Điềm Điềm cười ‘ha ha’, có gì mà cô không dám chứ? Trên thế giới này, còn có chuyện gì mà Cung Điềm Điềm không dám làm sao? Lúc cô mới ba tuổi, cô và Cung Tử Kỳ, hai người còn len lén núp trong phòng cha, nghe lén bọn họ xxoo đấy?

Mặc dù khi đó, cô không hiểu bọn họ rốt cuộc là đang làm chuyện gì nhưng mà cô có thể xác định là hai người bọn họ không có làm chuyện tốt gì, dù sao cũng chính là loại chuyện mà những người khác khó nói ra miệng.

"Anh trai, thật ra thì em cũng đã đã nhìn ra!" Điềm Điềm cười nói, nhích tới gần Cung Tử Kỳ một chút.

"Em nhìn ra cái gì hả?" Anh không có chuyện gì để cho em gái có thể nhìn ra được, hơn nữa, giữa anh và Cổ Ngấn Nhi, tối đa cũng chỉ có thể coi là có cảm tình, vẫn chưa đến mức giống như Điềm Điềm nói, là anh thích Cổ Ngấn Nhi.

Mặc dù, khi thấy cô và nam sinh khác ở chung một chỗ, trong lòng anh cực kỳ khó chịu, nhưng mà điều này cũng không thể nói lên được cái gì. Mà cứ cho là anh thật sự thích Cổ Ngấn Nhi đi, vậy thì như thế nào?

Cô có quyền chọn lựa người mình yêu mến, mà người này chắc không có quan hệ gì với anh rồi!

“Anh, có phải anh không thích thấy chị ấy và nam sinh khác ở chung một chỗ đúng không?" Điềm Điềm đẩy anh một cái, chính xác là như vậy.

"Vậy thì sao?" Mặc dù anh không trả lời thẳng, nhưng mà nói như vậy, cũng đã xác định, anh thật sự không thích Cổ Ngấn Nhi đi chung vói nam sinh khác.

"Ừm, không sao cả. Anh trai, có phải anh muốn lúc nào cũng được nhìn thấy chị ấy không?" Điềm Điềm cười ái muội, cô dựa sát vào anh. Cung Tử Kỳ không thích Cổ Ngấn Nhi, mới gọi kỳ quái đấy!

"Đúng, hình như là vậy!" Anh cũng không biết đúng hay là không, nhưng mà quả thực, anh thật sự muốn muốn thời thời khắc khắc cô đều ở bên cạnh anh, ít nhất anh cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô. Cảm giác như vậy, coi như không tệ.

"Anh, anh thật sự không có thuốc nào cứu được nữa rồi!" Mặc dù cô còn nhỏ, nhưng mà có một số việc, còn hiểu rõ hơn người trong cuộc nhiều đấy!

"Anh thế nào?" Anh chẳng sao cả!" Anh không biết bản thân mình có chuyện gì, hơn nữa, anh có thể có chuyện gì được chứ? Nhìn Điềm Điềm cười như kẻ trộm, tại sao anh lại có cảm giác, mình vừa trúng kế của em gái vậy?

"Anh trai, anh thật sự thích Ngấn Nhi rồi, anh thử nhìn vẻ mặt của anh lúc này mà xem, rất giống khi cha nhìn mẹ! Ớ ơ. . . . . . Đúng là ánh mắt này!" Điềm Điềm vội vàng chạy đi, cô vừa nhạo báng Cung Tử Kỳ, cũng biết, mình nhất định sẽ bị anh mắng cho một trận cho nên, cô phải tranh thủ thời gian trốn đi!

Khi cô thấy đứng Cổ Ngấn Nhi đứng bên cạnh, thật sự cảm thấy rất hài lòng mà cười to. Quá tốt! Quá tốt rồi! Ít nhất Cổ Ngấn Nhi đã nghe thấy bọn họ nói chuyện.

Ha ha, xem ra cơ hội của anh trai càng lúc càng lớn.

Ít nhất, cô cũng đã nhìn ra, Cổ Ngấn Nhi cũng có nhiều tinhg cảm với Cung Tử Kỳ, nếu như không có, cô ấy cũng sẽ không ngây ngốc đứng ở đây.

"A, em. . . . . ." Khi Cung Tử Kỳ nói chuyện trời đất với Điềm Điềm làm sao lại quên mất cô chứ. Cho nên anh xoay người nhìn sau lưng xem Cổ Ngấn Nhi đã ra ngoài hay chưa. Bây giờ thì tốt rồi, Cổ Ngấn Nhi đã ra ngoài đứng đối diện, hơn nữa còn nghe được cuộ nói chuyện vừa rồi của bọn họ, lần này phải làm sao đây?

"Thời gian không còn sớm, em đi về trước đây!" Cô hốt hoảng cầm lấy cặp sách, ngay lập tức chạy ra ngoài.

"Anh, anh còn không đuổi theo, ngây ngốc làm cái gì?" Điềm Điềm kiến thấy Cung Tử Kỳ sững sờ tại chỗ, vội nhắc nhở. Tại sao cô lại có người anh trai đần như vậy, thế mà vẫn đứng ngây ra đây, cũng không biết phải làm gì sao?

Chẳng lẽ để Cổ Ngấn Nhi đi một mình sao? Cô có chút lo lắng, nếu như để Cổ Ngấn Nhi đi một mình từ đây thì cũng không biết phải mất bao lâu mới có thể về đến nhà.

Cô đi tới nơi này, cũng là để tài xế đưa tới.

Vì nơi này còn cách thành phố khá xa, cho dù Cổ Ngấn Nhi có ở gần đây đi chăng nữa thì về đến nhà cũng sẽ mất khá nhiều thời gian.

"Biết rồi!" Cung Tử Kỳ Điểm nhéo mũi Điềm Điềm một cái, sau đó mới chạy ra ngoài, khi thấy Cổ Ngấn Nhi có chút khò xử đứng cạnh cửa thì anh cũng hiểu ra.

Cái cửa này cho dù là muốn đi vào hay là muốn ra ngoài cũng phải có mật mã. Cô không có mật mã làm sao đi ra ngoài được?

"Đi thôi!" Anh mở cửa, nhanh chóng lôi kéo Cổ Ngấn Nhi đi ra ngoài.

"Anh đi cùng em làm cái gì, tự em về là được rồi!" Cô vẫn nên tự về thôi!

Cô muốn điều chỉnh lại tâm tình của mình cho tốt, mới vừa rồi khi nghe thấy bọn họ nói chuyện, cô cũng sợ hết hồn, nếu như không để cho cô đi một mình thì cô thật sự không biết mình sẽ nghĩ ra những chuyện gì. Có thể lại nghĩ quá nhiều hay không. Thật ra cô hiểu rất rõ cảm giác của mình đối với anh là cảm giác gì, nhưng mà cô càng hiểu rõ chênh lệch giữa anh và cô nhiều bao nhiêu.

Thân phận của anh như thế nào, không phải là cô không biết. Chuyện cô cực kỳ để ý, chính là cái này.

Anh ở trong trường, là muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, một người nổi tiếng; còn cô nhiều nhất cũng chỉ là một bụi cỏ dại nhỏ bé vô cùng tầm thường. Cho dù các thầy giáo rất hay khen cô, cũng rất coi trọng cô, nhưng mà cô và bọn họ từ đầu đến cuối vẫn không giống nhau.

Cô nhiều nhất, cũng chỉ có thể đứng ở một nơi xa xa, chăm chú nhìn anh.

Anh cao cao tại thượng, còn cô lại thấp kém đến không thể thấp kém hơn.

"Lên xe, em đang nghĩ cái gì vậy?" Thấy cô đứng một lúc lâu cũng không lên xe, rốt cuộc cô đang suy nghĩ gì?

"A. . . . . . Ồ!" Cô gật đầu một cái, lúc này mới quay đầu lại, vội vàng ngồi lên xe. Vẫn nhìn ngoài cửa sổ, vẫn luôn không dám nhìn mặt anh.

Cô sợ chỉ cần mình liếc mắt nhìn thêm một chút thì sẽ không thể nào loại anh ra khỏi đầu mình nữa.

Cô biết, mấy ngày nay, anh lạnh nhạt đã làm cô tổn thương rất nhiều.

Vẻ mặt này cảu anh, cô thật sự không rõ ràng lắm, bản thân mình có nên nhìn hay không.

Vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt kia của anh, cô chỉ muốn chạy trốn thật xa; không muốn nhìn thấy ánh mắt của anh, như vậy cũng đã đủ vừa lòng rồi.

"Tại sao không nói lời nào?" Anh lái xe rất chậm, chỉ muốn nghe xem cô sẽ nói gì với mình?

"Không có!" Cô lắc đầu, vẫn nhìn phong cảnh phía ngoài.

Cô thật sự không muốn nói gì với anh sao? Một câu cũng không muốn nói sao?

Mới vừa rồi, anh và Điềm Điềm nói chuyện, không phải cô đã nghe hết tất cả rồi sao?

Chẳng lẽ, cô thật sự không để tâm, thậm chí không muốn nhắc tới một chút nào sao?

"Mới vừa rồi Điềm Điềm nói. . . . . ."

"Anh yên tâm, em sẽ không để ý đâu!" Cô vội vàng cắt đứt lời anh, cô thật sự không muốn nói nhiều đến chuyện này.

Cho dù cô thật sự đã nhớ kỹ chuyện này rồi, vậy thì có thể như thế nào đây?

Thân phận của bọn họ, thật sự chên lệch nhau quá nhiều.

"Anh thà rằng em lưu ý đến nó." Tiếng nói của anh rất nhỏ, nhưng mà vẫn truyền vào trong tai Cổ Ngấn Nhi.

Cô cúi đầu, vặn vẹo ngón tay mình. Cô cũng không muốn như thế này, nhưng mà quan hệ giữa bọn họ, thật sự không phải như anh đang tưởng tượng .

Có lẽ, anh chỉ cảm thấy cô khá mới mẻ mà thôi; nam sinh có thân phận giống như anh, bên cạnh luôn xuất hiện những cô gái con nhà giàu, nếu như mà đột nhiên xuất hiện một cô gái nhà nghèo giống như cô thế này thì chỉ có thể là anh muốn tìm kiếm một chút cảm giác mới mẻ mà thôi!

Chỉ cần đợi đến khi cảm giác mới mẻ ấy qua đi, tất cả đều sẽ trở về vị trí ban đầu thôi.

"Em muốn về nhà, hay là đến tiệm ăn làm thêm?" Anh mở miệng hỏi.

"Anh cho em xuống xe ở đầu đường phía trước đi!" Cô vẫn muốn đi một mình, cô thật sự muốn suy nghĩ thật tốt một chút, suy nghĩ xem rốt cuộc mình phải làm thế nào để ổn định lại tâm tình, ít nhất là không để cho anh và cô xảy ra thêm chuyện gì nữa.

"Anh đưa em đi!" Nơi này, cách chỗ ở của cô quá xa, nếu cô xuống xe ở đây, chẳng lẽ phải đi bộ trở về sao?

"Không cần đâu, em muốn đi mua một ít đồ!" Cô muốn đi mua keo dán để dính vỏ sò.

"Được rồi!" Anh gật đầu, anh rất muốn xem thử, rốt cuộc cô muốn đi làm cái gì?

Lúc này, trời cũng đã sắp tối rồi, nàng còn muốn đi mua cái gì nữa.

Tay của cô, thỉnh thoảng còn sờ túi quần của mình, ở trong đó rốt cuộc là thứ gì, anh thật sự rất tò mò.

"Cảm ơn!" Sau khi cô xuống xe, lập tức nói lời cảm ơn anh.

Rồi sau đó, cô nhanh chóng xoay người đi về phía trước, cô nhớ nơi này có một cửa hàng, bên trong có thể sẽ tìm được keo dán dính vỏ sò, ít nhất không cần lo lắng sẽ không dính được vỏ sò.

"Đi đường cẩn thận!" Nhìn cô rời đi, anh lập tức ngồi vào xe, từ từ chậm rãi đi về phía trước, cách cô một đoạn, ít nhất không để cho nàng phát hiện, anh vẫn luôn đi theo sau cô.

Nhìn thấy cô đi vào một cửa tiệm bách hóa, cô đến nơi này để làm gì?

"Ông chủ, ở đây có bạn keo dán không?" Cô đứng ở trước quầy, quầy rất cao khiến cho cô càng thêm nhỏ bé, vóc người của cô vốn đã không cao, đứng ở đó phải nhón chân lên mới có thể đụng đến mặt quầy.

"Có, cô muốn mua loại nào?" Ông chủ Ngũ Kim cười cười, rất là hòa ái.

"501 !" Loại keo này mới có thể dính được vỏ sò.

"Cho cô, muốn mấy lọ?"

"Hai lọ." Cô sợ một lọ không đủ.

"Ông chủ, cháu có thể thử một chút không? Nếu như không dính được, cháu có thể phải đổi cái khác." Cô suy nghĩ một chút, vẫn nên thử một chút trước xem sao, nếu như vỏ sò không dính được cô lại phải chạy đến đây mưa một lần nữa.

"Được, chai này đã dùng rồi, cháu dùng thử xem!" Cô gật đầu một cái, lấy vỏ sò đã được bao bộc cẩn thận từ trogn túi quần ra, để lên trên ghế nhỏ bên cạnh, nhận lấy lão lọ keo dán ông chủ đưa cho, cầm lấy hai mảnh vỏ sò vỡ bắt đầu thử dính lại.

Cung Tử Kỳ đi vào trong quán, anh cứ nghĩ là cô thật sự đã vứt những mảnh vỏ sò vỡ này đi rồi, anh thật sự cho là, cô không thèm để ý đến vỏ sò bị anh ném vụn nữa. Thì ra là, căn bản cô cũng không vứt mảnh vụn vỏ sò đi, còn nhặt lại từng mảnh nhỏ, từ từ dính lại từng mảnh một.

Cảm thấy phía trước có bóng đen, cô ngẩng đầu lên theo bản năng. Khi thấy Cung Tử Kỳ, cô cũng giật mình. Cô hoàn toàn không nghĩ đến, anh lại xuất hiện ở nơi này.

Nóng lòng bọc những mảnh vụn vỏ sò kia lại một lần nữa, chỉ là, bên trên mảnh vỏ sò còn có keo dính, trực tiếp dính lên tay cô.

"A. . . . . ." Cô nhìn mảnh vò sò dính vào tay mình, lập tức kéo nó ra.

Nhưng mà kéo đến nỗi tay cô cũng đau mà mảnh vỏ sò vẫn ở bên trên, không nhúc nhích.

"Đừng kéo nữa, kéo như vậy không được đâu." Anh quỳ người xuống, nhìn Cổ Ngấn Nhi.

Cô thật đúng là một cô bé ngu ngốc, rõ ràng sợ anh phát hiện, vẫn còn to gan lấy vỏ sò ra ở đây.

Có lẽ, cô thật sự cũng không phát hiện ra anh luôn đi theo sau cô.

"Vậy làm sao bây giờ?" Cô buồn khổ cầm một tờ giấy lau mặt, vốn đang thật tốt, lập tức đã thay đổi biến thành như thế này, thật là đủ xui xẻo.

"Ông chủ, chắc ông biết cách giải quyết như thế nào chứ!" Nhìn tay cô, bởi vì mới vừa lôi kéo mà đỏ lên.

"Để ta lấy thuốc cho cháu, có thể lau xuống." Ông chủ Ngũ Kim chỉ cười, kéo rèm cửa vào nhà lấy thuốc đưa cho Cung Tử Kỳ.

Kéo tay cô sang, nhẹ nhàng xoa, lấy vỏ sò ra khỏi tay cô. Phía trên vẫn lưu lại dấu vết hồng hồng, Cung Tử Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn Cổ Ngấn Nhi đang nghiêm túc dọn dẹp mảnh vỏ sò, thật không biết, nên nói gì với cô mới phải.

Cô rõ ràng cũng để ý, cần gì phải giả bộ làm ra vẻ không quan tâm.

Cô nữ sinh này, anh đúng là càng ngày càng không hiểu nổi.

"Đi thôi!" Sau khi trả tiền xong, cầm lấy keo dán, anh lập tức lôi kéo Cổ Ngấn Nhi đi ra ngoài.

Anh nghĩ, hai người bọn họ nên nói chuyện một chút.

Anh thật sự rất muốn hiểu rõ, trong lòng cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì?

Rốt cuộc phải như thế nào cô mới có thể nói tâm sự của mình cho anh nghe.

Anh lái xe tới bờ biển lần đầu tiên anh đưa cô đến, ngồi ở trong xe, nghe âm thanh sóng biển vỗ vách đá, nhưng ánh mắt của anh không hề rời khỏi người Cổ Ngấn Nhi.

"Nói đi, tại sao muốn giữ lại những mảnh vỏ sò vụn kia?" Anh thật sự rất muốn biết, muốn hiểu rő, rốt cuộc cô nghĩ gì?

"Không có tại sao!" Cô không muốn nói, không muốn cho anh biết một chút nào, rằng mình rất để ý, rất để ý cái vẻ lạnh nhạt mà anh dùng để nhìn cô kia... cảm giác như vậy, làm cho cô rất không thoải mái.

"Anh không muốn nghe cái này, anh chỉ muốn biết, tại sao em giữ lại?" Hình như cô rất không thích nói tâm sự của mình với anh, nếu như không muốn nói, anh lại càng muốn biết.

"Vỏ sò là tôi tìm được, cho dù đã bể, cũng là tôi tìm ra, tôi không bỏ được, không muốn mất nó." Cô nói dối, cô thật sự không tìm được một lý do, không tìm được một lý do thích hợp, để nói cho anh biết, mình thật sự không muốn nhìn thấy mảnh vụn của vỏ sò bị chính mình vứt vào trong thùng rác.

Câu nói ‘Không lạ gì’ kia của anh vẫn luôn đâm vào ngực cô, rất đau, rất đau!

Không để cho anh biết, tiếp đó, rốt cuộc phải làm như thế nào? Rốt cuộc phải xử lý chuyện này như thế nào

"Chỉ như vậy sao?" Anh không tin lời cô nói, nếu quả thật là như vậy thì anh có thể nói gì nữa đây.

"Đúng, là như vậy!" Trong bóng tối, bọn họ ai cũng không thấy rõ vẻ mặt của đối phương.

Cổ Ngấn Nhi vẫn bình thường như trước, chỉ là cúi đầu, đôi tay xoắn lấy nhau thật chặt, đôi mắt cũng vẫn đang nhìn tay mình. Căn bản cũng chưa từng ngẩng lên.

"Tại sao vẫn cúi đầu? Chẳng lẽ ngay cả ngẩng đầu lên nhìn anh mà em cũng không dám nhìn sao?" Cung Tử Kỳ đột nhiên nắm hai vai cô, hi vọng cô có thể ngẩng đầu lên, nhìn thấy sự tồn tại của anh.

Trong bóng tối, Cổ Ngấn Nhi chỉ có thể thấy, đôi mắt màu tím nhạt kia đang nhìn mình.

Ngay cả nháy mắt cũng không có, chỉ là nhìn cô như vậy, một mực nhìn, không hề rời đi.

"Anh . . . . ." Cô phát hiện mình căn bản không biết phải làm gì?

Chỉ sững sờ nhìn Cung Tử Kỳ, rốt cuộc là anh đang nhìn cái gì?

Cô càng ngày càng không hiểu, anh làm vậy rốt cuộc là vì cái gì?

Ở trong mắt anh, cô có thể thấy được, hình như là anh thật sự có cảm giác với cô.

Nhưng mà suy nghĩ một chút, lại cảm thấy rất không có khả năng, lại cảm thấy, mình và anh đúng là không thể. . . . . .

"Anh cái gì? Anh cảm thấy Ðiềm Ðiềm nói không sai, anh thật sự thích em, em không biết thật sao?" Anh nhìn Cổ Ngấn Nhi, đối với những gì Điềm Điềm vừa nói, anh cảm thấy là đúng, anh thật sự thích cô nữ sinh bình thường trước mặt này.

Cô không đủ xinh đẹp, trong tất cả đám bạn học ở trường, cô chỉ có thể coi là một nữ sinh bình thường. Nhưng mà, cô lại luôn hấp dẫn ánh mắt của mình, một mực hấp dẫn, khiến cho anh không có biện pháp, không thể không để ý đến cô, xem cô như không tồn tại, bởi vì anh phát hiện, mình thật sự không làm được.

"Anh. . . . . ." Cô vẫn đang sững sờ, không biết rốt cuộc mình muốn nói những gì?

Quan hệ giữa anh và cô rốt cuộc là như thế nào?

"Ngấn Nhi, đi cùng anh, đừng lo lắng nhiều như vậy, em dám thừa nhận, em không có cảm giác gì với anh sao? Em đừng suy nghĩ nhiều như vậy, được không? Nếu như nói, anh thật sự để ý gia cảnh của em, anh cũng không thể nào đi theo em gần như vậy. Em nói, thân phận của chúng ta hơn kém nhau một trời một vực, sợ anh dẫn em đi ra ngoài, sẽ có ** . Anh thật sự không cảm thấy như thế. Anh không cảm thấy đây là vấn đề giữa chúng ta." Anh đã nghĩ rất rõ ràng, cho dù gia cảnh cô không tốt, nhưng mà cô cũng là người tốt mà!

"Anh? Em?" Lần này Cổ Ngấn Nhi càng không rõ ràng lắm, rốt cuộc là mình muốn nói những gì vậy hả?

Bởi vì, nhìn ánh mắt của anh, cô càng ngày càng không hiểu, giữa anh và cô, thật sự có thể tiến đến bên nhau được sao?

Ánh mắt của anh rất nghiêm túc, nghiêm túc muốn để cho cô tin tưởng.

"Đừng có anh với chẳng em nữa. Anh hiểu rõ, em đang suy tính cái gì, em đang sợ cái gì? Nhưng mà, anh thật sự hi vọng, em không cần suy nghĩ nhiều như vậy, đã có cảm giác, chúng ta vì sao không thể ở cùng nhau chứ?" Anh thật không hiểu, anh còn chưa lo lắng, cũng sẽ không suy nghĩ nhiều chuyện như vậy mà cô cứ phải suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?

"Nhưng mà, em cảm thấy chúng ta không thích hợp. Hơn nữa, em chỉ muốn trải qua ba năm học cấp ba trong yên lặng, không muốn trở thành kẻ địch của các nữ sinh trong trường." Cung tử Kỳ chỉ còn một học kỳ nữa, sau khi học xong học kỳ này, có lẽ anh sẽ ra nước ngoài học, bọn họ tối đa cũng chỉ có thời gian một năm này ở chung một chỗ.

Đợi đến sau khi anh tốt nghiệp, quan hệ của bọn họ, có thể cũng sẽ biến mất!

"Anh bảo đảm, sẽ để cho em bình tĩnh học xong, có được không?" Anh sẽ không để cho cô có cảm giác bên cạnh xảy ra rất nhiều chuyện.

Nếu có anh cũng sẽ giải trừ hết cho cô, cũng sẽ không để cho cô có quá nhiều áp lực. Lại nói, anh cũng không muốn dính dáng gì đến những người khác.

"Anh. . . . . ." Cô nhìn Cung Tử Kỳ, anh thật sự có thể làm được không?

Trong trường học nhiều học sinh như vậy, ai nguyện ý buông tha theo đuổi thần tượng của mình?

Mấy bạn học trong lớp cô kia, cô cũng đã không có biện pháp đối phó rồi.

"Ngấn Nhi, anh chỉ muốn muốn biết là, em có thích anh hay không, những chuyện khác, anh sẽ không suy nghĩ tiếp, nếu như em thật yêu thích anh vậy thì chúng ta sẽ ở cùng nhau, được không?" Cô nhìn ánh mắt của anh, đây cũng là chuyện cô rất muốn biết. Cho dù có nói như thế nào, giữa bọn họ, vẫn phải nói rõ ràng một chút.

"Em không biết, em thật sự không biết!" Cô thật sự không hiểu trong lòng mình nghĩ gì.

Đối với anh, là có cảm giác, nhưng mà, không phải chỉ cần nói có cảm giác là có thể đi chung với nhau, không phải nói, hai người thích là có thể đi chung với nhau.

Cung Tử Kỳ dứt khoát kéo cô vào trong lòng, anh muốn để cho cô hiểu rõ, rốt cuộc cô có thích anh hay không. Rốt cuộc là đang suy nghĩ gì?

"Đừng suy nghĩ!" Anh tựa vào bên tai cô, nhẹ giọng nói.

Tay nhè nhẹ vỗ lưng cô, chỉ muốn để cho cô an tâm.

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

"Ông chủ, ở đây có bạn keo dán không?" Cô đứng ở trước quầy, quầy rất cao khiến cho cô càng thêm nhỏ bé, vóc người của cô vốn đã không cao, đứng ở đó phải nhón chân lên mới có thể đụng đến mặt quầy.

"Có, cô muốn mua loại nào?" Ông chủ Ngũ Kim cười cười, rất là hòa ái.

"501 !" Loại keo này mới có thể dính được vỏ sò.

"Cho cô, muốn mấy lọ?"

"Hai lọ." Cô sợ một lọ không đủ.

"Ông chủ, cháu có thể thử một chút không? Nếu như không dính được, cháu có thể phải đổi cái khác." Cô suy nghĩ một chút, vẫn nên thử một chút trước xem sao, nếu như vỏ sò không dính được cô lại phải chạy đến đây mưa một lần nữa.

"Được, chai này đã dùng rồi, cháu dùng thử xem!" Cô gật đầu một cái, lấy vỏ sò đã được bao bộc cẩn thận từ trogn túi quần ra, để lên trên ghế nhỏ bên cạnh, nhận lấy lão lọ keo dán ông chủ đưa cho, cầm lấy hai mảnh vỏ sò vỡ bắt đầu thử dính lại.

Cung Tử Kỳ đi vào trong quán, anh cứ nghĩ là cô thật sự đã vứt những mảnh vỏ sò vỡ này đi rồi, anh thật sự cho là, cô không thèm để ý đến vỏ sò bị anh ném vụn nữa. Thì ra là, căn bản cô cũng không vứt mảnh vụn vỏ sò đi, còn nhặt lại từng mảnh nhỏ, từ từ dính lại từng mảnh một.

Cảm thấy phía trước có bóng đen, cô ngẩng đầu lên theo bản năng. Khi thấy Cung Tử Kỳ, cô cũng giật mình. Cô hoàn toàn không nghĩ đến, anh lại xuất hiện ở nơi này.

Nóng lòng bọc những mảnh vụn vỏ sò kia lại một lần nữa, chỉ là, bên trên mảnh vỏ sò còn có keo dính, trực tiếp dính lên tay cô.

"A. . . . . ." Cô nhìn mảnh vò sò dính vào tay mình, lập tức kéo nó ra.

Nhưng mà kéo đến nỗi tay cô cũng đau mà mảnh vỏ sò vẫn ở bên trên, không nhúc nhích.

"Đừng kéo nữa, kéo như vậy không được đâu." Anh quỳ người xuống, nhìn Cổ Ngấn Nhi.

Cô thật đúng là một cô bé ngu ngốc, rõ ràng sợ anh phát hiện, vẫn còn to gan lấy vỏ sò ra ở đây.

Có lẽ, cô thật sự cũng không phát hiện ra anh luôn đi theo sau cô.

"Vậy làm sao bây giờ?" Cô buồn khổ cầm một tờ giấy lau mặt, vốn đang thật tốt, lập tức đã thay đổi biến thành như thế này, thật là đủ xui xẻo.

"Ông chủ, chắc ông biết cách giải quyết như thế nào chứ!" Nhìn tay cô, bởi vì mới vừa lôi kéo mà đỏ lên.

"Để ta lấy thuốc cho cháu, có thể lau xuống." Ông chủ Ngũ Kim chỉ cười, kéo rèm cửa vào nhà lấy thuốc đưa cho Cung Tử Kỳ.

Kéo tay cô sang, nhẹ nhàng xoa, lấy vỏ sò ra khỏi tay cô. Phía trên vẫn lưu lại dấu vết hồng hồng, Cung Tử Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn Cổ Ngấn Nhi đang nghiêm túc dọn dẹp mảnh vỏ sò, thật không biết, nên nói gì với cô mới phải.

Cô rõ ràng cũng để ý, cần gì phải giả bộ làm ra vẻ không quan tâm.

Cô nữ sinh này, anh đúng là càng ngày càng không hiểu nổi.

"Đi thôi!" Sau khi trả tiền xong, cầm lấy keo dán, anh lập tức lôi kéo Cổ Ngấn Nhi đi ra ngoài.

Anh nghĩ, hai người bọn họ nên nói chuyện một chút.

Anh thật sự rất muốn hiểu rõ, trong lòng cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì?

Rốt cuộc phải như thế nào cô mới có thể nói tâm sự của mình cho anh nghe.

Anh lái xe tới bờ biển lần đầu tiên anh đưa cô đến, ngồi ở trong xe, nghe âm thanh sóng biển vỗ vách đá, nhưng ánh mắt của anh không hề rời khỏi người Cổ Ngấn Nhi.

"Nói đi, tại sao muốn giữ lại những mảnh vỏ sò vụn kia?" Anh thật sự rất muốn biết, muốn hiểu rő, rốt cuộc cô nghĩ gì?

"Không có tại sao!" Cô không muốn nói, không muốn cho anh biết một chút nào, rằng mình rất để ý, rất để ý cái vẻ lạnh nhạt mà anh dùng để nhìn cô kia... cảm giác như vậy, làm cho cô rất không thoải mái.

"Anh không muốn nghe cái này, anh chỉ muốn biết, tại sao em giữ lại?" Hình như cô rất không thích nói tâm sự của mình với anh, nếu như không muốn nói, anh lại càng muốn biết.

"Vỏ sò là tôi tìm được, cho dù đã bể, cũng là tôi tìm ra, tôi không bỏ được, không muốn mất nó." Cô nói dối, cô thật sự không tìm được một lý do, không tìm được một lý do thích hợp, để nói cho anh biết, mình thật sự không muốn nhìn thấy mảnh vụn của vỏ sò bị chính mình vứt vào trong thùng rác.

Câu nói ‘Không lạ gì’ kia của anh vẫn luôn đâm vào ngực cô, rất đau, rất đau!

Không để cho anh biết, tiếp đó, rốt cuộc phải làm như thế nào? Rốt cuộc phải xử lý chuyện này như thế nào

"Chỉ như vậy sao?" Anh không tin lời cô nói, nếu quả thật là như vậy thì anh có thể nói gì nữa đây.

"Đúng, là như vậy!" Trong bóng tối, bọn họ ai cũng không thấy rõ vẻ mặt của đối phương.

Cổ Ngấn Nhi vẫn bình thường như trước, chỉ là cúi đầu, đôi tay xoắn lấy nhau thật chặt, đôi mắt cũng vẫn đang nhìn tay mình. Căn bản cũng chưa từng ngẩng lên.

"Tại sao vẫn cúi đầu? Chẳng lẽ ngay cả ngẩng đầu lên nhìn anh mà em cũng không dám nhìn sao?" Cung Tử Kỳ đột nhiên nắm hai vai cô, hi vọng cô có thể ngẩng đầu lên, nhìn thấy sự tồn tại của anh.

Trong bóng tối, Cổ Ngấn Nhi chỉ có thể thấy, đôi mắt màu tím nhạt kia đang nhìn mình.

Ngay cả nháy mắt cũng không có, chỉ là nhìn cô như vậy, một mực nhìn, không hề rời đi.

"Anh . . . . ." Cô phát hiện mình căn bản không biết phải làm gì?

Chỉ sững sờ nhìn Cung Tử Kỳ, rốt cuộc là anh đang nhìn cái gì?

Cô càng ngày càng không hiểu, anh làm vậy rốt cuộc là vì cái gì?

Ở trong mắt anh, cô có thể thấy được, hình như là anh thật sự có cảm giác với cô.

Nhưng mà suy nghĩ một chút, lại cảm thấy rất không có khả năng, lại cảm thấy, mình và anh đúng là không thể. . . . . .

"Anh cái gì? Anh cảm thấy Ðiềm Ðiềm nói không sai, anh thật sự thích em, em không biết thật sao?" Anh nhìn Cổ Ngấn Nhi, đối với những gì Điềm Điềm vừa nói, anh cảm thấy là đúng, anh thật sự thích cô nữ sinh bình thường trước mặt này.

Cô không đủ xinh đẹp, trong tất cả đám bạn học ở trường, cô chỉ có thể coi là một nữ sinh bình thường. Nhưng mà, cô lại luôn hấp dẫn ánh mắt của mình, một mực hấp dẫn, khiến cho anh không có biện pháp, không thể không để ý đến cô, xem cô như không tồn tại, bởi vì anh phát hiện, mình thật sự không làm được.

"Anh. . . . . ." Cô vẫn đang sững sờ, không biết rốt cuộc mình muốn nói những gì?

Quan hệ giữa anh và cô rốt cuộc là như thế nào?

"Ngấn Nhi, đi cùng anh, đừng lo lắng nhiều như vậy, em dám thừa nhận, em không có cảm giác gì với anh sao? Em đừng suy nghĩ nhiều như vậy, được không? Nếu như nói, anh thật sự để ý gia cảnh của em, anh cũng không thể nào đi theo em gần như vậy. Em nói, thân phận của chúng ta hơn kém nhau một trời một vực, sợ anh dẫn em đi ra ngoài, sẽ có ** . Anh thật sự không cảm thấy như thế. Anh không cảm thấy đây là vấn đề giữa chúng ta." Anh đã nghĩ rất rõ ràng, cho dù gia cảnh cô không tốt, nhưng mà cô cũng là người tốt mà!

"Anh? Em?" Lần này Cổ Ngấn Nhi càng không rõ ràng lắm, rốt cuộc là mình muốn nói những gì vậy hả?

Bởi vì, nhìn ánh mắt của anh, cô càng ngày càng không hiểu, giữa anh và cô, thật sự có thể tiến đến bên nhau được sao?

Ánh mắt của anh rất nghiêm túc, nghiêm túc muốn để cho cô tin tưởng.

"Đừng có anh với chẳng em nữa. Anh hiểu rõ, em đang suy tính cái gì, em đang sợ cái gì? Nhưng mà, anh thật sự hi vọng, em không cần suy nghĩ nhiều như vậy, đã có cảm giác, chúng ta vì sao không thể ở cùng nhau chứ?" Anh thật không hiểu, anh còn chưa lo lắng, cũng sẽ không suy nghĩ nhiều chuyện như vậy mà cô cứ phải suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?

"Nhưng mà, em cảm thấy chúng ta không thích hợp. Hơn nữa, em chỉ muốn trải qua ba năm học cấp ba trong yên lặng, không muốn trở thành kẻ địch của các nữ sinh trong trường." Cung tử Kỳ chỉ còn một học kỳ nữa, sau khi học xong học kỳ này, có lẽ anh sẽ ra nước ngoài học, bọn họ tối đa cũng chỉ có thời gian một năm này ở chung một chỗ.

Đợi đến sau khi anh tốt nghiệp, quan hệ của bọn họ, có thể cũng sẽ biến mất!

"Anh bảo đảm, sẽ để cho em bình tĩnh học xong, có được không?" Anh sẽ không để cho cô có cảm giác bên cạnh xảy ra rất nhiều chuyện.

Nếu có anh cũng sẽ giải trừ hết cho cô, cũng sẽ không để cho cô có quá nhiều áp lực. Lại nói, anh cũng không muốn dính dáng gì đến những người khác.

"Anh. . . . . ." Cô nhìn Cung Tử Kỳ, anh thật sự có thể làm được không?

Trong trường học nhiều học sinh như vậy, ai nguyện ý buông tha theo đuổi thần tượng của mình?

Mấy bạn học trong lớp cô kia, cô cũng đã không có biện pháp đối phó rồi.

"Ngấn Nhi, anh chỉ muốn muốn biết là, em có thích anh hay không, những chuyện khác, anh sẽ không suy nghĩ tiếp, nếu như em thật yêu thích anh vậy thì chúng ta sẽ ở cùng nhau, được không?" Cô nhìn ánh mắt của anh, đây cũng là chuyện cô rất muốn biết. Cho dù có nói như thế nào, giữa bọn họ, vẫn phải nói rõ ràng một chút.

"Em không biết, em thật sự không biết!" Cô thật sự không hiểu trong lòng mình nghĩ gì.

Đối với anh, là có cảm giác, nhưng mà, không phải chỉ cần nói có cảm giác là có thể đi chung với nhau, không phải nói, hai người thích là có thể đi chung với nhau.

Cung Tử Kỳ dứt khoát kéo cô vào trong lòng, anh muốn để cho cô hiểu rõ, rốt cuộc cô có thích anh hay không. Rốt cuộc là đang suy nghĩ gì?

"Đừng suy nghĩ!" Anh tựa vào bên tai cô, nhẹ giọng nói.

Tay nhè nhẹ vỗ lưng cô, chỉ muốn để cho cô an tâm.


"Em thật sự là không biết, tại sao anh lại yêu mến em? Em quá bình thường, so với các bạn học trong trường, nếu như bọn họ là thiên nga trắng thì em cũng chỉ có thể coi là một con vịt con xấu xí. Mà anh...anh lại giống như chàng hoàng tử cao cao tại thượng, còn em ngay cả cô bé lọ lem cũng không phải." Cô lắc đầu, thật sự không hiểu.

"Thích thì không cần phải có lý do, vậy để anh kể cho em nghe một câu chuyện cũ!" Anh nắm tay cô thật chặt.

"Có một đứa bé, tên là Kỳ Kỳ, trước lúc ba tuổi, trong cuộc sống của đứa bé đó chỉ có mẹ. Cho đến khi cậu bé được hơn ba tuổi, cầm một bức thư khiêu chiến, tìm gặp một người đàn ông, người kia, chính là cha của cậu bé đó. . . . . ." Anh từ từ kể lại, nói đến chuyện xưa của mình khi còn bé.

Khi đó, anh ghét nhất là người khác giành mẹ với anh, thích mẹ vẫn luôn ở bên cạnh mình. Mỗi buổi tối, đều có ngủ cùng mẹ, như vậy anh sẽ cảm thấy rất vui vẻ.

Ít nhất là còn có mẹ bên cạnh.

Nhưng mà sau này anh lại phát hiện ra rằng, anh sẽ lớn lên, mẹ cũng sẽ dần dần già đi.

"Đây là, chuyện xưa của anh sao?" Sau khi nghe xong, cô phát hiện hốc mắt mình ướt.

Là hâm mộ tình yêu của hai người nam nữ chính trong câu chuyện xưa này, cũng là hâm mộ hai người bọn họ yêu nhau như vậy.

"Đúng! Bọn họ là cha mẹ của anh. Ngay từ khi vừa bắt đầu, bọn họ cũng không có tình cảm, nhưng lại bởi vì anh mà đi tới cuối con đường. Bọn họ rất yêu nhau, cho tới bây giờ, mẹ vẫn là rất thích làm nũng với cha.

"Anh vẫn mạnh khỏe thật là tốt!" Nghe được chuyện hồi xưa anh bị bắt cóc, cô vô cùng sợ hãi.

Anh cũng có thể cảm thấy rõ ràng khi anh nói đến đoạn mình gặp chuyện không may, tay của cô, sẽ không tự chủ được mà nắm chặt hơn một chút. Hình như bởi vì, lúc anh còn nhỏ, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, mà lo lắng, mà khó chịu. . . . . .

"Thật ra thì, em cũng có thể rất hạnh phúc, nhưng mà phải xem em có thể nắm chặt lấy nó hay không." Anh cầm hai tay cô, hôn lên trên tay cô.

"Nhưng. . . . . ." Nhưng mà, cô thật không biết, mình có thể đi chung với anh như vậy hay không?

"Đừng có nhưng mà nữa, cha mẹ anh đã có thể cùng nhau đối mặt với tất cả mọi chuyện đã phát sinh. Anh cũng vậy, anh cũng có thể. Cho dù học sinh trong trường có muốn làm tổn thương em, anh cũng sẽ luôn ở bên cạnh em, chăm sóc em thật tốt, thương yêu em thật nhiều." Hai mắt anh vẫn luôn không rời khỏi người cô.

"Anh để cho em suy nghĩ một chút!" Cô muốn suy nghĩ kỹ một chút, suy nghĩ xem mình nên làm thế nào?

Là đồng ý đi cùng với anh hay là như thế nào?

Cha mẹ anh thật sự đã trải qua rất nhiều chuyện, nói thật, cô thật sự rất hâm mộ tình cảm giữa bọn họ.

Cũng hi vọng mình có thể đối mặt mọi chuyện giống như vậy.

"Được, em tốt nhất nên suy nghĩ một chút, anh đưa em trở về." Nếu cô chưa lên tiếng cự tuyệt, ít nhất anh vẫn còn có cơ hội.

Khi anh lái xe đưa cô trở về, cô lại ngồi ở ghế lại phụ nhìn ra ngoài đường.

"Ngấn Nhi, đến rồi?" Anh nhẹ giọng nói, lắc lắc bả vai cô. Đã bao lâu cô không ngủ ngon giấc rồi vậy? Ở trên xe cũng có thể ngủ được.

"A. . . . . ." Cổ Ngấn Nhi mở mắt ra, vẫn có chút lim dim, thế nào cũng không nghĩ tới, mình lại ngủ thiếp đi trên xe."Đã tỉnh rồi hả?" Cung Tử Kỳ cười rất dịu dàng, hơn nữa còn có đau lòng.

Anh nhất định sẽ thương cô thật nhiều, cái đồ đần này, thật sự cảm thấy rất đau lòng.

"Thật xin lỗi, em mới ngủ thiếp đi!" Anh, rất thoải mái, thoải mái để cho cô ngủ trong xe mình.

"Tốt lắm, không có việc gì! Anh hiểu rất rõ là em đã mệt mỏi rồi, trở về đi thôi!" Cung Tử kỳ đưa tay vuốt vuốt tóc cô, anh cũng rất thích mái tóc dài của cô. Nếu như khi ở bên bờ biển cô thả bộ tóc dài của mình ra không biết sẽ là một cảnh tượng như thế nào.

Nhất định sẽ rất đẹp!

"Anh lái xe cẩn thận một chút!" Nói xong, cô lập tức muốn xuống xe.

"Còn nữa!" Cung Tử Kỳ đột nhiên nói cái gì vậy?

"À? Còn có chúc. . . . . ." Chuyện gì?

Một chữ cuối cùng, đã bị Cung Tử Kỳ nuốt vào trong miệng, nụ hôn của anh đột ngột rơi xuống trên môi cô, êm ái hôn, nhìn cô đỏ mặt, hài lòng cười.

"Ngủ ngon!" Cuối cùng, lại in lên trán cô một nụ hôn, lúc này mới cười buông lỏng, thả cô ra.

"Ngủ ngon!" Cô thật vất vả mới nặn ra được hai chữ, tại sao anh có thể đột ngột hôn cô như vậy, cứ tùy tiện hôn cô như vậy.

Nhìn cô giống như đang chạy trốn, Cung Tử Kỳ cười, thấy cô biến mất ở khúc cua, lúc này mới khẽ mỉm cười, lái xe rời đi.

*

Hai ngày nay, trên mặt Cổ Ngấn Nhi luôn có nụ cười. Điều này làm cho bạn học cùng lớp, tất cả đều không hiểu, rốt cuộc là cô đang suy nghĩ chuyện gì? Lại khiến cho cô vui vẻ như vậy.

"Tiểu Ngấn, rốt cuộc có chuyện gì khiến cậu vui mừng như thế?" Lý Tiểu Vũ cũng không hiểu, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì khiến cô vui mừng như thế?

"Không có chuyện gì!" Cô ngẩng đầu, khẽ mỉm cười.

Hai ngày nay Kha Man Man lại không dám tìm đến cô gây phiền phức, nhưng mà cô ta đã thấy qua công phu của cô rồi.

Trước kia là cô ta không biết, cô có quyền đạo, nếu như mà cô ta hiểu biết rõ thì đã không đào phần mộ cho mình rồi.

"Còn nói không có chuyện gì, hai ngày nay, nhìn mặt cậu luôn ửng hồng hoa đào, mau nói, có phải đã yêu rồi hay không hả? Có phải đã yêu Khâu học trưởng đó rồi không?" Bọn họ rất hoài nghi, nếu như không phải là anh ta vậy có khả năng sẽ là Cung Tử Kỳ chứ?

"Các cậu nói mò cái gì vậy? Tớ và học trưởng không có gì." Cô vui vẻ, cũng là bởi vì Cung Tử Kỳ, không thể là Khâu Dật Phàm, giữa anh và cô, bọn họ chỉ có thể là bạn bè.

"Cổ Ngấn Nhi, cho cô!" Trầm Phi Dương đi vào, giao cho Cổ Ngấn Nhi một cái hộ gì đó.

"A, đây là?" Cô không rõ lắm, bên trong là cái gì?

"Kỳ, nhắn tôi nói với cô là, sau khi tan học, tới tiệm đồ ngọt bên ngoài trường học chờ cậu ấy." Trầm Phi Dương tựa vào bên tai cô, nhỏ giọng nói, nói cái gì cũng không để cho người khác biết.

"Biết rồi! Cám ơn anh!" Cổ Ngấn Nhi khẽ mỉm cười.

"Tiểu Ngấn, anh ấy nói gì với cậu thế?" Văn Vân Nhi có chút ngạc nhiên, rốt cuộc là bọn họ đang nói cái gì? Tại sao không thể để cho bọn họ nghe được?

"Không có, không có gì!" Cô lắc đầu một cái, nhìn cái hộp trong tay, hơi cười.

Thật không biết, trong này là cái gì?

"Bên trong là cái gì vậy? Mau mở ra cho chúng tớ xem một chút đi!" Lý Tiểu Vũ cũng chạy tới, mới vừa thấy Trầm Phi Dương cầm một cái hộp đưa cho Cổ Ngấn Nhi cô đã tò mò rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play