Tôi vẫn mơ thấy giấc mơ kì lạ đó. Có buổi sáng thức dậy, tôi thấy
mắt mình nhức vô cùng, soi gương mới biết hóa ra mắt tôi đã sưng lên vì
khóc. Trong giấc mơ, tôi quá đỗi tàn nhẫn!
Giấc mơ về Ngốc lại đến. Người ta bắt giam Ngốc vì trong đám trẻ
Ngốc ném đá để bảo vệ tôi đã có đứa phải lên trạm xá. Ngày Ngốc bị người ta đưa đi, tôi có thấy. Ngốc thấy tôi, ngoái lại, ú ớ gọi tôi bằng cái
giọng ngọng líu:
– T…ũ…n.
Tôi nhanh chóng quay mặt đi! Tôi lo sợ nhưng không phải cho Ngốc mà là sợ người ta sẽ bắt cả tôi.
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng qua! Những ngày sau đó, cuộc sống trong giấc mơ của tôi không còn có Ngốc.
Hình như lúc đó, trong giấc mơ, tôi chuyển đi một nơi khác. Tôi
loáng thoáng nhớ rằng mình ngồi trên một chuyến xe khách và đang rất
vui. Nhưng tôi không hề biết được rằng, Ngốc đang vừa khóc vừa luống
cuống chạy theo.
Ngốc ngã úp mặt xuống đường! Ngốc gào khóc, Ngốc gọi tên tôi, nhìn chiếc xe xa dần.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT