơ mà mua chuộc được y!

Giang Lạp buông bút lông sói, tiếp nhận “chứng cứ” của Trảm Ngọc đưa qua nhìn một chút, gật gù khen ngợi: “Ừm, cái ná này khá tốt đó, ngươi giữ đi.”

Trảm Ngọc ngẩn người nhận lại ná, không chắc chắn lắm mà nhìn Giang Lạp: “Thật là… ta đã lớn vậy rồi, không còn chơi mấy thứ này nữa…”

Giang Lạp khe khẽ thở dài.

Ngày ấy hắn mua lại Trảm Ngọc lúc đó chỉ mới có 9 tuổi từ tay mẹ mìn, lúc nào y cũng nói câu ta đã lớn, ta có thể hoặc ta sẽ không thể như vậy. Đứa nhỏ này sợ gây thêm phiền phức cho hắn, lo rằng hắn sẽ vứt bỏ y. Trải qua chuyện của Quế Thần Tuyết, y càng giấu đi sự ngây thơ hoạt bát vào sâu trong đáy lòng.

Giang Lạp ôm Trảm Ngọc vào ngực, yêu thương vuốt ve sống lưng của y: “A Ngọc, trong mắt thiếu gia ngươi mãi là một đứa trẻ ngoan.”

Trảm Ngọc tựa sát vào ngực hắn, cảm nhận khoảng lặng tốt đẹp này, y buông mắt xuống, không mấy chắc chắn nói: “Thiếu gia… thật ra ta không muốn đổi với y đâu.”

Giang Lạp không hiểu: “Đổi cái gì?”

“Đổi thiếu gia!”

Giang Lạp vừa kinh ngạc vừa buồn cười: “Ngươi sao lại…”

Trảm Ngọc dần đỏ mắt, y đã nhịn nhiều ngày rồi, trong lồng ngực ấm áp của thiếu gia, rốt cuộc cũng thương tâm tâm sự: ”Mấy hôm nay Biệt Phong Khởi luôn cho ta đồ chơi, nhìn là biết y đang muốn dùng nó đổi thiếu gia… Ta đều từ chối hết, vậy mà y vẫn cố chấp nhét đồ cho ta, đúng là thích bắt nạt người khác. Ta sẽ không để y thực hiện được ý đồ đó đâu… oa oa oa.”

Trảm Nhọc vừa nức nở vừa xoa mắt mình.

Tâm tình lúc này của Giang Lạp đúng là dở khóc dở cười, xoắn xuýt một lúc lâu thì ra đưa nhỏ này đang nghĩ Biệt Phong Khởi dùng mấy món đồ chơi đó để đổi hắn, chẳng trách sao y lại tức giận thành con cá nóc, phỏng chừng là vì hắn nên mới nhịn đến tận bây giờ.

“Đứa ngốc này, không phải là đổi thiếu gia.” Ánh mắt của Giang Lạp ôn hòa chăm chú nhìn Trảm Ngọc, từ từ trấn an y: “ Thiếu gia mãi là của ngươi, không ai có thể cướp được.”

Trảm Ngọc ngẩng mặt đã loang lổ nước mắt lên: “Có thật không?”

Giang Lạp gật gù, ánh mắt mang theo sự cổ vũ: “Thật, thiếu gia cam đoan với ngươi.”

Trảm Ngọc mím môi, nức nở tìm chứng cứ: “ Nhưng… nhưng mà…”

Giang Lạp cụng trán với Trảm Ngọc: “A Ngọc, thiếu gia chỉ còn ngươi là người thân.”

Lông mi của Trảm Ngọc run rẩy, nước mắt lăn xuống to như hạt đậu.

Từ người thân này khiến lòng y rất ấm áp, như chim tìm về tổ, nỗi lòng lo lắng bất an cuối cùng cũng chậm rãi hạ xuống.

Y là người thân duy nhất của thiếu gia, thiếu gia vẫn mãi là của y.

“Vậy thì tốt…” Trảm Ngọc chộp cái ná lại, trong nước mắt nghẹn ngào lộ ra sự vui vẻ khi trút được gánh nặng, tủm tỉm lộ lúm đồng tiền: ”Thiếu gia bảo ta cầm thì ta cầm vậy.”

Dưới ánh mắt tán dương của Giang Lạp, y cầm ná hừ một tiếng với Biệt Phong Khởi đang đứng ngoài cửa.

Khi đi ngang qua Biệt Phong Khởi, y thoáng dừng một lát, nhỏ giọng nói: “Mấy loại đồ chơi này khi còn bé ta đã chơi chán rồi, cơ mà vì thiếu gia nên ta mới miễn cưỡng nhận, hừ!”

Sau đó rất ngạo kiều mà chạy mất.

Biệt Phong Khởi trừng mắt, trong lòng mắng một tiếng, cảm giác như chiến tranh của y và Trảm Ngọc lúc này mới bắt đầu.

Vừa quay lại đã thấy Giang Lạp híp mắt cười nhìn y.

“Cực khổ cho Nhị công tử rồi.”

Biệt Phong Khởi lập tức nhếch miệng cười, bước vài bước ôm Giang Lạp vào ngực.

“Ta và ngươi đã là phu thê rồi, không cần phải nói như vậy.”

Rốt cuộc đánh bại được Quế Thần Tuyết, Thẩm Thiếu Hạo và Trảm Ngọc! Thật sự chả dễ dàng gì cho cam! Thế giới ngọt ngào của hai người đang vẫy tay gọi y!

Giang Lạp vỗ mặt Biệt Phong Khởi: “Nhị công tử, ngươi hãy nhớ kỹ A Ngọc chỉ là một đứa trẻ, hai ta như phụ huynh của y vậy.”

“Chẳng lẽ không phải là huynh trưởng với đại tẩu sao?” Biệt Phong Khởi cười hì hì nói.

Giang Lạp mỉm cười: “Phu nhân rất biết nhìn rõ thế cuộc.”

Biệt Phong Khởi mãnh liệt hôn lên môi Giang Lạp một cái phát ra âm thanh thật kêu, cũng không phải tức giận mà là thẹn thùng. Dù là loại nào thì chỉ cần hôn Giang Lạp một cái cũng đủ khiến tâm tình y trở nên khoái trá. Phu nhân thì phu nhân, có là sao đâu.

Biệt Phong Khởi lôi kéo Giang Lạp đi vào phòng, vừa đi vừa kề sát vào tai y thỏ thẻ: “Ta có xem ngày rồi, hôm này ngày lành tháng tốt, nên cử hành hôn phối…” Xem phướng hướng này là rõ mục đích của Biệt nhị công tử rồi.

Giang Lạp chế nhạo nói: “Biệt nhị công tử không phải đã cùng tại hạ có hôn phối rồi à?”

“Ý của ta là… thì thầm…”

“Thiếu gia, Hứa lão bản tự mình giao gạo đến, mời ngài qua kiểm tra.”

Vừa đuổi Trảm Ngọc đi thì lại gặp Triệu thị vệ trưởng, người chưa thấy mà tiếng đã vang đến Trảm Ngọc đang ngồi ở sân trước nghịch ná còn nghe được.

Bất quá Biệt Phong Khởi… Không phản ứng.

Giang Lạp vỗ vai Biệt Phong Khởi, nín cười an ủi y: “ Không vội, không vội, ngày sau còn dài.”

Nhưng Biệt Phong Khởi kiên quyết giả vờ như không thấy, ôm Giang Lạp chẳng chịu buông.

Có thể Triệu thị vệ trưởng cho rằng thiếu gia nhà mình là người điếc, hắn lại rống lớn lên lần nữa: “Thiếu gia, ngươi ở đâu mau ra nhanh đi! Công tử, ngươi có thấy thiếu gia không?” Nhìn cái điệu bộ này thì không gọi được Biệt Phong Khởi ra sẽ không bỏ qua.

Giang Lạp cười ha ha.

Nháy mắt mặt của Biệt nhị công tử đen thui, y quyết định khi trở về sẽ đày hắn về nhà làm khoai lang.

Lại cãi nhau, một ngày đầy náo nhiệt, Giang Lạp phát hiện từ khi quen biết với Vu Địa Bảo, cuộc sống xung quanh hắn không khi nào quạnh quẽ.

Hắn luôn muốn yên tĩnh để tâm trí an ổn nhưng nay lại thấy náo nhiệt cũng rất lạc thú.

Biệt Phong Khởi giận đùng đùng lao ra khỏi cửa, vừa đi vừa đạp Triệu thị vệ trưởng. Triệu thị vệ trưởng chả hiểu ra sao hết nhưng không dám phản kháng lại, chỉ có thể chịu đựng.

Nhìn hai người vừa đi vừa cãi ầm ĩ, Giang Lạp mỉm cười.

Lại trở về bàn tiếp túc xử lý đống sổ sách.

Ngay mai thu xếp về Vu Địa Bảo, nên xử lý đống việc này không thể để chậm trễ được. Còn Biệt nhị công tử thì y vẫn lên kế hoạch về lại Vu Địa Bảo thì tiếp tục… khụ, là yêu thương hắn thật nhiều. Không vội.

Nghĩ đến Biệt Phong Khởi, Giang Lạp không khỏi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hắn từng ngồi trên cao, kiêu căng tự phụ, cũng từng bị rơi xuống phàm trần mang đầy oán hận. Hắn từng nóng vội tham lam với quyền thế công danh, cũng từng yêu hận tình cừu che mờ đôi mắt. Từng sung sướng và từng tuyệt vọng khổ đau. Giữa các loại tư vị cay đắng ngọt bùi không đủ nói cho người ngoài biết.

Nhưng mà mây đen tản dần, bốn mùa rõ rệt, rảnh rỗi lại ngắm gió mây nhè nhẹ, thưởng thức hoa nở rồi tàn, sao lại không phải là một lại cảnh giới chứ?

Đang nghĩ ngợi thì nghe thấy một loạt bước chân dồn dập từ cuối hàng hiên vang lên đang đi về hướng hắn.

“Tiểu thư sinh!” Biệt Phong Khởi nhô đầu ra.

Giang Lạp nhấc mắt,không hiểu cho lắm:  “Chẳng phải ngươi đi xem gạo sao?”

Biệt nhị công tử đưa ra một đóa hoa có nhụy màu hồng không tên: “Vừa nãy lúc đang trên đường thì tình cờ thấy được, nhìn rất đẹp nên đặc biệt hái qua tặng ngươi.”

Giang Lạp sững sờ, tiện đà cười khẽ.

♥*♡+:。.。 TOÀN VĂN HOÀN 。.。:+♡*♥ 

Tác giả có lời muốn nói: Viết tới đây là xong, cảm ơn mọi người đã ủng hộ nha, moa moa moa!

Đặc biệt cảm tạ dịch dinh dưỡng mà các chư vị em gái đã quăng lựu đạn cho mị!!

Xin lỗi cơ mà hem có phiên ngoại nha >.<

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play