Không ngờ Cừu Thiên Phóng lại làm thật, thực sự ở lì trong nhà cô.
Từ sau ngày mưa to khiến chiếc lều của hắn bị hư hỏng nặng, hắn phải ngủ ở trong phòng khách, suy cho cùng thì cô vẫn không thể quá tuyệt tình với hắn.
Khả Khanh tự nói với mình rằng đến một lúc nào đó hắn sẽ không chịu nổi mà bỏ đi, nhưng hắn không làm vậy, thậm chí còn không tỏ ra khó chịu hay tức giận, cứ thế sinh hoạt bình thường trong phòng khách nhà cô.
Từ sau khi hắn vào nhà không hề hé răng nói câu nào về chuyện đó, cũng không giải thích hay cố thuyết phục cô, chỉ đơn thuần giúp cô làm việc nhà.
Cô cho rằng hắn sẽ không chịu nổi những công việc nặng nhọc nên không tốn thời gian tranh chấp với hắn.
Hắn muốn làm, cô để cho hắn làm.
Dù sao ở kiếp này hắn cũng làm một đại thiếu gia hơn hai mươi mấy năm, cô không tin hắn có thể chịu đựng được lâu, thế nhưng dù là đốn củi, nấu nước, làm cỏ trong vườn, hay cho gà ăn, hắn chẳng bao giờ thể hiện ra chút khó chịu mệt mỏi nào.
Một tháng trôi qua, bàn tay hắn đã dày lên một lớp chai sần, cơ thể càng thêm rắn chắc, da dẻ vì phơi nắng nhiều cũng trở nên đen hơn, quan trọng là bệnh cảm của hắn đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Có đôi khi cô nhìn hắn giống như một người nông dân bình thường sống an tĩnh, nhưng giây tiếp theo lại phá hỏng bức tranh đẹp đẽ đó, chiếc điện thoại của hắn đổ chuông, nhắc nhở cô tất cả chỉ là ảo giác mà thôi.
Cừu Thiên Phóng dường như không thể nào rời khỏi máy vi tính và điện thoại của hắn.
Khả Khanh không hiểu, nếu hắn đã muốn sống ở đây thì tại sao vẫn còn tham luyến thế giới đó?
Chỉ dựa vào một chiếc điện thoại và máy vi tính không thể nào điểu khiển cả một công ty, càng không nói tới một tập đoàn lớn như Hoàng Thống, cô không tin người của Cừu Thị sẽ dễ dàng tha cho hắn như vậy.
Thế nhưng, Cừu Thiên Phóng thực sự ở lại đây.
Bàn chải đánh răng của hắn bất giác xuất hiện ở bên cạnh bàn chải của cô, trên giá dần dần có những món đồ của hắn, trên sào trúc sau nhà cũng phơi vài bộ quần áo của hắn.
Khả Khanh biết hắn lại đang dùng chiêu âm thầm dung nhập vào cuộc sống của cô.
Hắn… thực sự muốn ở lại đây cùng cô ư?…
Nhẹ cắn môi, cô không nên ôm quá nhiều hy vọng đối với hắn, người xưa thường có câu Giang sơn dễ đổi – Bản tính khó rời, cái nết đánh chết không chừa. Cô biết, hắn chỉ ở đây được một thời gian thôi, sau đó sẽ thấy nơi đây thật khô khan nhàm chán mà rời đi.
Thế nhưng, mỗi một ngày trôi qua, trong lòng cô lại có thêm một chút hy vọng, mỗi một đêm trôi qua, cô lại càng không thể ngăn mình thôi dâng lên khát vọng muốn mãi mãi ở bên cạnh hắn như thế này…
Âm thanh đốn củi vang lên đều đều trong không gian.
Khả Khanh đang vo gạo nấu cơm ở dưới bếp, nhặt rau nấu canh, mỗi khi đến thời gian này cô lại cảm thấy hắn và cô giống như một đôi vợ chồng bình thường sống trong núi, cả đời đều sinh sống yên ổn ở đây, nhưng cô cũng biết tất cả những thứ này chỉ là tưởng tượng của cô mà thôi, cô không phải kẻ bình thường, còn hắn cũng không có khả năng ở mãi trong núi….
Hiện thực luôn tàn khốc.
Âm thanh đốn củi vẫn đều đều vang lên, đập vào lòng Khả Khanh, khi cô phát hiện ra thì thấy bản thân mình đã chạy tới cửa đứng ngắm nhìn hắn.
Hắn để trần nửa thân trên, mồ hôi nhễ nhại phủ đầy bắp thịt cuồn cuộn, mỗi khi vung rìu bổ xuống, xung động sẽ làm nảy bay những giọt mồ hôi.
Cô không biết mình đã đứng ở đó nhìn hắn trong bao lâu, chỉ biết lát sau khi phát hiện ra cô, hắn dừng động tác, thở hổn hển nhìn lại.
Nhưng hắn không bước về phía cô, cũng không nói gì, chỉ đứng từ xa nhìn lại.
Rõ ràng khoảng cách giữa hai người cách nhau hơn mười mét, nhưng Khả Khanh lại có cảm giác toàn thân như đang bị hắn ôm chặt, ánh mắt nóng rực kia tham lam cắn mút đôi môi, bầu ngực và từng chỗ trên cơ thể cô.
Trái tim Khả Khanh đập loạn nhịp, cả người nóng bừng, toàn thân đều có phản ứng với hắn.
Thoáng chốc cô đã nghĩ, nếu bây giờ hắn bước tới, cô sẽ để mặc hắn muốn làm gì thì làm, cả cô và hắn đều biết cô hoàn toàn không có khả năng kháng cự lại hắn.
Khả Khanh khẽ run rẩy, cô biết mình phải quay đi nhưng không tài nào nhúc nhích.
Đôi mắt Cừu Thiên Phóng tối sầm, tay hắn nắm chặt cán rìu, sau đó ngoài dự đoán của cô, hắn quay về nhìn khúc gỗ trước mặt, vung chiếc rìu lên cao, tiếp tục công việc còn dang dở.
Cho tới khi hắn không nhìn cô nữa, Khả Khanh mới có thể cử động, cô xoay người trở về gian bếp nhưng cảm thấy đôi chân mình mềm nhũn, thậm chí một giờ sau, khi hắn vào nhà ăn cơm cô vẫn không thể khiến mình bình tĩnh lại được.
Thế nhưng Cừu Thiên Phóng vẫn làm như bình thường, giấu đi lửa cuồng nhiệt trong đôi mắt ôn hòa, toàn thân hắn biểu hiện ra một vẻ trầm tĩnh vô hại.
Đương nhiên hắn không thể nào vô hại được!
Khả Khanh tự nhắc nhở bản thân, hắn là con hổ khoác lên mình bộ da con chuột, phải hết sức cẩn thận tránh những cơ hội tiếp xúc với hắn. Nhưng từ đầu đến cuối Cừu Thiên Phóng lại hoàn toàn không có ý định làm điều xấu với cô.
Hôm sau, Khả Khanh đang phơi quần áo ngoài sân, khi xoay người lại thiếu chút nữa đụng phải Cừu Thiên Phóng cũng đang mang quần áo ra phơi, vì muốn tránh hắn mà cô suýt té ngã, hắn vội vàng vươn tay bắt được cô và kéo vào trong lòng, tránh cho cô khỏi bước lùi mà dẫm vào chiếc chậu đang để trên đất.
Mặt của Khả Khanh dán lên ngực hắn, mùi hương đàn ông nam tính mạnh mẽ sộc vào tim phổi, thậm chí cô còn nghe thấy nhịp tim của hắn.
Cả người Khả Khanh như nhũn ra, hốt hoảng muốn lui về phía sau nhưng hắn nhanh chân hơn, lùi hai bước và buông cô ra.
“Em không cần khẩn trương đề phòng anh như vậy.”
Khẩu khí rõ ràng không tốt, cô ngửa đầu nhìn hắn, chỉ thấy hai tay hắn cắm trong túi quần jean, gương mặt lạnh lùng, nói: “Anh sẽ không ép buộc em, cả đời này thứ anh không muốn làm nhất là tổn thương em.”
Cô chỉ im lặng nhìn hắn chằm chằm, trong mắt thoáng qua sự hoang mang lúng túng.
Nhìn gương mặt tái nhợt của người con gái đứng trước mặt, hắn muốn giơ tay lên xoa đầu vỗ về cô nhưng giữa đường lại rụt tay về, hắn nói giọng ấm ức: “Nếu em không muốn, anh sẽ không làm như vậy nữa.”
Nói xong Cừu Thiên Phóng xoay người rời đi, toàn thân Khả Khanh mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.
Vậy nếu cô muốn thì phải làm sao?
Làm sao bây giờ?
Đưa hai tay lên ôm mặt, cô vô lực rên rỉ thành tiếng.
Chết tiệt mà….
——
Không thấy xe của Cừu Thiên Phóng.
Buổi sáng nay, chiếc xe Jeep vẫn luôn đậu ở bãi đất trống trước nhà bỗng biến mất không tăm hơi.
Khả Khanh đứng ở cửa, trợn mắt nhìn bãi đất trống, tâm cũng cảm thấy rỗng không.
Cuối cùng thì hắn cũng bỏ cuộc.
Khả Khanh thẫn thờ bước xuống mái hiên, đi tới bãi đất trống đã từng là nơi đỗ xe của hắn, trên mặt đất vẫn còn hằn rõ vết lốp xe rời đi.
Tim quặn đau.
Tự vỗ ngực, cô không hiểu vì sao mình lại cảm thấy đau đớn.
Cô đã biết từ trước rằng hắn không thể làm được, không phải sao?
Không phải vậy hay sao?
Đau gì mà đau.
Cô không hề đau, một chút cũng không!
Khả Khanh xoay người, lệ không ngừng chảy xuống từ hốc mắt.
Không đau, đã nói là không đau mà…
Khả Khanh giận dữ lau nước mắt trên mặt, xoay người bắt đầu một ngày làm việc mới.
Không đau, không đau, cô không hề đau….
Một lần nữa tự nhủ thầm trong lòng, bây giờ cô phải cho gà ăn, sau đó đun nước, nhổ cỏ… Khả Khanh không ngừng tự nhắc đi nhắc lại những công việc đó trong đầu, tập trung tự thôi miên mình đến mức không nghe thấy tiếng động cơ đang tới gần, cho tới khi chiếc xe kia lái đến trước thềm nhà, đỗ nguyên vị ở bãi đất trống quen thuộc.
Khả Khanh đang ngồi nhổ cỏ trong vườn, cô mở to mắt nhìn chiếc xe Jeep màu đen, chẳng hiểu tại sao trong lòng lại cảm thấy thót một tiếng.
Cừu Thiên Phóng bước xuống xe, vòng ra sau cốp khiêng từng bọc lớn bọc nhỏ, tay kia kéo một thùng gạo lớn đi vào nhà.
Cô ngây ngốc nhìn hắn, đầu óc trở nên trống rỗng.
Không bao lâu sau, hắn từ trong nhà đi ra, lại lấy từ trong xe một gói táo và ba túi đồ tạp hóa mang thẳng vào trong nhà.
Khả Khanh vẫn ngơ ngác nhìn, cho tới khi bóng hắn biến mất sau cánh cửa, cô mới cúi đầu trừng mắt nhìn đám cỏ dại trong tay.
Hắn không đi.
Hắn đã trở về
Chỉ là đi mua gạo mà thôi.
Vốn trong nhà đang hết gạo, cô cũng định mấy ngày nữa xuống núi đi mua, thế nhưng hắn lại phát hiện ra và đi mua trước, thuận tiện bổ sung ít đồ tạp hóa khác.
Nước mắt rơi xuống bùn đất, Khả Khanh khóc không thành tiếng, nhưng trái tim lúc này đã không còn đau nữa.
Cừu Thiên Phóng đi ra lấy đồ ba lần, cô không chú ý hắn mua những gì mà tiếp tục chú ý vào việc nhổ cỏ cho vườn rau, chờ tới khi nước mắt ngừng rơi mới dám đi vào trong nhà.
Cô biết, ở trong thâm tâm mình vẫn luôn mong muốn xa vời rằng hắn sẽ ở lại, cô không thể ngăn mình thôi không tưởng tượng đến viễn cảnh tươi đẹp đó, trong lòng bắt đầu len lén nẩy mầm hạt giống hy vọng.
Vài ngày sau, hắn nói với cô rằng hắn muốn xây thêm một phòng tắm.
Cô nói tùy hắn.
Ngay hôm sau, hắn mời một ông bác họ Vương sống ở thôn gần đấy tới hỗ trợ, tự mình ra tay xây dựng thêm một phòng tắm, bên trong có một chiếc bồn tắm lớn, đủ để hắn co duỗi đôi chân dài.
Sau đó hắn lại hỏi, hắn muốn xây thêm một gara xe.
Cô nói tùy hắn.
Hắn xây một gara là để đưa chiếc Jeep bảo bối của hắn vào đó trú mưa trú nắng.
Tiếp theo hắn còn nói lão Vương hỗ trợ hắn làm hệ thống ống dẫn nước suối, việc này cũng đã hỏi qua ý của cô.
Cô vẫn trả lời tùy hắn.
Kết quả không chỉ ống dẫn nước suối, mà sau đó là xây dựng một bồn chứa nước trên sườn núi đằng sau nhà, dùng máy bơm dẫn nước vào nhà, vì thế căn nhà của cô vô thanh vô thức xuất hiện một vài món đồ hiện đại, vòi nước, bình nóng lạnh v.v…
Lúc lắp xong bình nóng lạnh, hắn còn khoái trí đến mức nhảy ngay vào bồn tắm, miệng hát ngân nga.
Tuy rằng mỗi ngày hắn vẫn dành nhiều thời gian để sử dụng máy vi tính cùng nói chuyện điện thoại, nhưng dường như hắn thực sự muốn ở lại đây.
Hắn rất xông xáo, ngoại trừ máy vi tính để xử lý công việc, căn nhà của cô ngày càng có nhiều phương tiện hiện đại hóa khác, mỗi ngày một món. Chỉ có một thứ duy nhất hắn không làm là xây dựng một căn phòng riêng. Cừu Thiên Phóng hắn ngày ngày vẫn ngủ trên sàn phòng khách.
Cô biết hắn đang đợi cô chủ động nói với hắn.
Nhưng cô hoàn toàn không dám, tuy rằng những biểu hiện của hắn cho thấy hắn thực sự muốn sống tại đây, tuy rằng cô rất muốn rất muốn tin tưởng hắn sẽ mãi mãi ở bên cạnh cô, nhưng chung quy trong lòng vẫn còn nghi ngờ vướng mắc.
Hắn không hề ép cô, thậm chí còn không thể hiện mình khó chịu khi phải nằm trên sàn nhà.
Trời vào thu.
Cây lá trên núi bắt đầu chuyển sang màu đỏ.
Khả Khanh biết thời tiết đang dần chuyển lạnh, hắn không thể cứ tiếp tục nằm trên đất như thế này, nhưng hắn vẫn không hề hé răng đả động gì tới chuyện đó.
Hắn đang đợi.
Còn cô lại lắc đầu rụt cổ, cô rất sợ, sợ tin tưởng rồi lại phải đối mặt, sợ phải chấp nhận sự thật một lần nữa…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT