Trước đó Biệt Phong Khởi còn miên man tưởng tượng đủ thứ, cho đến khi Giang Lạp ôn nhu triền miên hôn y, lúc này y không còn nhớ gì nữa cả. Cái chí lớn chinh phục Giang Lạp cũng bị đánh mất, tất cả đều hóa thành mớ hỗn độn, chỉ đợi hắn đến mở rộng thiên địa, ban phát ánh sáng mà thôi.
Bóng đêm thăm thẳm, hơi thở hổn hển, có chiếc giường đặt bên trong căn nhà gỗ hiện lên hình ảnh rất kiều diễm, ngay cả không khí cũng tản ra hương vị ái muội.
Biệt Phong Khởi bị Giang Lạp đùa giỡn đến không thể gượng dậy, ánh mắt như sói mơ hồ hiện lên lục quang.
Không sợ lúc này là thời điểm mấu chốt, Giang Lạp vẫn còn đang mải mê thực hiện trò xấu, hắn cố ý mơn trớn, hôn thật chậm rãi đến khi viền mắt xung quanh Biệt Phong Khởi đều ửng hồng, hắn thấy thế thì trong lòng đối với Biệt nhị công tử càng thêm yêu thích. Ngày thường nhã nhặn là thế, ai có nào ngờ Giang Lạp thật ra rất thích bắt nạt người khác chứ? Càng thích thì càng muốn bắt nạt, bây giờ hắn thích Biệt Phong Khởi nên nhất định sẽ khiến y phải khóc lên.
Trên mặt của Giang Lạp vẫn treo nụ cười nho nhã mềm yếu, thế nhưng đáy mát đang loe lóe như đã bắt được mồi ngon khiến hắn rất hưng phấn khi thuần dưỡng được tù binh này.
Rốt cuộc Biệt Phong Khởi cũng không thể nhịn được nữa, y gầm lên một tiếng kèm theo đó là nức nở nghẹn ngào, y đột nhiên vươn mình ôm lấy Giang Lạp, đồng thời điên cuồng lôi kéo y phục của mình ra.
Y cảm thấy mình như đang bị thiêu đốt, trong có thể tích một nguồn nhiệt có thể khiến huyền khí nổ tung đến mức hóa thành một đống than củi, cuốn lấy Giang Lạp cùng bốc cháy!
“Tiểu thư sinh, ta rất yêu ngươi! Ngươi muốn làm gì cũng được, nào, đến đây đi! Mau đến gần đây đi!!!”
Thấy Biệt Phong Khởi kích động không thể tự kiềm chế, Giang Lạp đã biết cũng gần đủ rồi nên hắn cũng thu hồi ý đồ xấu của mình lại.
Hắn thấp giọng, chậm rãi cười nói: “Được, ta đến đây.”
Hai tay vịn lại eo của Biệt Phong Khởi, Giang Lạp thu lại nụ cười xấu xa nơi khóe miệng, ánh mắt của hắn trở nên sâu thẳm hàm chứa sự nguy hiểm.
Như tên thợ săn ngủ đông trong bụi cỏ, đối với việc vờn mồi, hắn vẫn luôn có đủ sự kiên trì để khống chế tiết tấu, cho đến giờ khắc này tuy đã có chút động tình nhưng hắn vẫn cứ ung dung không vội vã, nắm vững sự tiến lùi đúng mực.
Thế nhưng đúng vào lúc này, một âm thanh bỗng dưng xông vào!
“Biệt Phong Khởi, ngươi muốn làm gì với thiếu gia!”
Cửa gỗ bị đá văng ra, Trảm Ngọc hùng hổ xông vào.
Canh ở bên ngoài y khó có thể ngủ được, vừa nghe tiếng gào của Biệt Phong Khởi thì lập tức lửa nóng bốc lên, kiên quyết xông đến hộ chủ.
Sau đó y bị cảnh tượng bên trong phòng dọa đến ngây người.
Y thấy thiếu gia nhà mình và Biệt Phong Khởi đều quần áo xộc xệch đang ôm lấy nhau, giống như là… Đáy mắt của Trảm Ngọc né qua một chút oan ức và tức giận. Thiếu gia của y cao quý hoàn mỹ là thế, Biệt Phong Khởi sao lại dám cả gan!
Biệt Phong Khởi mắng to một tiếng rồi nhanh chóng kéo chăn che lại cho Giang Lạp.
Một gáo nước lạnh xối thẳng xuống đầu hoàn toàn có thể bao quát hết tâm tình bị phá hoại của Biệt Phong Khởi vào lúc này, ý nghĩ làm thịt Trảm Ngọc cũng đã nảy sinh rồi đó!
Mẹ kiếp, tiểu tử này nhất định là cố ý!
Giang Lạp cũng ngẩn người, hắn nhìn ra được tâm tư cẩn trọng của Trảm Ngọc, có chút bất đắc dĩ, ngẫm nghĩ một lát vẫn mặc lại y phục rồi ngồi dậy, đến bên cạnh Trảm Ngọc, ôn hòa nhìn y.
“A Ngọc, sao giờ này còn chưa ngủ?”
Hắn đã cho an bài một gian phòng nghỉ cho Trảm Ngọc, nhưng hiển nhiên y đã ở ngoài phòng hắn canh cửa cả đêm không nghỉ ngơi.
Trảm Ngọc trái lại sự an bài của thiếu gia, tự thấy xấu hổ cúi đầu ấp úng thì thầm: “Ta… ta không yên lòng.” Thiếu gia và một kẻ như sói rình mồi ngủ chung một phòng thì sao y có thể an tâm được chứ?
Chỉ là hôn mặt vài cái, kéo tay đôi lần còn chưa tính, nhưng lúc này giống như là… Trảm Ngọc nghĩ có lẽ là thiếu gia cam tâm tình nguyện, trong lòng rất khổ sở, thiếu gia đã quá dễ dãi với kẻ khác rồi, nào biết giang hồ hiểm ác!
Trải qua sự việc của Quế Thần Tuyết, bây giờ Trảm Ngọc nhìn ai cũng là phần tử nguy hiểm, tất cả đều có ý đồ riêng. Biệt Phong Khởi còn chưa có chứng minh rõ y chung thành ra sao mà thiếu gia đã dễ dàng tin tưởng y đến thế? Nhỡ đâu tên này so với Quế Thần Tuyết còn giả dối nham hiểu hơn, bội tình bạc nghĩa với thiếu gia thì sao?
Huống hồ với chuyện như vậy thì phải gặp trưởng bối của nhà đối phương để xem xem thái độ của họ như thế nào, xác định thành ý của đối phương rồi mới có thể đồng ý.
Là một người thị vệ, Trảm Ngọc đã vì thiếu gia nhà mình mà hao tổn hết tâm tư.
Giang Lạp không biết Trảm Ngọc đã tự giác gánh lấy trách nhiệm song thân thay hắn, chỉ cho là đứa nhỏ này đã bị Quế Thần Tuyết dọa một lần nên đối với tình cảm có phần tự ti. Hắn xoa đầu Trảm Ngọc, ôn hòa nói: “Không sao đâu, ngươi hãy đi nghỉ ngơi đi, bồi dưỡng tinh thần cho thật đầy đủ thì mới có thể bảo vệ thiếu gia chứ, đúng không?”
Trảm Ngọc do dự nhìn về Biệt Phong Khởi ở phía sau, ý là ta đi rồi còn y thì vẫn ở lại đây sao?
Giang Lạp nhìn Biệt Phong Khởi: “Nhị công tử, cũng không còn sớm nữa, ngươi nên nghỉ ngơi đi.”
Đêm nay Biệt Phong Khởi chả muốn đùa nữa, thật sự là nghĩ đập cho Trảm Ngọc một trận, nhớ lại Giang Lạp nói Trảm Ngọc cũng là đệ đệ của y, thầm lầu bầu nếu thật sự là đệ đệ của y mà dám quấy rầy chuyện tốt của đại gia thì tốt nhất đạp cho một cú về quê chăn dê đi.
Bất quá ở trước mặt của Giang Lạp thì y chỉ âm trầm gật đầu, ôm chăn đi thẳng đến đầu giường khác, xem bộ dạng này là muốn chia ra đầu giường cuối giường đây mà.
Trảm Ngọc thuận lợi loại bỏ được Biệt Phong Khởi lòng lang dạ sói, lúc này mới yên tâm rời đi.
Đóng cửa phòng, Giang Lạp cởi áo nằm trên giường, trầm tĩnh một chút rồi lại biến thành Giang Lạp không dục cầu gì, điều nên làm thì vẫn làm thôi.
Một bên đầu khác, Biệt Phong Khởi không cam lòng rầm rì nói: “Tức chết ông rồi! Một ngày nào đó ông đây nhất định phải cho thằng oắt con đó biết ông là Biệt đại gia hay là không phải đại gia!”
Biệt cũng là Không, Đừng.
Giang Lạp cười rộ lên.
“Ngươi còn cười nữa!” Biệt Phong Khởi đẩy đẩy hắn, dưới chân đạp nhẹ vào chân của Giang Lạp: “Này, phái y đi ra ngoài có được không, hoặc là tìm một việc gì đó cho y làm? Ngươi xem y rảnh rỗi đi bao đồng khắp nơi kia kìa!”
“A Ngọc không thể rời khỏi ta được.” Giang Lạp ung dung thong thả nói.
Biệt Phong Khởi thở phì phò té về ổ chăn.
Một lúc sau, y như cái lò xo bật người dậy, lộ ra lúm đồng tiền thâm trầm.
“Ta đã biết phải làm sao rồi.”
Giang Lạp liếc mắt nhìn hắn: “Hửm?”
Biệt Phong Khởi cười khà khà, y bí mật bò lại gần người Giang Lạp rồi tiếp tục đắc ý ôm lấy hắn. Tách ra ngủ đầu giường với cuối giường á? Đùa, việc này cũng chỉ để cho thằng nhóc con đó tin thôi.
Giang Lạp vươn tay, như vỗ về trẻ nhỏ mà nói: “Đừng bướng bỉnh nữa.”
Ý chí của Biệt Phong Khởi sục sôi: “Cứ yên tâm đi, ông đây nhất định sẽ hàng phục được tên oắt con này.”
Sáng sớm hôm sau.
Ngày hôm nay khí trời rất thoáng đãng, gió mùa hạ mát mẻ vô cùng.
Giang Lạp dùng xong bữa sáng rồi nghỉ ngơi tại trong sân với Trảm Ngọc.
Hắn ngồi lên ghế mây dưới bóng cây đọc sách, thi thoảng lại bắt chuyện với chủ nhà đôi câu để hiểu rõ hơn giá cả chợ gạo ở phụ cận và thu hoạch cây nông nghiệp như thế nào.
Lần này ra ngoài, đi từ thành Trà Lăng đến thành Ngân Nhạn, bây giờ lại đến thành Tần Lăng, dọc đường hắn đều có thu thập một ít thông tin giá cả của các chợ địa phương, nắm rõ thị trường các nơi ấy.
Ở Lăng thành thu hoạch không ổn, vật tư buôn bán thường bị người khống chế, thu mua rất ép giá. Nếu hắn đã lựa chọn Vu Địa Bảo của Lăng thành và trở thành người ở đó thì đương nhiên sẽ không thể để mặc gạo phương Bắc tiếp tục theo hướng “Nắm giữ triều chính” nữa. Ít nhất phải đoạt lại quyền lợi điều khiển thị trường giá ở Lăng thành và tất cả những kẻ trước đây ăn lợi từ Vu Địa Bảo phải nôn ra.
Gian thương giao thiệp với gian lại, thành thạo cọ sức với các thế lực lớn đoạt miếng ăn từ trong miệng hổ đúng là chuyện từ trước đến giờ hắn vẫn thường làm, có thể nói là nghiệp vụ đã rất quen thuộc.
Trảm Ngọc đang cùng nhóc nhỏ của chủ nhà ngồi chồm hổm trên đất chơi đùa.
Trảm Ngọc cầm một nhánh cây viết vẽ trên mặt đất để dạy chữ cho nhóc con ấy, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cười đùa, “Ngươi viết rất tốt đó nha”, “Viết thêm một lần nữa đi”, “Sao vẫn thấy xấu thế này, ha ha ha.”
Một lúc sau, một lớn một nhỏ vứt cành cây đi chạy đến chuồng gà xem gà đẻ trứng. Trảm Ngọc lập kế đợi gà sinh xong thì sẽ mò lấy một quả thả vào trong chăn tự ấp ra một bé gà con, chuyện thú vị như thế này chắc chắn thiếu gia sẽ thích.
Nhưng gà mái vừa nhìn thấy người, giống như rất bất tiện mà cứ cục tác cục ta, kìm lại không đẻ trứng. Trảm Ngọc thấy thế thì lượm mấy hòn đá dưới chân muốn ném nó, cố ý giậm chân hù dọa. Thế nhưng gà mái với kiến thức rộng rãi không hề bị lay động xíu nào.
Giang Lạp nhìn Trảm Ngọc “bắt nạt” gà mái như vậy, khóe miệng phớt qua nụ cười nhẹ, tuy rằng đã trải qua rất nhiều khúc chiết, thế nhưng trở lại bên cạnh hắn, Trảm Ngọc vẫn luôn ngây thơ như thế khiến hắn cảm thấy rất được an ủi.
Đời người trằn trọc giữa mất đi và có được, nếu cứ luôn sa vào tiếc nuối thì sao có thể thưởng thức cuộc sống mới đầy lạc thú đây.
Bên này Biệt Phong Khởi đang ở trong phòng bàn chuyện với Triệu thị vệ trưởng.
“Thiếu gia, thuộc hạ có đi nghe ngóng thì biết được trên núi Trần Linh đúng là có chút tin tức của Phật Thủ Đan Tâm, rất nhiều thợ săn đều chứng minh điều này.”
Biệt Phong Khởi gật gù. Xem ra Quế Thần Tuyết không có lừa y.
Triệu thị vệ trưởng lo lắng nói: “Cơ mà thuộc hạ còn nghe được một chuyện là Phật Thủ Đan Tâm sinh trưởng bên vách núi có con trùng cánh cứng chín khúc bảo vệ Phật Thủ Đan Tâm. Trước đây cũng có không ít người nghe qua danh thần dược nên muốn đi hái nó về, thế nhưng bất luận là một mình hay tự thuê lính đánh thuê đến thì đều bị con côn trùng chín khúc này nuốt sống, ngay cả một mảnh xương vụn cũng không sót lại!
“Hơn nữa theo như một người thợ săn già nói thì con quái thú đó sẽ phun một thứ độc khí, quanh năm suốt tháng hình thành lên một đoạn khu vực ngập khói độc. Cách trăm dặm, dù chỉ hơi nhiễm vào một chút cũng có thể xuyên qua áo giáp mà ăn mòn da thịt, khí lưu sẽ theo đó ăn vào nội tạng.”
“Đã từng có một đội tám huyền sư cấp ba đến đây đều bị khói độc diệt sạch, lúc đó gã ở trong thâm sơn có từng thấy qua cảnh tượng ấy nên rất rõ nó đáng sợ nhường nào. Sau này rất nhiều thợ săn đều có ý tránh khu vực ấy ra. Đây là chuyện của hai năm trước rồi, không biết bây giờ con trùng cánh cứng đó đã tiến hóa thành hình dạng gì nữa.”
Nghe Triệu thị vệ trưởng nói, vầng trán của Biệt Phong Khởi nhăn lại.
Y biết con trùng cánh cứng chín khúc này, lúc đi du lịch bên ngoài từng được nghe danh. Có một lần ở nơi Bắc Hàn, ngay tại đầm lầy cũng gặp loại dị thú này.
Lúc ấy y chỉ mới cấp hai huyền sư, bị một con dơi cánh dài cấp ba trong cổ tích đuổi chạy khắp nơi, sa vào đầm lầy, kết quả đánh thức con mãnh thú cánh cứng này đang ngủ đông khiến nó một ngụm nuốt sống con dơi. Đến nay nghĩ lại y vẫn cảm thấy sóng lưng lạnh lẽo.
Nhìn tình huống lúc này, trên núi Tần Linh có con quái thú đó thả khói độc trăm dặm, nuốt sống tám huyền sư cấp ba. Khẩu vị lớn như vật thì hẳn là đã trưởng thành, thực lực chắc ở cấp bậc Huyền Vương. Đây đã là chuyện của hai năm trước, e là lúc này đã lên đến cấp trung Huyền Vương, lại còn được cái chướng khí của đầm lấy che giấu, càng thêm khó đối phó.
“Thiếu gia… người nhất định phải đi sao?” Nguy hiểm đến thế mà đám bọn họ còn đâm đầu vào e rằng còn chưa đủ nhét kẽ răng đấy!
Biệt Phong Khởi xoay người, sắc mặt nặng nề ước lượng nói: “Con trùng cánh cứng chín khúc này e là đã ở cấp trung, ta nên có một lực lượng.”
Triệu thị vệ trưởng nghe vậy thì đứng lên: “Thiếu gia, thuộc hạ đi cùng với người.”
Biệt Phong Khởi liếc Triệu thị vệ trưởng, khinh thường nói: “Đi để liên lụy cho ta?”
Mặt già của Triệu thị vệ trưởng đỏ ửng.
Còn chẳng phải do hắn nghe đồn con trùng cánh cứng này một lúc nuốt sống tám huyền sư cấp ba, lời nói xuất phát tử hảo ý vậy mà thiếu gia lại nói thế thất sự rất đáng ghét đó.
Triệu thị vệ trưởng không phục nói: “Nơi này ngoại trừ thiếu gia ra thì chính là ta, lẽ nào thiếu gia không cần giúp đỡ sao?”
Biệt Phong Khởi đi qua đi lại trong phòng, trầm ngâm nói: ”Vẫn là một mình ta đi là được rồi, các ngươi cùng đi lại liên lụy. Trước tiên ta chuẩn bị một ít công cụ, buổi chiều sẽ lên đường. Ngươi và những người khác lưu lại bảo vệ tiểu thư sinh, nếu có tình huống gì khác thì phải phát tín hiệu liên hệ ta ngay.”
Triệu thị vệ trưởng vừa nghe Biệt Phong Khởi muốn một người một ngựa đi lấy thuốc, trong lòng giăng mây đen mịt mù, nếu thiếu gia xảy ra mệnh hệ gì thì hắn làm sao ăn nói với phu nhân đây?
Triệu thị vệ trưởng còn muốn khuyên căn nhưng Biệt Phong Khởi đã đứng dậy nhìn về phía Giang Lạp đang ngồi trong sân, ánh mắt y thâm trầm.
Giang Lạp đang trò chuyện với Trảm Ngọc không có chú ý đến bên này.
Triệu thị vệ trưởng ở phía sau thấy biểu hiện này của Biệt Phong Khởi, tâm cũng muốn chìm xuống theo.
Thiếu gia nhất định đang nghĩ đến việc nguy hiểm như thế công tử sẽ không tùy theo ý y, đang xoắn xuýt không biết phải mở miệng ra sao.
Thiếu gia từng nói với hắn, bất luận ngàn khó vạn nguy ra sao, chỉ cần một tia hi vọng nhỏ thôi y cũng sẽ không bỏ qua, bởi vì sớm ngày tìm được thuốc thì công tử sẽ bớt đi một ngày đau khổ.
Thiếu gia đối với công tử là thật tâm lương khổ, nếu không phải do tận mắt thấy thì có đánh chết hắn cũng không tin người càn quấy hung hăng như thiếu gia lại sẽ có một ngày vì ai đó mà làm đến mức này.
Được rồi, thân làm thuộc hạ trung thành tuyệt đối, hắn chỉ có thể tận lực che giấu giúp thiếu gia mà thôi, tuy chỉ có thể là nhất thời.
Lời nói dối thiện ý nhất định sẽ được tha thứ!
“… Không sai, sự tình chính xác là như vậy.” Trên bàn cơm, Biệt Phong Khởi nói với Giang Lạp rằng: “Thiên địa sinh kỳ vật tất sẽ có hung thú canh giữ. Con trùng cánh cứng chín khúc này có thể là cấp trung Huyền Vương, cùng một trình độ với ta. Bên cạnh đó còn có sương mù chướng khí làm vũ khí bí mất, không dễ đối phó. Bất quá ta có rất nhiều đòn sát thủ, tuy không đến mức giết ngọt như cắt hoa gọt quả nhưng tuyệt chẳng khó khăn gì lắm, hơn nữa nếu đánh không lại thì ta có thể chạy mà.”
Triệu thị vệ trưởng đứng bên cạnh mắt trừng lớn như con cún đần: Thiếu gia à, lời nói dối thiện ý đây á?
Biệt Phong Khởi kỳ quái liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi đây là cái vẻ mặt gì thế?”
Thừa dịp Giang Lạp cúi đầu trầm tư, Triệu thị vệ trưởng lôi Biệt Phong Khởi qua, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, người sao lại thành thật khai báo hết như vậy chứ? Lỡ đâu công tử muốn ngăn cản, không phải người sẽ không đi được sao?”
Triệu thị vệ trưởng một bộ dạng như vì để chữa khỏi bệnh cho công tử, thuộc hạ hi vọng thiếu gia có thể toàn tâm dốc hết sức đảm đương với hiểm nguy, gánh không nổi thì thuộc hạ sẽ xem thường ngươi… Triệu thị vệ trưởng đã quên mình thuộc hạ của ai rồi.
May là Biệt Phong Khởi cũng chả nhớ tới Triệu thị vệ trưởng là thuộc ha của ai luôn.
Y dùng hư nhãn liếc Triệu thị vệ trưởng, cười lạnh nói: ”Ngây thơ, ông với tiểu thư sinh là phu thê, đương nhiên là đồng cam cộng khổ, cùng nhau đối mắt với hoạn nạn. Ông cũng chẳng như còn có ngu ngốc mà viện lí do lừa gạt hắn, hiểu không? Sao? Ngươi muốn châm ngòi ly gián?” Hơn nữa tiểu thư sinh nhìn dễ gạt lắm chắc, hừ!
Vĩnh viễn không che giấu, vĩnh viễn không lừa dối, đây là lúc trước khi y biết được thân phận của Giang Lạp đã từng cam kết với y như thế. Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, đã đáp ứng với lão bà rồi thì nhất định sẽ làm được.
“Vậy lỡ như công tử không cho thì chẳng lẽ từ bỏ sao?” Triệu thị vệ trưởng vội la lên.
Biệt Phong Khởi miệt thì mà nhìn Triệu thị vệ trưởng: “Ngươi cho rằng ông đây không thuyết phục được hắn sao?”
Triệu thị vệ trưởng tức giận nói: “Vậy sao khi nãy người còn làm vẻ mặt đó?”
Hắn nhớ ánh mắt của Biệt Phong Khởi lúc nhìn về phía Giang Lạp rất âm trầm nên mới khiến hắn lầm tưởng y sẽ dốc hết sức che giấu việc này, lén lút lên núi lấy thuốc.
Biệt Phong Khởi vung tay, hoàn toàn thất vọng: “Đúng thật là bổn thiếu gia ta đang nghĩ cách, cơ mà là cách để đối phó với con trùng cánh cứng chín khúc kia chứ không phải là tiểu thư sinh. Ngươi nghĩ xem nếu ta nghĩ ra được kế hay thì có phải tiểu thư sinh sẽ khen ta không?” Đáng tiếc vẫn chưa nghĩ được.
Triệu thị vệ trưởng buồn bực: Hóa ra ngươi làm bộ như thâm trầm là đang suy nghĩ làm thế nào để được công tử biểu dương à?
Má! hại hắn xoắn xuýt một hồi lâu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT