Zích _____zích______zích______zích______

Ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời chói chang đang tỏa ra sức nóng kinh người, không gian vang lên tiếng ve kêu ồn ào.

Mùa mưa chuẩn bị kết thúc, mùa hè tươi đẹp đã đến.

Mọi người bắt đầu ăn mặc mát mẻ hơn, trên TV cũng xuất hiện những quảng cáo giảm giá đồ bơi đặc biệt. Quán giải khát mở đầy trên các phố lớn ngõ nhỏ giống như măng mọc sau cơn mưa, khắp nơi nơi đều rộn rã khiến ai nấy cũng cảm nhận được mùa hè đã đến.

Mỗi lần đi ra khỏi nhà, vừa bước chân ra cửa đã thấy trong hơi thở của mình có một luồng nhiệt đang bốc hơi, mồ hôi nhễ nhại.

Nhìn ánh nắng sáng rọi ngoài cửa sổ, Đường Khả Khanh cảm thấy mình thật may mắn khi thuê được một phòng trọ có máy lạnh.

Mặc dù đương lúc giao mùa, nhưng vị tân thủ trưởng kiêm bạn trai kia của cô vẫn hết sức bận rộn, bận lăn lộn trên thương trường, bận âm thầm đấu đá với đám người Cừu thị.

Nắng hè chói chang của ban ngày làm cô nhớ đến chuyện cũ.

Đêm hôm đó nghe hắn nhắc tới thân thế của mình, lòng Khả Khanh vô cùng chấn động. Nhưng thật ra cô quan hệ với hắn chỉ vì muốn thỏa mãn thứ khát vọng kỳ lạ luôn đè nén trong lồng ngực, cô cho rằng mình chỉ cần có được hắn, nếm qua là có thể cởi bỏ thứ cảm giác không muốn xa rời thân thể của hắn, và nếu muốn thì lúc nào cô cũng có thể xoay người bỏ đi.

Mỗi một đoạn tình, không phải đều như vậy sao?

Dù sao chỉ là vì tình dục thôi mà, không phải sao?

Nhưng thứ cô không dự liệu được là, mỗi một ngày trôi qua cô lại hiểu thêm về hắn, mỗi một đêm trôi qua cô cảm thấy quen thuộc hơn với sự có mặt của hắn, ngày càng biết đến nhiều chuyện có liên quan đến hắn thì cô lại càng không thể coi hắn như một vị khách qua đường.

Cách hắn hút thuốc, uống rượu, hắn thích ăn thịt, hắn không ngại lăn lộn trong đống đồ bụi bặm chồng chất, thỉnh thoảng hắn cũng xuống bếp, thích ôm cô rồi ngủ, còn thích mặc đồ lót màu đen rộng thùng thình. Mỗi lần hắn đánh răng xong nhất định sẽ tỉ mẩn cuộn lại phần đuôi của tuýp kem, khi hắn tắm rửa xong, tóc tự nhiên xoăn xoăn. Mỗi ngày dù sớm hay muộn hắn đều tập thể dục trong vòng 30 phút. Nơi thái dương của hắn có một vết sẹo nhỏ do khi bé đánh nhau với bạn, hắn không thích cô tự mình lái xe đi làm, hắn cũng không thích cách cô ăn mặc và nói năng như một bà bí thư gàn dở.

Hắn, rất ít cười, một cách chân thành.

Cuộc sống của hắn có quá ít chuyện vui. Dù là điều gì, Cừu Thiên Phóng cũng luôn luôn cố gắng thực hiện hết sức.

Ngày ba bữa cơm, có ngôi nhà che mưa che nắng, có cha mẹ để thương yêu, sống một cuộc đời bình yên bên người thân, người bình thường đều có cuộc sống như vậy, nhưng hắn không có, hắn chỉ có thể ra sức nắm lấy tất cả những gì hắn có khả năng nắm được, rồi nỗ lực đi lên.

Có đôi khi cô nghĩ tới chuyện, nếu năm đó không có vụ đụng xe kia, không có lần giao dịch với Cừu Tĩnh Viễn thì hôm nay hắn sẽ ở nơi nào?

Lúc đó hắn chưa từng đến trường, thậm chí một chữ bẻ đôi cũng không biết, hắn chỉ hiểu được cách tính toán đơn giản do ông lão nhặt rác dạy.

Một đứa trẻ chỉ biết chạy đông chạy tây nhặt rác, không biết chữ, còn không có hộ khẩu và tên gọi, đứa trẻ ấy thực sự có thể bình an lớn lên sao? Đến lúc trưởng thành hắn có thể làm cái gì?

Vì thế, cô lại cảm thấy may mắn thay cho hắn, may mắn hắn đã lừa Cừu Tĩnh Viễn, may mắn hắn ký khế ước bán thân cho lão ta, cho dù đám người của Cừu gia không thực sự đối xử tử tế với hắn.

Bởi vì thương hắn, nên cô biết mình đã động tâm, cứ muốn biết nhiều chuyện rồi lại không thể buông tha cho người đàn ông này, cô yêu mất rồi.

Khả Khanh không hiểu vì sao hắn lại tin cô đến vậy, vì sao phải nói với cô nhiều chuyện như thế? Cô không thể mở miệng hỏi hắn vì sợ nghe được đáp án, bởi vì cô biết mình không thể đáp lại tình cảm này.

Dù chẳng bao giờ quen thân hay gặp gỡ với ai, nhưng cô cũng hiểu được Cừu Thiên Phóng thực sự nghiêm túc.

Hắn đối xử với cô rất tốt.

Hắn luôn quan tâm tới cô về bữa ăn, giấc ngủ, hắn không phải là loại đàn ông thích lãng mạn, cũng sẽ không nói những lời ngon ngọt và không hiểu được làm thế nào khiến cô hài lòng, hắn chỉ dùng hết sức mình để che chở cho cô.

Ngay cả như vậy vẫn khiến cô cảm thấy bất an. Ngay từ lúc đầu nhìn thấy hắn, cô đã cảm thấy sầu lo, nỗi phiền muộn ấy không vì sự tin tưởng của hắn mà biến mất, nó chỉ được đặt tạm thời ở một góc, chờ đợi, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh lén cô.

Cùng hắn ở chung càng lâu, cô càng không dám nghĩ tới tương lai sau này.

Khả Khanh không phải là người bình thường, cô biết điều đó.

Thứ hạnh phúc hư ảo này sẽ bởi vì chuyện cô đang che dấu mà tan biến vào một ngày nào đó.

Khả Khanh không muốn nghĩ ngợi nữa, cô chẳng muốn suy đoán cho tương lai, chỉ cần sống cho mình ở hiện tại là được.

—————-

“Vị tiểu thư này, xin chào, xin cho hỏi… Ô? chị Khả Khanh, là chị sao? Tốt quá!”

“Tiểu Lăng? Sao em lại ở đây?”

“Em tới tìm anh trai.”

“Anh của em?”

“Là Cừu Thiên Phóng đó.”

Đường Khả Khanh đang ngồi sau chiếc bàn làm việc, cô hơi ngạc nhiên.

Nha đầu kia không phải họ Lăng sao?

Lăng Tuấn bật cười thành tiếng, có vẻ cô bé đã hiểu điều Khả Khanh đang thắc mắc, cô giải thích: “Em không phải em ruột của anh ấy, là em họ, mẹ em là chị em với mẹ của anh ấy.”

Thì ra là họ hàng thân thích bên nhà ngoại, thảo nào cô bé lại gọi hắn là anh trai.

Khả Khanh cười nói: “Xin lỗi, Cừu tổng đang họp, em có muốn ngồi đợi một lúc không? Chị pha chocolate nhé, hay em thích uống trà nhài?”

“Em muốn uống chocolate.” – Lăng Tuấn chọn loại đồ uống. Bỗng cô bé đổ người về đằng trước, hay tay chống lên bàn của Khả Khanh, tò mò hỏi: “Chị Khả Khanh, em hỏi nhé, chị có biết sau giờ tan tầm anh trai chạy đi đâu không? Anh ấy không về, hại em ở nhà một mình thật nhàm chán.”

“Ở nhà một mình? Em ở tại nhà anh ấy sao?”

“Ừ, đúng vậy, em mới từ nước ngoài trở về, mẹ muốn em đi làm ở bên này, mà nhà em lại xa thành phố nên định bụng tới ở nhờ nhà anh Thiên Phóng một vài hôm rồi ra ngoài thuê phòng khác. Nhưng sau khi em tới, anh ấy còn chẳng về nhà được vài lần, có phải anh ấy chê em phiền hà, muốn trốn em không?” – Lăng Tuấn bất an.

“Cái này…” – Khả Khanh lúng túng nhìn cô bé, đành phải an ủi: “Không phải đâu, chị nghĩ do anh ấy quá bận mà thôi.”

“Thật không?” – Lăng Tuấn không tin lắm, có chút không vui, – “Chị Khả Khanh, chị nghĩ xem em có nên ra ngoài thuê phòng khác ở không? Tuy rằng Thiên Phóng là anh trai của em, nhưng từ nhỏ đến lớn cũng chỉ gặp nhau được vài lần, nhất định anh ấy nghĩ em rất chướng mắt?”

“Sao vậy được? Em suy nghĩ nhiều rồi.” – Cô mỉm cười, – “Anh ấy thực sự rất bận, có lẽ sợ làm phiền đến em nên mới không về nhà đó.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên rồi.”

“Nhưng thế này, em cứ như con chim tu hú cướp tổ của con khác ấy.”

“Không đâu, nếu anh ấy thấy em phiền phức, nhất định đã nói với em rồi.”

“Đúng vậy nhỉ.”

“Ừ, cho nên em đừng suy nghĩ quá nhiều, để chị đi pha chocolate nhé.”

Sau mấy lời cam đoan của cô, cô bé mới thở phào nhẹ nhõm, đi tới chiếc ghế rồi ngồi xuống, nhìn theo bóng Khả Khanh đi vào phòng pha trà.

Chờ lúc Khả Khanh bê cốc chocolate tới, Lăng Tuấn không nhịn được lại nháy mắt mấy cái, tiếp tục hỏi.

“Chị Khả Khanh, vậy chị có biết mấy ngày gần đây anh Thiên Phóng ngủ ở đâu không?”

Nghe vậy, thiếu chút nữa Khả Khanh đã đánh rớt cốc chocolate trên tay, nhìn cô bé có đôi mắt to tròn kia, Khả Khanh đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng: “Cái này… Em nên hỏi trực tiếp Cừu tổng mới đúng.”

“Ách.” – Lăng Tuấn nhận cốc chocolate, cúi đầu uống một ngụm, sau đó lại ngẩng đầu lên, – “Chị Khả Khanh?”

“Ừ?” – Khả Khanh quay về chỗ ngồi, cầm cốc trà Ô Long của mình lên uống.

“Chị có nghĩ anh Thiên Phóng đang nuôi “Kim ốc tàng kiều” (vợ bé, bồ nhí) ở bên ngoài không?”

“Cái gì?” – Thiếu chút nữa cô đã phun ra hết đống trà trong miệng.

“Là Kim ốc tàng kiều.” – Lăng Tuấn cầm cốc chocolate, lần thứ hai tiến đến trước bàn làm việc của Khả Khanh, lém lỉnh nói: “Như anh Thiên Tấn, Thiên Vân ấy, tuy rằng đã cưới vợ nhưng bên ngoài vẫn nuôi vài cô vợ bé. Nhưng anh Thiên Lâm và Thiên Phóng mới từ nước ngoài trở về, có lẽ họ còn chưa có thời gian đi tìm.”

“Sao em biết những việc này?”

“Là dượng nói với em.” – Cô bé giả làm vẻ mặt của Cừu Tĩnh Viễn, vờ chống gậy ba-toong, nhíu mày, trầm giọng nói: “Thiên Tấn, Thiên Vân, hai đứa bay ngoại trừ việc bát nháo với mấy nữ minh tinh ở bên ngoài thì còn làm được việc gì? Suốt ngày chỉ biết đến gái gú, sự nghiệp thì chả nên cơm cháo gì sất!”

Cách cô bé nhại lại thật giống.

Khả Khanh bật cười thành tiếng, thấy thế Lăng Tuấn liền xán lại, tò mò hỏi lần nữa: “Này này, chị Khả Khanh, chị có nghĩ anh Thiên Phóng có vợ bé không?”

Khả Khanh lại suýt bị sặc, – “Khụ khụ, cái kia…, anh trai Thiên Phóng của em còn chưa kết hôn, cho dù có cũng nên gọi là bạn gái, không thể gọi là vợ bé.”

“Vậy sao? Thế chị có nghĩ anh ấy có bạn gái không?” – Cô bé vẫn không từ bỏ ý định của mình.

“Ách…” – Nên nói có hay không đây?

Nhìn vẻ mặt hiếu kỳ ngây thơ của cô bé, Khả Khanh lúng túng mãi không thôi, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào. Đúng lúc này, cửa phòng họp bật mở, Khả Khanh thầm thở phào nhẹ nhõm. Cừu Thiên Phóng vừa đi ra nhìn thấy Lăng Tuấn, sắc mặt hắn liền trở nên không tốt.

“Cô ở đây làm gì?”

“Anh đoán xem, em ở chỗ này làm gì?” – Cô xoay người lại, cười hehe, nói như thể đây là điều hiển nhiên: “Đương nhiên là làm việc rồi, mẹ chưa gọi điện cho anh sao?”

Cừu Thiên Vân đi ra ngay sau Cừu Thiên Phóng, nghe thấy vậy liền sửng sốt nhìn cô gái nhỏ không hiểu từ đâu nhảy ra này, hắn lạnh giọng nói, – “Từ trước đến nay Hoàng Thống không chấp nhận kẻ đi cửa sau, dù là người nhà cũng phải tới dự thi theo giấy hẹn của công ty. Cừu Thiên Phóng, cậu cũng phải làm theo nguyên tắc đó.”

“A, thì ra là anh Thiên Vân, anh tới đây họp cùng anh Thiên Phóng phải không!” – Lăng Tuấn ầm ĩ cắt đứt lời nói của Cừu Thiên Vân, – “Oa! Vóc người của anh dạo này rắn chắc quá nha, có phải anh thường xuyên tới phòng tập thể hình không?”

Rốt cuộc cô gái này từ đâu chạy tới đây vậy? Thiên Vân không nhớ mình đã từng gặp cô ta, nhưng có vẻ cô bé biết hắn. Cừu Thiên Vân nhíu mày: “Cô là_____”

Lăng Tuấn không khách khí cắt đứt lời hắn lần thứ hai, cô giả vờ đau lòng: “Ai nha, không phải anh Thiên Vân quên em đó chứ? Mới xuất ngoại vài năm đã không nhớ người ta rồi….”

Cái quỷ gì thế này? Cô gái này rốt cuộc là ai?

Cừu Thiên Vân đang muốn chất vấn thì nghe thấy Cừu Thiên Phóng quát nhẹ.

“Tiểu Yến, đừng lộn xộn.”

Câu nói của hắn khiến mọi người ngạc nhiên.

Tiểu Yến? Là ai nhỉ?

“Thiên Vân, con bé này là Lăng Thanh Yến, cháu bên ngoại của mẹ tôi.”

Cháu gái bên ngoại họ Lăng? Chẳng phải đã chết sớm rồi sao?

Cừu Thiên Vân còn chưa kịp mở miệng, cô bé kia đã tới trước mặt, đôi mắt đen to tròn sáng lấp lánh nhìn thẳng vào hắn.

“Đúng vậy, em là Thanh Yến, chắc anh đã quên rồi. Trong buổi sinh nhật của dượng Tĩnh Viễn năm ngoái chúng ta có gặp qua, anh nhớ không?

“Có sao?” – Hắn vắt óc cũng không thể nhớ nổi, chỉ cảm thấy ánh mắt của cô bé này đen láy, sâu thăm thẳm.

“Có chứ, lúc đó em đi cùng dì Tĩnh Vân, anh còn tặng dì ấy một bộ trang sức làm bằng san hô.”

Đúng rồi!

Hình như là có chuyện như thế, đúng là có một cô gái…

Trong cái đầu lơ mơ của hắn thoáng hiện lên một đoạn hình ảnh, cô bé với bím tóc buộc đuôi sam, nói rất nhiều, cười cũng rất đáng yêu….

Lăng Thanh Yến

Tôi là Lăng Thanh Yến, cháu gái bên ngoại duy nhất của dì Lăng.

Không phải đã chết rồi sao?

Không!

Tôi không chết, tôi vẫn còn sống, anh rất thương tôi, luôn gọi tôi là Tiểu Yến.

Tiểu Yến?

Đúng, Tiểu Yến.

“A, là Tiểu Yến đó hả?” – Gương mặt Cừu Thiên Vân giãn ra, tươi cười nói, – “Xin lỗi, trí nhớ của tôi không tốt lắm.”

“Không sao, không sao, ha ha.” – Cô bé cười híp cả mắt, – “Nhưng thực ra anh đã hiểu lầm anh Thiên Phóng, em không đi cửa sau mà đã tham gia cuộc dự thi vào tập đoàn Hoàng Thống, kết thúc phần thi, dượng Tĩnh Viễn thấy em thông minh nên mới đồng ý cho em đi làm.”

Cừu Thiên Cân cười lúng túng, – “Tiểu Yến, tôi không phải có ý đó, gần đây thực sự quá bận rộn nên nhất thời không nhận ra em.”

“Ai nha, anh Thiên Vân dúng là người hay quên đó nha.” – Cô vươn tay nắm lấy tay hắn lắc lắc vài cái, – “Sau này chúng ta là đồng nghiệp, xin anh hãy chiếu cố nhiều cho em nhé.”

“Đương nhiên rồi, không thành vấn đề.”

“Hình như anh đang có việc gấp, thôi không quấy rầy nữa, anh mau quay về đi.”

“Lần sau tôi mời em đi ăn cơm.”

“Vâng vâng, anh đi thong thả, xuống lầu cẩn thận.” – Lăng Tuấn hồ hởi vẫy vẫy tay với Thiên Vân, Cừu Thiên Vân mỉm cười đi vào trong thang máy.

Cửa thang máy vừa trượt đóng lại, trong phòng lại trở nên yên tĩnh lạ thường.

Trên mặt Lăng Tuấn mang theo nụ cười quỷ dị, cô xoay người lại vừa vặn nhìn thấy Khả Khanh đang nhìn mình một cách kỳ lạ.

Cô thầm giật mình, nhưng lại nghe Khả Khanh nói.

“Chị tưởng em tên là Lăng Tuấn?”

Cừu Thiên Phóng căng thẳng, hắn nghĩ hỏng bét rồi.

Vừa rồi nha đầu kia làm trò lại bị cô vạch trần, hắn không thể làm gì khác ngoài việc mở miệng nói giúp, nhưng không ngờ con bé đã khai tên với cô rồi. Nhìn vẻ mặt hồ nghi của Khả Khanh, hắn không kìm được tim đập nhanh hơn.

“Đấy là tên gọi thân mật của nó.”

“Tên thân mật?” – Khả Khanh hoài nghi nhìn hắn.

“Ừ.” – Hắn nói chắc như đinh đóng cột, nhưng hai bàn tay thì nắm chặt lại.

Lăng Tuấn khẽ cong môi, tiếng cười như chuông bạc lanh lảnh vang lên, thu hút sự chú ý của Khả Khanh về phía cô.

Tiếng cười vui vẻ của cô lại khiến lông tơ trên người Cừu Thiên Phóng dựng thẳng đứng.

Lăng Tuấn hận hắn, tuy cô đã từng giúp hắn, nhưng hắn biết rõ cô rất hận hắn, hắn không hiểu vì sao bảy năm trước cô lại giúp hắn, cũng không biết được những suy tính của cô.

Mặt hắn tái xanh, cả người gồng lên trông giống một tên ác bá. Đôi con ngươi đen láy của cô đảo qua, thu lấy hình ảnh này của hắn vào mắt, nhưng Lăng Tuấn lại quay sang Khả Khanh, tươi cười.

Toàn thân căng cứng, hắn cho rằng cô sẽ vạch trần hắn, nhưng ai nhờ cô lại nói đỡ vài câu, giúp hắn che giấu.

“Đúng vậy, chị Khả Khanh à, đó là tên thân mật của em. Lúc em còn ở trong bụng mẹ rất nghịch ngợm, hay đạp lung tung, mẹ tưởng em là một cậu bé nên mới lấy một chữ Tuấn, ai ngờ lúc em ra đời lại là nữ, mẹ không thể làm gì khác hơn, đành đổi cho em sang cái tên nữ tính khác. Nhưng từ bé em đã không khác gì một thằng con trai, nên mọi người gọi em Lăng Tuấn.”

Là như vậy à?

Tuy rằng Lăng Tuấn đã nói vậy nhưng Khả Khanh vẫn có cảm giác không đúng, nhưng thấy hai người bọn họ cùng thống nhất một cách nói, cô biết họ không có khả năng nói thêm điều gì nữa liền bỏ qua, chỉ mỉm cười, nói: “Ra là vậy.”

“Vâng, vì thế chị muốn gọi em là Tiểu Lăng, hay Tiểu Yến đều được.” – Cô còn muốn tán dóc thêm vài câu, nhưng lại có chuông điện thoại vang lên.

Khả Khanh vừa đưa tay nhấc ống nghe, Cừu Thiên Phóng lập tức tóm lấy khuỷu tay của cô em gái vừa xuất hiện kia, kéo thẳng vào phòng làm việc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play