Biệt Phong Khởi hung hăng gặm cắn môi Giang Lạp.

Giang Lạp hơi đau, theo bản năng giơ tay lên.

Song lần này hắn lại do dự một chút rồi không tiếng động thả xuống.

Hôn một lát, người dưới thân đều không có phản ứng nào khiến Biệt Phong Khởi không khỏi dừng động tác lại. Y nhìn chằm chằm Giang Lạp không chớp mắt, đáy lòng thấp thỏm bất an cùng yêu thương sâu đậm.

“Tiểu thư sinh, ta yêu ngươi.” Y nhẹ giọng nói. Sau khi nói xong, tâm y như nổi trống, trong lồng ngực không thể hô hấp, chỉ có thể ngừng thở chăm chú nhìn Giang Lạp, chờ đợi câu trả lời của Giang Lạp.

Ánh mắt nóng bỏng, chan chứa nhìn Giang Lạp, cuối cùng hắn vẫn chậm rãi lắc đầu.

Biệt Phong Khởi chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn như bị chùy sắt đập liên tiếp.

Dù cho có đột phá cấp thất bại thì y cũng không có thống khổ cùng thất thố như hiện giờ.

Mặt y trắng bệch, vừa lo sợ vừa nghi hoặc hỏi: “Tại sao? Là Chu Di Nhan hay là Thẩm Thiếu Hạo?”

Giang Lạp lắc đầu: “Không phải.”

Biệt Phong Khởi giận tím mặt: “Cái gì? Ngươi còn có người khác?!”

Giang Lạp: “Ý ta là ta không phải đã có người thích, ta chỉ là không muốn yêu nữa.”

Biệt Phong Khởi sững sờ: “Vì sao?”

Giang Lạp xoay người: “Không có lý do. Chỉ là cảm thấy cảm tình quá mức phiền toái, ảnh hưởng tới cuộc sống thoải mái của ta. Chúng ta làm huynh đệ tốt, là đồng minh không phải được rồi sao?”

“Không được!” Biệt Phong Khởi tiến lên một bước, từ phía sau lưng ôm lấy Giang Lạp, giọng nói buồn bã của y vang lên: “Không sao, ta có thể chờ ngươi thay đổi tâm ý. Ta có thể chứng minh giá trị của chính mình! Ta sẽ khiến ngươi tin tưởng ta không phải phiền phức của ngươi! Ta sẽ để ngươi thấy ta đối với ngươi là thật tâm!”

Biệt Phong Khởi tỏ tình rất đơn giản, không dùng từ hoa mỹ, không có lãng mạn của Quế Thần Tuyết, càng không có văn nhã của Thẩm Thiếu Hạo, nhưng chẳng biết tại sao lại làm cho đáy lòng Giang Lạp sinh ra một tia ấm áp.

Tia ấm áp ấy sưởi ấm được phần nào trái tim đã lạnh giá của Giang Lạp, nhưng vẫn không đủ.

Chuyện tình cảm là thứ gian hiểm nhất, là khó lường nhất, là mất khống chế nhất!

Thứ này, hắn không cần!

“Biệt Phong Khởi, ngươi không hiểu.” Giang Lạp buông mí mắt, khóe miệng dâng lên nụ cười khổ sở.

Hắn cũng đã từng yêu một người sâu đậm như vậy, giống như Biệt Phong Khởi bây giờ, việc nghĩa chẳng từ nan, dù phải móc tim móc phổi ra cũng muốn dâng lên những thứ tốt nhất cho người kia. Ngu xuẩn tin tưởng tình nghĩa thắm thiết không biết từ đâu xuất hiện mà xóa đi cừu hận. Nhưng đến cùng cừu hận chỉ có thể lấy huyết lệ trả lại.

“Ta sẽ từ từ tìm hiểu được!” Biệt Phong Khởi cố chấp nói, “Ta sẽ thành người hiểu ngươi nhất! Ngươi cứ chờ xem. Không có gì có thể làm khó ta! Tiểu thư sinh, ta muốn ngươi chấp nhận lời khiêu chiến của ta. Bắt đầu từ giờ, ta muốn theo đuổi ngươi! Ngươi cứ đợi tiếp chiêu đi!”

Mới nãy y cưỡng hôn tiểu thư sinh, hắn cũng không có đẩy y ra không phải sao? Có thể tiểu thư sinh bây giờ còn chưa thích y nhưng ít ra hắn không có chán ghét y, thậm chí hắn còn vì y nhẹ dạ thỏa hiệp, y có thể cảm giác được!

Thấy Biệt Phong Khởi kiên trì như vậy, Giang Lạp không biết nói gì chỉ thở dài.

Đại hội luận võ thành Ngân Nhạn chỉ sợ là chuyện được bàn tán nhiều nhất trong lịch sử.

Quãng thời gian trước bởi vì Quế Thần Tuyết bị ốm mà tạm thời gián đoạn, bây giờ Quế Thần Tuyết đã khỏi hẳn, lần thứ hai khí thế hừng hực chuẩn bị bắt đầu.

Còn tại sao Quế Thần Tuyết bỗng nhiên khỏi hẳn, là vì ngủ dưới cây liễu một đêm, vừa tỉnh ngủ là hết bệnh, dân gian mỗi người nói một kiểu. Phiên bản được lan truyền rộng rãi là Quế đại nhân ở dưới cây liễu mộng thấy thần tiên, được tiên nhân chỉ dẫn mới khôi phục thần trí. Bằng không thì giải thích thế nào khi hắn ta một ngày trước còn bệnh tình nguy kịch, hôm sau đã khỏe mạnh nhảy nhót tưng bừng, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều là vui sướng? Cái này chẳng phải rất dị thường sao?

Chuyện thứ nhất sau khi Quế Thần Tuyết tỉnh lại làm là đem người tới bảo vệ phần mộ Giang Lạp trên núi Bạch Vân. Hắn ta không tới nhìn, cũng không đi đốt nhang, chỉ để người ngày đêm bảo vệ phần mộ kia, hệt như đang chờ ai đó tới tự chui đầu vào lưới.

Lại nói tới Giang Lạp.

Tuy là Biệt Phong Khởi đã tỏ tình với hắn nhưng Giang Lạp vẫn giữ thái độ không thay đổi với đối phương. Hắn nỗ lực muốn khiến tình cảm của Biệt Phong Khởi nhạt dần, tăng thêm tình nghĩa đồng minh giữa hai người.

Trảm Ngọc từ ngày rời núi Bạch Vân liền không có tin tức, ngay cả Quế Thần Tuyết cũng không tìm được y.

Biệt Phong Khởi một bên tăng nhân thủ tìm kiếm Trảm Ngọc, một bên dành thời gian tu luyện lên cấp.

Mấy ngày nay, Biệt Phong Khởi mơ hồ phát hiện thân thể mình khác thường. Một khi tâm tình y kích động, trong cơ thể sẽ sản sinh một luồng sát ý bạo ngược không tên, một thanh âm thần bí giật dây y, cổ vũ y phóng túng ác niệm cùng dục vọng dưới đáy lòng đi phá hoại cùng hưởng lạc.

Y trái lo phải nghĩ, cảm thấy rất có thể là do lúc trước dùng Nguyệt Long đan xuất hiện vấn đề, do dược tính chưa hoàn toàn được luyện hóa.

Vì vậy khoảng thời gian này y càng thêm cố gắng. Giang Lạp là người thân cận nhất của y, y lo sợ mình sẽ có một ngày không khống chế được tâm tình mà sẽ gây thương tổn cho Giang Lạp, phạm phải sai lầm không thể bù đắp. Có trời mới biết lần trước y phải dùng sức lớn tới mức nào mới nhịn xuống kích động muốn xé rách quần áo Giang Lạp rồi mạnh mẽ chiếm lấy Giang Lạp thành của riêng mình.

Ngày này, Biệt Phong Khởi đang ở trong phòng luyện hóa dược lực trong cơ thể, Giang Lạp ngồi đọc sách thì nghe thấy hầu bàn nói thiên kim Chu gia Chu Di Nhan đến đây bái kiến, đang ở nhã gian sát vách chờ đợi.

Giang Lạp còn chưa nói gì, Triệu thị vệ đã nhảy lên trước.

Triệu thị vệ vung kiếm dũng cảm đứng ra: “Công tử, người chớ sợ! Thiếu gia không ở đây, thuộc hạ cùng người đi!” Chu Di Nhan nếu dám chiếm tiện nghi của công tử, hắn sẽ liều mạng cứu chủ!

Giang Lạp buồn cười liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi muốn thì cùng đi.”

Đối với đôi chủ tớ này Giang Lạp chỉ biết dở khóc dở cười.

Chu Di Nhan vẫn mặc trang phục hồng nhạt xinh đẹp khả ái. Hôm nay nàng còn đặc biệt đeo hai quả chuông nhỏ ở cổ tay, mỗi khi hành động sẽ vang lên tiếng ting ting giòn giã, khiến đông đảo công tử xung quanh liên tiếp chú ý.

Nhìn thấy Giang Lạp, nàng cố ý xoay người, làn váy xòe ra như một đóa hoa, cả người vang lên tiếng leng keng leng keng nhộn nhịp.

“Đẹp mắt không?”

“Chu tiểu thư vừa đẹp vừa rực rỡ.” Giang Lạp mỉm cười, ngồi ở đối diện. Ánh mắt của hắn là sự ôn hòa của huynh trưởng đối với muội muội đang khoe khoang. Mỗi khi hắn cùng vị Chu tiểu thư này nói chuyện đều có cảm giác như thế.

Chu Di Nhan nở nụ cười hì hì, ngồi xuống theo. Nàng phát hiện ở trước mặt Giang Lạp nàng không bị ràng buộc, vô cùng tự do vui sướng, không cần phải làm đại tiểu thư nhu nhược, không được cùng một chưởng đập tan cột trụ hay hai ngón tay bấm nát ly rượu có liên quan.

“Hôm nay ta tới là mang tin tức cho ngươi đó nha.”

“Nguyện lắng nghe.”

Chu Di Nhan nghiêng thân qua, vô cùng thần bí che lại cái miệng nhỏ nhắn nói: “Ngươi có biết phần thưởng ở đại hội luận võ này là cái gì không?”

Giang Lạp nhíu mày: “Nghe nói là lấy từ kho báu Giang gia, do thái thú trước Giang Thủ Lễ giấu riêng?” Đều là do người trong tộc Giang gia chủ động cống hiến lấy lòng Chu thái thú.

Chu Di Nhan gật đầu nói: “Đúng, bất quá khẳng định người không đoán được đó là cái gì.”

Giang Lạp cười nói: “Xem ra chắc hẳn là tuyệt thế chí bảo.”

“Không sai!” Chu Di Nhan nhếch miệng, nhấn mạnh từng câu từng chữ, “Là Lam Yên Tuyệt Ảnh tuyến.”

Giang Lạp đột nhiên đứng lên, trên mặt thay đổi màu sắc liên tục.

Một lúc sau, lại chậm rãi ngồi xuống.

“Ngươi hẳn phải giật mình lắm. Không nghĩ tới vũ khí lợi hại như vậy Giang gia lại cam lòng lấy ra.” Chu Di Nhan cười nói.

Giang Lạp lắc lắc đầu.

“Sao vậy, không tin?”

“Ta nghe nói vật ấy chính là tiền thái thú tặng cho phu nhân hắn làm quà mừng sinh thần, cũng là vũ khí mà khi Giang phu nhân còn sống yêu thích nhất. Nên là từ lâu đã phải nhập liệm bồi Giang phu nhân mới phải, làm sao có thể xuất hiện lần nữa ở nhân gian?” Lúc nói lời này, thanh âm Giang Lạp mơ hồ có chút run rẩy.

“Ta đây cũng không biết.” Chu Di Nhan nhún nhún vai, “Ta chỉ biết là vật này do Giang gia chủ động lấy ra làm phần thưởng cho đại hội luận võ. Lúc đó cha ta mở ra kiểm tra bảo vật có còn hoàn hảo hay không, ta đứng ở cạnh xem nên ta có thể xác định chính là Lam Yên Tuyệt Ảnh tuyến ở trong một chiếc hộp màu đỏ. Cơ mà cha ta đã đem vật đó cất đi rồi. Bởi vì Quế Thần Tuyết đã khỏi bệnh nên tất cả phần thưởng cho tỷ võ đều giao cho Quế Thần Tuyết bảo quản.”

Giang Lạp không biết mình làm sao đi về phòng.

Một mình hắn ở trước cửa sổ ngắm ánh chiều tà le lói hồi lâu, từ bầu trời xanh thẳm dần chìm vào bóng đêm nặng nề, vẻ mặt đều nhiễm phải buồn phiền nồng đậm.

Trước mắt hắn hiện lên đều là ngày chôn cất mẹ hắn, chính tay hắn đưa từng vật vào quan tài cùng mẹ hắn, từng thứ đều nghiêm túc cẩn thận, tỉ mỉ chọn lựa, đến giờ có bao nhiêu thứ hắn đều nhớ rõ ràng.

Lam Yên Tuyệt Ảnh tuyến màu xanh trắng, lại dài nhỏ, mỏng như cánh ve, biếc tựa mây trời, dài mười tám trượng, ở cuối có một chấm đen.

Lam Yên Tuyệt Ảnh tuyến tuyệt đối là vật chôn cùng mẫu thân hắn!

Bọn họ là một nhánh bị gia tộc trục xuất, vốn chết rồi thì không thể vào từ đường dòng họ nhưng khi đó gia gia hắn không đành lòng bỏ mặc họ, lại trằn trọc cầu được thánh quyến mới để bọn họ có thể từ thiên môn vào từ đường, sau đó sẽ đón linh vị của cha mẹ về từ đường, hưởng thụ lửa hương cúng tế của hậu nhân.

Bây giờ, gia gia từ ái này đã tạ thế hơn ba năm. Lẽ nào bởi vì vật ấy quý trọng, những người khác trong tộc không niệm huyết thống tình thân, phản nghịch ý nguyện tổ tiên, làm ra chuyện đại bất kính với người chết?

Nếu thật sự là thế!

Đáy mắt Giang Lạp dâng lên tầng ngoan độc.

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên tay siết chặt của hắn.

Giang Lạp buông xuống mi mắt, hít thở thật sâu, chậm rãi thu liễm tâm tình.

Biệt Phong Khởi quỳ một chân trước Giang Lạp, từ dưới chạm lên ánh mắt Giang Lạp.

“Làm sao vậy, ai bắt nạt ngươi? Ngươi nói ta biết, ta sẽ mang ngươi tìm kẻ đó đập ra bã.”

Y đã đứng ở cửa nhìn Giang Lạp từ lâu, nhíu chặt lông mày, trong lòng lo lắng.

Y chưa từng thấy Giang Lạp như hiện tại, cả người tỏa ra sự ngăn cách lạnh lùng với bên ngoài. Trong Giang Lạp dâng lên vẻ bi thương cùng sự thù hận, khiến tâm y như bị bóp chặt.

Y không cách nào nhịn được khi thấy tiểu thư sinh bi thương, y không cho phép bất kì kẻ nào thương tổn tiểu thư sinh của y.

Biệt Phong Khởi suy nghĩ rất nhanh: “Nghe nói hôm nay Chu Di Nhan xấu xí kia lại tới tìm ngươi? Có phải nàng ỷ thế hiếp người? Ta sẽ đánh nàng một trận.”

Giang Lạp lắc lắc đầu: “Không phải. Ta chỉ là…” Hắn bỗng nhiên yên lặng nhìn Biệt Phong Khởi, ánh mắt chậm rãi trở nên cứng rắn, “Nhị công tử, ngươi giúp ta một chuyện.”

Biệt Phong Khởi thoải mái đáp ứng: “Được, ngươi nói đi.”

“Lần tỷ võ này phần thưởng là Lam Yên Tuyệt Ảnh tuyến, nó bây giờ đang được Quế Thần Tuyết bảo quản ở trong hộp gấm màu đỏ. Ta muốn lấy được nó, ngươi có thể giúp ta trộm nó mang tới đây không?”

“Quế Thần Tuyết?” Biệt Phong Khởi trầm ngâm một chút, không chút do dự mà vuốt cằm đáp, “Được, bây giờ ta sẽ đi ngay!” Y đứng dậy ngay lập tức.

Tuy Quế Thần Tuyết có chút khó đối phó thế nhưng chỉ cần có thể khiến Giang Lạp vui vẻ, y nhất định sẽ làm. Y thậm chí không chần chừ thêm một giây nào.

Giang Lạp kéo y lại: “Chờ chút, trước tiên để ta nghĩ biện pháp dụ Quế Thần Tuyết ra.”

Quế phủ lúc này không giống ngày xưa, trong phủ tăng thêm rất nhiều cao thủ, canh phòng càng thêm nghiêm ngặt. Từ khi Quế Thần Tuyết tỉnh lại trong mộng dưới tán cây liễu, cả người rực rỡ hẳn lên, trong lòng bắt đầu không suy nghĩ chuyện gì khác, nghiêm chỉnh tĩnh tọa tu luyện, giống như đang chờ điều gì đó. Hiện giờ muốn trà trộn vào Quế phủ không phải là chuyện dễ dàng.

Tìm Chu Di Nhan? Không được, nếu sự tình không thuận lợi, Quế Thần Tuyết sẽ từ Chu Di Nhan mà tìm ngọn nguồn tới hắn.

Tìm Thẩm Thiếu Hạo? Cũng không được. Tâm tư Thầm Thiếu Hạo này thâm trầm khó lường, lần này đến thành Ngân Nhạn không biết là vì mục đích gì, nếu bị hắn ta nắm nhược điểm áp chế thì sẽ rất phiền phức.

Vội vàng suy nghĩ, Giang Lạp nhất thời không nghĩ ra được đối sách tốt hơn chỉ có thể dựa vào chính mình.

Giang Lạp ngồi vào án thư, trải ra một tờ giấy Dương Châu trắng như tuyết, đem bút lông sói chấm trên nghiên mực.

Đêm đó hắn ở Chu phủ tiện tay thắt cọng cỏ thành con châu chấu, không nghĩ tới sau đó sẽ đụng Quế Thần Tuyết, không biết đã vứt đi nơi nào. Nhưng mấy ngày nay Quế Thần Tuyết bỗng nhiên khỏi hẳn, hắn lường trước nguyên nhân chỉ có thể là do châu chấu cỏ nên hoài nghi mình vẫn còn ở nhân gian.

Tuy để Quế Thần Tuyết sinh nghi chỉ là bất ngờ nhưng bây giờ có thể lợi dụng một phen.

Trước khi hạ bút, Giang Lạp lại như có điều suy nghĩ nhìn tấm lưng đang chờ ngoài cửa của Biệt Phong Khởi một chút.

Giang Lạp nhẹ giọng nói: “Thư này Nhị công tử không nên nhìn.”

Nghe vậy, Biệt Phong Khởi đang tựa ở cửa trong nháy mắt cứng đờ. Y nhàn nhạt vuốt cằm đáp: “Được. Ta không nhìn.”

Giang Lạp đặt tầm mắt trở lại bút lông sói, ánh mắt dần dần trở nên quả quyết.

Để hắn xem Biệt Phong Khởi đối với hắn rốt cuộc là có mấy phần chân tâm.

(*) Ý chỗ này là GL biết BPK sẽ trộm xem thư nên nói với BPK trước như thế, cũng nhân cơ hội này thử xem BPK có thể tin tưởng được không.

Hắn nâng bút chậm rãi viết thư, bút pháp tinh diệu cứng cáp.

“Xong chuyện liền phủi áo, hoa tuyết rơi vạt dài. Giang Nam đã tháng ba, không thấy được tuyết rơi. Không biết tại Hàn Sơn, hoa đào đã nở chưa?”

Hàn Sơn, hoa đào?

Tay Quế Thần Tuyết cầm bức thư mà run rẩy.

Hắn mới vừa ra ngoài sau ba ngày bế quan, một vệt bóng đen phóng tới trước mặt hắn. Hắn trở tay tiếp nhận mới phát hiện là một phong thư không ký tên.

Phong thư chỉ là giấy màu nâu phổ thông, nhưng khi hắn mở ra đọc, nhìn thấy nét chữ trên giấy, sự bình tĩnh của hắn liền không duy trì nổi nữa.

Hắn nhớ tới ngày ấy, thiếu niên dựa vào bàn viết nửa sau bài thơ, cười khanh khách, đôi mắt cong cong nhìn hắn, dung nhan tuấn tú thuần khiết, khóe miệng cong lên nhàn nhạt, hắn suốt đời không thể quên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play