Oài, một ngày trời trong xanh, nắng vàng hoe trên
sân cỏ, ấy vậy mà tâm trạng lại chẳng được mấy vui vẻ nhỉ? Thi lại....- Thi y
thi lại một hai năm là chuyện bình thường....Đấy, đấy, lại cái câu nói kinh điển
của ba mẹ từ khi biết tin tôi rớt đại học, tôi đúng là con ngốc bán mạng cho trời
hay sao mà lại có ý tưởng thi y chứ? Cầy ngày cày đêm cả một năm lớp 12 rồi còn
chưa đủ sao?Tôi ấm ức lắm. Chẳng nói chẳng rằng gì cứ lủi tha lủi thủi trong
phòng.
Thi rớt thì cùng buồn thật nhưng tôi ghét phải ôn
thi lại, tôi ghét cảm giác mà người ta được làm sinh còn tôi vẫn chỉ là cái đứa
thi lại, không còn là học sinh cũng chưa được nâng cấp làm sinh viên, nói thật
là chẳng thuộc cái thể loại gì hết.Thế rồi tôi cũng đi ôn thi lại, vì ba mẹ
thân yêu, vì cái lý tưởng dang dở mà tôi đang ấp ủ, thi đậu đại học tôi sẽ được
viết truyện.Có thể là trời xui đất khiến, hay bản thân tôi học tài thi phận,
sau một năm ôn thi lại cuối cùng tôi cũng đậu đại học, không phải đậu trường y,
cũng chẳng phải học ngành y, tôi chọn cho mình cái ngành mà người ta ai cũng
nói là khó xin việc; Công nghệ sinh học.Kết quả dù thế nào thì tôi vẫn không hối
tiếc, vẫn không hối hận về nhưng tháng ngày vừa qua.
Và giờ, cũng
là lúc tôi thực hiện ước mơ viết truyện của mình. Có ai đó đã nói với tôi rằng:
" Cuộc sống mỗi người chính là câu chuyện bán chạy nhất" thế nên tôi
quyết định sẽ viết những mẩu chuyện trong chuỗi chuyện của mình với 365 ngày, ở
một ngôi trường mới, với những người bạn mới, với những trải nghiệm, từ những
thứ quen thuộc cho những điều mới mẻ.
Từ những mối quan hệ không rõ ràng, cho đến những
yêu thương vụng trộm, cùng những tiếng khóc tiếng cười trên môi bất chợt, tất cả
đã vẽ lên một bức tranh tuyệt đẹp, bức tranh tình bạn, tình yêu, tình cảm thầy
trò.