Cô không hiểu, không có việc gì thì anh mang cô đến nhà anh làm gì?

"Vào đi!" Anh đi thẳng vào trong nhà, liếc mắt nhìn Cổ Ngấn Nhi còn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, dứt khoát trở lại, dẫn cô tiến vào.

"Em. . . . . . Em không muốn đi vào đâu!" Cô cảm thấy thật kỳ quái, không có việc gì thì mang cô về nhà làm cái gì?

"Em đang sợ cái gì?" Cung Tử Kỳ đột nhiên ngừng lại, Cổ Ngấn Nhi suýt chút nữa thì đụng phải lưng anh.

"Em. . . . . . Em không có. . . . . . Không có!" Giọng điệu ấp a ấp úng, đã bán đứng cô.

"Yên tâm đi, đây là biệt thự riêng của anh, không có ai khác." Anh đang đứng nhập mật mã, cửa lập tức mở ra.

Quả nhiên bên trong trừ hai người bọn họ ra, không có bất kỳ ai khác.

"A, anh có rượu thuốc không?" Cô lại nhớ trên lưng anh còn có vết thương, nên dùng rượu thuốc xoa cho anh, nếu không, có thể anh sẽ bị đau thật lâu.

"Có, em bị thương?" Đây là phản ứng đầu tiên của anh, anh không hề nghĩ tới việc phải xử lý vết thương trên lưng mình, chỉ nghĩ rằng lưng cô bị thương.

"Không, không phải, em không có bị thương, là trên lưng anh!" Cô cúi đầu, cô biết một gậy anh đỡ hộ cô đó đánh xuống, chắc chắn sẽ tạo thành vết máu ứ đọng trên lưng anh, cô muốn thoa thuốc cho anh.

"Em muốn thoa thuốc cho anh?" Anh hoàn toàn không nghĩ tới việc muốn điều trị vết thương trên lưng mình, càng không nghĩ tới chuyện khác.

"Ừm, vết thương trên anh nếu như không thoa thuốc, có thể sẽ đau mấy ngày." Cô không quen thuộc chỗ này, càng không biết tiệm thuốc ở đâu.

"Em chờ chút!" Anh lấy hòm thuốc từ trong ngăn tủ ra, tìm bên trong một lát, mới tìm được một chai rượu thuốc chưa từng dùng qua.

"Cái này?" Anh đưa chai rượu thuốc trong tay cho cô.

"Đúng rồi!" Cô gật đầu một cái, lôi kéo anh ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh. Cô lại không dám ngồi, ghế sô pha cao cấp như vậy, cô thật sự có chút sợ sẽ làm hỏng chiếc ghế sô pha này.

"Thế nào?" Thấy cô không hề có ý muốn ngồi xuống, anh có chút không hiểu.

"Không có, không có! Anh kéo áo lên đi, em thoa thuốc cho anh." Cô đứng ở bên cạnh, trong tay cầm lọ rượu thuốc.

"Tại sao em không ngồi xuống? Em đứng thoa thuốc rượu cho anh như thế sẽ không mệt mỏi à?" Anh lại cảm thấy buồn bực, là trên ghế sô pha nhà anh có con sâu lớn sao, hay là có cái gì? Vì sao cô lại sợ như vậy? Ngay cả ngồi cũng không dám ngồi.

"Không có, anh nằm đi, như vậy em mới thoa được." Cô nhìn anh một cái, cúi thấp đầu.

"Được! Nghe lời em!" Anh dứt khoát cởi áo ra, úp sấp trên ghế sô pha, Cổ Ngấn Nhi quay đầu đi, không dám nhìn.

Cô phát hiện, mình ngay cả là liếc anh một cái, cũng sẽ cảm thấy mặt nóng lên, làm sao còn dám nhìn anh, nhìn anh đã nằm xuống rồi, lúc này cô mới dám mở mắt đứng cạnh anh.

"Nếu như đau, anh cứ hô một tiếng, em sẽ cố gắng nhẹ tay một chút." Anh nằm ở trên ghế sô pha, sau khi "Ừ" một tiếng, liền nhắm hai mắt lại.

Cổ Ngấn Nhi hít một hơi thật sâu, khi thấy mảng đỏ trên lưng anh kia, hốc mắt lại đỏ lên. Đáng nhẽ vết này sẽ xuất hiện trên lưng của cô, thế nhưng chỉ một lát, lại xuất hiện ở trên lưng anh.

Tại sao anh lại ngu như vậy? Ngây ngốc giúp cô đỡ một gậy đó. Đổ rượu thuốc vào trong lòng bàn tay mình, tay có chút run rẩy nhẹ nhàng thoa lên lưng anh.

Tay cô có vết chai, xoa lên làn da nhẵn bóng của anh, cô không nói ra cảm giác gì, là có thể anh cũng không nói ra được đây là cái cảm giác gì.

"Có phải đã dùng quá sức rồi hay không?" Cô cố gắng hỏi một chút cảm thụ của anh, nếu như anh cảm thấy đau, như vậy cô sẽ giảm bớt lực trong tay mình.

"Không đâu, em tiếp tục thoa đi!" Anh nhắm mắt, hưởng thụ tay của cô đang nhẹ nhàng xoa bóp trên lưng mình.

Mặc dù mùi rượu thuốc rất khó ngửi, nhưng mà đối với anh mà nói, anh thật sự thích cảm giác như thế.

"Tốt lắm!" Không biết qua bao lâu, cô dừng động tác trong tay lại.

"Xong chưa?" Tại sao anh lại cảm thấy nhanh như vậy?

Kỹ thuật xoa bóp của cô cũng không tệ lắm, anh cảm thấy rất thoải mái, thật không biết, nếu như cô xoa bóp thêm một lúc nữa, anh có thể ngủ hay không, nếu như anh ngủ thiếp đi, anh cũng không biết, cô phải trở về như thế nào.

Anh ngồi dậy, Cổ Ngấn Nhi lập tức chuyển tầm mắt sang nơi khác, cô không dám nhìn anh, cảm giác như thế khiến cho cô cảm thấy rất kỳ cục, đặc biệt là thân trên trần trụi của anh, làm cho cô càng không dám nhìn anh.

"Em ngồi đây đi, anh đi lấy chút gì đó để ăn ." Anh cũng cảm thấy cô đang khó xử.

"Được" Cô gật đầu một cái.

"Toilet ở đây này, nếu như em muốn rửa tay, có thể đi!" Anh chỉ vào một cánh cửa đang khép hờ.

"Vâng!" Cô lại gật đầu một cái.

Lúc này Cung Tử Kỳ mới đi vào trong phòng bếp, lấy đồ từ trong tủ lạnh ra, bắt đầu làm bữa ăn tối.

Sau khi Cổ Ngấn Nhi rửa tay xong, liền đến cạnh cửa phòng bếp. Nhìn thấy anh đang rửa rau, cô có chút há hốc mồm, anh lại còn biết nấu ăn.

"Để em làm cho!" Cô đi tới bên cạnh, đưa tay cầm dao trong tay anh.

"Em cứ ngồi xuống đi, để anh làm cho." Người tới là khách, anh cũng không thể không biết xấu hổ để cô đi đến nấu cơm cho anh ăn.

"Những chuyện này, vốn chính là việc con gái nên làm, trên lưng anh còn bị thương, hay là đi nghỉ ngơi đi!" Cô trực tiếp cầm rau trên tay anh, bắt đầu rửa. Động tác vô cùng thuần thục, chắc hẳn các bữa ăn ở nhà cô, cũng là do cô tự tay làm, nếu như không phải, làm sao có thể quen tay như vậy.

Động tác của cô rất nhanh, trong nồi đang nấu đồ, trong tay lại làm chuyện khác. Vẫn chưa từng ngừng lại.

"Tốt lắm, có thể ăn cơm rồi!" Cô bưng hết đồ ăn lên trên bàn, cơm trắng thơm phức cũng đã được mang lên, đi tới trong phòng khách gọi Cung Tử Kỳ. Lại phát hiện anh cũng không có ở trong phòng khách.

"Kỳ quái, người đâu?" Mới vừa rồi không phải anh vẫn còn ở đây sao? Thế nào mà lập tức đã không trông thấy bóng người rồi?

"Học trưởng Cung? Học trưởng Cung?" Cô gọi hai tiếng, cũng không thấy bóng người, anh có thể đi đâu? Lại nói, cô vẫn còn ở trong nhà anh, chẳng lẽ anh không sợ, tay chân cô không sạch sẽ, lấy cái gì đó của nhà anh sao?

Cô đặt hết thức ăn lên trên bàn, đi tới trong phòng khách, ngồi xuống.

Anh có thể đi đâu? Anh không xuất hiện, ngay cả cô muốn ra ngoài cũng không có cách nào đi ra ngoài.

Cái cửa này là phải dùng mật mã, nếu như không có mật mã, cô không được ra.

Cô dứt khoát lấy sách từ trong cặp sách ra, lật xem. Nhưng mà, xem được một, cô cũng tựa vào trên ghế sô pha mềm mại, ngủ thiếp ði.

Sau khi Cung Tử Kỳ tắm rửa xong, lập tức đi xuống lầu, thời gian anh tắm, không sai biệt lắm, cô cũng có thể làm xong thức ăn rồi.

Nhưng mà, khi anh xuống lầu, lại thấy cô tựa vào ghế sô pha ngủ, anh đi tới trước bàn ăn, nhìn trên bàn ăn, thức ăn đã được chuẩn bị xong. Thật không ngờ, tốc độ của cô lại nhanh như vậy.

Anh chỉ tắm rửa sạch sẽ mà cô đã làm xong thức ăn rồi.

Anh đi tới bên sô pha, nhìn cô ôm một quyển sách, dựa vào đó ngủ thiếp đi.

Rút sách trong tay cô ra, vốn muốn đỡ cô, để cho cô ngủ một giấc thật tốt. Chỉ là, khi anh vừa rút sách ra, cô lại tỉnh.

"A — Đánh thức em!" Anh nhìn tỏ vẻ xin lỗi cô, vốn không có ý làm cô tỉnh lại, nhưng mà không nghĩ tới, vẫn làm cho cô tỉnh giấc.

"Thật xin lỗi, em ngủ thiếp đi!" Làm sao cô chỉ ngồi thôi mà cũng ngủ mất cơ chứ? Thật đúng là xấu hổ .

"Không sao, có thể ăn cơm chưa?" Thấy quần áo trên người anh đã thay đổi, lúc này mới đoán ra, anh đi tắm, trên người còn có mùi hoa oải hương nhàn nhạt.

"Được!" Cô gật đầu một cái, đứng lên.

"Đi thôi!" Anh trực tiếp kéo tay Cổ Ngấn Nhi, kéo cô đến cạnh bàn ăn.

"Em không biết có hợp khẩu vị của anh không nữa." Là cô nhất định phải xuống bếp làm, nếu như ăn không ngon, cũng chỉ có thể trách cô.

"Để anh nếm thử!" Cổ Ngấn Nhi căng thẳng nhìn sắc mặt anh. Sắc mặt của anh làm sao lại khó nhìn như vậy, món ăn rất khó ăn sao?

"Em biết rồi, nhất định không hợp khẩu vị của anh, thật xin lỗi!" Cô nói xin lỗi , yên lặng cúi đầu, bới cơm trong chén mình.

"Ăn thật ngon!" Anh cười, anh chỉ muốn dọa cô một chút, lại không nghĩ rằng, ánh mắt của cô lại thay đổi như vậy.

"Thật?" Cô ngẩng đầu lên, có chút hoài nghi.

Anh gật đầu cười, tiếp tục ăn thức ăn cô làm. Thức ăn cô làm, thật sự ăn rất ngon, hơn nữa lại còn có hương vị rất giống thức ăn do mẹ Tống tâm Dao làm, hình như bọn họ đều dụng tâm khi làm những món ăn này.

Trước kia anh luôn cho là, món ăn của mẹ làm là món ăn ngon nhất trên thế giới này. Nhưng mà thức ăn do cô làm cũng không kém.

"Em còn sợ anh ăn không quen những thức ăn này!" Cô cúi đầu, chiếc đũa ăn cơm trên tay mình không biết đã ngoáy bao nhiêu lần.

"Em đừng có chỉ ăn cơm, ăn nhiều thức ăn một chút, xem em gầy như vậy dáng vẻ quá yếu đuối, nên bồi bổ một chút." Sau khi anh gắp kha khá thức ăn vào trong bát của cô xong, lúc này mới ăn cơm của mình.

"Cám ơn!" Lần đầu tiên có người chủ động gắp thức ăn cho cô, cô cúi đầu, hốc mắt không tự chủ được cũng đỏ lên.

"Thế nào?" Hiện tại Cung Tử Kỳ cảm thấy có chút tức giận và buồn bực. Cô cúi đầu, không nói câu nào, chỉ lắc đầu một cái, ngay cả đầu cũng không dám nâng lên.

"Anh đáng sợ như vậy sao?" Không đến nỗi ngay cả liếc mắt nhìn anh một cái cô cũng không dám nhìn chứ!

"Không, không phải vậy!" Cô hốt hoảng giải thích, lúc này anh mới thấy hốc mắt cô hơi đỏ.

"Hôm nay ở trong trường học, thật, thật xin lỗi!" Anh nghĩ là, cô vẫn còn đang đau lòng, khổ sở vì chuyện ban sáng. Hôm nay, anh thật sự hơi quá đáng, còn vứt vỏ sò cô đưa biến thành nhiều mảnh vụn.

"Hả?" Cô không hiểu, tại sao đột nhiên anh lại nói xin lỗi cô.

"Chuyện vỏ sò!" Anh nhìn thẳng vào Ngấn Nhi, cho dù nói như thế nào, cũng là anh không đúng, là anh thấy cô ở chung một chỗ với Khâu Dật Phàm nên tức giận.

Anh không hiểu, tại sao khi cô đi chung với Khâu Dật Phàm, lại có thể vừa nói vừa cười, mà khi đi cùng với anh, thì lại luôn trầm mặc, hoặc là có cảm giác thân phận của cô chênh lệch quá lớn với anh.

"Oh!" Cô lại cúi đầu, sờ sờ túi quần của mình, bên trong là mảnh vụn của vỏ sò.

"Tôi đáng sợ như vậy sao? Tại sao em lại không dám nhìn tôi?" Cung Tử Kỳ nhìn thấy cô cứ liên tục cúi đầu, có chút tức giận, anh càng hoài nghi, rốt cuộc mình đáng sợ như thế nào, để cho cô không muốn ngẩng đầu lên nhìn anh, anh thật sự rất đáng sợ sao?

"Không, không phải vậy!" Cô vội vàng lắc đầu.

"Thôi, ăn cơm đi!" Trên bàn ăn, khôi phục yên tĩnh, hai người đều lựa chọn trầm mặc, lựa chọn không nói một lời.

Chỉ ăn cơm trong bát của bọn họ, trên bàn ăn, cũng chỉ có tiếng chiếc đũa đánh vào chén bát, không còn những thứ âm thanh khác.

"Anh. . . . . ." Một giọng nói từ trong phòng khách truyền vào.

"Anh. . . . . ." Điềm Điềm chạy vào, Tử Kiêu đi sát bên cạnh.

"Sao em lại tới đây?" Khi thấy Điềm Điềm và Tử Kiêu, anh không có ngờ hai người bọn họ lại tơi đây.

"Anh cả, anh ăn cơm ở đây sao?" Tử Kiêu ngửi thấy mùi cơm thơm phức.

"Tại sao em lại đưa Kiêu ra ngoài?" Tử Kiêu mới tám tuổi không vui mừng lắm, anh trai ăn cơm ở đây, nó cũng muốn ăn a!

"Em đến trường tiếp đón nó đấy..., sau đó đi qua đây, lại thấy xe của anh ở bên ngoài, cho nên đi vào, nhưng mà xem ra, bọn em tới rất đúng lúc. Em thật sự rất đói, anh có phần của bọn em chứ!" Điềm Điềm vui vẻ chạy vào trong phòng ăn, khi thấy Cổ Ngấn Nhi, đôi mắt đảo hai vòng, lập tức phỏng đoán, quan hệ giữa hai người bọn họ là như thế nào, anh chưa từng đưa nữ sinh tới nơi này, mà hôm nay lại đưa nữ sinh đi tới đây, hơn nữa hai người còn ăn cơm cùng nhau.

"Chào chị! Em tên là Cung Điềm Điềm, là em gái của anh ấy, còn nó tên là Tử Kiêu, là em trai nhỏ nhất nhà." Điềm Điềm vui vẻ giới thiệu, rốt cuộc anh trai đã bắt đầu quen bạn gái, xem ra sau khi trở về, phải gọi điện thoại cho mẹ, nói cho mẹ biết anh trai đang yêu, mẹ nhất định sẽ thật vui mừng.

"Chị tên là Cổ Ngấn Nhi, em có thể gọi chị là Ngấn Nhi." Thấy Điềm Điềm thân thiết cười, cô cũng không còn lúng túng như trước nữa.

"Chị Ngấn Nhi, chị là bạn gái của anh trai sao?" Tử Kiêu ngẩng đầu, nhìn Cổ Ngấn Nhi.

Nó thật thích người chị này, cảm giác thật là thân thiết.

"A. . . . . . Không, không phải đâu! Bọn chị là bạn học cùng trường thôi!" Đứa bé nhỏ như vậy lại hỏi cô cái vấn đề này, thật là dọa cô sợ hãi.

"Oh! Vậy thì tốt!" Tử Kiêu nói, khiến Cung Tử Kỳ có chút buồn bực, cái gì gọi là vậy thì tốt?

"Chị Ngấn Nhi, Tử Kiêu rất yêu mến chị đó! Chờ Tử Kiêu trưởng thành, chị làm bạn gái của Tử Kiêu, có được hay không?" Tử Kiêu ngây thơ cười, bởi vì chị gái này có hương vị giống mẹ.

"A. . . . . ." Nhưng lần này Cổ Ngấn Nhi bị dọa sợ không nhẹ, mặc dù Tử Kiêu thật đáng yêu, cũng rất đẹp trai, nhưng mà lời nói của nó thật đúng là không dùng sét đánh chết cô nó không vui sao?

"Tử Kiêu, em mà nói lung tung một câu nữa là anh đá em ra ngoài đó!" Cung Tử Kỳ nghe thấy Tử Kiêu nói vậy khá là khó chịu.

"Anh trai, em không có nói lung tung, em thích chị Ngấn Nhi." Tử Kiêu ngồi vào bên bàn, cũng ngồi vào chỗ cạnh Ngấn Nhi.

"Chắc là hai người vẫn chưa ăn cơm, để chị đi xới cơm cho." Cổ Ngấn Nhi mau chóng trốn khỏi hiện trường, nhà bọn họ có mấy an hem vậy? Đứa bé này chắc là nhỏ nhất rồi, thật là dọa cô mà.

"Anh trai, rất hiền lành, hiểu biết, anh nhất định phải nắm chặt lấy đấy!" Điềm Điềm vui vẻ cười, đi tới ngồi xuống bên cạnh Tử Kiêu.

"Tới rồi, ăn cơm đi!" Cô đặt bát cơm trước mặt bọn họ, để cho bọn họ ăn.

"Chị Ngấn Nhi, tay Kiêu Kiêu đau, chị đút cho Kiêu Kiêu ăn đi!" Tử Kiêu lộ ra khuôn mặt tươi cười khiến cho người ta không thể cự tuyệt.

"A. . . . . ." Cô nhất thời không kịp phản ứng, để cô đút cơm cho nó ăn sao?

Cho tới bây giờ cô vẫn chưa đút cơm cho ai, làm sao đút cho nó ăn được đây!

"Tử Kiêu, em mà mói linh tinh nữa thì đừng trách anh không khách khí." Cung Tử Kỳ đang suy nghĩ, mình có nên đổi lại mật khẩu không, tránh bọn nó lúc thích đến không thông báo trước đã chạy tới.

"Anh, anh thật hung dữ!" Tử Kiêu cong môi lên, đáng yêu làm Cổ Ngấn Nhi muốn kêu to.

"Wow, anh trai, thức ăn này nhất định không phải anh làm." Khi Điềm Điềm ăn một miếng thức ăn, lập tức cất tiếng hoan hô.

Thức ăn này ăn ngon thật, mẹ cô trước kia không biết nấu ăn, nhưng mà sau này lại học được. Mặc dù làm ăn thật ngon, nhưng mà so sánh với Cổ Ngấn Nhi, lại kém rất nhiều.

"Chị Ngấn Nhi, là chị làm!" Cổ Ngấn Nhi gật đầu, ngồi xuống bên cạnh.

"Anh không ăn nữa à?" Cô thấy Cung Tử Kỳ cứ đứng một bên, đang buồn bực, em trai và em gái anh đến đây, anh có gì phải tức giận?

"Ai nói tôi không ăn." Anh đi tới, ngồi xuống bên cạnh Cổ Ngấn Nhi, một mực cướp món ăn với Tử Kiêu.

"Anh, anh bắt nạt em!" Lần này Tử Kiêu không vừa lòng, nó muốn gắp cái gì, Cung Tử Kỳ lập tức gắp đi, hoàn toàn không muốn để bé ăn sao?

"Ai nhìn thấy anh bắt nạt em hả ?" Cung Tử Kỳ nhai món ăn mới vừa cướp được trong miệng, cười xấu xa nói.

"Đây, chị gắp cho em!" Cổ Ngấn Nhi gắp một chút thức ăn, thả vào trong đĩa nhỏ trước mặt Tử Kiêu, cái tên nam sinh lớn tướng này, vẫn còn đang giận dỗi, thật đúng là thật đáng yêu.

"Em cười cái gì?" Cung Tử Kỳ phát hiện, cô vừa len lén cười, cũng không biết là đang cười cái gì?

"Em có cười sao?" Cổ Ngấn Nhi len lén vui sướng trong lòng, không ngờ lại thấy được một mặt của Cung Tử Kỳ như vậy, thất sự là rất thú vị.

"Có!" Anh rất xác định, hơn nữa rất khẳng định, hơn nữa cô còn ngồi bên cạnh anh.

"Ăn cơm!" Cô cười đấy, vậy thì như thế nào? Ai bảo anh đáng yêu như thế.

Sau khi ăn xong, Cổ Ngấn Nhi lại dọn dẹp bàn ăn, sau khi rửa chén xong, lúc này mới đi đến phòng khách, chỉ là khi cô còn chưa đi tới, lại nghe thấy ba người bọn họ đang thảo luận chuyện của cô.

"Anh trai, có phải anh thích chị Ngấn Nhi không?" Từ trong ánh mắt của anh, Điềm Điềm có thể nhìn thấu được, nếu như anh không thích Cổ Ngấn Nhi thì anh không thể nào đưa cô ấy tới đây.

Cái chỗ này, trừ người một nhà bọn họ biết ra, cũng sẽ không có ai biết, ngay cả Đông Phương Tuyết Oánh vẫn luôn có quan hệ rất tốt với anh cũng không biết có chỗ như thế này.

Mà anh, hôm nay lại đưa cô ấy đến đây, hơn nữa còn giữ cô lại dùng cơm, mặc dù thức ăn là Cổ Ngấn Nhi làm, nhưng mà, điều này cũng làm cho cô sinh nghi, giữa hai người bọn họ, nếu như không có loại quan hệ kia. Hơn nữa, mới vừa rồi, khi Tử Kiêu nói như vậy Cung Tử Kỳ rõ ràng rất tức giận.

"Anh trai, anh không thể giành chị Ngấn Nhi với em, em rất thích chị Ngấn Nhi." Tử Kiêu lập tức mở miệng.

"Trẻ con, em biết cái gì là yêu thích không hả?" Cung Tử Kỳ cầm một cái gối ôm nhỏ lên, đập vào người em.

"Anh trai, anh đừng nói sang chuyện khác, mau trả lời em đi!" Điềm Điềm thấy anh chuyển sang để tài khác, lập tức kéo anh trở lại.

"Đây là chuyện của anh, em không cần quan tâm nhiều như vậy đâu!" Cung Tử Kỳ đúng là có cảm giác với cô, nhưng mà cô hoàn toàn không để ở trong lòng, hơn nữa còn bởi vì thân phận của bọn họ mà vẫn luôn không dám đến gần.

"Không được, anh phải nói với em, nếu như không nói với em, ngày mai em sẽ tới trường nói với mọi người là anh đưa nữ sinh về nhà." Mặc dù Điềm Điềm không học cùng trường với anh, nhưng mà cô vẫn có thể nhờ Trầm Phi Dương giúp một tay.

"Em dám!" Con bé Điềm Điềm này, học được chiêu này từ lúc nào vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play