Tôi nhăn nhó, cầm chiếc bánh mì lủng lẳng vào lớp, vừa đi tôi vừa nghĩ , trời ạ, chắc là chán lắm, chẳng quen biết ai, cái miệng mình trong thời gian ngắn nhất có thể đang đứng trước nguy cơ thất nghiệp nặng nề.
Thơ thẩn vài phút.Chẳng khác gì dự đoán, cái lớp vắng queo, chẳng thấy bóng ma nào, tôi quăng chiếc cặp xuống bàn, ngồi xuống, miệng thì nhấm nháp ổ bánh mì còn đầu óc nghĩ đủ mọi chuyện, đủ mọi thứ trên đời.
Tôi tưởng tượng về một tương lai sáng lạng , về một người tình đẹp như trong phim Hàn Quốc, về một đứa tôi bản lĩnh , tài giỏi. Tôi cứ thế, cứ mơ mộng rồi tủm tỉm cười, thoáng thoáng lại đắc chí xoa xoa chiếc cằm.
- Có phải học phổ thông đâu mà đến sớm thế?
Cái tên chết dẫm ấy chẳng quay lên được bao lâu đã lại quay xuống dưới, đã không thể để cái đầu đứng yên thì đừng có ngồi bàn đầu, cứ quay lên quay xuống phát bực.
-Làm xong câu hệ phương trình chưa? Hắn hỏi
-Chưa xong.
Tôi trả lời hắn, tuy không tỏ vẻ như lần trước nhưng không đồng nghĩa với việc tôi cảm thấy thích thú con người ấy.
-Hình như thầy cho đề sai thì phải.Hắn nói tiếp.
Tôi trả lời bâng khua.
-Hên xui thôi. Cũng có thể lắm chứ?
Như được người đồng tình ủng hộ, cái tên Phạm Đăng Huy ngông cuồng không biết trời cao đất dày ấy đứng lên đầy dõng dạc.
-Câu hệ phương trình đề sai rồi phải không thầy?
Thầy Minh( Thầy giáo môn toán phần đại số) cầm tờ đề thi, đọc đi đọc lại khiến khuôn mặt hiện chút nét suy tư? Sau vài phút chiêm niệm tờ đề thầy không trả lời mà hỏi ngược lại hắn.
-Sao em nghĩ là đề sai? Làm không ra à ?
-Em thử nhiều cách rồi mà cũng không ra.
Thầy cười cười, bước xuống, cầm lấy tờ nháp của hắn.
Thầy nhìn chung quay cả lớp một vòng, nói nửa đùa nửa thật.
-Cứ bài nào làm không ra kết quả là học sinh đều nói là đề sai hết. Chẳng lẽ bài nào các em cũng có thể làm ra. Nếu giỏi như vậy thì cần cái ông thầy như tôi làm gì.Bài này thật ra không khó, nhưng phải ùng mẹo và đừng cố gắng làm cho bài toán thêm phức tạp. Không phải bài toán nào cũng cần những cách giải cao siêu, quan trọng là làm sao tìm ra được hướng đi đúng.
Thầy ngắt lời khi vô tình thấy bài làm của Hoàng Quốc Nhân.
-Hướng làm khá tốt, em lên bảng trình bày bài làm đi !
Sau khi Quốc Nhân trình bày xong bài hệ, cả lớp chúng tôi ngớ người vì mức độ dễ dàng của nó.
Thầy nhìn lên bài làm của cậu, gật gật đầu tỏ ý hài lòng.
Cả lớp chúng tôi nhốn nháo lên, tên Phạm Đăng Huy nãy giờ chỉ biết than thở tiếc nuối.
-Trời, dễ vậy mà không nghĩ ra.
Tôi ở phía sau nghe thấy vậy bực mình thầm.
-Dễ , dễ mà không nghĩ ra, chỉ được nước chém gió, tự cao tự đại.
Tôi chống cằm, nhìn xéo qua cậu bạn Hoàng Quốc Nhân, ôi cậu ấy đúng là thần tượng của mình rồi, giỏi mà không sang chảnh.
-Các em thấy sao ?Thầy Minh hỏi cả lớp.
-Dễ quá thầy ơi. Cả lớp trả lời.
-Dễ mà khó đấy các em, hướng đi của bài dễ nhưng lại khó tìm ra cái dễ mà làm. Tiện đây thầy cũng muốn nhắc nhở các em một chuyện. Chúng ta là học sinh ôn thi lại, tuy không phải chịu áp lực từ các môn phụ như ở trung học, nhưng lại có rất nhiều những cám dỗ. Để khóa ôn thi lại thành công, thầy mong muốn các em cùng nhau hợp tác với thầy, cùng nhau tiến bộ từng ngày. Không biết thì hỏi chứ đừng im lặng, người ta chỉ sợ lười chứ không ai sợ dốt cả. Với những ai đã giỏi rồi, thì thầy muốn các em phải làm sao giỏi hơn nữa, không nên tự cao ỷ lại, như thế chỉ khiến các em thụt lùi mà thôi,đi thi không chỉ là thi xem ai giỏi hơn ai, mà là thi cả bản lĩnh chiến đấu, ai kiên trì đến cùng người ấy là kẻ chiến thắng. Thôi nói vậy thôi chứ không các em lại bảo thầy đá sân qua môn văn thì chết. Chúng ta tiếp tục giái quyết nốt bài bất đẳng thức rồi nghỉ.
Thầy chuyển nhanh chủ đề, nhưng trong đầu óc tôi vẫn luôn vang vang, đọng lại những lời giảng thấm thía ấy.
Thầy nói đúng, rất đúng, không nên chảnh chọe.
-Ngu.
Tôi đang ậm ừ vì những chân lý vừa được thầy mở ra, tên Hạ Lang Quân đáng ghét kia lại lấy bút gõ cái bốp lên đầu, bực mình tôi đâm cáu.
-Khùng hả ?
Khùng com mắt, nhìn vào vở đi, dòng thứ 2 từ trên xuống, đúng là thánh nhân, đến cộng trừ cũng sai. Nghĩ sao mà 7 - 3= 5 vậy má !
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT