Trên vùng thảo nguyên, tiếng đao kiếm va chạm, tiếng thét hô
giết vang trời.
Từng chiêu thức, mồ hôi, cát bụi, tiếng gào khóc vang vọng
khắp nơi. Dưới bầu trời quang đãng, những giọt máu đỏ tươi văng tung tóe, tạm dừng,
rơi xuống, lát sau đã dính đầy trên cát.
Gió vẫn thổi. Chém giết không ngừng.
Chém giết đến đỏ mắt, trường kiếm vung lên, chém đầu, chặt đứt
tay, trừ kẻ địch và máu, không còn thấy gì khác.
“Cẩn thận….”
“Lão Đại….”
“Đằng sau…..”
Từ phía sau truyền tới vài tiếng kinh hô của anh em, hắn có
thể cảm nhận được kiếm khí lạnh lẽo đánh úp lại, nhưng hắn không hề quay đầu, vẫn
chém kẻ địch đứng trước một kiếm.
Tiếng va chạm của binh khí vang lên, có người đỡ cho hắn một
nhát kiếm trí mạng. Nhưng hắn vẫn không nhìn lại, thậm chí còn chẳng quay đầu,
chỉ khua tiếp trường kiếm nhiễm đầy máu.
Hắn biết người ấy là ai, còn ngửi thấy được mùi hương của
nàng. Đó là mùi thơm của chiếc túi hắn tặng, do chính tay hắn làm ra giao cho một
nữ nhân, tựa như nguyện ý giao phó tính mạng mình cho nàng.
Hắn tin tưởng nàng, như tin tưởng thanh trường kiếm trong
tay mình.
Trên thảo nguyên, bão cát không ngừng thổi, cỏ bay tứ phía,
kẻ địch cũng tháo chạy tán loạn.
Hắn không truy kích, chỉ xoay người lại nhìn nàng.
Nàng mặc y phục màu trắng, tay cầm kiếm bạc, đứng trên sa
trường chất đầy thi thể, trên người không hề nhiễm chút máu, sạch sẽ giống một
bông hoa sen.
Còn hắn toàn thân đầy máu, cả người nhơ nhuốc, máu tươi từ vết
thương trên tay chảy xuống tới mũi kiếm, nhỏ từng giọt.
Vẻ mặt nàng lãnh đạm, nhưng đáy mắt lộ ra nét đau thương khó
nén.
Hắn biết, nàng không giết người. Võ công nàng cao cường,
nhưng lại cự tuyệt việc giết chóc.
Hắn cất tiếng cười ngang tàng, bước tới trước mặt nàng, hôn
lên đôi môi nàng một cách thô bạo, đến khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của
nàng ửng ánh hồng, hắn mới buông tay ra.
Hắn nhìn thẳng vào nàng, giơ kiếm lên cao, mọi người hò hét,
tiếng hét chiến thẳng vang tận mây xanh.
Còn nàng chỉ im lặng buồn bã nhìn hắn, nước mắt chảy thành
dòng.
********************
Giấc mộng thấy cô đã lãng quên từ lâu nay lại chợt hiện về.
Người con gái với khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, mái tóc dài
óng ả, đôi môi đỏ mọng, mày liễu mắt hạnh, làn da trong suốt trắng nõn mịn
màng. Cô hoàn mỹ không giống người phàm, dường như có thể biến mất lúc nào cũng
được.
Trong mơ, ánh mắt cô luôn ưu sầu, đôi mắt đen thẳm vô cùng
bi thương, rưng rưng nhìn hắn.
Vì sao chứ?
Mỗi một lần thấy là một lần hắn thắc mắc.
Lần nào hắn cũng tức giận muốn bóp chết cô, nhưng chẳng hề
ra tay nổi.
Lần nào cô cũng đau khổ rơi nước mắt nhìn hắn, giống như cô
bị người ta đâm một nhát vào ngực.
Mặt nạ màu vàng, triều phục màu đen, giáp sắt trên chiến trường,
trường kiếm trong sơn trại….
Cô xuất hiện trong giấc mơ hắn biết bao lần, giấc mơ khác
nhau, tình huống khác nhau, y phục cũng không giống, nhưng vẫn mãi là người con
gái như quen biết từ rất lâu rồi.
Bất kể hắn mang thân phận gì, từng nhanh nhẹn dũng mãnh bao nhiêu,
trong giấc mơ, hắn luôn chết trên tay cô.
Chưa bao giờ có ngoại lệ.
Mỗi một lần hắn đều ngốc nghếch tin tưởng cô, còn cô lần nào
cũng đâm một nhát dao vào ngực hắn.
Đâm rất mạnh, không hề lưu tình.
Một nhát dao chí mạng!
Trước năm mười tám tuổi, hắn chỉ nghĩ là mộng, mãi cho đến
khi hắn vô tình nhìn thấy chiếc mặt nạ màu vàng từng xuất hiện trong giấc mơ
trong một buổi đấu giá.
Mặt nạ của hắn.
Hắn dùng vàng kí hiệu trên nó.
Có lẽ chỉ là trùng hợp, hoặc hắn từng gặp nó ở nơi nào đó.
Nhưng hắn bắt đầu chú ý hơn tới buổi đấu giá cổ vật ấy, ngọc bội hắn từng đeo,
chén rượu hắn từng uống, thậm chí đao kiếm hắn từng dùng trong giấc mơ đều xuất
hiện. Trong chuôi kiếm đó, cũng có một bộ phận bí mật không ai biết, hắn từng bỏ
bạch ngọc châu liên vào nơi ấy.
Khi hắn mở bộ phận bí mật ra, phát hiện ra miếng bạch ngọc
châu liên kia, bỗng chốc, hắn biết cô nhất định sẽ tồn tại, giống như những món
đồ cổ có niên đại khác nhau này.
Vào sinh nhật lần thứ hai mươi ba, hắn biết, sẽ có một ngày,
hắn phải chết trên tay cô!
*********************
Gần nửa đêm.
Sau khi trở về khu nhà cao ốc, Cừu Thiên Phóng đứng trước cửa
sổ trong phòng khách, đăm chiêu nhìn ra cảnh đêm thành phố sầm uất bên ngoài.
Trong đêm tối, những con đường giống dòng ngân hà sáng rực,
xe cộ không ngớt, dù đêm đã khuya, nơi thành thị này vẫn có sức sống độc đáo
riêng.
Phóng tầm mắt xa mênh mông, trước đây hắn mua chỗ này, bởi
vì nó có tầm nhìn thuận tiện và rộng lớn vừa ý. Từ đây hắn có thể nhìn rõ tòa
cao ốc Hoàng Thống cách không xa, cũng nhìn thấy mấy con đường hắn thường lái
xe qua, thậm chí hắn còn thấy căn hộ mà cô ở thấp thoáng trong mấy tòa nhà gần
đó.
Gần như thế…
Hắn không hề biết mình cách cô gần đến vậy, cùng một thành phố,
thậm chí cùng một công ty.
Mới đầu, đi tìm cô, chỉ phòng ngộ nhỡ. Số mệnh của hắn không
may mắn, nhưng hắn chưa từng đổ tại vận khí, hắn tin vào bản thân mình. Nếu thật
sự có cô gái ấy, hắn thà rằng nắm giữ cô trong lòng bàn tay.
Hắn cũng không biết sau khi tìm được cô sẽ như thế nào? Giết
cô ấy ư? Cũng có thể.
Nếu cô thật sự ra tay, hắn sẽ giết cô trước lúc ấy. Hiện tại
không như quá khứ, hắn biết mình sẽ không tin tưởng cô, cũng không cho cô có cơ
hội để ra tay thêm lần nữa.
Canh giữ cô ta cũng là ý hay.
Dù sao xã hội bây giờ cai trị bằng pháp luật, giết người là
phạm pháp, hơn nữa bây giờ cô vẫn chưa có hành động gì.
Nhưng nếu trường kiếm, châu liên tồn tại, mặt nạ tồn tại, thậm
chí bọn họ cũng có mặt trên đời, vậy có khả năng nào sẽ không xảy ra chứ?
Cho nên hắn bắt đầu tìm cô, người con gái ấy hắn gọi là Điệp
Vũ (bướm bay). Một năm sau, ba năm rồi năm năm, hắn vẫn luôn nằm mơ, rồi sưu tầm
những đồ cổ xuất hiện trong đó, nhưng cô gái trong mộng chưa hề xuất hiện lần
nào.
Trong giấc mơ, lén giết hắn lúc nửa đêm, quấy nhiễu hắn, cuối
cùng hắn bắt đầu nghi ngờ tất cả là vì cái gì? Vì sao cô lại tồn tại? Vì sao cô
muốn giết hắn?
Hắn không hiểu một người con gái dịu dàng như cô lại có thể
phản bội hắn? Thậm chí hắn còn cảm nhận được… gần như xác định được cô hẳn phải
là…
Chết tiệt!!
Hắn không hiểu sao mình lại phạm phải sai lầm nghiêm trọng
như vậy, trong mộng, hắn chưa từng nhìn lầm người, ngoại trừ cô.
Giấc mơ này, bức tranh và người con gái ấy, chiếm giữ cuộc sống
về đêm của hắn. Hắn bắt đầu nghiên cứu chúng, bị chìm ngập trong dòng chảy lịch
sử, cố gắng thử mày mò chắp vá lại.
Việc nghiên cứu sưu tầm đồ cổ dường như đã trở thành sở
thích kì lạ, xua đi sự nhàm chán trong thời gian nghỉ ngơi.
Vài năm gần đây, hắn phát hiện giấc mơ bị thiếu sót, không
được sắp xếp theo trình tự hoặc thời gian xuất hiện trong lịch sử. Hắn bắt đầu
bỏ qua những vũ khí, trang phục cổ xưa, nghiên cứu quá trình lịch sử trong mộng,
muốn tìm từ nơi mà mọi chuyện bắt đầu.
Sự thật đã chứng minh, đúng là có nguồn gốc của mọi chuyện.
“Ôi chao, căn phòng cao cấp thật nha, xem ra mấy năm qua anh
sống cũng không tệ.” Một giọng nói mềm mại vang lên sau lưng, cả người hắn cứng
đờ, từ từ quay lại.
Trên sô pha không biết khi nào xuất hiện một cô gái trẻ, mặc
một chiếc áo sơ mi bó sát hở rốn, quần đùi cùng màu, chân đi đôi giầy vải, lưng
đeo chiếc ba lô hình con gấu đáng yêu.
Mái tóc tém màu đen, đôi mắt to tròn, làn môi hồng cong
cong. Cô gái nhìn vừa ngọt ngào vừa dễ thương, ngoại trừ dáng vẻ và tuổi tác,
còn không có gì thay đổi kể từ khi hắn gặp cô vào bảy năm trước.
Nếu như hắn từng nghi ngờ về giấc mộng hay cái gọi là kiếp
trước kiếp này, sau khi gặp cô nàng, tất cả mối nghi ngờ đó đều tan thành mây
khói.
“Cô vào đây làm gì?” Hắn trừng mắt, trán nổi đầy gân xanh.
“Thế nào? Nơi này hoặc chỗ kia, chọn đi?” Cô cười dài nói.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô nhóc này, biết mình
không thể địch lại nổi, Cừu Thiên Phóng kìm chế cơn giận, nhắc lại: “Tôi không
có em gái.”
Cô gái cụp mắt, hừ một tiếng, thỏa hiệp: “Làm em họ cũng được
mà?”
Tuy không hài lòng, nhưng còn tốt hơn lúc trước, hắn nhìn
cô, cất giọng lạnh lùng: “Phòng khách bên tay trái.”
“Yeah, đi ngủ thôi!” Cô vui vẻ nhảy xuống sô pha, chạy sang
phòng khách, trước khi đi còn quay lại mỉm cười ngọt ngào: “Phải rồi, vì anh có
lòng tốt cho tôi ở nhờ nên tôi nhắc anh một chuyện, đừng ép cô thư kí nhà anh
đi khám sức khỏe nữa. Cho dù anh ép cô ấy một nghìn lần, bản báo cáo sức khỏe
kia cũng không đúng đâu.”
“Vì cái….” Nói một nửa, hắn cứng đờ người, bỗng chốc hiểu ra
một chuyện. Nếu giấc mơ là thật, là trí nhớ về kiếp trước, thì cô ấy cũng giống
với cô gái trong mơ kia.
“Anh hiểu rồi sao? Tốt lắm.” Cô gái nhếch miệng cười, nụ cười
lạnh lẽo cũng tựa như cười khổ: “Tốt lắm.”
Cô cười khẽ cố nhấn mạnh hai chữ đó, bóng người biến mất ở
chỗ rẽ. Năm đó sự xuất hiện của cô gái này đã lấp mọi chỗ trống trong giấc mơ của
hắn, cho hắn một đáp án.
Bảy năm qua, càng ngày hắn càng nhớ lại rõ hơn, càng không
thể không thừa nhận quá khứ tàn khốc kia. Từ đó đến nay, lí do tìm kiếm cô gái
trong mơ kia đã thay đổi, hắn không thử tìm cô nữa, mà nhất định phải tìm được!
Hắn phải tìm được cô!
Mà giấc mơ chết tiệt đó quả thực đã từng xảy ra!
————-
Hắn đã đến nơi.
Cơn mưa phùn sáng sớm mang theo hơi lạnh.
Vẫn chưa đến tám giờ, cô biết chứ, cô vẫn luôn nhìn kim đồng
hồ nhích từng giây một.
Hắn đến nhưng hình như không có ý định lên đây.
Cô đứng trong phòng nhìn thấy chiếc xe màu đen hắn đỗ dưới lầu,
nỗi lo sợ khó hiểu lại một lần nữa dấy lên.
Cửa kính xe kéo xuống, cô có thể nhìn thấy người đàn ông ngồi
bên trong. Hắn châm một điếu thuốc lá, nhíu mày nhìn về phía cô.
Cô chột dạ lùi lại, sau đó mới nhớ ra hắn không thể thấy được
mình, tầng hai nhà cô lắp cửa kính phản quang, nếu không bật đèn, người bên
ngoài chỉ nhìn thấy phong cảnh phản xạ vào kính.
Hắn nhìn chằm chằm ô cửa sổ hồi lâu, lâu đến mức cô tưởng đã
bị hắn phát hiện, suýt chút nữa kéo rèm xuống. Sau đó hắn thu tầm mắt, nhíu mày
đăm chiêu nhìn về phía trước, không rõ đang nghĩ gì.
Vì sao lại là hắn? Vì sao người đàn ông này lại ảnh hưởng tới
cô đến như vậy?
Đã nhiều năm trôi qua, không phải cô chưa từng hôn ai, nhưng
chưa từng có ai khiến cô xúc động đến thế.
Cô thổi một hơi, trên ô cửa kính phủ một lớp sương mỏng, che
lấp hình bóng hắn. Khả Khanh hơi nghiêng đầu, lại lén lút nhìn hắn.
Người đàn ông này, thực sự đã dọa được cô rồi.
Mỗi lần nhìn thấy hắn, trong lòng cô luôn dâng lên hai dòng
cảm xúc vô cùng khó hiểu. Một là muốn chạy trốn, còn loại thứ hai là khao khát
tới gần hắn. Mâu thuẫn ấy khiến cô vừa hoang mang vừa sợ hãi.
Cô biết, hắn muốn cô. Cho dù không hiểu, nhưng sau nụ hôn tối
qua, cô không biết cũng không được.
Khẽ xoa đôi môi, cô nhắm mắt lại, khẽ run.
Đêm khuya hôm qua, một lần nữa cô lại muốn thu dọn hành lý
chạy trốn. Thể chất khác thường của cô khiến cô không thể kết bạn với bất kì
ai, nên cô từ chối tất cả những người theo đuổi mình, thậm chí không dám ở cùng
cha mẹ. Sợ các đồng nghiệp của cha mẹ phát hiện ra con gái họ nhận nuôi, không
những không mắc bệnh, không bị thương, mà suốt ba mươi lăm năm qua khuôn mặt
không hề thay đổi chút nào.
Khi cô không trang điểm, thoạt nhìn chỉ như gái hai mươi.
Lúc ba mẹ nhặt được cô, cũng chỉ nghĩ cô mới mười bảy, mười tám tuổi.
Ba mươi lăm năm trước cô bị mất trí nhớ, cho nên không biết
vì sao mình lại không giống với người bình thường. Bề ngoài cô cũng như bao người
khác, chỉ khác là không bị già đi, cũng chẳng mắc bệnh gì, nếu bị thương sẽ liền
lại nhanh chóng.
Cô không bay lên trời, không chui được xuống đất, lại càng
chẳng có chút ma thuật nào. Cô không hiểu vì sao mình lại khác người bình thường,
nhưng cũng hiểu được nếu để họ phát hiện ra sự khác biệt của mình, sẽ tạo nên một
chấn động lớn.
Bởi vì vậy, cô không muốn quan hệ quá thân thiết với bất kì
ai. Cô không cắt đứt liên lạc với cha mẹ, vì biết họ luôn yêu thương mình, họ
có thể chấp nhận sự bất thường của cô.
Nhưng bọn họ là ngoại lệ trong ngoại lệ.
Cô không muốn bị người khác chú ý, cũng không muốn trở thành
đối tượng nghiên cứu. Nên khi có người bắt đầu nghi ngờ, cô sẽ tự động rời đi,
cắt đứt mọi liên hệ với quá khứ, sửa lại thông tin cá nhân, đổi một công việc
khác, lại thích ứng với một chỗ ở mới.
Với hành động ‘nhổ tận gốc’ của mình, cô cũng chẳng thoải
mái gì, nên trừ khi cần thiết nhất cô mới làm vậy. Giờ cô rất thích công việc
hiện tại, vốn định làm ở nơi này thêm vài năm nữa, nhưng hắn lại khiến cô trở
tay không kịp.
Cô mở mắt, nhìn người đàn ông dưới lầu khiến tâm hồn mình
nhiễu loạn.
Cần phải rời đi thôi.
Cô biết tối qua mình phải rời khỏi nơi này, nhưng không hiểu
vì sao, sau khi thu dọn xong hành lý, cô không có cách nào bước ra khỏi cửa được.
Ngược lại chỉ ngồi cạnh cửa sổ suốt đêm, chờ hắn xuất hiện.
Trái tim, bỗng chốc thắt lại.
Bất an, sợ hãi, hoang mang, khao khát…
Đủ loại cảm xúc dâng trào trong lòng, cô mới hiểu ra, cô
không muốn rời đi, cô muốn ở cùng hắn, sống cùng người đàn ông ấy.
Trực giác nói cho cô biết, ở cạnh người đàn ông này rất nguy
hiểm. Hắn giống với người trong giấc mơ, nhưng trái tim tràn đầy khát vọng của
cô khiến cô không lùi bước.
Một năm, một tháng, một ngày hay thậm chí vài giờ đồng hồ
cũng được.
Cô muốn ở cạnh hắn, muốn nhìn thấy hắn, muốn cảm nhận được
nhiệt độ cơ thể của hắn, được hắn đối xử dịu dàng…
Mưa phùn dày đặc bao trùm trong không trung.
Chẳng quan hệ gì, chẳng có việc gì cả.
Tự đáy lòng cô nói, dù sao nếu tình huống khác lạ, cô có thể
rời đi bất cứ lúc nào, không phải sao?
Nhìn chiếc xe và người đàn ông ngồi trong, cô hít sâu một
hơi, cố lấy dũng khí, đẩy cửa bước ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT